Chương 10: Con Trai Mới 6 Tuổi
Tử Sắc Mộc Ốc
02/02/2023
Mọi người nghe xong đều sững sờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tình hình cụ thể như nào bọn họ đều không biết chính xác. Liệu rằng Lý Ái Quốc có gian díu với Lâm quả phụ không hay mọi chuyện giống như Lý Ái Quốc nói? Thế nhưng, nhờ những lời này của Cố Hi tin đồn sẽ không nghiêng về một bên.
Cố Hi đi bộ về nhà theo trí nhớ của Lý Ái Quốc, thấy cánh cửa trong sân đóng chặt, tiếng gà gáy phát ra từ trong chuồng.
Nhà họ Lý có ba gian phòng làm bằng đất phôi, nhìn khá mới, được xây sau khi Lý Ái Trung đi lính. Một căn vốn là của Lý Đại Ngưu và Trương Nhị Thuý, bên cạnh là nhà bếp. Vậy có nghĩa là, đi vào sau bếp mới đến phòng của bọn họ, mở cửa sổ phòng sẽ nhìn ra được sân nhỏ bên trong.
Một phòng là của nguyên chủ, một phòng là của Lý Ái Trung, Lý Hỉ Mai đã kết hôn nên không có phòng riêng. Mà thời buổi này, phụ nữ lấy chồng làm gì có ai chạy về nhà mẹ đẻ mấy.
Ngoài 3 phòng chính còn có một nơi xây bằng gỗ, bên trong nuôi 2 con lợn, cạnh đó là chuồng có 6 con gà.
Nếu Trương Nhị Thuý không mất sớm thì số phải nói là sung sướng. Trước kia gả cho Lý Đại Ngưu, việc đồng áng đã có hai cha con Lý Đại Ngưu lo, việc nhà đã có Lý Hỉ Mai.
Sau này Lý Ái Trung gia nhập quân ngũ, việc nhà lẫn việc đồng áng đều là một tay vợ hắn lo. Trương Nhị Thuý lấy cớ chăm sóc con cái, chỉ ở trong nhà nấu cơm.
Thật không ngờ lại đi sớm như vậy.
Cố Hi mở cảnh cửa gỗ trong sân: "Thành Đồ." Anh tới thời đại này đến giờ vẫn chưa được gặp con riêng của mình "Thành Đồ."
"Ái Quốc à." Vợ của Lý Nhị Ngưu ở bên cạnh chạy sang: "Thành Đồ đang ăn cơm ở đây. Cháu xuất viện rồi sao? Chuyện của Lâm quả phụ thế nào rồi?"
Lý Nhị Ngưu là em trai của Lý Đại Ngưu, vì vậy Cố Hi gọi là thím hai. Vợ Lý Nhị Ngưu trong lúc nói chuyện còn nhìn qua chiếc túi Cố Hi cầm theo, bên trong được bọc kĩ, không biết là gì.
"Thím hai, cháu được xuất viện rồi, chuyện kia cũng xử lý êm đẹp rồi ạ." Cố Hi nói: "Để lát cháu qua đón Thành Đồ." Nói xong, anh đi vào phòng của nguyên chủ, mang túi đồ cất kỹ. Sau đó từ trong túi lấy ra hai bịch kẹo bơ cứng thỏ trắng cùng 2 cái bánh bao rồi đi tới bên cạnh.
Thành thật mà nói, Cố Hi rất tò mò về Lý Thành Đồ mới 6 tuổi này.
Khi Lý Thành Đồ đang ăn ở nhà Lý Nhị Ngưu thì nghe được tiếng Cố Hi kêu. Cậu nhanh chóng ăn hết bát cháo khoai lang, rồi nói với vợ Lý Nhị Ngưu: "Bà hai, cháu về đây."
Cậu đi đến cửa gỗ chố sân nhỏ thì đụng phải Cố Hi đang đi tới.
"Ba, ba." Cậu thận trọng gọi. Trên thực tế, Lý Thành Đồ thân thuộc với Lý Ái Quốc hơn Lý Ái Trung.
Kể từ khi sinh ra, cậu gặp Lý Ái Trung được hai lần. Một lần là khi mẹ qua đời, một lần là khi vợ chồng Lý Đại Ngưu mất cách đây không lâu. Thế nhưng đối với một đứa trẻ nó sẽ vẫn luôn ngưỡng mộ và trông chờ vào ba mình. Ấy vậy mà ba cậu lại cho cậu làm con riêng của chú nhỏ.
Lý Thành Đồ đối với chú nhỏ của cậu cũng không có thành kiến gì, tuổi cậu còn nhỏ, bởi vì mẹ cậu làm cả việc đồng áng lẫn việc nhà nên cậu được Trương Nhị Thuý nuôi lớn.
Về sau, mẹ cậu mất, cậu đều theo sau Trương Nhị Thuý. Lúc bà lên núi hái rau dại hay cắt cỏ về cho heo ăn đều mang theo cậu. Nhưng bây giờ, Trương Nhị Thuý mất rồi, thế giới của cậu cũng sụp đổ.
Đây là lần đầu Cố Hi gặp vai nam phụ này mà còn là lúc chưa lớn, vẫn còn bé xíu, mặc quán áo lấm lem, trên quần còn có mấy vết vá, khuôn mặt thì to bằng bàn tay, đôi mắt to đen nhìn vô cùng đáng thương.
Có ai ngờ rằng lúc lớn lên lại lừa em gái cùng cha khác mẹ để trả thù bố của mình. Đương nhiên bởi vì bố của cậu là nhân vật chính nên cũng có thể biết được kết cục của cậu như thế nào.
Cố Hi đưa tay xoa đầu Lý Thành Đồ: "Ba mua cho con bánh bao thịt, về nhà rồi ăn."
" Ba" ánh mắt đáng thương lập tức sáng lên. Sau đó còn ửng đỏ, vẻ mặt khó tin nhìn Cố Hi.
Thật ra ngày đó Lý Ái Trung nói để cậu làm con riêng của Lý Ái Quốc, cậu đã rất lo lắng. Cậu lo chú nhỏ thấy bản thân vướng víu mà không cần cậu nữa.
Trên thực tế, sau khi Ái Trung rời đi, nguyên chủ không hề quan tâm đến Lý Thành Đồ. Nguyên chủ là một người lầm lì, lười biếng, con người không tệ nhưng cũng không được trò trống gì, từ nhỏ đến lớn được Trương Nhị Thuý chiều chuộng, làm sao có thể chăm sóc người khác.
Sau khi Trương Nhị Thuý cùng Lý Đại Ngưu qua đời, Lý Hỉ Mai hay đến chăm sóc và nấu ăn cho cậu. Mỗi lần đều nấu thật nhiều để đủ cho hai bữa, sau đấy cậu sẽ hâm nóng lại để ăn.
Nguyên chủ không biết hâm đồ ăn, nên đứa bé Lý Thành Đồ sẽ là người làm để nguyên chủ ăn.
Trong những ngày đó, Lý Ái Quốc về cơ bản đều phớt lờ Lý Thành Đồ, cậu lo lắng mất mấy ngày. Thật không ngờ, hôm nay chú nhỏ cũng là bố cậu lại xoa đầu và mua bánh bao thịt cho cậu.
Dù là trẻ con nhưng cậu cũng biết được sự trân quý của bánh bao thịt.
Thấy đứa bé đỏ mắt nhìn mình, biết rõ nội dung cốt truyện, Cố Hi cảm thấy có chút đau lòng. Trong toàn bộ truyện, Lý Thành Đồ là người vô tội nhất. Mẹ ruột cậu mất từ khi còn nhỏ, ba ruột vì mẹ kế mà đưa cậu cho người khác, chú nhỏ tuy không ghét cậu, nhưng lại là một tên bất tài vô dụng nên cũng không quan tâm gì đứa con riêng này.
Về sau Lâm quả phụ vào nhà, Lý Thành Đồ liền biến thành sức lao động chính. Nguyên chủ đôi khi có lòng muốn giúp cậu thế nhưng đều bị Lâm quả phụ chèn ép. Thế nên Lý Thành Đồ trở nên vặn vẹo, muốn trả thù Lý Ái Trung.
"Này, con trai." Cố Hi lên tiếng: "Con ra ngoài đợi ba, sau đấy chúng ta cùng về nhà." Cố Hi 28 tuổi, từng tốt nghiệp trường đại học đẳng cấp thế giới, sinh ra trong một gia đình danh giá, mưu lược, bản lĩnh, quyết đoán, trí tuệ đều không thiếu. Việc nuôi nấng Lý Thành Đồ lên người, không bước vào con đường sai trái đối với Cố Hi là chuyện khá đơn giản.
Thế nhưng, nếu đã tới đây rồi, anh muốn hoà nhập với thế giới này. Thật sự thì sau khi nghiên cứu được con nhộng giúp nam giới mang thai, Cố Hi cũng không tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình nữa, lo lắng duy nhất cũng chỉ có bố mẹ nhưng biết có thể gặp lại bọn họ, anh đối với Minh giới vô cùng tò mò. Vậy nên nhiệm vụ này anh cũng cảm thấy thú vị.
Nhiệm vụ của phòng xuyên việt nói với anh, giống như nghiên cứu của anh, trở thành một mục đích trong cuộc sống của anh.
"Vâng vâng." Bé Thành Đồ gật đầu, ngoan ngoãn chờ ở của.
Mọi người đang ăn trong bếp không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Thím hai Lý thở dài: "Anh cả cùng chị dâu mất, Ái Quốc lại chưa thành thân, xảy ra chuyện của của Lâm quả phụ, về sau phải làm sao đây?" Thím hai Lý cùng Trương Nhị Thuý tình cảm rất tốt, cũng do Trương Nhị Thuý khôn khéo. Bà là quả phụ một thân một mình đến thôn Lý gia lại là người ngoài thôn, nếu như không khôn khéo, làm sao sống yên ổn.
Vì vậy, Trương Nhị Thuý gả cho Lý Đại Ngưu thanh danh tại Thôn Lý gia cũng không tệ. Đối xử với con riêng tốt, em dâu tốt, bố mẹ chồng lại càng tốt.
Lý Nhị Ngưu nhíu mày: "Để tôi tìm hiểu thêm, nếu chuyện của Lâm quả phụ giải quyết xong, bà xem cô con gái nhà ai đến tuổi mà phù hợp thì làm mai cho Ái Quốc."
"Anh Ái Quốc cũng đâu phải món đồ đâu." Lý Ái Kiến nói.
"Ăn cơm của con đi, đừng không biết lớn nhỏ." Lý Nhị Ngưu trừng con trai cả một cái.
"Chú hai, thím hai." Cố Hi đi vào phòng bếp.
Lý Nhị Ngưu năm nay 45 tuổi, có ba người con trai, con trai trưởng Lý Ái Hoa năm nay 24 tuổi, con trai thứ là Lý Ái Dân năm nay 22 tuổi, đứa út Lý Ái Hoà năm nay 20 tuổi, Lý Ái Hoa và Lý Ái Dân đã kết hôn rồi, còn mỗi Lý Ái Hoà.
Vì vậy, khi Cố Hi bước vào, cả nhà họ Lý đang quây lại một chỗ ăn cơm, từ Lý Nhị Ngưu đến đứa con trai ba tuổi của Lý Ái Hoa thì nhân khẩu vẫn ít.
"A, Ái Quốc, mau vào, ăn cơm chưa, thím xới cho cơm cho con." Thím hai Lý rất quan tâm Lý Ái Quốc. Nguyên nhân thứ nhất là khi Trương Nhị Thuý còn sống, hai bọn họ rất thân thiết. Thứ hai là chị của Lý Ái Quốc lấy chồng trong thị trấn, đối với người nông thôn như bọn họ thì luôn ngưỡng mộ những người lấy chồng thành phố. Thứ ba là các cụ nhà họ Lý vẫn còn, dù thím hai Lý không quan tâm, thì ông bà cũng không yên lòng.
Lý Ái Quốc là một đứa nhóc vô dụng, mặc dù tinh ăn mù làm nhưng được cái được cái vẻ ngoài đẹp, là người tốt được nhiều người yêu thương.
"Thím hai không cần đâu, lúc cháu xuất viện đã ăn cùng chị Hỉ Mai rồi." Cố Hi nói: "Hai ngày nay Thành Đồ làm phiền thím hai Lý chăm sóc rồi, lúc cháu nằm viện được một số bạn bè thăm nom đưa tới ít quà, cháu mang sang cho mấy đứa nhỏ ăn thử." Nói xong liền đưa đồ trong tay đưa cho thím hai Lý.
"Ôi trời, cháu cũng cháu thím, không chăm sóc đám cháu của mình thì còn chăm sóc ái." Thím hai Lý ngoài miệng giả bộ tức giận, nhưng đối với cách làm của Cố Hi cũng tương đối hài lòng. Mặc dù là cháu ruột ngưng giai đoạn này, lương thực nhà ai cũng khan hiếm, một đứa bé tuy rằng ăn không nhiều, nhưng nghe những lời như vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Thím hai Lý mang đồ đẩy trở về: "Đồ cháu mang về, đều là bạn bè cho cháu mà." Tuy rằng bọc trong giấy, không thấy rõ là vật gì nhưng đồ người ta đi thăm bệnh, thím hai Lý cầm cũng cẩn thận hơn.
Cố Hi cười mở túi giấy ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao: "Cháu trai, chú nhỏ có bánh bao nè, muốn ăn không?"
"Muốn, cháu muốn ăn bánh bao ạ, cảm ơn chú nhỏ." Thời buổi này, không có đứa bé nào là không thích bánh bao lại còn là nhân thịt, có nhiều cả tháng cũng không có thịt ăn.
"Cái này."
"Thím hai, đây là cháu cho thằng bé, trẻ con cũng có quyền nhận thứ nó thích, thím đừng tước đi quyền lợi của nó." Cố Hi nói
"Thằng bé này thật là." Thím hai Lý nhìn cháu trai mình cắn từng miếng bánh, vô cùng thích thú thì ánh mắt liền ửng đó.
"Thím, ở chỗ này còn một cái, sáng sớm ngày mai thím hấp cho thằng bé ăn. Còn có một chút kẹo bơ cứng thỏ trắng, kẹo này dinh dưỡng cũng tương đương với sữa bò, rất tốt cho bọn trẻ." Cố Hi mang đồ nhét vào tay bà.
"Kẹo bơ cứng quý như vậy, để dành cho Thành Đồ ăn đi." Thím hai ước lượng cân nặng, ít nhất cũng phải tầm nửa cân, nhiều như vậy, thứ này có tiền cũng không mua được đâu.
Tình hình cụ thể như nào bọn họ đều không biết chính xác. Liệu rằng Lý Ái Quốc có gian díu với Lâm quả phụ không hay mọi chuyện giống như Lý Ái Quốc nói? Thế nhưng, nhờ những lời này của Cố Hi tin đồn sẽ không nghiêng về một bên.
Cố Hi đi bộ về nhà theo trí nhớ của Lý Ái Quốc, thấy cánh cửa trong sân đóng chặt, tiếng gà gáy phát ra từ trong chuồng.
Nhà họ Lý có ba gian phòng làm bằng đất phôi, nhìn khá mới, được xây sau khi Lý Ái Trung đi lính. Một căn vốn là của Lý Đại Ngưu và Trương Nhị Thuý, bên cạnh là nhà bếp. Vậy có nghĩa là, đi vào sau bếp mới đến phòng của bọn họ, mở cửa sổ phòng sẽ nhìn ra được sân nhỏ bên trong.
Một phòng là của nguyên chủ, một phòng là của Lý Ái Trung, Lý Hỉ Mai đã kết hôn nên không có phòng riêng. Mà thời buổi này, phụ nữ lấy chồng làm gì có ai chạy về nhà mẹ đẻ mấy.
Ngoài 3 phòng chính còn có một nơi xây bằng gỗ, bên trong nuôi 2 con lợn, cạnh đó là chuồng có 6 con gà.
Nếu Trương Nhị Thuý không mất sớm thì số phải nói là sung sướng. Trước kia gả cho Lý Đại Ngưu, việc đồng áng đã có hai cha con Lý Đại Ngưu lo, việc nhà đã có Lý Hỉ Mai.
Sau này Lý Ái Trung gia nhập quân ngũ, việc nhà lẫn việc đồng áng đều là một tay vợ hắn lo. Trương Nhị Thuý lấy cớ chăm sóc con cái, chỉ ở trong nhà nấu cơm.
Thật không ngờ lại đi sớm như vậy.
Cố Hi mở cảnh cửa gỗ trong sân: "Thành Đồ." Anh tới thời đại này đến giờ vẫn chưa được gặp con riêng của mình "Thành Đồ."
"Ái Quốc à." Vợ của Lý Nhị Ngưu ở bên cạnh chạy sang: "Thành Đồ đang ăn cơm ở đây. Cháu xuất viện rồi sao? Chuyện của Lâm quả phụ thế nào rồi?"
Lý Nhị Ngưu là em trai của Lý Đại Ngưu, vì vậy Cố Hi gọi là thím hai. Vợ Lý Nhị Ngưu trong lúc nói chuyện còn nhìn qua chiếc túi Cố Hi cầm theo, bên trong được bọc kĩ, không biết là gì.
"Thím hai, cháu được xuất viện rồi, chuyện kia cũng xử lý êm đẹp rồi ạ." Cố Hi nói: "Để lát cháu qua đón Thành Đồ." Nói xong, anh đi vào phòng của nguyên chủ, mang túi đồ cất kỹ. Sau đó từ trong túi lấy ra hai bịch kẹo bơ cứng thỏ trắng cùng 2 cái bánh bao rồi đi tới bên cạnh.
Thành thật mà nói, Cố Hi rất tò mò về Lý Thành Đồ mới 6 tuổi này.
Khi Lý Thành Đồ đang ăn ở nhà Lý Nhị Ngưu thì nghe được tiếng Cố Hi kêu. Cậu nhanh chóng ăn hết bát cháo khoai lang, rồi nói với vợ Lý Nhị Ngưu: "Bà hai, cháu về đây."
Cậu đi đến cửa gỗ chố sân nhỏ thì đụng phải Cố Hi đang đi tới.
"Ba, ba." Cậu thận trọng gọi. Trên thực tế, Lý Thành Đồ thân thuộc với Lý Ái Quốc hơn Lý Ái Trung.
Kể từ khi sinh ra, cậu gặp Lý Ái Trung được hai lần. Một lần là khi mẹ qua đời, một lần là khi vợ chồng Lý Đại Ngưu mất cách đây không lâu. Thế nhưng đối với một đứa trẻ nó sẽ vẫn luôn ngưỡng mộ và trông chờ vào ba mình. Ấy vậy mà ba cậu lại cho cậu làm con riêng của chú nhỏ.
Lý Thành Đồ đối với chú nhỏ của cậu cũng không có thành kiến gì, tuổi cậu còn nhỏ, bởi vì mẹ cậu làm cả việc đồng áng lẫn việc nhà nên cậu được Trương Nhị Thuý nuôi lớn.
Về sau, mẹ cậu mất, cậu đều theo sau Trương Nhị Thuý. Lúc bà lên núi hái rau dại hay cắt cỏ về cho heo ăn đều mang theo cậu. Nhưng bây giờ, Trương Nhị Thuý mất rồi, thế giới của cậu cũng sụp đổ.
Đây là lần đầu Cố Hi gặp vai nam phụ này mà còn là lúc chưa lớn, vẫn còn bé xíu, mặc quán áo lấm lem, trên quần còn có mấy vết vá, khuôn mặt thì to bằng bàn tay, đôi mắt to đen nhìn vô cùng đáng thương.
Có ai ngờ rằng lúc lớn lên lại lừa em gái cùng cha khác mẹ để trả thù bố của mình. Đương nhiên bởi vì bố của cậu là nhân vật chính nên cũng có thể biết được kết cục của cậu như thế nào.
Cố Hi đưa tay xoa đầu Lý Thành Đồ: "Ba mua cho con bánh bao thịt, về nhà rồi ăn."
" Ba" ánh mắt đáng thương lập tức sáng lên. Sau đó còn ửng đỏ, vẻ mặt khó tin nhìn Cố Hi.
Thật ra ngày đó Lý Ái Trung nói để cậu làm con riêng của Lý Ái Quốc, cậu đã rất lo lắng. Cậu lo chú nhỏ thấy bản thân vướng víu mà không cần cậu nữa.
Trên thực tế, sau khi Ái Trung rời đi, nguyên chủ không hề quan tâm đến Lý Thành Đồ. Nguyên chủ là một người lầm lì, lười biếng, con người không tệ nhưng cũng không được trò trống gì, từ nhỏ đến lớn được Trương Nhị Thuý chiều chuộng, làm sao có thể chăm sóc người khác.
Sau khi Trương Nhị Thuý cùng Lý Đại Ngưu qua đời, Lý Hỉ Mai hay đến chăm sóc và nấu ăn cho cậu. Mỗi lần đều nấu thật nhiều để đủ cho hai bữa, sau đấy cậu sẽ hâm nóng lại để ăn.
Nguyên chủ không biết hâm đồ ăn, nên đứa bé Lý Thành Đồ sẽ là người làm để nguyên chủ ăn.
Trong những ngày đó, Lý Ái Quốc về cơ bản đều phớt lờ Lý Thành Đồ, cậu lo lắng mất mấy ngày. Thật không ngờ, hôm nay chú nhỏ cũng là bố cậu lại xoa đầu và mua bánh bao thịt cho cậu.
Dù là trẻ con nhưng cậu cũng biết được sự trân quý của bánh bao thịt.
Thấy đứa bé đỏ mắt nhìn mình, biết rõ nội dung cốt truyện, Cố Hi cảm thấy có chút đau lòng. Trong toàn bộ truyện, Lý Thành Đồ là người vô tội nhất. Mẹ ruột cậu mất từ khi còn nhỏ, ba ruột vì mẹ kế mà đưa cậu cho người khác, chú nhỏ tuy không ghét cậu, nhưng lại là một tên bất tài vô dụng nên cũng không quan tâm gì đứa con riêng này.
Về sau Lâm quả phụ vào nhà, Lý Thành Đồ liền biến thành sức lao động chính. Nguyên chủ đôi khi có lòng muốn giúp cậu thế nhưng đều bị Lâm quả phụ chèn ép. Thế nên Lý Thành Đồ trở nên vặn vẹo, muốn trả thù Lý Ái Trung.
"Này, con trai." Cố Hi lên tiếng: "Con ra ngoài đợi ba, sau đấy chúng ta cùng về nhà." Cố Hi 28 tuổi, từng tốt nghiệp trường đại học đẳng cấp thế giới, sinh ra trong một gia đình danh giá, mưu lược, bản lĩnh, quyết đoán, trí tuệ đều không thiếu. Việc nuôi nấng Lý Thành Đồ lên người, không bước vào con đường sai trái đối với Cố Hi là chuyện khá đơn giản.
Thế nhưng, nếu đã tới đây rồi, anh muốn hoà nhập với thế giới này. Thật sự thì sau khi nghiên cứu được con nhộng giúp nam giới mang thai, Cố Hi cũng không tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình nữa, lo lắng duy nhất cũng chỉ có bố mẹ nhưng biết có thể gặp lại bọn họ, anh đối với Minh giới vô cùng tò mò. Vậy nên nhiệm vụ này anh cũng cảm thấy thú vị.
Nhiệm vụ của phòng xuyên việt nói với anh, giống như nghiên cứu của anh, trở thành một mục đích trong cuộc sống của anh.
"Vâng vâng." Bé Thành Đồ gật đầu, ngoan ngoãn chờ ở của.
Mọi người đang ăn trong bếp không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Thím hai Lý thở dài: "Anh cả cùng chị dâu mất, Ái Quốc lại chưa thành thân, xảy ra chuyện của của Lâm quả phụ, về sau phải làm sao đây?" Thím hai Lý cùng Trương Nhị Thuý tình cảm rất tốt, cũng do Trương Nhị Thuý khôn khéo. Bà là quả phụ một thân một mình đến thôn Lý gia lại là người ngoài thôn, nếu như không khôn khéo, làm sao sống yên ổn.
Vì vậy, Trương Nhị Thuý gả cho Lý Đại Ngưu thanh danh tại Thôn Lý gia cũng không tệ. Đối xử với con riêng tốt, em dâu tốt, bố mẹ chồng lại càng tốt.
Lý Nhị Ngưu nhíu mày: "Để tôi tìm hiểu thêm, nếu chuyện của Lâm quả phụ giải quyết xong, bà xem cô con gái nhà ai đến tuổi mà phù hợp thì làm mai cho Ái Quốc."
"Anh Ái Quốc cũng đâu phải món đồ đâu." Lý Ái Kiến nói.
"Ăn cơm của con đi, đừng không biết lớn nhỏ." Lý Nhị Ngưu trừng con trai cả một cái.
"Chú hai, thím hai." Cố Hi đi vào phòng bếp.
Lý Nhị Ngưu năm nay 45 tuổi, có ba người con trai, con trai trưởng Lý Ái Hoa năm nay 24 tuổi, con trai thứ là Lý Ái Dân năm nay 22 tuổi, đứa út Lý Ái Hoà năm nay 20 tuổi, Lý Ái Hoa và Lý Ái Dân đã kết hôn rồi, còn mỗi Lý Ái Hoà.
Vì vậy, khi Cố Hi bước vào, cả nhà họ Lý đang quây lại một chỗ ăn cơm, từ Lý Nhị Ngưu đến đứa con trai ba tuổi của Lý Ái Hoa thì nhân khẩu vẫn ít.
"A, Ái Quốc, mau vào, ăn cơm chưa, thím xới cho cơm cho con." Thím hai Lý rất quan tâm Lý Ái Quốc. Nguyên nhân thứ nhất là khi Trương Nhị Thuý còn sống, hai bọn họ rất thân thiết. Thứ hai là chị của Lý Ái Quốc lấy chồng trong thị trấn, đối với người nông thôn như bọn họ thì luôn ngưỡng mộ những người lấy chồng thành phố. Thứ ba là các cụ nhà họ Lý vẫn còn, dù thím hai Lý không quan tâm, thì ông bà cũng không yên lòng.
Lý Ái Quốc là một đứa nhóc vô dụng, mặc dù tinh ăn mù làm nhưng được cái được cái vẻ ngoài đẹp, là người tốt được nhiều người yêu thương.
"Thím hai không cần đâu, lúc cháu xuất viện đã ăn cùng chị Hỉ Mai rồi." Cố Hi nói: "Hai ngày nay Thành Đồ làm phiền thím hai Lý chăm sóc rồi, lúc cháu nằm viện được một số bạn bè thăm nom đưa tới ít quà, cháu mang sang cho mấy đứa nhỏ ăn thử." Nói xong liền đưa đồ trong tay đưa cho thím hai Lý.
"Ôi trời, cháu cũng cháu thím, không chăm sóc đám cháu của mình thì còn chăm sóc ái." Thím hai Lý ngoài miệng giả bộ tức giận, nhưng đối với cách làm của Cố Hi cũng tương đối hài lòng. Mặc dù là cháu ruột ngưng giai đoạn này, lương thực nhà ai cũng khan hiếm, một đứa bé tuy rằng ăn không nhiều, nhưng nghe những lời như vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Thím hai Lý mang đồ đẩy trở về: "Đồ cháu mang về, đều là bạn bè cho cháu mà." Tuy rằng bọc trong giấy, không thấy rõ là vật gì nhưng đồ người ta đi thăm bệnh, thím hai Lý cầm cũng cẩn thận hơn.
Cố Hi cười mở túi giấy ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao: "Cháu trai, chú nhỏ có bánh bao nè, muốn ăn không?"
"Muốn, cháu muốn ăn bánh bao ạ, cảm ơn chú nhỏ." Thời buổi này, không có đứa bé nào là không thích bánh bao lại còn là nhân thịt, có nhiều cả tháng cũng không có thịt ăn.
"Cái này."
"Thím hai, đây là cháu cho thằng bé, trẻ con cũng có quyền nhận thứ nó thích, thím đừng tước đi quyền lợi của nó." Cố Hi nói
"Thằng bé này thật là." Thím hai Lý nhìn cháu trai mình cắn từng miếng bánh, vô cùng thích thú thì ánh mắt liền ửng đó.
"Thím, ở chỗ này còn một cái, sáng sớm ngày mai thím hấp cho thằng bé ăn. Còn có một chút kẹo bơ cứng thỏ trắng, kẹo này dinh dưỡng cũng tương đương với sữa bò, rất tốt cho bọn trẻ." Cố Hi mang đồ nhét vào tay bà.
"Kẹo bơ cứng quý như vậy, để dành cho Thành Đồ ăn đi." Thím hai ước lượng cân nặng, ít nhất cũng phải tầm nửa cân, nhiều như vậy, thứ này có tiền cũng không mua được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.