Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 18:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
Tứ a ca thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu liễm cảm xúc, ra vẻ mơ hồ nhận lấy tấu chương từ tay thái giám. Hắn lướt qua một lượt, đôi mày hơi nhíu lại:
"Hoàng thượng, đây là…"
"Đọc!" Một chữ đơn giản của Khang Hi lập tức chặn lại lời nói của Tứ a ca.
Tứ a ca khẽ liếc Thái tử một cái, rồi cúi đầu xuống, cố giữ vẻ bình tĩnh. Khi Hoàng thượng thúc giục thêm lần nữa, hắn đành cao giọng đọc tấu chương buộc tội Thái tử trước mặt văn võ bá quan. Đọc xong, Tứ a ca khẽ nhìn sang Thái tử, ánh mắt thoáng dò xét rồi nhanh chóng cụp xuống, chắp tay đứng lặng chờ.
Hoàng thượng quay sang Thái tử, giọng đầy nghiêm khắc:
“Dận Nhưng, việc này là thật sao?”
Gọi thẳng đại danh của Thái tử, đủ thấy cơn giận của Hoàng thượng đã lên tới đỉnh điểm.
Thái tử nghe xong nội dung tấu chương, thoáng chốc sắc mặt biến đổi. Phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Phí Dương Cổ đã hại mình. Sau đó, hắn lại đổ lỗi cho những kẻ không rõ lai lịch gây phiền phức. Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, Thái tử nhìn chằm chằm Phí Dương Cổ, đến mức khiến đối phương toàn thân lạnh toát, chẳng dám cử động.
Chưa để Thái tử kịp biện bạch, Phí Dương Cổ đã vội vàng quỳ xuống, tỏ vẻ sốt sắng:
“Hoàng thượng, chuyện này không thể có thật được! Tiểu điền trang ở Vụ Ẩn Sơn kia vốn thuộc khu vực hoàng gia bãi săn.”
Ngự sử buộc tội Thái tử đứng ngay trong triều, nghe thấy thế liền bước ra khỏi hàng, chắp tay bẩm tấu:
“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, luật lệ triều đình đã sớm bãi bỏ chuyện phi ngựa lấn đất. Không phải vì Thái tử cưỡi ngựa chạy một vòng, Vụ Ẩn Sơn sao lại trở thành đất thuộc hoàng gia?”
Vụ Ẩn Sơn nằm ở nơi heo hút, núi cao rừng rậm, khó khai khẩn, lại ít người để ý. Ban đầu, Thái tử cưỡi ngựa vòng quanh khu vực này, lấn một ít đất vào bãi săn, vốn chẳng phải chuyện lớn lao. Nhưng đáng nói là trong khu vực ấy lại có một điền trang của gia tộc Ô Lạp Na Lạp. Thái tử không chỉ muốn gom phần đất ấy vào bãi săn mà còn đích thân tới tận nơi ép buộc, ý đồ chiếm đoạt, khiến người khác không khỏi cho rằng hắn đang ỷ thế hiếp người.
Ngự sử, dù bị coi là lăng đầu thanh* không biết sợ, nhưng lại rất giỏi nắm bắt sơ hở. Lời hắn vừa nói chẳng những không giúp Thái tử minh oan, mà còn tố cáo thêm tội “phi ngựa gom đất” của Thái tử.
Phí Dương Cổ thấy mình định nói đỡ cho Thái tử lại thành ra bôi thêm vết nhơ, vội vàng sửa lời:
“Hoàng thượng minh xét! Điền trang đó là gia huynh của thần tự nguyện dâng tặng Thái tử.”
Ngự sử lập tức phản bác, giọng đầy phẫn nộ:
“Bậy bạ! Thái tử cùng Tứ a ca đã đích thân tới tận cửa, ép buộc trưởng phòng Ô Lạp Na Lạp gia giao ra khế đất. Đại phúc tấn của gia đình không muốn, liền xảy ra tranh chấp kịch liệt với gia chủ Nặc Mục Tề!”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, nén cảm xúc lại rồi nói tiếp:
“Quản sự cai quản điền trang ở Vụ Ẩn Sơn, bởi vì bị oan ức mà sinh lòng quẫn bách, cuối cùng tự vẫn tại nhà.”
Ngự sử không nói rõ, nhưng vị quản sự ấy vốn là bà con xa với hắn. Năm xưa, khi ngự sử còn nghèo khó, chính vị quản sự đó đã chìa tay ra giúp đỡ, để hắn có tiền tiếp tục theo đuổi việc học. Đối với ngự sử, đó không chỉ là một ân nghĩa nhỏ, mà là đại ân tái tạo. Vậy nên khi gia quyến của vị quản sự kia tới tìm, ngự sử biết rõ việc tố cáo Thái tử sẽ khiến mình gặp rắc rối, nhưng cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
"Hoàng thượng, đây là…"
"Đọc!" Một chữ đơn giản của Khang Hi lập tức chặn lại lời nói của Tứ a ca.
Tứ a ca khẽ liếc Thái tử một cái, rồi cúi đầu xuống, cố giữ vẻ bình tĩnh. Khi Hoàng thượng thúc giục thêm lần nữa, hắn đành cao giọng đọc tấu chương buộc tội Thái tử trước mặt văn võ bá quan. Đọc xong, Tứ a ca khẽ nhìn sang Thái tử, ánh mắt thoáng dò xét rồi nhanh chóng cụp xuống, chắp tay đứng lặng chờ.
Hoàng thượng quay sang Thái tử, giọng đầy nghiêm khắc:
“Dận Nhưng, việc này là thật sao?”
Gọi thẳng đại danh của Thái tử, đủ thấy cơn giận của Hoàng thượng đã lên tới đỉnh điểm.
Thái tử nghe xong nội dung tấu chương, thoáng chốc sắc mặt biến đổi. Phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Phí Dương Cổ đã hại mình. Sau đó, hắn lại đổ lỗi cho những kẻ không rõ lai lịch gây phiền phức. Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, Thái tử nhìn chằm chằm Phí Dương Cổ, đến mức khiến đối phương toàn thân lạnh toát, chẳng dám cử động.
Chưa để Thái tử kịp biện bạch, Phí Dương Cổ đã vội vàng quỳ xuống, tỏ vẻ sốt sắng:
“Hoàng thượng, chuyện này không thể có thật được! Tiểu điền trang ở Vụ Ẩn Sơn kia vốn thuộc khu vực hoàng gia bãi săn.”
Ngự sử buộc tội Thái tử đứng ngay trong triều, nghe thấy thế liền bước ra khỏi hàng, chắp tay bẩm tấu:
“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, luật lệ triều đình đã sớm bãi bỏ chuyện phi ngựa lấn đất. Không phải vì Thái tử cưỡi ngựa chạy một vòng, Vụ Ẩn Sơn sao lại trở thành đất thuộc hoàng gia?”
Vụ Ẩn Sơn nằm ở nơi heo hút, núi cao rừng rậm, khó khai khẩn, lại ít người để ý. Ban đầu, Thái tử cưỡi ngựa vòng quanh khu vực này, lấn một ít đất vào bãi săn, vốn chẳng phải chuyện lớn lao. Nhưng đáng nói là trong khu vực ấy lại có một điền trang của gia tộc Ô Lạp Na Lạp. Thái tử không chỉ muốn gom phần đất ấy vào bãi săn mà còn đích thân tới tận nơi ép buộc, ý đồ chiếm đoạt, khiến người khác không khỏi cho rằng hắn đang ỷ thế hiếp người.
Ngự sử, dù bị coi là lăng đầu thanh* không biết sợ, nhưng lại rất giỏi nắm bắt sơ hở. Lời hắn vừa nói chẳng những không giúp Thái tử minh oan, mà còn tố cáo thêm tội “phi ngựa gom đất” của Thái tử.
Phí Dương Cổ thấy mình định nói đỡ cho Thái tử lại thành ra bôi thêm vết nhơ, vội vàng sửa lời:
“Hoàng thượng minh xét! Điền trang đó là gia huynh của thần tự nguyện dâng tặng Thái tử.”
Ngự sử lập tức phản bác, giọng đầy phẫn nộ:
“Bậy bạ! Thái tử cùng Tứ a ca đã đích thân tới tận cửa, ép buộc trưởng phòng Ô Lạp Na Lạp gia giao ra khế đất. Đại phúc tấn của gia đình không muốn, liền xảy ra tranh chấp kịch liệt với gia chủ Nặc Mục Tề!”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, nén cảm xúc lại rồi nói tiếp:
“Quản sự cai quản điền trang ở Vụ Ẩn Sơn, bởi vì bị oan ức mà sinh lòng quẫn bách, cuối cùng tự vẫn tại nhà.”
Ngự sử không nói rõ, nhưng vị quản sự ấy vốn là bà con xa với hắn. Năm xưa, khi ngự sử còn nghèo khó, chính vị quản sự đó đã chìa tay ra giúp đỡ, để hắn có tiền tiếp tục theo đuổi việc học. Đối với ngự sử, đó không chỉ là một ân nghĩa nhỏ, mà là đại ân tái tạo. Vậy nên khi gia quyến của vị quản sự kia tới tìm, ngự sử biết rõ việc tố cáo Thái tử sẽ khiến mình gặp rắc rối, nhưng cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.