Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 47: Đánh Rắm Cầu Vồng 1
Hương Tô Lật
04/02/2023
Rồi sau đó gã ta không so đo việc Trần Mạn Du không còn trong trắng, vẫn giống như cũ đối tốt với cô, như vậy Trần Mạn Du tất nhiên sẽ cảm động. Phải biết rằng, tuy Trần Mạn Du chỉ là đàn bà con gái, nhưng thời điểm cô xuất giá nhà họ Trần vẫn đang cường thịnh, của hồi môn của cô vô cùng phong phú. Rồi sau đó cô lại gả đi bốn lần, tài sản trong tay cô làm cho người ta ghen tị đến đỏ mắt. Nếu nói, Chương Thự Trường tự nhận mình đã cẩn thận mưu tính nhiều năm, cũng chưa chắc có nhiều tiền và tài sản riêng như ở trong tay của cô. Mà đợi đến khi gã lấy được tài sản riêng của Trần Mạn Du đứng tên mình, gã liền không tha cho người phụ nữ kia, mặc kệ gã ta đối xử với cô ta như thế nào, gã ta đã lường trước được cô sẽ không dám nói chuyện này ra ngoài.
Ngoại trừ hai chỗ tốt lớn này, mặt khác chính là nhà họ Trần cùng nhà họ Bạch, bọn họ sẽ vì muốn gã đối xử tốt với Trần Mạn Du không còn trong trắng mà không ly hôn, tất nhiên sẽ mười phần nhượng bộ. Nhà họ Trần thì dễ nói hơn, gia cảnh đã không lớn bằng lúc trước, cho dù là thật sự ép một chút, cũng chẳng tạo thành sóng gió gì. Thế nhưng nhà họ Bạch lại khác. Bạch Tu Nhiên là một thiên tài trong việc kiếm tiền, lại rất bảo vệ Trần Mạn Du, nếu nhận được chỉ điểm của ông, như vậy chỗ tốt trong đó sẽ nhiều vô số kể, không thể đo lường được.
Nghĩ đến đây, Chương Thự Trường vô cùng hài lòng. Cũng chỉ có nghĩ tới những chuyện này, gã mới có thể thoải mái một chút, không đến mức vì mình bị bó thành xác ướp mà căm hận nữ nhân ngu xuẩn như heo Trần Mạn Du kia.
"Lão Chương!" Chương Thự Trường đang bày mưu tính kế, liền nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ mặc bộ sườn xám tinh xảo đứng trước cửa không phải người bên ngoài, chính là Trần Mạn Du.
Hôm nay cả người Trần Mạn Du mặc bộ sườn xám màu xanh lam thanh nhã, tóc được búi cẩn thận và tỉ mỉ, ngay cả lớp trang điểm cũng nhẹ nhàng hơn, tương đối dịu dàng, cô cầm theo hộp cơm vào cửa, ôn nhu: "Hôm nay thân thể có khỏe không?"
Chương Thự Trường đè xuống sự khó chịu trong lòng, ôn hòa hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Trần Mạn Du liếc gã ta một chút, ôn nhu: "Xem anh đang nói cái gì kìa, anh bị thương thành cái bộ dạng này, em không đến chăm sóc anh, thì ai tới chăm sóc anh cơ chứ?"
Cô đặt hộp cơm xuống, lại nói: "Bác sĩ nói, mặc dù vết thương của anh không nặng, nhưng vẫn phải ăn kiêng, cũng không thể ăn quá nhiều dầu mỡ. Em đặc biệt nhờ dì Ngô nấu cho anh bát cháo trắng đấy."
Cô ngồi ở trước giường, nhẹ nhàng khuấy thìa, mỉm cười: "Nào, em bón cho anh ăn."
Chương Thự Trường: "Không cần đâu. . ."
Trần Mạn Du lập tức rơi lệ, cô nhẹ giọng: "Anh nhất định đang trách em, nếu không phải vì em, anh sẽ không phải đi dự tiệc ở nhà họ Bạch; nếu không phải đi dự tiệc ở nhà họ Bạch, anh sẽ không nhìn thấy anh rể đánh con; nếu không phải gặp phải anh rể đánh con, anh sẽ không ngoài ý muốn bị ngã sấp xuống dẫn đến bị thương. Đều là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em. . ."
Chương Thự Trường thở hổn hển, nhưng nếu thật sự để gã nói người nhà họ Bạch cố ý, gã ta lại không thể nói ra những lời này!
Trong lúc nhất thời gã ta kìm nén đến mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng giận dữ!
Thế nhưng mặc kệ gã ta kìm nén mặt đỏ như thế nào, đang bó bột giống như là xác ướp, chỗ nào có thể nhìn ra được?
"Thùng thùng!" Tiếng đập cửa vang lên, Trần Mạn Du lập tức quay đầu: "À? Là A La cùng tiểu Ngũ sao!"
Ngoại trừ hai chỗ tốt lớn này, mặt khác chính là nhà họ Trần cùng nhà họ Bạch, bọn họ sẽ vì muốn gã đối xử tốt với Trần Mạn Du không còn trong trắng mà không ly hôn, tất nhiên sẽ mười phần nhượng bộ. Nhà họ Trần thì dễ nói hơn, gia cảnh đã không lớn bằng lúc trước, cho dù là thật sự ép một chút, cũng chẳng tạo thành sóng gió gì. Thế nhưng nhà họ Bạch lại khác. Bạch Tu Nhiên là một thiên tài trong việc kiếm tiền, lại rất bảo vệ Trần Mạn Du, nếu nhận được chỉ điểm của ông, như vậy chỗ tốt trong đó sẽ nhiều vô số kể, không thể đo lường được.
Nghĩ đến đây, Chương Thự Trường vô cùng hài lòng. Cũng chỉ có nghĩ tới những chuyện này, gã mới có thể thoải mái một chút, không đến mức vì mình bị bó thành xác ướp mà căm hận nữ nhân ngu xuẩn như heo Trần Mạn Du kia.
"Lão Chương!" Chương Thự Trường đang bày mưu tính kế, liền nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ mặc bộ sườn xám tinh xảo đứng trước cửa không phải người bên ngoài, chính là Trần Mạn Du.
Hôm nay cả người Trần Mạn Du mặc bộ sườn xám màu xanh lam thanh nhã, tóc được búi cẩn thận và tỉ mỉ, ngay cả lớp trang điểm cũng nhẹ nhàng hơn, tương đối dịu dàng, cô cầm theo hộp cơm vào cửa, ôn nhu: "Hôm nay thân thể có khỏe không?"
Chương Thự Trường đè xuống sự khó chịu trong lòng, ôn hòa hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Trần Mạn Du liếc gã ta một chút, ôn nhu: "Xem anh đang nói cái gì kìa, anh bị thương thành cái bộ dạng này, em không đến chăm sóc anh, thì ai tới chăm sóc anh cơ chứ?"
Cô đặt hộp cơm xuống, lại nói: "Bác sĩ nói, mặc dù vết thương của anh không nặng, nhưng vẫn phải ăn kiêng, cũng không thể ăn quá nhiều dầu mỡ. Em đặc biệt nhờ dì Ngô nấu cho anh bát cháo trắng đấy."
Cô ngồi ở trước giường, nhẹ nhàng khuấy thìa, mỉm cười: "Nào, em bón cho anh ăn."
Chương Thự Trường: "Không cần đâu. . ."
Trần Mạn Du lập tức rơi lệ, cô nhẹ giọng: "Anh nhất định đang trách em, nếu không phải vì em, anh sẽ không phải đi dự tiệc ở nhà họ Bạch; nếu không phải đi dự tiệc ở nhà họ Bạch, anh sẽ không nhìn thấy anh rể đánh con; nếu không phải gặp phải anh rể đánh con, anh sẽ không ngoài ý muốn bị ngã sấp xuống dẫn đến bị thương. Đều là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em. . ."
Chương Thự Trường thở hổn hển, nhưng nếu thật sự để gã nói người nhà họ Bạch cố ý, gã ta lại không thể nói ra những lời này!
Trong lúc nhất thời gã ta kìm nén đến mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng giận dữ!
Thế nhưng mặc kệ gã ta kìm nén mặt đỏ như thế nào, đang bó bột giống như là xác ướp, chỗ nào có thể nhìn ra được?
"Thùng thùng!" Tiếng đập cửa vang lên, Trần Mạn Du lập tức quay đầu: "À? Là A La cùng tiểu Ngũ sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.