Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 17:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Tin đồn không lâu sau đã truyền đến tai các Ngự Sử. Một vị lăng đầu thanh mới thăng chức, nóng lòng lập công, liền viết tấu chương buộc tội Thái Tử rồi trình lên.
Bình thường, Thái Tử cao cao tại thượng, hành sự ngang ngược, tác oai tác phúc. Các triều thần tuy bất bình nhưng đều giận mà không dám nói, chẳng ai dám công khai buộc tội.
Nhưng lần này, tấu chương buộc tội như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm dậy lên bao cơn sóng lớn. Thấy có người dám đứng ra, các triều thần liền ngầm ăn ý, bật đèn xanh để tấu chương được thuận lợi trình lên Nam Thư Phòng.
Khang Hi xem đi xem lại tấu chương, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Thông thường, ngự sử nào dám viết tấu chương buộc tội Thái tử, huống chi lại có thể nhanh chóng đưa tấu chương đến Nam Thư Phòng như vậy. Nhớ tới những hành động của Thái tử trong mấy năm gần đây, Khang Hi không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Xem ra tấu chương này không phải vô cớ mà xuất hiện, chắc chắn có oán khí tích tụ bấy lâu, là kết quả của những quan viên bất bình mà không dám trực tiếp nói ra, chỉ biết âm thầm quạt gió thêm củi.
Khang Hi, vị thiên tử trẻ tuổi, người từng ra tay dẹp loạn Ngao Bái, bình định Tam Phiên và thu phục Đài Loan, nay lại phải đối mặt với tấu chương này mà không nghĩ ra được cách xử lý cho thỏa đáng. Nếu lời buộc tội là giả, xử trí ngự sử trình tấu là chuyện dễ dàng. Nhưng khi nhìn kỹ, Khang Hi cảm thấy hơn nửa tấu chương này là thật.
Nếu sự thật đúng như vậy, điều đó đồng nghĩa Thái tử đã ngang nhiên chiếm đoạt đất đai của quan viên. Dận Nhưng là Thái tử đầu tiên của triều đại này, lại do chính tay Khang Hi lập nên. Phải xử trí như thế nào để không làm tổn hại uy nghi của trữ quân mà vẫn có thể khiến Thái tử nhận được bài học thích đáng?
Một tấu chương từ ngự sử mà có thể nhanh chóng xuất hiện tại Nam Thư Phòng, bản thân điều đó đã cho thấy tính nghiêm trọng của sự việc. Lần này, không thể xử lý qua loa. Cách tốt nhất để đối phó với vết nhọt là cầm dao cắt bỏ, để mủ và máu độc được loại trừ sạch sẽ. Làm như vậy tuy đau đớn, nhưng có thể chữa trị dứt điểm, ngăn nhọt lan rộng và gây nguy hiểm cho cả cơ thể.
Năm xưa, bất kể là việc bắt Ngao Bái, bình định Tam Phiên hay thu phục Đài Loan, Khang Hi đều áp dụng cách làm quyết liệt như vậy – nhanh chóng giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, dẫu có đau đớn đến đâu.
Chẳng bao lâu, tấu chương buộc tội Thái tử được công khai nghị bàn trên triều. Ngự sử trình tấu được phá lệ cho phép đích thân giải bày trước triều hội. Sau khi xử lý xong quốc sự, Khang Hi đích thân điểm danh Tứ a ca:
"Dận Chân, ngươi đem tấu chương này đọc lên một lần."
Hoàng thượng rất ít khi gọi đích danh các hoàng tử. Không phải vì đại danh của họ không hay, mà bởi nhi tử quá đông, nhớ hết tên cũng đã là một việc khó nhọc. Vì vậy, ông thường dùng nhũ danh hoặc gọi theo thứ bậc, đơn giản và dễ nhớ. Tam a ca gọi là Tam a ca, Tứ a ca gọi là Tứ a ca, cứ thế mà suy ra.
Lần này nghe Hoàng thượng đích thân gọi đại danh, Tứ a ca liền hiểu ngay tấu chương buộc tội này chắc chắn sẽ được xử lý nghiêm túc. Hoàng thượng xử lý quốc sự trước nay luôn dứt khoát, rõ ràng như sấm rền gió cuốn, nhưng riêng với Thái tử lại thường tỏ ra do dự, đôi lúc thậm chí mơ hồ, thiếu quyết đoán. Không ngờ lần này, Khang Hi lại có thể hạ quyết tâm, trực tiếp khiến Thái tử mất hết mặt mũi trước triều đình.
Bình thường, Thái Tử cao cao tại thượng, hành sự ngang ngược, tác oai tác phúc. Các triều thần tuy bất bình nhưng đều giận mà không dám nói, chẳng ai dám công khai buộc tội.
Nhưng lần này, tấu chương buộc tội như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm dậy lên bao cơn sóng lớn. Thấy có người dám đứng ra, các triều thần liền ngầm ăn ý, bật đèn xanh để tấu chương được thuận lợi trình lên Nam Thư Phòng.
Khang Hi xem đi xem lại tấu chương, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Thông thường, ngự sử nào dám viết tấu chương buộc tội Thái tử, huống chi lại có thể nhanh chóng đưa tấu chương đến Nam Thư Phòng như vậy. Nhớ tới những hành động của Thái tử trong mấy năm gần đây, Khang Hi không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Xem ra tấu chương này không phải vô cớ mà xuất hiện, chắc chắn có oán khí tích tụ bấy lâu, là kết quả của những quan viên bất bình mà không dám trực tiếp nói ra, chỉ biết âm thầm quạt gió thêm củi.
Khang Hi, vị thiên tử trẻ tuổi, người từng ra tay dẹp loạn Ngao Bái, bình định Tam Phiên và thu phục Đài Loan, nay lại phải đối mặt với tấu chương này mà không nghĩ ra được cách xử lý cho thỏa đáng. Nếu lời buộc tội là giả, xử trí ngự sử trình tấu là chuyện dễ dàng. Nhưng khi nhìn kỹ, Khang Hi cảm thấy hơn nửa tấu chương này là thật.
Nếu sự thật đúng như vậy, điều đó đồng nghĩa Thái tử đã ngang nhiên chiếm đoạt đất đai của quan viên. Dận Nhưng là Thái tử đầu tiên của triều đại này, lại do chính tay Khang Hi lập nên. Phải xử trí như thế nào để không làm tổn hại uy nghi của trữ quân mà vẫn có thể khiến Thái tử nhận được bài học thích đáng?
Một tấu chương từ ngự sử mà có thể nhanh chóng xuất hiện tại Nam Thư Phòng, bản thân điều đó đã cho thấy tính nghiêm trọng của sự việc. Lần này, không thể xử lý qua loa. Cách tốt nhất để đối phó với vết nhọt là cầm dao cắt bỏ, để mủ và máu độc được loại trừ sạch sẽ. Làm như vậy tuy đau đớn, nhưng có thể chữa trị dứt điểm, ngăn nhọt lan rộng và gây nguy hiểm cho cả cơ thể.
Năm xưa, bất kể là việc bắt Ngao Bái, bình định Tam Phiên hay thu phục Đài Loan, Khang Hi đều áp dụng cách làm quyết liệt như vậy – nhanh chóng giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, dẫu có đau đớn đến đâu.
Chẳng bao lâu, tấu chương buộc tội Thái tử được công khai nghị bàn trên triều. Ngự sử trình tấu được phá lệ cho phép đích thân giải bày trước triều hội. Sau khi xử lý xong quốc sự, Khang Hi đích thân điểm danh Tứ a ca:
"Dận Chân, ngươi đem tấu chương này đọc lên một lần."
Hoàng thượng rất ít khi gọi đích danh các hoàng tử. Không phải vì đại danh của họ không hay, mà bởi nhi tử quá đông, nhớ hết tên cũng đã là một việc khó nhọc. Vì vậy, ông thường dùng nhũ danh hoặc gọi theo thứ bậc, đơn giản và dễ nhớ. Tam a ca gọi là Tam a ca, Tứ a ca gọi là Tứ a ca, cứ thế mà suy ra.
Lần này nghe Hoàng thượng đích thân gọi đại danh, Tứ a ca liền hiểu ngay tấu chương buộc tội này chắc chắn sẽ được xử lý nghiêm túc. Hoàng thượng xử lý quốc sự trước nay luôn dứt khoát, rõ ràng như sấm rền gió cuốn, nhưng riêng với Thái tử lại thường tỏ ra do dự, đôi lúc thậm chí mơ hồ, thiếu quyết đoán. Không ngờ lần này, Khang Hi lại có thể hạ quyết tâm, trực tiếp khiến Thái tử mất hết mặt mũi trước triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.