Xuyên Thanh Bố Của Nam Phụ

Chương 9: Tôi Không Cưới Quả Phụ

Tử Sắc Mộc Ốc

02/02/2023

"Đồng chí cảnh sát, họ đổ oan cho tôi, vậy... Nếu tôi kiện, họ có phải ngồi tù không?" Cố Hi hỏi.

"Chờ lát nữa về làng tôi sẽ đưa tới ngay." Chú nhỏ Lâm lập tức sửa lời, chị dâu em chồng thông dâm, chuyện này không thể truyền ra ngoài.

"Được." Cố Hi đột nhiên nở nụ cười, "Tôi cũng không ngờ hôm qua say rượu lại có thể nghe thấy một màn kịch thú vị như vậy. Hai người được lắm."

Nói xong liền bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Cố Hi vừa ra khỏi đồn cảnh sát, thấy Lý Hỉ Mai đang chần chừ ở cửa, cau mày tỏ vẻ lo lắng.

"Chị." Cố Hi gọi một tiếng, rồi đi đến bên cô, "Không sao đâu, chuyện này do Lâm quả phụ đổ oan cho em, đồng chí cảnh sát đã điều tra rõ ràng, đồng thời hứa sẽ bồi thường cho em 100 tệ."

"Thật sao?" Lý Hỉ Mai không thể tin được, cô còn tưởng rằng em trai sắp phải cưới Lâm quả phụ. Dáng dấp em trai trông rất đẹp, tuy rằng cha và mẹ kế đã mất, nhưng điều kiện gia đình mình không tệ, để em trai lấy Lâm quả phụ, Lý Hỉ Mai cảm thấy trời đất sụp đổ, không ngờ một ả đàn bà rẻ mạt như vậy lại dám đổ oan cho em trai mình.

"Thật đó." Từ góc nhìn thứ 3, Cố Hi biết Lý Hỉ Mai là người trung thực, đối xử tốt với em trai. Cô luôn xem Trương Nhị Thúy như mẹ ruột, vì vậy chị bất chấp tất cả lo cho Cố Hi, cộng thêm cha và mẹ kế mất rồi, cô càng thương em mình. Nghĩ đến em trai còn chưa kết hôn, cô ăn không ngon, ngủ cũng không yên.

"Chị cả, sáng hôm qua em bị họ đánh bị thương, sau đó làm sao đến bệnh viện?"

"Bọn họ đến thông Lý gia gọi người, em họ đưa em đi bệnh viện, vợ em ấy đến thị trấn gọi chị. Chị không biết phải làm sao, liền gọi điện thoại cho anh rể của em, cùng anh rể em mang tiền đến bệnh viện." Lý Hỉ Mai nói: "Sau đó anh rể em đi làm, chị ở lại bệnh viện chăm em, đến giờ ăn anh rể sẽ tới đưa cơm cho chị."

"Vất vả cho hai người rồi." Cố Hi nói. Chồng của Lý Hỉ Mai cũng là một người đàn ông hiền hậu, con mắt nhìn người của Trương Nhị Thúy quả thực rất tốt.

"Ái Quốc..." Lý Hỉ Mai do dự định nói rồi thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Chúng ta phải cố gắng sống thật tốt, cha mẹ không còn nữa, em cũng cần trưởng thành thôi."

"... Chị, chị đừng lo, em biết rồi." Cố Hi bị câu trưởng thành của Lý Hỉ Mai làm cho hốt hoảng.

"Ái Quốc, chị biết em không thích công việc đồng áng. Để chị hỏi anh rể của em, xem trong nhà máy có tuyển công nhân không, cho dù là làm hợp đồng, em cũng nên đi thử. Như thế chị còn có thể chăm sóc em, em cũng có thể đến chỗ chị ăn cơm." Lý Hỉ Mai thấy em trai hôm nay rất dễ nói chuyện, nên nói thêm vài câu, nếu là bình thường cô cũng không dám luyên thuyên, ai chẳng biết từ nhỏ tính cách nó ương ngạnh như nào.

"Không cần hỏi đâu." Cố Hi nói, "Em sẽ sống tốt ở trong thôn, chị không cần lo lắng cho em. Dẫu biết gia đình anh rể tốt, nhưng lòng chị luôn nghĩ đến nhà ngoại, bên đó cũng sẽ có ý kiến."

Lý Hỉ Mai vừa nghe xong, hai mắt đỏ bừng, cảm động nhìn Cố Hi: "Ái Quốc, em thật sự trưởng thành rồi." Em trai lớn biết nghĩ cho chị rồi, Lý Hỉ Mai rất vui mừng.

Cố Hi không chịu nổi người đa sầu đa cảm như Lý Hỉ Mai: "Chị, em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi? Đúng rồi, em đã nhập viện hai ngày, Thành Đồ đâu?" Lý Thành Đồ mới là mục tiêu của anh.

"Thành Đồ rất ngoan, em cứ yên tâm." Lý Hỉ Mai phản bác, "Vậy chị dẫn em đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm."

Tiệm cơm quốc doanh.

Thịt kho tàu: 2 tệ hoặc 2 phiếu

Cá chép om: 2 tệ hoặc 2 phiếu

Củ cải kho: 5 hào.

Gạo: 2 hào hoặc 2 phiếu lương thực.

"Ái Quốc, em muốn ăn gì cư gọi đi, chị có phiếu ăn, phiếu do nhà xưởng của anh rể phát hành tháng này còn chưa dùng hết." Lý Hỉ Mai nói.



Cố Hi cũng không khách sáo với cô, thân thể này ngất đi hai ngày, hiện tại bụng cũng cồn cào.

"Thịt kho tàu, củ cải kho, canh đầu cá, cải xào..."

"Không còn, mỗi ngày số lượng có hạn, cung ứng hôm nay đã hết." Nhân viên phục vụ không ngẩng đầu lên, nói, thái độ không tốt cũng không xấu.

"Vậy xin hỏi còn cái gì?" Cố Hi hỏi.

"Không còn gì cả, không xem bây giờ mấy giờ rồi." Nhân viên phục vụ hừ một tiếng.

Hai chị em rất xấu hổ, Cố Hi không hiểu tình hình của thời đại này. Ngoại trừ lần ra mắt gia đình nội ngoại, đây là lần thứ hai Lý Hỉ Mai đến chỗ này.

Hai người ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, nhìn thấy quán bánh bao bên cạnh. Cố Hi đến, hỏi: "Bánh bao bán thế nào?"

"3 hào một cái, một phiết thịt 1 lạng được 3 cái."

"Cho ba cái." Lý Hỉ Mai lại hỏi, "Ái Quốc, ba cái em ăn đủ không?"

Cố Hi nghĩ ngợi: "Lấy 15 cái đi."

"1 tệ 5 hào, phiếu thịt 5 lạng."

Lý Hỉ Mai sửng sốt: "Ái Quốc, em ăn hết... 15 cái được không?" Không phải Lý Hỉ Mai keo kiệt, cô sẵn sàng trả tiền cho em trai mình, nhưng 15 cái thì nhiều quá.

"Lấy cả cho Thành Đồ nữa." Cố Hi nói.

"Được rồi, vậy lấy 15 cái đi." Lý Hỉ Mai cắn môi lấy ra phiếu thịt năm lạng.

Cố Hi nói: "Ở nhà vẫn còn một ít phiếu thịt, đều do anh trai ngày trước gửi, mẹ không nỡ dùng nên vẫn cất đi. Em sẽ đưa cho chị sau." Chủ cũ của thân thể này vẫn còn 1100 tệ tiền tiết kiệm, một xấp phiếu, phiếu thịt, phiếu vải, lương thực, công nghiệp... Những phiếu này đều là do Lý Ái Trung gửi đến, Trương Nhị Thúy không nỡ tiêu nên vẫn tích trữ.

Một 1100 tệ tiền mặt, trong đó có 100 tệ là phí nhận con nuôi do Lý Ái Trung bỏ ra, 200 là tiền bồi thường của quân đội, 100 là tiền cha mẹ chồng cũ của Trương Nhị Thúy cho bà để giữ đứa bé của chồng cũ, còn có 100 tệ tiền thách cưới mà cha mẹ chồng của Lý Hỉ Mai đưa; 600 tệ còn lại là số tiền mà Lý Ái Trung gửi tiền dưỡng lão hàng năm và điểm lao động trong làng đổi thành tiền mặt.

1100 tệ, trong năm 1957, đây là một số tiền khổng lồ.

"Không, không cần, em giữ lại cho mình đi, chờ em cưới vợ..."

"Được rồi, em tự hiểu mà." Cố Hi ngắt lời cô, lấy ra hai cái bánh bao nhét vào tay Lý Hỉ Mai, "Em về đây. Nếu bên gia đình chồng đối xử không tốt với chị, cứ về nhà."

Lý Hỉ Mai nhìn theo bóng lưng của anh, rất cảm động!

"Ting ting..."

Cố Hi vừa ăn bánh bao hấp vừa đi về phía thông Lý gia, nghe thấy âm thanh trong đầu, anh sửng sốt: "Tiểu 4."

"Ký chủ." 444 nghe thấy ký chủ gọi, lập tức đáp lời, ký chủ không gọi nó trước, nó nhát như cáy không dám lên tiếng.

"Âm thanh vừa rồi là gì vậy?" Cố Hi hỏi.

"Là 1000 điểm tích lũy, khoản thanh toán kỳ đầu tiên của trưởng phòng Tái sinh 1 đã đến." 444 giải thích.



Điểm có nghĩa là tiền, Cố Hi cắn miếng bánh bao nhân thịt, tâm trạng cũng tốt hơn: "Em mở Cửa hàng Thế giới cho anh xem, ở thế giới này có thể mua bán đồ vật gì."

"Lập tức mở ra." 444 mở Cửa hàng Thế giới.

Theo vật giá của thế giới này, trong Cửa hàng có gạo (1 hào rưỡi một cân), cá (4 hào/kg), thịt lợn (8 hào/kg), kẹo bơ cứng thỏ trắng (2 tệ/kg), sữa bột (10 tệ/hộp 500 gram), sữa mạch nha (5 tệ/hộp 500 gam)...

"Tiểu 4, nếu anh mua thứ gì đó trong Cửa hàng, điểm tích lũy bị trừ thẳng sao? Cần phiếu thịt gì đó không?" Cố Hi hỏi.

"Không, điểm sẽ bị trừ trực tiếp." 444 trả lời, "Nếu thế giới này kết thúc, tiền của anh ở thế giới này sẽ được quy đổi thành điểm tích lũy, một tệ bằng một điểm."

Cố Hi nhìn qua thì thấy tất cả những thứ trong Cửa hàng Thế giới, kỳ thật chỉ có mấy thứ như thế, toàn là đồ ăn, những đồ dùng cần thiết hàng ngày như khăn mặt, bàn chải đánh răng, vải vóc, xe đạp... đều không có.

"Tại sao chỉ có đồ ăn?" Cố Hi hỏi.

"Bởi vì việc ăn uống sẽ không gây mất quy tắc." 444 đáp, "Ví dụ như xe đạp, ở cửa hàng bách hóa của thị trấn này mỗi đợt chỉ có ba chiếc bán ra. Nếu Cửa hàng của chúng ta xuất hiện một chiếc, tương đương có bốn chiếc xe, sẽ khiến quy tắc thế giới rối loạn."

"Nào, đầu tiên hãy cho anh hai cân kẹo bơ cứng thỏ trắng, hai hộp sữa bột, hai hộp sữa mạch nha, hai cân cá và bốn cân thịt lợn." Cố Hi nói.

"Được, bị trừ 38 điểm, còn lại 962 điểm."

Tiếp theo, Cố Hi lấy hàng ra từ hộp thư đến. Cố Hi phát hiện hệ thống này khá thú vị. Tuy nhiên, nếu anh không yêu cầu trưởng phòng Tái sinh 1 bồi thường 10000, anh cũng không thể mua được những vật phẩm này.

Từ thị trấn đến thôn Lý gia, Cố Hi đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ, từ 2 giờ chiều đến 5 giờ tối. Bây giờ đang là tháng tám, khi đến thôn Lý gia, trời vẫn chưa tắt nắng, còn hai chân anh thì đã bỏng rộp.

Vào những năm 1960, đối với Cố Hi mà nói, điều kiện sống vẫn chấp nhận được, nhưng không có phương tiện đi lại cũng khá khó khăn.

Cố Hi bước vào thôn, đúng lúc cũng là giờ tan tầm của mọi người, rất nhiều người trông thấy anh.

Ngày hôm trước ầm ĩ lớn, chuyện Lý Ái Quốc giở trò đồi bại với Lâm quả phụ lập tức truyền khắp thôn, bây giờ nhìn thấy Cố Hi, mọi người vẫn còn sững sờ.

"Ái Quốc, cậu xuất viện rồi?" Có người hỏi.

Một số người thậm chí đứng xì xào bàn tán.

"Xuất viện rồi." Cố Hi nói, "Buổi chiều thì ra viện, đến đồn cảnh sát một chuyến, nên mới trở lại muộn. Cảm ơn mọi người quan tâm."

Người vừa chào hỏi sửng sốt, tại sao bây giờ Lý Ái Quốc lại biết ăn nói như vậy?

"Đến đồn cảnh sát à?" Có người hỏi, "Có phải xử lý chuyện Lâm quả phụ không? Cậu chuẩn bị lấy cô ta à?" Mặc dù Lâm quả phụ là một góa phụ, nhưng bị Lý Ái Quốc say rượu cưỡng bức, Lý Ái Quốc lại chưa lập gia đình, nên kết quả tốt nhất là hai người kết hôn.

Rất nhiều người nghĩ như vậy.

Dẫu Lý Ái Quốc ham ăn nhác làm, tốt xấu gì anh cũng có một người anh trai là quân nhân và một người chị gái gả vào thị trấn. Hơn nữa Trương Nhị Thúy và Lý Đại Ngưu mất đi còn có hai trăm tệ tiền bồi thường, thậm chí nhờ khoản tiền hai trăm tệ này, có rất nhiều người muốn gả cho Lý Ái Quốc.

Nhưng không ngờ được, lại bị Lâm quả phụ...

"Thím ơi, thím đang nói cái gì vậy? Cô ta là góa phụ, tại sao cháu lại lấy cô ta?" Cố Hi nói, "Vì chuyện của cha mẹ, gần đây tâm trạng cháu không tốt. Hôm trước uống nhiều rượu, say khướt ngã trên đường. Không ngờ cô ta âm mưu, nhân cơ hội cuỗm mất tiền trong túi của cháu. Sáng hôm qua cháu nhớ ra chuyện xảy ra sau khi say rượu, tức tốc đến nhà cô ta để đòi tiền. Không ngờ họ ỷ có nhiều người, đánh cháu không ngớt tay. Mẹ nó, trong nhà một quả phụ lại có mấy tên đàn ông lận." Đang nói, Cố Hi lại lẩm bẩm thêm vài từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thanh Bố Của Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook