Xuyên Thanh Bố Của Nam Phụ

Chương 8: Tôi Không Cứng Nổi

Tử Sắc Mộc Ốc

02/02/2023

Nghe thấy tiếng bên ngoài, Cố Hi liền biết là nhà chồng của Lâm quả phụ tới gây sự. Về phía giọng nữ không ngừng cầu xin hẳn là chị gái cùng cha khác mẹ của anh Lý Hỉ Mai.

Cố Hi cười lạnh, hiện tại anh ở đây, Lâm quả phụ còn muốn ăn vạ bắt anh nuôi tác phẩm của cô ta với chú nhỏ gian díu tạo ra, không có cửa đâu. Xoa cái trán sưng vù, Cố Hi rời giường. Thân hình cao lớn của Lý Đại Ngưu cùng sự xinh đẹp của Trương Nhị Thuý được gộp hết lại cho nguyên chủ, bất luận là dáng người hay tường mạo đều rất đỉnh.

Anh nghiêm túc mở cửa bước ra ngoài.

Đám người náo loạn ở bên ngoài bị tiếng mở cửa quấy nhiễu. Lý Hỉ Mai là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Em trai, em tỉnh rồi sao? Có sao không? Bác sĩ... bác sĩ mau tới đây, em trai của tôi tỉnh rồi."

"Lý Ái Quốc cuối cùng mày cũng tỉnh, không giả chết nữa sao? Mau nói, chuyện giữa mày và chị dâu tao giải quyết như thế nào?"

"Tôi... tôi không muốn sống nữa, chết quách đi cho xong mà..." Lâm quả phụ thút thít nỉ non.

"Lý Ái Quốc, mày nghĩ thôn Lâm gia bọn tao không có người sao? Dám dở trò đồi bại với một quả phụ như vậy."

"Đúng rồi, loại này ngày xưa á phải đi báo quan bắt lại."

"Gọi cảnh sát đi, bắt thằng lưu manh này lại."

"Không được, mấy người không được bắt em tôi." Lý Hỉ Mai khóc lóc xin tha: "Cùng lắm thì... cùng lắm thì... em tôi... cưới..."

"Chị." Cố Hi cắt ngang lời cô, nói: "Em bị bọn chúng đánh trọng thương phải nhập viện, chị báo cảnh sát chưa?"

"Chuyện này..." Lý Hỉ Mai sững sờ, còn chưa kịp phản ứng: "Ái Quốc, việc như thế này sao có thể báo cảnh sát, em..." Em là người gây tội mà.

"Chị, báo cảnh sát đi." Cố Hi trầm mặt, trên gương mặt anh tuấn còn có mấy vết bấm tím đen.

"Nhưng mà..."

"Đi đi." Cố Hi tăng giọng.

"Không được đâu em, tội lưu manh này của em, lỡ như..."

Cố Hi nheo mắt lại: "Em không có làm gì ả ta cả, một quả phụ đê tiện như vậy em nhìn còn chướng mắt, chị đi báo cảnh sát đi, nếu em thật sự làm chuyện đó, em sẽ tự chịu mọi hình phạt."

"Lý Ái Quốc mày có ý gì?"

"Lý Ái Quốc mày khinh dễ người khác."

"Lý Ái Quốc, tao liều mạng với mày."

Nói xong, đám người Lâm quả phụ xông lên định đánh người.

"Im lặng, mấy người là ai mà làm ầm ĩ ở đây, chỗ này là bệnh viên, đi ra ngoài hết cho tôi." Một vị bác sĩ mặc áo choàng đi tới, nhìn Lý Ái Quốc một cái: "Tỉnh lại thì có thể xuất viện rồi, đừng gây chuyện nữa, bằng không tôi cho tất cả mấy người lên đồn uống nước đấy."

"Thật xin lỗi bác sĩ, làm phiền mọi người rồi." Cố Hi lễ phép nói, lại nhìn Lý Hỉ Mai dính chặt bên cạnh: "Chị, chị đi làm thủ tục xuất viện cho em đi. Còn mấy người, muốn đổ oan cho tôi, không có cửa đâu, chúng ta tới đồn cảnh sát."

"CMN, Lý Ái Quốc mày hay lắm, đi thì đi, tao còn sợ gì."

"Thật, bọn này tận mắt nhìn thấy, mày đúng là dám làm mà không dám nhận."

"Vậy đi, tới đồn cảnh sát." Cố Hi không nói nhiều: "Chị lo thủ tục xong thì đến đồn chờ em." Nói xong, Cố Hi liền rời đi.

Nhìn anh đi, Lâm quả phụ giữ chặt chú nhỏ Lâm: "Thật sự phải tới đồn cảnh sát sao?"



"Đi, sợ cái gì?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, một đám người đều nhìn thấy là hắn không kiềm chế được, chúng ta đều là nhân chứng."

Cục cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn tố cáo Lý Ái Quốc giở trò đồi bại với chị dâu tôi."

Đúng vậy, chúng tôi đều thấy, đồng chí cảnh sát, tên súc sinh này không phải người nữa rồi."

"Đồng chí cảnh sát, tôi bị làm nhục, tôi không muốn sống nữa."

"Đồng chí cảnh sát, anh hãy làm chủ cho chúng tôi."

"Trật tự." Cảnh sát nghe xong cũng đau đầu: "Rốt cuộc là chuyện gì, một người nói thôi, ai là người bị hại, tường thuật mọi chuyện xem nào."

Lâm quả phụ bước ra từ trong đám người, bày ra vẻ yếu ớt: "Đồng chí cảnh sát... Tôi là người bị hại."

"Được, cô nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì?" Cảnh sát hỏi.

"Chuyện là như vầy, Lý Ái Quốc... Lý Ái Quốc là tên khốn nạn, ỷ có anh trai trong quân đội, điều kiện gia đình cũng không tệ, vậy mà hắn vẫn hay trêu chọc tôi. Dù tôi là goá phụ nhưng từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn, mọi người cũng biết, trước nhà quả phụ lắm thị phi, hắn không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn cần mặt mũi." Lâm quả phụ một bên khóc, một bên tiếp tục kể: "Cho đến khuya ngày hôm trước, Lý Ái Quốc đột nhiên xông vào nhà, ấn tôi xuống...rồi cưỡng gian tôi."

"Đúng đấy, hôm nay tôi phát hiện chị dâu không đi làm, nghĩ là có chuyện xảy ra, lúc tới nơi thì phát hiện...phát hiện..." Chú nhỏ Lâm mặt đỏ cả lên: "Phát hiện cửa phòng không khoá, Lý Ái Quốc cùng chị dâu đang năm trên giường. Hơn nữa chị dâu... chị dâu còn bị hắn trói lại."

"Quả thật, chúng tôi cũng nhìn thấy." người thôn Lâm gia nói: "Hôm đấy tôi cùng đám người Lâm Nhị tới gặp Lâm quả phụ, thực sự là... Nói ra cũng thấy thẹn."

Cảnh sát nhíu mày: "Lý Ái Quốc đâu? Có đến không?"

"Có." Cố Hi đến trước mặt cảnh sát, trên mặt còn có vết thương, ngoài trừ mấy vết bầm tím còn có màu đỏ của nước thuốc nhìn qua vô cùng kinh khủng.

"Lời khai của bọn họ cậu có phản bác gì không?" Viên cảnh sát hỏi.

Cố Hi nói: "Đồng chí cảnh sát, tối muốn tố cáo bọn họ, tố Lâm quả phụ cưỡng gian tôi, tố bọn họ vô cớ đánh người, muốn bọn họ bồi thường."

Khụ... Viên cảnh sát nghe xong thì không nhịn được cười ra tiếng: "Cậu bị váng đầu à? Một người phụ nữ cưỡng gian cậu sao?"

"Tôi thấy không phải váng đầu đâu mà nước vào não rồi." Một vị cảnh sát đứng bên cạnh nói theo.

"Đồng chí cảnh sát tôi có chứng cứ, tôi có thể đưa ra." Cố Hi nói.

"Ồ? Chứng cứ đâu?" Vị cảnh sát hỏi

Cố Hi nhìn đoàn người, trầm mặc một chút, sau đó lại nói: "Có thể bí mật đưa ra được không? Chỗ này nhiều người... không tiện."

"Hả, đưa ra bằng chứng còn già mồm." Viên cảnh sát trợn trắng mắt.

"Đồng chí cảnh sát, chủ tịch đã từng nói qua, chúng ta không thể kết tội oan cho bất cứ người dân nào, cảnh sát là bạn của nhân dân, là sự công bằng liêm chính, vì vậy tôi có chứng cứ, ngài cảnh sát đây cũng phải cho tôi cơ hội chứ?" Cố Hi nói.

"Lời này thật sự là chủ tịch nói sao?" Vị cảnh sát hoài nghi, hắn cũng hay thấy mấy lời trích của chủ tịch, sao lại chưa thấy đoạn này bao giờ nhỉ?

"Thật sự, những lời đạo lý như vậy, ngoài chủ tịch ra làm gì có ai nói được?" Cố Hi nghiêm trang nói.

"Mày bớt nói nhảm đi."



"Lý Ái Quốc cứ ba hoa tiếp đi, hôm nay mày giở trò đồi bại với chị dâu tao, mày phải cho tao một lời giải thích thoả đáng."

"Trật tự." Viên cảnh sát đứng dậy" Được, theo tôi đến phòng thẩm vấn."

Sau đó vị cảnh sát mang Cố Hi tới phòng thẩm tra.

"Nói, cậu có chứng cứ gì?" Vị cảnh sát hỏi.

"Tôi có hai chứng cư." Cố Hi nói: "Thứ nhất, ba mẹ tôi vừa mới mất, hôm đó tâm trạng tôi không tốt mới đi uống rượu, do say quá nên bị ngất giữa đường, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm thấy có người giúp đỡ mình, còn tưởng đấy là mẹ hiển linh. Lúc đang ngủ, tôi mơ hồ nghe được một đôi nam nữ đang nói chuyện gì mà mang thai rồi giá hoạ các thứ. Tôi bây giờ suy nghĩ, tám phần là Lâm quả phụ mang thai, muốn bắt tôi đổ vỏ. Chuyện này cũng đơn giản, cho người kiểm tra Lâm quả phụ một chút là ra ngay, sự việc mới xảy ra, nếu như cô ta mang thai, đứa nhỏ chắc chắn không phải của tôi."

"Vậy nếu cô ấy không mang thai mà là cậu nghe lầm thì sao?" Vị cảnh sát lại hỏi.

"Tôi... còn chứng cứ thứ hai." Nói xong, Cố Hi cúi thấp đầu, cả người như mất đi sự tức giận.

"Bằng chứng thứ hai là gì?" vị cảnh sát hỏi.

"Tôi...tôi..." Giọng Cố Hi ngày càng nhẹ: "Tôi có một người anh năm nay 26 tuổi, là trung đội phó..."

Viên cảnh sát nghe vậy không khỏi tức giận: "Hay lắm Lý Ái Quốc, cậu muốn dùng anh cậu để chèn ép tôi, cậu đây là..."

"Không không không... Không phải." Cố Hi vội vàng nói: "Tôi muốn nói là là anh tôi đưa con ảnh cho tôi làm con thừa tự."

"Cậu có ý gì?" Cảnh sát nghe xong có chút mông lung.

"Anh tôi là trung đội trưởng, khẳng định có thể nuôi con rất tốt, vậy tại sao anh ấy lại cho đứa nhỏ làm con thừa tự của tôi? Bởi vì... bởi vì tôi không thể sinh con." Cố Hi cúi thấp đầu xuống "Tôi hồi bé do đùa nghịch quá đà mà bị ngã sấp xuống, chỗ đó bị chấn thương, thấy phụ nữ đều... đều không cứng lên nổi."

Trong phòng thẩm vấn không phát ra tiếng động.

Một lúc lâu sau, viên cảnh sát vỗ vỗ bả vai Cố Hi: "Huynh đệ, cậu đừng khổ sở quá." Thế này là nội dung cốt truyện... xoay chuyển rồi.

"Cũng không còn buồn nữa rồi... Tôi có thể xin anh đừng đem chuyện này nói cho người khác biết được không? Tôi... tôi cũng cần mặt mũi mà." Cố Hi đáp.

Cùng là đàn ông, vị cảnh sát rất thông cảm với Cố Hi, đặc biệt là loại chuyện liên quan đến thể diện này, vì vậy thoải mái đáp ứng: "Được, cậu yên tâm, thế còn đám người kia, cậu định tính thế nào?"

"Họ... tôi mặc kệ thôi, bọn họ bồi thưởng tổn thất cho tôi là được." Cố Hi nói

"Được, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ." Vị cảnh sát suy nghĩ một chút, lại an ủi: "Tôi có quen biết một bị bác sĩ, năng lực không tệ, hôm khác cậu tới, tôi giới thiệu cho cậu." Cảnh sát đương nhiên chưa từng hoài nghi lời nói của anh, mấy năm nay mọi người vẫn còn rất chân thực, chất phác, huống chi là chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông.

"Thật sao? Vậy cảm ơn anh trước nha." Trong mắt Cố Hi tràn đầy hi vọng.

Viên cảnh sát cùng Cố Hi ra ngoài, để anh ngồi ở một bên, sau đó gọi Lâm quả phụ vào. Một lát sau liền, cảnh sát đi ra gọi chú nhỏ Lâm vào.

Qua một lúc, cảnh sát cùng Lâm quả phụ và chú nhỏ Lâm đều đi ra, thấy Cố Hi vẫn còn ngồi phía ngoài, sắc mặt bọn họ liền cứng lại, chú nhỏ nhà họ Lâm đi tới trước Cố Hi: "Chuyện này là do chúng tôi đổ oan cho cậu, rất xin lỗi, tiền thuốc men của cậu chúng tôi sẽ lo liệu."

"Còn bồi thường." Vị cảnh sát ở phía sau bổ sung thêm một câu. Ai kêu hai người bọn họ độc ác như vậy, đã ngoại tình đến mức mang thai mà vẫn tính kế để người khác đổ vỏ.

Thật là chưa từng gặp qua cặp đôi chưa biết xấu hổ như thế này.

"Đúng đúng đúng còn đền bù tổn thất, tiền thuốc men cộng thêm tiền đền bù, đồng chí cảnh sát nói đền100 tệ." Chú nhỏ Lâm nói: "Cậu thấy có được không?"

"Được vậy lúc nào đưa tiền cho tôi?" Cố Hi hỏi

"Nhà chúng tôi điều kiện không tốt, tiền..." Ý của hắn, là định kéo dài thêm vài ngày sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thanh Bố Của Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook