Xuyên Thanh Chi Tứ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 6:
Kiêm Gia Thị Thảo
27/11/2024
“Là, là, là đại phòng sơ sót, không biết phép tắc!”
Trước tiên tự đứng tách riêng một bên, sau đó mới ôm quyền cung kính nói: “Hai vị gia xin chờ một lát, tại hạ lập tức đi tìm huynh trưởng, bảo huynh ấy trả lại khế đất.” Hai chữ “trả lại” được nhấn mạnh, sắc lạnh vô cùng.
Thái Tử hài lòng gật đầu, Tứ A Ca phất tay ra hiệu cho Phí Dương Cổ đi lấy, trong lòng thầm nghĩ: “Dẫu có là chuyện cường đoạt đất đai của triều thần, đúng sai vốn dĩ Hoàng Thượng đều thấu hiểu cả. Thái Tử đã quyết thì chẳng cần tranh biện.”
Từ bé đến lớn, hắn đã thay Thái Tử gánh không biết bao nhiêu “điều tiếng”. Việc gì nên làm hay không nên làm, Hoàng Thượng đều rõ cả. Lần này cũng vậy.
Phí Dương Cổ rời khỏi thính đường, hỏi thăm người làm trong viện rồi bước nhanh về phía hậu viện, không còn bận tâm lễ nghĩa.
Khi hắn đến nơi, chỉ thấy Nặc Mục Tề dựa vào sức vóc nam nhân, đang mạnh tay “giáo huấn” Tác Xước La thị. Trên mặt Nặc Mục Tề cũng có vài vết cào, thoạt nhìn buồn cười vô cùng.
“Nhị thúc, nhị thúc ngươi tới rồi!”
Tác Xước La thị thấy Phí Dương Cổ, ngỡ rằng hắn tới để can ngăn Nặc Mục Tề, lập tức mừng như thấy cứu tinh: “Nhị thúc, ngươi phân xử giùm ta đi! Đại ca vì một con tiểu kỹ ở thanh lâu mà đánh ta! Chúng ta, nhà Ô Lạp Na Lạp vốn là người thanh danh trong sạch, các cô nương chưa xuất giá đều giữ tròn khuê môn, làm sao có thể để một kẻ như thế bước vào cửa nhà? Dù có liều mạng này, ta cũng không chấp nhận!”
Nếu lời này được nói hôm qua, hơn nửa Phí Dương Cổ sẽ đứng về phía Tác Xước La thị. Nhưng hôm nay nghe, hắn lại thấy trong đó ẩn chứa đôi chút ý tứ uy hiếp.
Phí Dương Cổ lạnh mặt, nhìn Tác Xước La thị mà nói: “Quan tòa cũng khó phân xử việc nhà, ta không tiện xen vào chuyện đại phòng.”
Sau đó hắn quay sang Nặc Mục Tề: “Đại ca, hai vị khách quý vẫn còn chờ ở thính đường. Mời huynh ra ngoài, ta có lời muốn nói.”
Nặc Mục Tề nghe nhắc đến khách quý, lập tức nhớ ra, liền trừng mắt nhìn Tác Xước La thị một cái, sau đó theo Phí Dương Cổ ra ngoài.
“Chỉ là một điền trang nhỏ thôi mà, Thái Tử gia muốn thì cho hắn.” Nặc Mục Tề thoải mái nói, không mảy may để tâm. Dù gì điền trang đó vốn không thuộc về Ô Lạp Na Lạp gia, lại là nơi đất bằng ít mà ruộng dốc nhiều, chẳng đáng giá là bao. Có thể thắt chặt quan hệ với Thái Tử, đổi lấy chút lợi ích sau này, dù là ruộng tốt cũng chẳng tiếc, huống chi chỗ đó chẳng đáng gì.
Nhưng Vụ Ẩn Sơn điền trang lại có điểm đặc biệt. Ở nơi ấy, ngoài tá điền còn có trưởng nữ của hắn.
Đứa trẻ ấy, tuy có phần ngây ngốc, nhưng dẫu sao cũng là cô nương nhà Ô Lạp Na Lạp, từng gọi hắn mấy năm hai tiếng “nhị thúc”.
Điền trang ngày nào còn thuộc về Ô Lạp Na Lạp gia thì Thư Nguyệt vẫn là tiểu chủ tử của điền trang. Nhưng một khi đã dâng cho Thái Tử, nàng chỉ còn là nô bộc của Dục Khánh Cung.
“Đại ca, điền trang dâng lên cho Thái Tử cũng được,” Phí Dương Cổ thấp giọng nhắc nhở, “nhưng còn Thư Nguyệt, bên ấy cần sắp xếp lại.”
“Thư Nguyệt?”
Nặc Mục Tề từ sớm đã chẳng buồn để tâm đến đứa con gái ngốc nghếch ấy, có quăng đi tận Trảo Oa quốc cũng không thấy phiền. Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đáp lại bằng giọng thờ ơ: “Nó đang ở bên kia trọ, cứ để ở đó là được.”
“Để lại làm nô tài cho Dục Khánh Cung sao?” Phí Dương Cổ nghe thấy vậy, lòng liền lạnh đi nửa phần. Người ta thường nói Tác Xước La thị độc ác, hóa ra đại ca hắn cũng chẳng kém cạnh, đến một chút tình thân cũng không nể.
Trước tiên tự đứng tách riêng một bên, sau đó mới ôm quyền cung kính nói: “Hai vị gia xin chờ một lát, tại hạ lập tức đi tìm huynh trưởng, bảo huynh ấy trả lại khế đất.” Hai chữ “trả lại” được nhấn mạnh, sắc lạnh vô cùng.
Thái Tử hài lòng gật đầu, Tứ A Ca phất tay ra hiệu cho Phí Dương Cổ đi lấy, trong lòng thầm nghĩ: “Dẫu có là chuyện cường đoạt đất đai của triều thần, đúng sai vốn dĩ Hoàng Thượng đều thấu hiểu cả. Thái Tử đã quyết thì chẳng cần tranh biện.”
Từ bé đến lớn, hắn đã thay Thái Tử gánh không biết bao nhiêu “điều tiếng”. Việc gì nên làm hay không nên làm, Hoàng Thượng đều rõ cả. Lần này cũng vậy.
Phí Dương Cổ rời khỏi thính đường, hỏi thăm người làm trong viện rồi bước nhanh về phía hậu viện, không còn bận tâm lễ nghĩa.
Khi hắn đến nơi, chỉ thấy Nặc Mục Tề dựa vào sức vóc nam nhân, đang mạnh tay “giáo huấn” Tác Xước La thị. Trên mặt Nặc Mục Tề cũng có vài vết cào, thoạt nhìn buồn cười vô cùng.
“Nhị thúc, nhị thúc ngươi tới rồi!”
Tác Xước La thị thấy Phí Dương Cổ, ngỡ rằng hắn tới để can ngăn Nặc Mục Tề, lập tức mừng như thấy cứu tinh: “Nhị thúc, ngươi phân xử giùm ta đi! Đại ca vì một con tiểu kỹ ở thanh lâu mà đánh ta! Chúng ta, nhà Ô Lạp Na Lạp vốn là người thanh danh trong sạch, các cô nương chưa xuất giá đều giữ tròn khuê môn, làm sao có thể để một kẻ như thế bước vào cửa nhà? Dù có liều mạng này, ta cũng không chấp nhận!”
Nếu lời này được nói hôm qua, hơn nửa Phí Dương Cổ sẽ đứng về phía Tác Xước La thị. Nhưng hôm nay nghe, hắn lại thấy trong đó ẩn chứa đôi chút ý tứ uy hiếp.
Phí Dương Cổ lạnh mặt, nhìn Tác Xước La thị mà nói: “Quan tòa cũng khó phân xử việc nhà, ta không tiện xen vào chuyện đại phòng.”
Sau đó hắn quay sang Nặc Mục Tề: “Đại ca, hai vị khách quý vẫn còn chờ ở thính đường. Mời huynh ra ngoài, ta có lời muốn nói.”
Nặc Mục Tề nghe nhắc đến khách quý, lập tức nhớ ra, liền trừng mắt nhìn Tác Xước La thị một cái, sau đó theo Phí Dương Cổ ra ngoài.
“Chỉ là một điền trang nhỏ thôi mà, Thái Tử gia muốn thì cho hắn.” Nặc Mục Tề thoải mái nói, không mảy may để tâm. Dù gì điền trang đó vốn không thuộc về Ô Lạp Na Lạp gia, lại là nơi đất bằng ít mà ruộng dốc nhiều, chẳng đáng giá là bao. Có thể thắt chặt quan hệ với Thái Tử, đổi lấy chút lợi ích sau này, dù là ruộng tốt cũng chẳng tiếc, huống chi chỗ đó chẳng đáng gì.
Nhưng Vụ Ẩn Sơn điền trang lại có điểm đặc biệt. Ở nơi ấy, ngoài tá điền còn có trưởng nữ của hắn.
Đứa trẻ ấy, tuy có phần ngây ngốc, nhưng dẫu sao cũng là cô nương nhà Ô Lạp Na Lạp, từng gọi hắn mấy năm hai tiếng “nhị thúc”.
Điền trang ngày nào còn thuộc về Ô Lạp Na Lạp gia thì Thư Nguyệt vẫn là tiểu chủ tử của điền trang. Nhưng một khi đã dâng cho Thái Tử, nàng chỉ còn là nô bộc của Dục Khánh Cung.
“Đại ca, điền trang dâng lên cho Thái Tử cũng được,” Phí Dương Cổ thấp giọng nhắc nhở, “nhưng còn Thư Nguyệt, bên ấy cần sắp xếp lại.”
“Thư Nguyệt?”
Nặc Mục Tề từ sớm đã chẳng buồn để tâm đến đứa con gái ngốc nghếch ấy, có quăng đi tận Trảo Oa quốc cũng không thấy phiền. Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đáp lại bằng giọng thờ ơ: “Nó đang ở bên kia trọ, cứ để ở đó là được.”
“Để lại làm nô tài cho Dục Khánh Cung sao?” Phí Dương Cổ nghe thấy vậy, lòng liền lạnh đi nửa phần. Người ta thường nói Tác Xước La thị độc ác, hóa ra đại ca hắn cũng chẳng kém cạnh, đến một chút tình thân cũng không nể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.