Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 60: Ba mươi lăm
Vân Mộc Ngư
19/09/2023
Ngoại hình Trần Cửu Cửu chẳng thay đổi mấy so với ngày trước. Hôm nay bà (*) mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ giúp vẻ ngoài trông càng trẻ
trung xinh đẹp, khí chất tao nhã.
------------------------------------------
(*) Editor: Các chương trước mình đều gọi ngôi thứ ba của Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh là cô, do truyện trải dài từ lúc họ còn trẻ đến bây giờ. Nhưng từ chương này con trai hai người đều đã trưởng thành, tuổi ba vị phụ huynh cũng đã 40, 50. Vậy nên để tiện xưng hô, cũng như đồng nhất với ngôi thứ ba cho Dụ Văn Phong và Trần Bạch Lộ, mình sẽ gọi Trần Cửu Cửu/Khương Y Linh là bà, Mạc Hiên Văn là ông nhé.
------------------------------------------
Hành khách từ cửa sân bay ra tới dù vô tình hay cố ý đều ngước nhìn bà, nhưng dường như bà không mấy để ý, tiếp tục mân mê hộp quà trên tay.
Chẳng bao lâu sau, có hai thanh niên đẩy vali đi ra. Hai mắt Trần Cửu Cửu bừng sáng, mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, bà nở nụ cười chào đón thật tươi.
"Dì Cửu Cửu", Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn gọi, "Dì đợi lâu chưa? Dì mặc ít thế này sẽ lạnh lắm".
Trần Cửu Cửu bóp góc áo khoác: "Có lạnh đâu, trong này có lông tơ mà... Con còn nói dì, con ăn mặc phong phanh thế này cũng không sợ mẹ mắng à".
Mạc Sơ Quyết cười ngượng nghịu: "Đã lâu không gặp, mẹ con không nỡ mắng con đâu".
Khương Y Linh đi tới, khoanh tay nói: "Ai nói mẹ không nỡ?".
Mạc Hiên Văn đi sau Khương Y Linh, nháy mắt với Mạc Sơ Quyết, ý nhắc nhở cậu đừng quá nhây.
Mạc Sơ Quyết lập tức đầu hàng: "Mẹ nỡ, nỡ mà".
Trần Cửu Cửu nhìn họ, mỉm cười.
Bấy giờ Dụ Quy Tinh vẫn luôn đứng một bên mới có cơ hội chen vào: "Mẹ".
Trần Cửu Cửu thu nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Ừm".
Bà ngẩng đầu nhìn con trai mình, chợt nhận ra cậu bé ngày nào vốn có thể nhìn thẳng nói chuyện, nay đã phải ngước đầu lên mới thấy được.
Mẹ con hai người đã ba năm không gặp.
Dụ Quy Tinh dang tay cho bà một cái ôm thật chặt.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Trần Cửu Cửu chậm rãi rơi xuống. Bà vùi mặt vào bả vai Dụ Quy Tinh lặng lẽ khóc.
Hai mẹ con nhất thời im lặng, thế nhưng những người xung quanh đều cảm nhận được tình cảm ấm áp đang dần lan tỏa trong không khí.
Giữ nguyên cái ôm qua mấy phút, Trần Cửu Cửu điều chỉnh cảm xúc rồi lui ra khỏi vòng tay Dụ Quy Tinh.
Bà lau giọt lệ trên khóe mắt, giọng nghẹn ngào pha lẫn niềm vui không giấu nổi: "Mặc kệ ra sao, trở về là tốt rồi. Đây là quà mẹ đã chuẩn bị cho con và Tiểu Sơ, hai đứa mở ra xem đi".
"Cảm ơn dì Cửu Cửu".
"Cảm ơn mẹ".
Mạc Sơ Quyết nhận lấy hộp quà, nóng lòng mở lớp giấy gói sặc sỡ bên ngoài ra. Một hộp sô cô la được đóng gói tinh xảo hiện ra trước mắt, bên trên đều là tiếng nước ngoài, loáng thoáng có thể đoán ra đây là tiếng Ý.
Mạc Sơ Quyết ngắm một lúc, trong đầu chợt lóe: "Con nhớ ra rồi, đây là loại con từng ăn hồi nhỏ!".
Khi còn nhỏ Dụ Quy Tinh từng cho cậu một hộp sô cô la, hương vị siêu ngon. Đáng tiếc cái kia do Trần Cửu Cửu đi nước ngoài mua về, vốn dĩ không thể tìm mua trong nước. Mạc Sơ Quyết ăn hết chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc hộp trống không.
Sau này lớn lên cậu cũng quên bẵng đi mất, không ngờ Trần Cửu Cửu vẫn còn nhớ.
Thật ra hiện tại cậu đã không còn quá chấp niệm với sô cô la, nhưng tấm lòng của Trần Cửu Cửu khiến cậu cực kỳ cảm động. Mạc Sơ Quyết nhào tới ôm bà: "Cảm ơn dì Cửu Cửu".
Trần Cửu Cửu mỉm cười xoa đầu cậu.
Dụ Quy Tinh mở hộp của mình ra. Một chiếc cà vạt sọc chéo màu xám bạc nằm lặng yên bên trong, trông giản dị nhưng không kém phần thanh lịch, thoạt nhìn vô cùng đắt tiền.
Hắn kinh ngạc nhìn Trần Cửu Cửu.
Trần Cửu Cửu vuốt tóc mai hắn, cười nói: "Mẹ không biết con thích cái gì, nhưng giờ con đã bắt đầu đi làm, cà vạt hẳn là thứ không thể thiếu. Lần này là mẹ tặng, biết đâu lần sau chính là vợ tương lai của con tặng thì sao".
Dụ Quy Tinh sững người.
Mạc Sơ Quyết nghe thấy cụm từ "vợ tương lai" thì vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Dụ Quy Tinh, ngực như thắt lại, không biết bây giờ hắn sẽ có biểu cảm như thế nào.
Thế nhưng khuôn mặt Dụ Quy Tinh vẫn chẳng mang cảm xúc gì, hắn nhìn Trần Cửu Cửu, một lúc sau mới cười đáp: "Cảm ơn mẹ, con rất thích món quà này".
Trần Cửu Cửu thở phào: "Thích là được, mẹ sợ sở thích con thay đổi nên mua cái màu xám bạc phổ thông nhất".
Chẳng rõ Dụ Quy Tinh vô tình hay cố ý, hắn nói: "Từ xưa đến giờ con vẫn trước sau như một".
Thấy bọn họ càng nói chuyện hăng say, Khương Y Linh thúc giục: "Đừng đứng đây nữa, mau lên xe, lên xe rồi thiếu gì thời gian tâm sự".
Mấy năm không gặp, tính bà càng thêm hấp tấp, Dụ Quy Tinh cười mỉm: "Dì Khương, chú Mạc, đã lâu không gặp".
Khương Y Linh lập tức hạn chế động tác, nháy mắt trở thành dì hàng xóm tốt bụng: "Tinh Tinh càng lớn càng đẹp trai nha, dì sắp không nhận ra nữa rồi".
Mạc Hiên Văn cũng lịch sự gật đầu: "Không ngờ Tinh Tinh lớn lên cao thế này".
Bọn họ chỉ lái một chiếc xe đến. Sau khi cất vali vào cốp, Mạc Hiên Văn ngồi lên ghế lái, Khương Y Linh ngồi song song trên ghế phụ, ba người còn lại ngồi ở hàng sau.
Không gian trong xe tương đối rộng rãi, ba người lại gầy nên không cần chen chúc.
Có điều đôi chân dài của Dụ Quy Tinh buộc phải chụm lại, hắn ngồi trên ghế ô tô nhỏ hẹp, trông đến là tội nghiệp.
Trần Cửu Cửu quay đầu qua hỏi: "Tinh Tinh, mấy năm du học nước ngoài có ai theo đuổi con không?".
Mạc Sơ Quyết dỏng tai nghe ngóng.
Khương Y Linh cười: "Cửu Cửu, chị hỏi gì thế, Tinh Tinh nhà chúng ta đẹp trai như vậy, không ai theo đuổi mới là lạ?".
Trần Cửu Cửu cười theo: "Cũng đúng, con trai em giống mẹ, chắc cũng khiến biết bao cô say đắm rồi ha".
Sức hấp dẫn của Trần Cửu Cửu là khỏi phải bàn, nếu năm ấy không quen Dụ Văn Phong, người theo đuổi bà có thể xếp hàng đi một vòng trường. Thậm chí hiện tại số lượng vẫn không ít, hơn nữa những người đó đều biết bà đã li hôn và có một đứa con trai hai mươi tuổi.
"Có", Dụ Quy Tinh lên tiếng, âm thanh có vẻ lạnh lùng, "Rất nhiều, không nhớ hết".
Mạc Sơ Quyết nhìn sườn mặt hắn, im lặng cúi đầu, ngón tay moi moi trên ghế.
Trần Cửu Cửu nói: "Vậy khi nào con mới dắt con dâu về ra mắt mẹ đây?".
Mạc Sơ Quyết đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đáp án từ miệng Dụ Quy Tinh không chớp mắt.
Giọng Dụ Quy Tinh không mảy may dao động như thể những chuyện này đối với hắn rất nhàm chán: "Trước mắt chưa có người thích hợp, để sau này rồi tính".
Khương Y Linh ngồi trước không khỏi bất ngờ: "Tinh Tinh chưa từng yêu đương sao? Không tin được nha".
Dụ Quy Tinh khẽ cười, tựa như rất thản nhiên, thế nhưng Mạc Sơ Quyết lại nghe ra một làn hơi lạnh lẽo: "Chưa từng ạ".
Trải nghiệm thất bại lần trước chẳng qua chỉ là hắn tự mình đa tình rồi đơn phương ảo tưởng mà thôi, nào tính là yêu đương.
Mạc Sơ Quyết không thể nói rõ cảm nhận trong lòng mình là thế nào. Mất mát cũng có, khó chịu cũng có.
Đáng ra cậu nên vui vẻ mới phải? Hiểu lầm được giải quyết, bọn họ vẫn là anh em tốt cùng nhau lớn lên, không tồn tại quan hệ mập mờ ám muội, ba mẹ cũng không cần lo lắng.
Nhưng mà chẳng biết tại sao sống mũi lại thấy cay cay.
Mạc Sơ Quyết xoa mũi, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt mấy cái thật nhanh để ngăn giọt nước mắt rớt xuống.
Trần Cửu Cửu đột nhiên nói với Khương Y Linh: "Chị chỉ quan tâm chuyện tình cảm của Tinh Tinh thôi à? Tiểu Sơ cũng lớn rồi nè, tính tình lại dễ thương như này, ở trường chắc được yêu mến lắm. Chị không thử hỏi thằng bé xem sao?".
Mạc Sơ Quyết chưa kịp giải thích, Khương Y Linh đã giành trước một bước: "Tưởng gì, em chả biết thừa thằng con trai nhà mình. Tính như con rùa thế kia lấy đâu ra chuyện yêu sớm. Lớn từng này mà cứ như con nít, thằng bé chưa thông suốt nhanh vậy đâu".
Những người lớn trên xe đều bật cười.
Mạc Sơ Quyết: "..." Quả không hổ danh mẹ ruột mình.
Trần Cửu Cửu cười bảo: "Y Linh, đừng nói vậy chứ. Tiểu Sơ đơn thuần thế này, nhỡ đâu thằng bé gặp được cô gái cực kỳ đáng yêu, kiểu gì cũng dính".
Mạc Sơ Quyết nhịn không được phản bác: "...Con không thích kiểu dễ thương".
Trần Cửu Cửu cong khóe môi: "Ồ? Vậy Tiểu Sơ của chúng ta thích kiểu nào?".
Mạc Sơ Quyết vô thức nhìn qua Dụ Quy Tinh, kết quả chỉ đối diện một sườn mặt lạnh lùng, Dụ Quy Tinh đang lướt iPad, không chút để tâm đến cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Cậu cố dằn sự hụt hẫng xuống đáy lòng, thuận miệng nói bừa: "Con thích người cao hơn con, sức lực mạnh hơn con, ngoại hình phải đẹp, đối xử tốt với con, nhớ rõ sở thích của con, còn dẫn con đi chơi bóng rổ..."
Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh càng nghe càng thấy kỳ quái: "Con đang tìm bạn gái?".
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác: "Làm sao ạ?".
Vẻ mặt Trần Cửu Cửu khó hiểu: "Hình như chẳng có mấy cô đáp ứng được yêu cầu của con đâu".
Đòi người cao hơn, khỏe hơn, còn dẫn đi chơi bóng rổ, đây có chỗ nào giống điều kiện tìm bạn đời bình thường đâu.
Mạc Sơ Quyết gãi mặt: "Vậy để từ từ con suy nghĩ lại".
Trần Cửu Cửu lắc đầu, cười. Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, bà vô tình nhìn thoáng sang bên cạnh, nhắc nhở: "Tinh Tinh, con cầm ngược rồi".
Dụ Quy Tinh mặt không biểu cảm quay ngược iPad lại.
- -------------------------------------------
(*) Nyoran: giận bé chap trước, nhưng cũng thương bé chap này.
------------------------------------------
(*) Editor: Các chương trước mình đều gọi ngôi thứ ba của Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh là cô, do truyện trải dài từ lúc họ còn trẻ đến bây giờ. Nhưng từ chương này con trai hai người đều đã trưởng thành, tuổi ba vị phụ huynh cũng đã 40, 50. Vậy nên để tiện xưng hô, cũng như đồng nhất với ngôi thứ ba cho Dụ Văn Phong và Trần Bạch Lộ, mình sẽ gọi Trần Cửu Cửu/Khương Y Linh là bà, Mạc Hiên Văn là ông nhé.
------------------------------------------
Hành khách từ cửa sân bay ra tới dù vô tình hay cố ý đều ngước nhìn bà, nhưng dường như bà không mấy để ý, tiếp tục mân mê hộp quà trên tay.
Chẳng bao lâu sau, có hai thanh niên đẩy vali đi ra. Hai mắt Trần Cửu Cửu bừng sáng, mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, bà nở nụ cười chào đón thật tươi.
"Dì Cửu Cửu", Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn gọi, "Dì đợi lâu chưa? Dì mặc ít thế này sẽ lạnh lắm".
Trần Cửu Cửu bóp góc áo khoác: "Có lạnh đâu, trong này có lông tơ mà... Con còn nói dì, con ăn mặc phong phanh thế này cũng không sợ mẹ mắng à".
Mạc Sơ Quyết cười ngượng nghịu: "Đã lâu không gặp, mẹ con không nỡ mắng con đâu".
Khương Y Linh đi tới, khoanh tay nói: "Ai nói mẹ không nỡ?".
Mạc Hiên Văn đi sau Khương Y Linh, nháy mắt với Mạc Sơ Quyết, ý nhắc nhở cậu đừng quá nhây.
Mạc Sơ Quyết lập tức đầu hàng: "Mẹ nỡ, nỡ mà".
Trần Cửu Cửu nhìn họ, mỉm cười.
Bấy giờ Dụ Quy Tinh vẫn luôn đứng một bên mới có cơ hội chen vào: "Mẹ".
Trần Cửu Cửu thu nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Ừm".
Bà ngẩng đầu nhìn con trai mình, chợt nhận ra cậu bé ngày nào vốn có thể nhìn thẳng nói chuyện, nay đã phải ngước đầu lên mới thấy được.
Mẹ con hai người đã ba năm không gặp.
Dụ Quy Tinh dang tay cho bà một cái ôm thật chặt.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Trần Cửu Cửu chậm rãi rơi xuống. Bà vùi mặt vào bả vai Dụ Quy Tinh lặng lẽ khóc.
Hai mẹ con nhất thời im lặng, thế nhưng những người xung quanh đều cảm nhận được tình cảm ấm áp đang dần lan tỏa trong không khí.
Giữ nguyên cái ôm qua mấy phút, Trần Cửu Cửu điều chỉnh cảm xúc rồi lui ra khỏi vòng tay Dụ Quy Tinh.
Bà lau giọt lệ trên khóe mắt, giọng nghẹn ngào pha lẫn niềm vui không giấu nổi: "Mặc kệ ra sao, trở về là tốt rồi. Đây là quà mẹ đã chuẩn bị cho con và Tiểu Sơ, hai đứa mở ra xem đi".
"Cảm ơn dì Cửu Cửu".
"Cảm ơn mẹ".
Mạc Sơ Quyết nhận lấy hộp quà, nóng lòng mở lớp giấy gói sặc sỡ bên ngoài ra. Một hộp sô cô la được đóng gói tinh xảo hiện ra trước mắt, bên trên đều là tiếng nước ngoài, loáng thoáng có thể đoán ra đây là tiếng Ý.
Mạc Sơ Quyết ngắm một lúc, trong đầu chợt lóe: "Con nhớ ra rồi, đây là loại con từng ăn hồi nhỏ!".
Khi còn nhỏ Dụ Quy Tinh từng cho cậu một hộp sô cô la, hương vị siêu ngon. Đáng tiếc cái kia do Trần Cửu Cửu đi nước ngoài mua về, vốn dĩ không thể tìm mua trong nước. Mạc Sơ Quyết ăn hết chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc hộp trống không.
Sau này lớn lên cậu cũng quên bẵng đi mất, không ngờ Trần Cửu Cửu vẫn còn nhớ.
Thật ra hiện tại cậu đã không còn quá chấp niệm với sô cô la, nhưng tấm lòng của Trần Cửu Cửu khiến cậu cực kỳ cảm động. Mạc Sơ Quyết nhào tới ôm bà: "Cảm ơn dì Cửu Cửu".
Trần Cửu Cửu mỉm cười xoa đầu cậu.
Dụ Quy Tinh mở hộp của mình ra. Một chiếc cà vạt sọc chéo màu xám bạc nằm lặng yên bên trong, trông giản dị nhưng không kém phần thanh lịch, thoạt nhìn vô cùng đắt tiền.
Hắn kinh ngạc nhìn Trần Cửu Cửu.
Trần Cửu Cửu vuốt tóc mai hắn, cười nói: "Mẹ không biết con thích cái gì, nhưng giờ con đã bắt đầu đi làm, cà vạt hẳn là thứ không thể thiếu. Lần này là mẹ tặng, biết đâu lần sau chính là vợ tương lai của con tặng thì sao".
Dụ Quy Tinh sững người.
Mạc Sơ Quyết nghe thấy cụm từ "vợ tương lai" thì vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Dụ Quy Tinh, ngực như thắt lại, không biết bây giờ hắn sẽ có biểu cảm như thế nào.
Thế nhưng khuôn mặt Dụ Quy Tinh vẫn chẳng mang cảm xúc gì, hắn nhìn Trần Cửu Cửu, một lúc sau mới cười đáp: "Cảm ơn mẹ, con rất thích món quà này".
Trần Cửu Cửu thở phào: "Thích là được, mẹ sợ sở thích con thay đổi nên mua cái màu xám bạc phổ thông nhất".
Chẳng rõ Dụ Quy Tinh vô tình hay cố ý, hắn nói: "Từ xưa đến giờ con vẫn trước sau như một".
Thấy bọn họ càng nói chuyện hăng say, Khương Y Linh thúc giục: "Đừng đứng đây nữa, mau lên xe, lên xe rồi thiếu gì thời gian tâm sự".
Mấy năm không gặp, tính bà càng thêm hấp tấp, Dụ Quy Tinh cười mỉm: "Dì Khương, chú Mạc, đã lâu không gặp".
Khương Y Linh lập tức hạn chế động tác, nháy mắt trở thành dì hàng xóm tốt bụng: "Tinh Tinh càng lớn càng đẹp trai nha, dì sắp không nhận ra nữa rồi".
Mạc Hiên Văn cũng lịch sự gật đầu: "Không ngờ Tinh Tinh lớn lên cao thế này".
Bọn họ chỉ lái một chiếc xe đến. Sau khi cất vali vào cốp, Mạc Hiên Văn ngồi lên ghế lái, Khương Y Linh ngồi song song trên ghế phụ, ba người còn lại ngồi ở hàng sau.
Không gian trong xe tương đối rộng rãi, ba người lại gầy nên không cần chen chúc.
Có điều đôi chân dài của Dụ Quy Tinh buộc phải chụm lại, hắn ngồi trên ghế ô tô nhỏ hẹp, trông đến là tội nghiệp.
Trần Cửu Cửu quay đầu qua hỏi: "Tinh Tinh, mấy năm du học nước ngoài có ai theo đuổi con không?".
Mạc Sơ Quyết dỏng tai nghe ngóng.
Khương Y Linh cười: "Cửu Cửu, chị hỏi gì thế, Tinh Tinh nhà chúng ta đẹp trai như vậy, không ai theo đuổi mới là lạ?".
Trần Cửu Cửu cười theo: "Cũng đúng, con trai em giống mẹ, chắc cũng khiến biết bao cô say đắm rồi ha".
Sức hấp dẫn của Trần Cửu Cửu là khỏi phải bàn, nếu năm ấy không quen Dụ Văn Phong, người theo đuổi bà có thể xếp hàng đi một vòng trường. Thậm chí hiện tại số lượng vẫn không ít, hơn nữa những người đó đều biết bà đã li hôn và có một đứa con trai hai mươi tuổi.
"Có", Dụ Quy Tinh lên tiếng, âm thanh có vẻ lạnh lùng, "Rất nhiều, không nhớ hết".
Mạc Sơ Quyết nhìn sườn mặt hắn, im lặng cúi đầu, ngón tay moi moi trên ghế.
Trần Cửu Cửu nói: "Vậy khi nào con mới dắt con dâu về ra mắt mẹ đây?".
Mạc Sơ Quyết đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đáp án từ miệng Dụ Quy Tinh không chớp mắt.
Giọng Dụ Quy Tinh không mảy may dao động như thể những chuyện này đối với hắn rất nhàm chán: "Trước mắt chưa có người thích hợp, để sau này rồi tính".
Khương Y Linh ngồi trước không khỏi bất ngờ: "Tinh Tinh chưa từng yêu đương sao? Không tin được nha".
Dụ Quy Tinh khẽ cười, tựa như rất thản nhiên, thế nhưng Mạc Sơ Quyết lại nghe ra một làn hơi lạnh lẽo: "Chưa từng ạ".
Trải nghiệm thất bại lần trước chẳng qua chỉ là hắn tự mình đa tình rồi đơn phương ảo tưởng mà thôi, nào tính là yêu đương.
Mạc Sơ Quyết không thể nói rõ cảm nhận trong lòng mình là thế nào. Mất mát cũng có, khó chịu cũng có.
Đáng ra cậu nên vui vẻ mới phải? Hiểu lầm được giải quyết, bọn họ vẫn là anh em tốt cùng nhau lớn lên, không tồn tại quan hệ mập mờ ám muội, ba mẹ cũng không cần lo lắng.
Nhưng mà chẳng biết tại sao sống mũi lại thấy cay cay.
Mạc Sơ Quyết xoa mũi, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt mấy cái thật nhanh để ngăn giọt nước mắt rớt xuống.
Trần Cửu Cửu đột nhiên nói với Khương Y Linh: "Chị chỉ quan tâm chuyện tình cảm của Tinh Tinh thôi à? Tiểu Sơ cũng lớn rồi nè, tính tình lại dễ thương như này, ở trường chắc được yêu mến lắm. Chị không thử hỏi thằng bé xem sao?".
Mạc Sơ Quyết chưa kịp giải thích, Khương Y Linh đã giành trước một bước: "Tưởng gì, em chả biết thừa thằng con trai nhà mình. Tính như con rùa thế kia lấy đâu ra chuyện yêu sớm. Lớn từng này mà cứ như con nít, thằng bé chưa thông suốt nhanh vậy đâu".
Những người lớn trên xe đều bật cười.
Mạc Sơ Quyết: "..." Quả không hổ danh mẹ ruột mình.
Trần Cửu Cửu cười bảo: "Y Linh, đừng nói vậy chứ. Tiểu Sơ đơn thuần thế này, nhỡ đâu thằng bé gặp được cô gái cực kỳ đáng yêu, kiểu gì cũng dính".
Mạc Sơ Quyết nhịn không được phản bác: "...Con không thích kiểu dễ thương".
Trần Cửu Cửu cong khóe môi: "Ồ? Vậy Tiểu Sơ của chúng ta thích kiểu nào?".
Mạc Sơ Quyết vô thức nhìn qua Dụ Quy Tinh, kết quả chỉ đối diện một sườn mặt lạnh lùng, Dụ Quy Tinh đang lướt iPad, không chút để tâm đến cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Cậu cố dằn sự hụt hẫng xuống đáy lòng, thuận miệng nói bừa: "Con thích người cao hơn con, sức lực mạnh hơn con, ngoại hình phải đẹp, đối xử tốt với con, nhớ rõ sở thích của con, còn dẫn con đi chơi bóng rổ..."
Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh càng nghe càng thấy kỳ quái: "Con đang tìm bạn gái?".
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác: "Làm sao ạ?".
Vẻ mặt Trần Cửu Cửu khó hiểu: "Hình như chẳng có mấy cô đáp ứng được yêu cầu của con đâu".
Đòi người cao hơn, khỏe hơn, còn dẫn đi chơi bóng rổ, đây có chỗ nào giống điều kiện tìm bạn đời bình thường đâu.
Mạc Sơ Quyết gãi mặt: "Vậy để từ từ con suy nghĩ lại".
Trần Cửu Cửu lắc đầu, cười. Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, bà vô tình nhìn thoáng sang bên cạnh, nhắc nhở: "Tinh Tinh, con cầm ngược rồi".
Dụ Quy Tinh mặt không biểu cảm quay ngược iPad lại.
- -------------------------------------------
(*) Nyoran: giận bé chap trước, nhưng cũng thương bé chap này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.