Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 61: Ba mươi sáu

Vân Mộc Ngư

24/09/2023

Về đến nhà, Khương Y Linh liền vào bếp, bà định làm bữa khuya cho hai đứa. Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần bật bếp lên nấu là xong.

Đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ mười một giờ rưỡi. Buổi chiều Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh chỉ dùng chút đồ ăn trên máy bay, giờ chắc đang rất đói.

Bốn người ngồi trong phòng khách, bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặc. Mạc Hiên Văn khẽ ho một tiếng, nói với Mạc Sơ Quyết: "Ba vào phụ mẹ con một tay".

Nói đoạn, ông đứng dậy bước như bay vào trong.

Khương Y Linh đang nấu mì, bà quay đầu nhìn Mạc Hiên Văn, bất mãn: "Anh vào đây chỉ tốn chỗ chứ có làm được gì đâu. Ra ngoài nói chuyện với con trai đi".

Mạc Hiên Văn mấp máy môi, trên mặt hiện lên mấy phần tủi thân hiếm thấy: "Anh thấy Tiểu Cửu có chuyện muốn nói với con trai, anh không tiện ở lại nên mới kiếm cớ chạy vô đây".

Lý do này khiến người ta không cách nào phản bác, Khương Y Linh nhìn chồng, đột nhiên nổi lên hứng thú: "Già tới nơi rồi còn bày đặt tủi thân, có biết mắc cỡ không?".

Mạc Hiên Văn dù sao cũng là người đàn ông có tính tình nho nhã, nghe bà nói vậy liền đỏ mặt: "Sao phải xấu hổ với vợ mình chứ".

Khương Y Linh đánh yêu ông một cái.

Bầu không khí bên trong phòng bếp nồng nàn thắm thiết, còn bên ngoài ngưng đọng thành băng.

Dụ Quy Tinh kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong công ty cho Trần Cửu Cửu, cách làm của hắn khiến bà không tán đồng: "Bước đi của con có phải hơi nguy hiểm rồi không? Con vẫn quá bốc đồng. Nếu Dụ Văn Phong muốn điều tra, lão có thể tra ra ngay".

Bọn họ đang đề cập tới chuyện Tống Mạn Mạn bị lộ là thiên kim giả trong đêm diễn ra yến tiệc.

Người tung tin này chính do Dụ Quy Tinh tìm tới. Nếu Dụ Văn Phong muốn điều tra, không sớm thì muộn hắn cũng bị phát hiện.

Dụ Quy Tinh ngồi thẳng, hai chân hơi bắt chéo: "Mẹ, con không muốn chờ đợi thêm nữa".

Trần Cửu Cửu khẽ động ánh mắt: "Ý của con là..."

Dụ Quy Tinh lạnh giọng: "Con đã giao nộp chứng cớ phạm pháp của ông ta, có lẽ vài ngày tới các bộ phận liên quan sẽ bắt đầu hành động".

Trần Cửu Cửu im lặng một lúc, mấy chuyện kia bà không rõ lắm, thứ duy nhất bà quan tâm chính là an nguy của con trai: "Con chú ý an toàn".

Dụ Quy Tinh khẽ ừm một tiếng. Con người Dụ Văn Phong quá tự phụ, lại theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, không mảy may phòng bị với con trai mình, cho nên hắn mới có thể dễ dàng nắm được bằng chứng.

Dụ Văn Phong đã sớm quên mất năm ấy chính ông ta đưa tình nhân cùng con riêng về nhà rồi đuổi đứa con trai này đi. Trong thâm tâm ông ta, có lẽ ngoại tình chẳng phải chuyện gì to tát. Ông ta cho rằng chỉ cần đưa Dụ Quy Tinh ra nước ngoài du học rồi xếp cho hắn một chức vụ gì đó trong công ty là đủ để bồi thường.

Lúc này, cửa nhà bếp bỗng mở ra, bên trong vang lên giọng nói Khương Y Linh: "Mì nấu xong rồi, Tinh Tinh muốn ăn trứng chần không?".

"Không cần đâu", Dụ Quy Tinh đáp, "Cảm ơn dì".

Khương Y Linh lau tay lên tạp dề rồi bưng mì ra ngoài, Mạc Hiên Văn theo phía sau, trên tay cũng bưng một bát mì đặt lên bàn ăn.

Phần của Dụ Quy Tinh không có ớt, tương đối thanh đạm, nước dùng chỉ có màu đỏ của cà chua trông rất ngon miệng.

Mạc Sơ Quyết từ nhỏ đã ưa cay, không cay không vui, bát của cậu ớt nổi lềnh bềnh, nhìn thôi đã biết mùi vị rất nồng.

"Mau qua đây, đây là món mì gà xé cà chua dì mới học, hai đứa nếm thử xem có ngon không".

Mạc Sơ Quyết vốn không thích lòng đỏ trứng, các món liên quan như trứng chần cũng bị ghét lây, vừa rồi Khương Y Linh không hỏi ý cậu cũng là vì lí do đó.

Dụ Quy Tinh đứng dậy trước, đi thẳng đến nhà ăn, không nhìn sang bên lấy một cái.

Thấy Mạc Sơ Quyết chẳng chịu nhúc nhích, Khương Y Linh thúc giục: "Còn ngồi thừ ra đấy làm gì, mì nở hết bây giờ".

Mạc Sơ Quyết mặt như đưa đám, cúi đầu đứng dậy.

Trần Cửu Cửu nhìn bóng con trai, vẻ mặt hiện chút ưu tư.

Trên bàn ăn, hai bát mì được đặt cạnh nhau. Mạc Sơ Quyết hơi lúng túng khi ngồi cạnh Dụ Quy Tinh nên định đẩy bát của mình qua phía đối diện ngồi chéo với hắn, nhưng vừa di chuyển được một chút đã bị Khương Y Linh liếc xéo: "Ăn có bát mì mà nhích tới nhích lui, không phải hồi trước con cũng ngồi đây à?".

Mạc Sơ Quyết im thin thít, ngồi tại chỗ yên lặng ăn mì.

Khi ăn, cậu thích húp một hơi vào miệng khiến hai má phình lên, sau đó mới bắt đầu nhai nuốt, trông giống như một bé hamster cất giữ đồ ăn trong miệng, âm thanh lúc ăn cũng khẽ khàng.

Dụ Quy Tinh ngồi ngay bên cạnh, hai người ăn phần của mình, không ai làm phiền ai.



Khương Y Linh nhìn cảnh này, thầm cảm thấy có gì đó là lạ.

Rốt cuộc là không đúng ở điểm nào?

Ăn mì xong thì đã gần một giờ, Khương Y Linh ngáp ngắn ngáp dài, dặn dò Mạc Sơ Quyết vài câu rồi về phòng ngủ, Trần Cửu Cửu cũng dẫn Dụ Quy Tinh về căn hộ kế bên.

Mãi đến khi đã nằm trên giường, bà mới loáng thoáng nhớ ra, trước kia mỗi khi lên bàn ăn, hai đứa nhỏ luôn luôn chụm đầu thủ thỉ tâm sự, nhưng thường thì Mạc Sơ Quyết sẽ là người nói, còn Dụ Quy Tinh chỉ lắng nghe. Tính cách Mạc Sơ Quyết hiếu động nên cứ ríu rít mãi không ngừng, có lúc Khương Y Linh thật muốn ném phắt thằng nhóc này ra ngoài. Thế mà hôm nay nhóc con này lại đổi tính, yên tĩnh đến lạ?

Nghĩ vậy, bà trở mình ngồi dậy, lay Mạc Hiên Văn đang sắp ngủ: "Hôm nay lúc ăn mì, anh có phát hiện con trai anh có gì đó không ổn không?".

Mạc Hiên Văn mắt nhắm mắt mở, ngái ngủ đáp: "Hả... không để ý lắm".

Khương Y Linh đẩy ông: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy".

Mạc Hiên Văn nhớ lại rồi trả lời: "Có thể là do nó đã trưởng thành rồi. Em nghĩ chi mấy chuyện vặt vãnh này, mau ngủ đi, mai còn đi làm".

Khương Y Linh nghe vậy thì nằm xuống: "Anh nói cũng đúng".

Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, bà chẳng bận để tâm tiếp mà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Bên kia bức tường, Trần Cửu Cửu cũng ôm mối nghi ngờ tương tự.

Bà ngồi trong phòng khách, nhìn dáng cao chân dài của con trai, khẽ thở dài.

Dụ Quy Tinh bưng một ly nước đến: "Sao vậy? Mẹ".

Trần Cửu Cửu do dự, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Con và Tiểu Sơ..."

Trái tim Dụ Quy Tinh đánh thịch một cái.

"Lại cãi nhau à?".

Dụ Quy Tinh thầm thở phào một hơi nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Không có, mẹ đừng nghĩ lung tung".

Trần Cửu Cửu nhìn thẳng vào hắn: "Đừng gạt mẹ. Con đi ba năm, hai đứa liền trở nên xa cách, trước đây con với Tiểu Sơ thân lắm cơ mà".

Dụ Quy Tinh bưng ly nước nhấp một ngụm, điềm tĩnh trả lời: "Thật sự không có chuyện gì, mẹ đừng nghĩ nhiều. Dù lúc nhỏ con và cậu ấy rất thân nhưng lớn lên rồi chắc chắn sẽ có không gian riêng tư của mỗi người, đâu thể mãi dính lấy nhau?".

"Con nói cũng có lí". Trần Cửu Cửu chống cằm suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Nếu không nhắc chắc mẹ quên mất. Con còn nhớ dì Lưu không, con gái bà ấy vừa về nước, nghe nói còn học cùng trường với con. Con nói xem có trùng hợp không!".

Dụ Quy Tinh đoán được bà sẽ nói gì tiếp theo, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ừm".

"Con ừm cái gì, đây đúng là duyên phận, có muốn thử gặp mặt người ta không? Lớn thế này rồi mà bên cạnh cũng chẳng có một người vừa ý", Trần Cửu Cửu nói, "Con cũng sắp hai mươi hai (*) rồi".

- --------------------------------

(*) Bản gốc chỗ này hình như bị gõ nhầm thì phải. Dụ Quy Tinh đi du học từ năm 17 tuổi, 3 năm sau về thì hiện tại số tuổi hẳn phải là hai mươi.

- --------------------------------

Dụ Quy Tinh nhéo sống mũi: "Con thấy tuổi này vẫn chưa đến nỗi phải xem mắt đâu".

Trần Cửu Cửu nói: "Xem mắt hồi nào? Này chỉ là làm quen trước, nhiều bạn nhiều con đường, chưa chắc người ta nhìn trúng con đâu".

Dụ Quy Tinh định lên tiếng, Trần Cửu Cửu đã giành trước một bước: "Không được từ chối, cùng ăn bữa cơm đi. Con đừng xem người ta như thiên tai thảm họa chứ".

"Mẹ, con..."

"Đừng lí do lí trấu, trừ phi con đã có đối tượng hoặc người mình thích", hai mắt Trần Cửu Cửu sáng quắc, "Con có không?".

Dụ Quy Tinh nhất thời không biết có phải bà đã nhìn ra không, hắn im lặng hồi lâu mới thấp giọng đáp: "Không có".

"Vậy được rồi", Trần Cửu Cửu bỗng bật cười, "Mẹ chỉ thấy con đơn thân lẻ bóng cô đơn quá nên muốn tìm một người ở bên. Người ta yêu sớm đầy ngoài kia, sao con nhà mình hai mươi hai tuổi vẫn chưa thông suốt vậy nè".

Khóe miệng Dụ Quy Tinh khẽ động, mẹ hắn đúng là không giống người thường. Phụ huynh nhà người ta đều không muốn con mình yêu sớm, chuyên tâm học hành an cư lập nghiệp, Trần Cửu Cửu lại muốn hắn mau chóng hẹn hò yêu đương.



"Ngày mốt ăn bữa cơm, con đừng quên đó". Trần Cửu Cửu không yên tâm nhắc lại một lần.

Dụ Quy Tinh bất lực: "Một lần này thôi đó".

Lúc này Trần Cửu Cửu mới cười lên: "Được, vậy ngày mai mẹ nói với bà ấy".

Bà vừa về phòng ngủ vừa lẩm bẩm: "Đi ăn ở đâu được ta, không được, mình phải nghĩ xem nên mặc gì, lông thú quá quý phái, áo dạ dài thì sao nhỉ? Hình như cũng không hợp lắm..."

Giọng bà ngày càng xa, Dụ Quy Tinh xoa thái dương: "Mẹ ngủ sớm chút".

Trần Cửu Cửu phất tay: "Biết rồi, Con cũng ngủ sớm đi".

"Dạ".

Dụ Quy Tinh cầm ly nước lên uống một hơi cạn sạch, ngồi lại trong phòng khách thêm vài phút rồi mới về phòng.

Sáng hôm sau, Mạc Sơ Quyết bị tiếng nhạc chuông dồn dập đánh thức. Cậu mơ màng sờ lên đầu giường, phát hiện âm thanh phát ra từ điện thoại di động.

Mới sáng sớm mà ai gọi thế này?

Cậu bấm nút nhận, một giọng nam hồn hậu tràn đầy vui sướng cất lên: "Mạc Sơ Quyết! Cậu về chưa?".

Giọng nói nghe quen quen nhưng không nhớ ra là ai.

"Về rồi".

Cậu trả lời trước, nhân lúc này nhìn xuống màn hình điện thoại, chính giữa màn hình hiện lên ba chữ "Âu Dương Húc" rõ to.

Nghe thấy tiếng trả lời, Âu Dương Húc khựng lại một chút rồi mới thận trọng hỏi: "Cậu về khi nào? Vẫn chưa rời giường à?".

Giọng điệu bỗng nhiên trở nên dè dặt này khiến Mạc Sơ Quyết cảm thấy như mình vừa trở lại thời cấp ba, cậu cười đáp: "Về chung với Dụ Quy Tinh hồi tối qua, đang trong kì nghỉ ai mà dậy sớm nổi?".

"Ờ ha, tớ cũng mới dậy nè, đang nằm trên giường". Âu Dương Húc ngập ngừng hỏi tiếp: "Dụ Quy Tinh có đang bên cạnh cậu không?".

"Không có", Mạc Sơ Quyết cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, "Tớ vừa thức dậy, cậu ấy sao có thể ở bên cạnh tớ?".

Âu Dương Húc lập tức thở phào, ngữ khí tự nhiên hơn rất nhiều: "Vậy thì tốt, tớ gọi là để hỏi cậu mai có tham gia họp lớp không?".

Mạc Sơ Quyết: "Họp lớp? Tớ có nghe gì đâu".

Âu Dương Húc nói: "Cậu lại không đọc tin trong nhóm lớp nữa à? Lớp trưởng nói nhiều lần lắm rồi, chả trách không thấy cậu hồi âm".

Mạc Sơ Quyết vò mớ tóc rối như tổ quạ rồi vuốt hết ra sau trán.

Cậu mở nhóm lớp ra xem, quả nhiên như lời hắn ta nói, chẳng qua lúc ấy cậu bận thi cuối kỳ nên không để ý.

"Tớ tắt thông báo nhóm, tại bọn họ cứ nhắn tin om sòm trong ấy".

"Tớ biết rồi", Âu Dương Húc nói, "Vậy mai cậu đi không? Tớ với Kỷ Vân cũng đến".

Mạc Sơ Quyết ừ một tiếng, Âu Dương Húc lại nói: "Vậy Dụ Quy Tinh đi không? Có hai đứa hỏi thăm tớ rồi đấy, tớ nghe nói năm nay cậu ta về nước rồi vào thẳng công ty của ba làm luôn. Chậc chậc. Tớ cũng muốn được làm richkid quá đi".

Mạc Sơ Quyết hơi sửng sốt, cậu đáp: "Tớ cũng không biết nữa, cậu hỏi cậu ấy đi".

Đoạn nghĩ bụng, tên này cũng cập nhật quá nhanh rồi, chả biết hắn ta nghe ở đâu.

Âu Dương Húc mặt dày: "Hai người thân thiết như vậy, nhân tiện hỏi giúp tớ nhé".

Dưới lời khẩn cầu tha thiết từ đối phương, Mạc Sơ Quyết đành chịu: "Được rồi, để tớ hỏi thử".

Thật ra trong lòng cậu cũng có chút chờ mong, bản thân xấu hổ không dám chủ động tìm người ta, nếu mượn cớ này chẳng phải đã có thể đi rồi sao?

Sau khi cúp điện thoại, cậu nhanh chóng bò xuống giường, vội vã chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khương Y Linh vô cùng kinh ngạc: "Mặt trời mọc đằng tây rồi à? Sao hôm nay dậy sớm thế?".

Mạc Hiên Văn đang ngồi trên bàn ăn đọc báo, nghe vậy liền cười: "Ba nhớ hồi trước Dụ Quy Tinh phải qua kêu mới dậy nổi cơ mà".

Khương Y Linh gật đầu: "Cuối cùng cũng ra dáng người lớn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook