Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 101: : Ăn Nói
Bạc Yên
28/10/2023
Trong phòng, ánh đèn chiếu lên dung nhan nhu hòa của nàng, hai má tựa như tỏa ra hào quang lộng lẫy. Tiêu Đạc kéo nàng vào trong ngực, tay lại thuận thếsờ lên bắp đùi trơn mềm của nàng, nuốt nước miếng một cái ực, làm dịu cổ họng khô ráo: "Yêu Yêu, có thể không?"
Vi Nhiễm bị lòng bàn tay thô ráp của hắn sờ đến nổi lên một lớp da gà, cắn cằm hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng tốt nhất nên nhịn thêm một chút. Phía dưới của ta. . . còn chưa được sạch sẽ cho lắm."
"Nhịn không được thì làm sao bây giờ?" Tiêu Đạc hôn lên mắt rồi đến mũi nàng, tay đã kéo thắt lưng bằng lụa của nàng ra.
Vi Nhiễm tức giận, vẻ mặt chứa mấy phần thẹn thùng: "Chàng cũng không phải không có biện pháp đỡ thèm. . . Nhẹ chút là được."
Tiêu Đạc vui vẻ, đặt nàng ở trên giường, cởi hết đồ trên người, vùi đầu gặm cắn một phen ngon lành. Khối ngọc trắng nõn đầy đặn bị hắn vò ra đủ loại hình dạng, khi thì mυ"ŧ ra dấu hôn, khi thì nhấn lên hoa châu. Tiêu Đạc kéo tay Vi Nhiễm đè lên hạ thân nóng bỏng của mình, ở bên tai nàng dụ dỗ nói: "Tiểu tâm can, mau giúp ta giải hỏa."
Vi Nhiễm chỉ có thể giúp hắn, lúc bị ép dùng miệng còn giở trò xấu dùng răng cắn. Trực tiếp bức điên nam nhân nào đó. Nam nhân ôm nàng hôn sâu, sau đó thì thầm bên tai nàng: "Vật nhỏ giày vò người này, chờ nửa tháng sau xem ta thu thập nàng như thế nào!"
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, hai người đều mồ hôi đầm đìa, cùng đi vào trong tịnh thất lau một lượt mới trở lại giường, dựa vào nhau nói chuyện. Mệt mỏi vì bận rộn cả ngày của Tiêu Đạc đều tản đi trong giọng nói êm ái ấm áp của thê tử.
Vi Nhiễm sai Dương Nguyệt bưng bát nước mơ ướp lạnh cho Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bưng tới uống, nói với Vi Nhiễm: "Bây giờ nàng không thể uống cái này, đừng tham ăn."
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh hắn nói ra: "Biết rồi. Nguyệt Nương quản ta còn chặt chẽ hơn chàng nữa, đây là ta cố ý chuẩn bị cho chàng."
Tiêu Đạc duỗi tay sờ đầu nàng: "Ngày mai ta muốn ra khỏi thành đón mẫu hậu và mọi người, nàng ở trong phủ chờ. Vừa nãy nàng nói Kỳ Vương đến vừa khéo là ý gì?"
"Ngày mai La tỷ tỷ sẽ tới. Hiện giờ tỷ ấy đã ở trong thành, nói là muốn bốn phía nhìn tình hình mới của Thiền Châu một chút. Ngày mai tỷ ấy và Kỳ Vương gặp nhau không biết sẽ là tình cảnh như thế nào. Có phải rất thú vị hay không?"
Tiêu Đạc nhìn nàng: "Yêu Yêu, nàng cảm thấy Kỳ Vương và La Vân Anh sẽ có kết quả?"
"Trước kia ta thấy đều là Kỳ Vương điện hạ quan tâm đơn phương, lúc này nói đến Kỳ Vương với La tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ ấy lại có chút khác biệt. Mặc dù Kỳ Vương nhìn có hơi bất tài nhưng thực chất là một người lương thiện. Hắn cũng có chỗ tốt của hắn."
Tiêu Đạc nở nụ cười, đặt cái bát trong tay xuống bàn thấp bên cạnh, để Vi Nhiễm ngồi ở giữa hai chân hắn: "Dựa theo thân phận bây giờ của Kỳ Vương, La Vân Anh không có cơ hội, nàng đừng uổng phí tâm tư. Huống chi Thục phi kia há lại là kẻ tầm thường? Ngày mai phải tiếp đãi mẫu hậu và bọn họ nên không để cho La Vân Anh đến phủ được."
Vi Nhiễm nghe hắn nói, lại không vui cho lắm: "La tỷ tỷ là khách của ta, tỷ ấy muốn tới thăm ta và con, vì sao không thể? Cũng bởi vì thân phận của La tỷ tỷ là thường dân cho nên không thể tới lui với ta? Theo cách nói của chàng, ta cũng là người dân rừng núi, chẳng lẽ không phải là không xứng qua lại với hoàng thất Đại Chu chàng?"
Tiêu Đạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, vốn chỉ thuận miệng nhắc đến, nào ngờ dẫm trúng đuôi mèo, không khỏi giữ chặt eo nàng, để cả người nàng dán vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên mặt nàng: "Nàng là thê tử của ta, sao có thể giống như nàng ta? Ban đầu nếu mẫu hậu và bọn họ không đến, nàng ta tham gia tiệc đầy tháng cũng không có vấn đề gì. Tóm lại, nàng nghe ta là được."
Vi Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay chống lên vai hắn, đẩy hắn ra một chút: "Phu quân, trong mắt chàng, ta là cái gì?"
Tiêu Đạc sững sờ, lại bị vấn đề của nàng chọc cười: "Nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của con ta." Còn là nữ nhân hắn yêu nhất đời này. Nhưng câu nói này không thể nói ra được, để nàng nghe thấy sẽ đắc ý.
"Ta hỏi chàng, nếu ta có tư tưởng của mình, ý chí của mình, trở thành kiểu mẫu khác với mong muốn của chàng thì sao? Lúc trước ta ở Tiêu gia ngoan ngoãn nghe lời là vì bảo vệ người trong tộc, nhưng đó cũng không phải là bản tính của ta. Nếu sau này lúc ta nảy sinh ý kiến không hợp với chàng, chàng có thể lắng nghe suy nghĩ của ta một chút hay không? La tỷ tỷ và Kỳ Vương. . ."
Tiêu Đạc thu lại nụ cười, không vui cắt ngang lời nàng: "Ngày mai, nàng nhất định phải mời La Vân Anh?"
Vi Nhiễm gật đầu nói: "La tỷ tỷ là bằng hữu của ta, tỷ ấy từ xa tới Thiền Châu chính là vì tiệc đầy tháng ngày mai, vì sao không thể để cho tỷ ấy đến? Chuyện này công bằng với tỷ ấy và ta sao? Ta biết nỗi lo của phu quân, nhưng La tỷ tỷ làm sao sẽ đυ.ng chạm người của Thục phi được?"
Tiêu Đạc đứng lên, nhìn xuống Vi Nhiễm, nghiêm mặt nói: "Nàng có từng nghĩ tới nếu Thục phi nhìn thấy nàng ta, sẽ tưởng rằng nàng âm thầm làm mối cho Kỳ Vương. Nhân duyên này được hay không được, ngươi rơi vào chỗ Thục phi đều không tốt. Nếu Thục phi bởi vì vậy mà sinh lòng oán giận nàng, chẳng phải nàng đã gây thù chuốc oán ở hậu cung?"
Vi Nhiễm nhíu mày nói: "Ta chưa từng nghĩ tới chủ động tác hợp hai người bọn họ, La tỷ tỷ lấy tư cách bằng hữu của ta tới bái phỏng, vì sao không thể đến thăm? Hay nếu ta là kẻ địch của Thục phi thì sẽ bất lợi với tương lai của phu quân?"
"Dù sao, ta nói không được là không được!" Tiêu Đạc cất cao âm điệu: "Ở cái nhà này, lời ta nói ai cũng không thể chống lại! Nàng đừng quá phận!"
Vi Nhiễm không cam lòng yếu thế nói ra: "Chàng và ta đã là phu thê, không phải quân thần, ta cũng không muốn tất cả mọi việc đều nghe theo chàng. Ta kính trọng chàng, chuyện khác có thể không so đo, nhưng mà để cho bằng hữu của ta từ xa đến tham dự tiệc đầy tháng của con, yêu cầu này rất quá đáng sao? Ta không muốn để cho La tỷ tỷ chịu tủi thân như vậy. Tiêu Đạc, người quá phận chính là chàng!"
"Nàng! Ta không muốn nói với nàng!" Tiêu Đạc không muốn tranh chấp với nàng nữa, phất tay áo sải bước đi ra.
Vi Nhiễm cắn môi, nhìn bóng lưng Tiêu Đạc rời đi, bỗng nhiên các loại chua xót ủy khuất đều dâng lên trong lòng. Nàng vất vả sinh cho hắn đứa bé đầu tiên, chính là thời điểm yếu ớt cần được che chở. Nàng luôn nghe theo ý hắn, để hắn lầm tưởng mình không có gì khác biệt với phụ nữ thời này. Thương yêu, sủng ái giống như vật nuôi là được, không thể có một chút ngỗ nghịch không nghe lời. Nhưng nàng là người! Nàng không muốn làm con rối bị thao túng. Nàng có tư tưởng có tình cảm, cần được tôn trọng!
Dương nguyệt nhìn thấy Tiêu Đạc nổi giận đùng đùng rời đi, vội vàng đi vào trong phòng: "Tiểu thư, làm sao điện hạ đi rồi. . . ngài khóc?" Vi Nhiễm vội vàng nghiêng đầu lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Ta không sao, Nguyệt Nương. Chỉ ầm ĩ với hắn vài câu mà thôi." Nói xong, nước mắt vẫn không nhịn được lăn xuống khỏi hốc mắt.
Mỹ nhân khóc lên, hoa lê đái vũ[1], cũng càng làm cho người ta đau lòng.
[1]Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Dương Nguyệt ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài chịu tủi thân. Nhưng lúc này vừa mới ra cữ, không thể khóc được, nếu không sẽ tổn thương con mắt. Điện hạ vẫn rất thương yêu ngài, nghe nói trong thành gần đây vì chuyện tăng lữ hoàn tục và phá hủy chùa miếu gây nên ồn ào rất lớn. Ngài ấy cũng đang phiền lòng đấy. Bây giờ nô tỳ đi tìm ngài ấy trở về, ngài cố gắng nói chuyện với ngài ấy có được không? Cái khác không nói, ngài ấy nghĩ đến tiểu công tử nên sẽ tuyệt đối không thật sự giận ngài. . ."
Vi Nhiễm nắm lấy cánh tay Dương Nguyệt nói ra: "Nguyệt Nương, đừng tìm hắn! Ta không sai."
Dương Nguyệt thở dài, vén tóc mai của nàng ra sau trán, trìu mến nói: "Ngài cứ nói nhảm, giữa phu thê nào có thù hận qua đêm chứ? Huống hồ ngày mai bọn người Hoàng hậu sẽ tới. . . Ngài và điện hạ giận dỗi như thế, không tốt cho lắm."
"Là hắn không nói đạo lý trước đây, sai cũng là hắn!" Vi Nhiễm ngồi thẳng lên, cả giận: "Nếu như mẫu hậu hỏi, ta cũng không sợ. Vừa khéo để mẫu hậu phân xử. Ở đâu ra người bá đạo như vậy? Cho rằng ta là binh lính hắn dẫn dắt hay những thuộc hạ kia của hắn?"
Dương Nguyệt nhìn dáng vẻ của nàng, bỗng nhiên nhịn cười không được.
"Nguyệt Nương, ngươi cười cái gì?" Vi Nhiễm hỏi.
"Nô tỳ cảm thấy lấy Đại Vu nữ trước kia đã trở về rồi. Nghe người ta nói, thật sự thích một người mới có thể ở trước mặt hắn lộ ra dáng vẻ vốn có mà không cần ngụy trang. Lúc vừa tới Tiêu gia ấy, dáng vẻ tiểu thư nhẫn nhịn chịu đựng thật sự là không giống ngài."
Vi Nhiễm lập tức phản bác, quay mặt chỗ khác: "Ai thích hắn! Ta muốn tắt đèn đi ngủ."
"Được." Dương Nguyệt lắc đầu, cười thở dài.
. . .
Tiêu Đạc thở hổn hển nhưng cũng không đi bao xa thì hối hận. Vừa rồi nhìn bộ dạng nàng hốc mắt ửng đỏ giống như muốn khóc lên, lập tức cả trái tim đều siết chặt, giống như có một bàn tay nhỏ bé đang dùng sức vân vê. Vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời, nhất định phải đối nghịch với mình? Mà thôi, đại trượng phu biết co biết duỗi. Hắn ngẫm lại, hay là quay người trở về, nào ngờ xa xa trông thấy đèn đuốc trong phòng đã tắt ngóm, cửa phòng đóng chặt. Không hề có ý muốn hắn trở về.
Hắn chán nản, cưỡi ngựa ra khỏi phủ, trực tiếp đi quan nha.
Lý Diên Tư đang ở bên trong quan nha đánh đêm, cầm bản vẽ thành mới trong tay cùng Trưởng lại[2] và thợ mộc thảo luận phương án. Trên bàn trên mặt đất đều bày đầy sách vở, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Ngụy Tự và Chương Đức Uy ngồi ở bên cạnh, nghe cái hiểu cái không.
[2]Trưởng lại: một chức quan cấp châu, quận.
Vốn đã được động viên, công việc phá hủy chùa miếu tiến hành coi như thuận lợi, nhưng trong thành có hai ngôi chùa ở khu vực sầm uất hương hỏa không tệ, chống cự không chấp hành mệnh lệnh của quan phủ, tăng lữ ở bên trong đóng cửa không ra, giữ nghiêm cửa chùa. Bởi vì Đại Chu không có tiền lệ này, đám người Trưởng lại đầu tiên là cố gắng hết sức khuyên nhủ mấy ngày, nhưng không có kết quả, Ngụy Tự và Chương Đức Uy chuẩn bị ngày mai đích thân mang binh qua đó.
Ngụy Tự sáp lại gần Chương Đức Uy, hỏi: "Lão Chương, quà mừng ngươi chuẩn bị cho tiểu công tử vào ngày mai là cái gì vậy?"
Chương Đức Uy mặt đen lại nói: "Ngươi đã hỏi sáu lần rồi, ngày mai thì biết."
"Ngươi nói xem con người ngươi, đưa có cái lễ thôi mà còn ra vẻ thần bí." Ngụy Tự ghét bỏ nhìn hắn một cái, nắm một vốc đậu phộng trong mâm trên bàn: "Tiểu công tử thật sự đáng yêu, lúc hắn cười với ta, cả trái tim của ta đều muốn tan chảy, mỗi ngày đều muốn đi thăm một chút. Trước kia không nghĩ tới những chuyện thành gia sinh con này, hiện giờ đã hơi nghĩ đến rồi."
Chương Đức Uy lạnh lùng nói: "Ngươi có thể sinh ra đứa con có dáng dấp như tiểu công tử ư? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Trừ phi ngươi tìm được tức phụ nhi[3] giống tiên nữ trên trời thì còn may ra."
[3]Tức phụ nhi: cô vợ trẻ
"Lão Chương, ngươi muốn đánh nhau đúng không?" Ngụy Tự nhe răng trợn mắt nói.
Lúc này, Tiêu Đạc bỗng nhiên từ ngoài cửa sải bước đi vào, cởϊ áσ choàng màu đen giao cho nô bộc, cả khuôn mặt đen sì chẳng khác nào khối than. Đám người liền vội vàng hành lễ, Tiêu Đạc khoát tay áo: "Các ngươi cứ làm việc, ta đi hậu thất đọc sách."
Nói xong, người đã đi về hậu thất tựa như một cơn gió.
Mấy người trong phòng nhìn nhau, tay Ngụy Tự chỉ phương hướng Tiêu Đạc nói: "Ai trêu chọc điện hạ vậy? Lúc trở về rõ ràng rất vui vẻ mà." Mấy người bọn họ loay hoay chân không chạm xuống đất, còn thiếu xem quan nha như nhà. Tiêu Đạc lại mỗi đêm không thể không hồi phủ, làm bạn với vợ con. Mấy người khác đều đã quen. Mỹ thê kiều nhi[4] ở bên, khi không chạy trở lại để đọc sách, nhất định có ẩn tình.
[4]Mỹ thê kiều nhi: có thể hiểu như vợ đẹp con ngoan
Lý Diên Tư đã đoán được mấy phần nhưng vẫn cầm bút vẽ vẽ khoanh khoanh bên trên bức vẽ công trình trên tường, Trưởng lại và đám thợ thủ công thấp cổ bé họng lại càng không dám quản chuyện của Tiêu Đạc.
Ngụy Tự muốn đuổi theo hỏi thử nhưng Lý Diên Tư cản hắn: "Đừng đi, điện hạ ngây ngốc không được bao lâu đâu."
Tiêu Đạc ngồi tại phía sau thư án, cầm sách nhưng một chữ cũng xem không vào. Trong ngày hè muỗi nhiều, trong phòng hơi oi bức, một con bọ có cánh chui vào lỗ tai hắn vang lên ong ong, làm cho hắn vô cùng bực bội, đột nhiên đập sách lên trên mặt bàn, đứng dậy đi qua đi lại. Nữ nhân không biết tốt xấu! Thật sự muốn chọc giận chết hắn rồi. Quả nhiên nữ nhân không thể sủng ái, cũng không thể nuông chiều. Lần này hắn quyết không thỏa hiệp, nhất định phải trọng chấn phu cương[5].
[5]Trọng chấn phu cương: Khôi phục lại quyền uy của người làm chồng
Làm cho hắn đau đầu nhất chính là ngày mai, nhiều người trong cung tới như vậy, tiếp đãi an bài lễ nghi không thể sai sót. La Vân Anh. . . nói sau đi. Hôm nay tạm thời ngủ trước.
Bỗng nhiên bên ngoài sấm sét "oanh" một tiếng vang dội, hắn đứng dậy đi đóng cửa sổ, trong lòng không khỏi sốt ruột. Con trai sợ sét đánh, nếu như bị sợ quá khóc lên, ai cũng không cần, chỉ chịu mỗi mẫu thân, chắc chắn nàng phải thức dậy trông nom. Lần trước con trai vừa khóc, nàng nghe thấy được đã khoác áo chạy ra bên ngoài, trời tối như bưng, chân đạp phải chân bàn, té bầm một mảng lớn đến nay còn chưa lành.
Bản thân nàng cũng sợ sét thì phải? Ban đêm nghe được tiếng sấm thì luôn chui vào trong ngực hắn.
Bỏ hai mẹ con các nàng ở trong phủ có an toàn hay không?
Tiêu Đạc đứng ngồi không yên, rốt cục ngồi không yên, bước nhanh đi đến bên ngoài, gọi nô bộc mang áo choàng tới. Ngụy Tự nói: "Điện hạ, trời sắp mưa rồi ngài còn ra đi?"
"Ừm. Ta hồi phủ." Tiêu Đạc lên tiếng, buộc áo choàng lên rời đi.
Vi Nhiễm bị lòng bàn tay thô ráp của hắn sờ đến nổi lên một lớp da gà, cắn cằm hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng tốt nhất nên nhịn thêm một chút. Phía dưới của ta. . . còn chưa được sạch sẽ cho lắm."
"Nhịn không được thì làm sao bây giờ?" Tiêu Đạc hôn lên mắt rồi đến mũi nàng, tay đã kéo thắt lưng bằng lụa của nàng ra.
Vi Nhiễm tức giận, vẻ mặt chứa mấy phần thẹn thùng: "Chàng cũng không phải không có biện pháp đỡ thèm. . . Nhẹ chút là được."
Tiêu Đạc vui vẻ, đặt nàng ở trên giường, cởi hết đồ trên người, vùi đầu gặm cắn một phen ngon lành. Khối ngọc trắng nõn đầy đặn bị hắn vò ra đủ loại hình dạng, khi thì mυ"ŧ ra dấu hôn, khi thì nhấn lên hoa châu. Tiêu Đạc kéo tay Vi Nhiễm đè lên hạ thân nóng bỏng của mình, ở bên tai nàng dụ dỗ nói: "Tiểu tâm can, mau giúp ta giải hỏa."
Vi Nhiễm chỉ có thể giúp hắn, lúc bị ép dùng miệng còn giở trò xấu dùng răng cắn. Trực tiếp bức điên nam nhân nào đó. Nam nhân ôm nàng hôn sâu, sau đó thì thầm bên tai nàng: "Vật nhỏ giày vò người này, chờ nửa tháng sau xem ta thu thập nàng như thế nào!"
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, hai người đều mồ hôi đầm đìa, cùng đi vào trong tịnh thất lau một lượt mới trở lại giường, dựa vào nhau nói chuyện. Mệt mỏi vì bận rộn cả ngày của Tiêu Đạc đều tản đi trong giọng nói êm ái ấm áp của thê tử.
Vi Nhiễm sai Dương Nguyệt bưng bát nước mơ ướp lạnh cho Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bưng tới uống, nói với Vi Nhiễm: "Bây giờ nàng không thể uống cái này, đừng tham ăn."
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh hắn nói ra: "Biết rồi. Nguyệt Nương quản ta còn chặt chẽ hơn chàng nữa, đây là ta cố ý chuẩn bị cho chàng."
Tiêu Đạc duỗi tay sờ đầu nàng: "Ngày mai ta muốn ra khỏi thành đón mẫu hậu và mọi người, nàng ở trong phủ chờ. Vừa nãy nàng nói Kỳ Vương đến vừa khéo là ý gì?"
"Ngày mai La tỷ tỷ sẽ tới. Hiện giờ tỷ ấy đã ở trong thành, nói là muốn bốn phía nhìn tình hình mới của Thiền Châu một chút. Ngày mai tỷ ấy và Kỳ Vương gặp nhau không biết sẽ là tình cảnh như thế nào. Có phải rất thú vị hay không?"
Tiêu Đạc nhìn nàng: "Yêu Yêu, nàng cảm thấy Kỳ Vương và La Vân Anh sẽ có kết quả?"
"Trước kia ta thấy đều là Kỳ Vương điện hạ quan tâm đơn phương, lúc này nói đến Kỳ Vương với La tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ ấy lại có chút khác biệt. Mặc dù Kỳ Vương nhìn có hơi bất tài nhưng thực chất là một người lương thiện. Hắn cũng có chỗ tốt của hắn."
Tiêu Đạc nở nụ cười, đặt cái bát trong tay xuống bàn thấp bên cạnh, để Vi Nhiễm ngồi ở giữa hai chân hắn: "Dựa theo thân phận bây giờ của Kỳ Vương, La Vân Anh không có cơ hội, nàng đừng uổng phí tâm tư. Huống chi Thục phi kia há lại là kẻ tầm thường? Ngày mai phải tiếp đãi mẫu hậu và bọn họ nên không để cho La Vân Anh đến phủ được."
Vi Nhiễm nghe hắn nói, lại không vui cho lắm: "La tỷ tỷ là khách của ta, tỷ ấy muốn tới thăm ta và con, vì sao không thể? Cũng bởi vì thân phận của La tỷ tỷ là thường dân cho nên không thể tới lui với ta? Theo cách nói của chàng, ta cũng là người dân rừng núi, chẳng lẽ không phải là không xứng qua lại với hoàng thất Đại Chu chàng?"
Tiêu Đạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, vốn chỉ thuận miệng nhắc đến, nào ngờ dẫm trúng đuôi mèo, không khỏi giữ chặt eo nàng, để cả người nàng dán vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên mặt nàng: "Nàng là thê tử của ta, sao có thể giống như nàng ta? Ban đầu nếu mẫu hậu và bọn họ không đến, nàng ta tham gia tiệc đầy tháng cũng không có vấn đề gì. Tóm lại, nàng nghe ta là được."
Vi Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay chống lên vai hắn, đẩy hắn ra một chút: "Phu quân, trong mắt chàng, ta là cái gì?"
Tiêu Đạc sững sờ, lại bị vấn đề của nàng chọc cười: "Nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của con ta." Còn là nữ nhân hắn yêu nhất đời này. Nhưng câu nói này không thể nói ra được, để nàng nghe thấy sẽ đắc ý.
"Ta hỏi chàng, nếu ta có tư tưởng của mình, ý chí của mình, trở thành kiểu mẫu khác với mong muốn của chàng thì sao? Lúc trước ta ở Tiêu gia ngoan ngoãn nghe lời là vì bảo vệ người trong tộc, nhưng đó cũng không phải là bản tính của ta. Nếu sau này lúc ta nảy sinh ý kiến không hợp với chàng, chàng có thể lắng nghe suy nghĩ của ta một chút hay không? La tỷ tỷ và Kỳ Vương. . ."
Tiêu Đạc thu lại nụ cười, không vui cắt ngang lời nàng: "Ngày mai, nàng nhất định phải mời La Vân Anh?"
Vi Nhiễm gật đầu nói: "La tỷ tỷ là bằng hữu của ta, tỷ ấy từ xa tới Thiền Châu chính là vì tiệc đầy tháng ngày mai, vì sao không thể để cho tỷ ấy đến? Chuyện này công bằng với tỷ ấy và ta sao? Ta biết nỗi lo của phu quân, nhưng La tỷ tỷ làm sao sẽ đυ.ng chạm người của Thục phi được?"
Tiêu Đạc đứng lên, nhìn xuống Vi Nhiễm, nghiêm mặt nói: "Nàng có từng nghĩ tới nếu Thục phi nhìn thấy nàng ta, sẽ tưởng rằng nàng âm thầm làm mối cho Kỳ Vương. Nhân duyên này được hay không được, ngươi rơi vào chỗ Thục phi đều không tốt. Nếu Thục phi bởi vì vậy mà sinh lòng oán giận nàng, chẳng phải nàng đã gây thù chuốc oán ở hậu cung?"
Vi Nhiễm nhíu mày nói: "Ta chưa từng nghĩ tới chủ động tác hợp hai người bọn họ, La tỷ tỷ lấy tư cách bằng hữu của ta tới bái phỏng, vì sao không thể đến thăm? Hay nếu ta là kẻ địch của Thục phi thì sẽ bất lợi với tương lai của phu quân?"
"Dù sao, ta nói không được là không được!" Tiêu Đạc cất cao âm điệu: "Ở cái nhà này, lời ta nói ai cũng không thể chống lại! Nàng đừng quá phận!"
Vi Nhiễm không cam lòng yếu thế nói ra: "Chàng và ta đã là phu thê, không phải quân thần, ta cũng không muốn tất cả mọi việc đều nghe theo chàng. Ta kính trọng chàng, chuyện khác có thể không so đo, nhưng mà để cho bằng hữu của ta từ xa đến tham dự tiệc đầy tháng của con, yêu cầu này rất quá đáng sao? Ta không muốn để cho La tỷ tỷ chịu tủi thân như vậy. Tiêu Đạc, người quá phận chính là chàng!"
"Nàng! Ta không muốn nói với nàng!" Tiêu Đạc không muốn tranh chấp với nàng nữa, phất tay áo sải bước đi ra.
Vi Nhiễm cắn môi, nhìn bóng lưng Tiêu Đạc rời đi, bỗng nhiên các loại chua xót ủy khuất đều dâng lên trong lòng. Nàng vất vả sinh cho hắn đứa bé đầu tiên, chính là thời điểm yếu ớt cần được che chở. Nàng luôn nghe theo ý hắn, để hắn lầm tưởng mình không có gì khác biệt với phụ nữ thời này. Thương yêu, sủng ái giống như vật nuôi là được, không thể có một chút ngỗ nghịch không nghe lời. Nhưng nàng là người! Nàng không muốn làm con rối bị thao túng. Nàng có tư tưởng có tình cảm, cần được tôn trọng!
Dương nguyệt nhìn thấy Tiêu Đạc nổi giận đùng đùng rời đi, vội vàng đi vào trong phòng: "Tiểu thư, làm sao điện hạ đi rồi. . . ngài khóc?" Vi Nhiễm vội vàng nghiêng đầu lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Ta không sao, Nguyệt Nương. Chỉ ầm ĩ với hắn vài câu mà thôi." Nói xong, nước mắt vẫn không nhịn được lăn xuống khỏi hốc mắt.
Mỹ nhân khóc lên, hoa lê đái vũ[1], cũng càng làm cho người ta đau lòng.
[1]Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Dương Nguyệt ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài chịu tủi thân. Nhưng lúc này vừa mới ra cữ, không thể khóc được, nếu không sẽ tổn thương con mắt. Điện hạ vẫn rất thương yêu ngài, nghe nói trong thành gần đây vì chuyện tăng lữ hoàn tục và phá hủy chùa miếu gây nên ồn ào rất lớn. Ngài ấy cũng đang phiền lòng đấy. Bây giờ nô tỳ đi tìm ngài ấy trở về, ngài cố gắng nói chuyện với ngài ấy có được không? Cái khác không nói, ngài ấy nghĩ đến tiểu công tử nên sẽ tuyệt đối không thật sự giận ngài. . ."
Vi Nhiễm nắm lấy cánh tay Dương Nguyệt nói ra: "Nguyệt Nương, đừng tìm hắn! Ta không sai."
Dương Nguyệt thở dài, vén tóc mai của nàng ra sau trán, trìu mến nói: "Ngài cứ nói nhảm, giữa phu thê nào có thù hận qua đêm chứ? Huống hồ ngày mai bọn người Hoàng hậu sẽ tới. . . Ngài và điện hạ giận dỗi như thế, không tốt cho lắm."
"Là hắn không nói đạo lý trước đây, sai cũng là hắn!" Vi Nhiễm ngồi thẳng lên, cả giận: "Nếu như mẫu hậu hỏi, ta cũng không sợ. Vừa khéo để mẫu hậu phân xử. Ở đâu ra người bá đạo như vậy? Cho rằng ta là binh lính hắn dẫn dắt hay những thuộc hạ kia của hắn?"
Dương Nguyệt nhìn dáng vẻ của nàng, bỗng nhiên nhịn cười không được.
"Nguyệt Nương, ngươi cười cái gì?" Vi Nhiễm hỏi.
"Nô tỳ cảm thấy lấy Đại Vu nữ trước kia đã trở về rồi. Nghe người ta nói, thật sự thích một người mới có thể ở trước mặt hắn lộ ra dáng vẻ vốn có mà không cần ngụy trang. Lúc vừa tới Tiêu gia ấy, dáng vẻ tiểu thư nhẫn nhịn chịu đựng thật sự là không giống ngài."
Vi Nhiễm lập tức phản bác, quay mặt chỗ khác: "Ai thích hắn! Ta muốn tắt đèn đi ngủ."
"Được." Dương Nguyệt lắc đầu, cười thở dài.
. . .
Tiêu Đạc thở hổn hển nhưng cũng không đi bao xa thì hối hận. Vừa rồi nhìn bộ dạng nàng hốc mắt ửng đỏ giống như muốn khóc lên, lập tức cả trái tim đều siết chặt, giống như có một bàn tay nhỏ bé đang dùng sức vân vê. Vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời, nhất định phải đối nghịch với mình? Mà thôi, đại trượng phu biết co biết duỗi. Hắn ngẫm lại, hay là quay người trở về, nào ngờ xa xa trông thấy đèn đuốc trong phòng đã tắt ngóm, cửa phòng đóng chặt. Không hề có ý muốn hắn trở về.
Hắn chán nản, cưỡi ngựa ra khỏi phủ, trực tiếp đi quan nha.
Lý Diên Tư đang ở bên trong quan nha đánh đêm, cầm bản vẽ thành mới trong tay cùng Trưởng lại[2] và thợ mộc thảo luận phương án. Trên bàn trên mặt đất đều bày đầy sách vở, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Ngụy Tự và Chương Đức Uy ngồi ở bên cạnh, nghe cái hiểu cái không.
[2]Trưởng lại: một chức quan cấp châu, quận.
Vốn đã được động viên, công việc phá hủy chùa miếu tiến hành coi như thuận lợi, nhưng trong thành có hai ngôi chùa ở khu vực sầm uất hương hỏa không tệ, chống cự không chấp hành mệnh lệnh của quan phủ, tăng lữ ở bên trong đóng cửa không ra, giữ nghiêm cửa chùa. Bởi vì Đại Chu không có tiền lệ này, đám người Trưởng lại đầu tiên là cố gắng hết sức khuyên nhủ mấy ngày, nhưng không có kết quả, Ngụy Tự và Chương Đức Uy chuẩn bị ngày mai đích thân mang binh qua đó.
Ngụy Tự sáp lại gần Chương Đức Uy, hỏi: "Lão Chương, quà mừng ngươi chuẩn bị cho tiểu công tử vào ngày mai là cái gì vậy?"
Chương Đức Uy mặt đen lại nói: "Ngươi đã hỏi sáu lần rồi, ngày mai thì biết."
"Ngươi nói xem con người ngươi, đưa có cái lễ thôi mà còn ra vẻ thần bí." Ngụy Tự ghét bỏ nhìn hắn một cái, nắm một vốc đậu phộng trong mâm trên bàn: "Tiểu công tử thật sự đáng yêu, lúc hắn cười với ta, cả trái tim của ta đều muốn tan chảy, mỗi ngày đều muốn đi thăm một chút. Trước kia không nghĩ tới những chuyện thành gia sinh con này, hiện giờ đã hơi nghĩ đến rồi."
Chương Đức Uy lạnh lùng nói: "Ngươi có thể sinh ra đứa con có dáng dấp như tiểu công tử ư? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Trừ phi ngươi tìm được tức phụ nhi[3] giống tiên nữ trên trời thì còn may ra."
[3]Tức phụ nhi: cô vợ trẻ
"Lão Chương, ngươi muốn đánh nhau đúng không?" Ngụy Tự nhe răng trợn mắt nói.
Lúc này, Tiêu Đạc bỗng nhiên từ ngoài cửa sải bước đi vào, cởϊ áσ choàng màu đen giao cho nô bộc, cả khuôn mặt đen sì chẳng khác nào khối than. Đám người liền vội vàng hành lễ, Tiêu Đạc khoát tay áo: "Các ngươi cứ làm việc, ta đi hậu thất đọc sách."
Nói xong, người đã đi về hậu thất tựa như một cơn gió.
Mấy người trong phòng nhìn nhau, tay Ngụy Tự chỉ phương hướng Tiêu Đạc nói: "Ai trêu chọc điện hạ vậy? Lúc trở về rõ ràng rất vui vẻ mà." Mấy người bọn họ loay hoay chân không chạm xuống đất, còn thiếu xem quan nha như nhà. Tiêu Đạc lại mỗi đêm không thể không hồi phủ, làm bạn với vợ con. Mấy người khác đều đã quen. Mỹ thê kiều nhi[4] ở bên, khi không chạy trở lại để đọc sách, nhất định có ẩn tình.
[4]Mỹ thê kiều nhi: có thể hiểu như vợ đẹp con ngoan
Lý Diên Tư đã đoán được mấy phần nhưng vẫn cầm bút vẽ vẽ khoanh khoanh bên trên bức vẽ công trình trên tường, Trưởng lại và đám thợ thủ công thấp cổ bé họng lại càng không dám quản chuyện của Tiêu Đạc.
Ngụy Tự muốn đuổi theo hỏi thử nhưng Lý Diên Tư cản hắn: "Đừng đi, điện hạ ngây ngốc không được bao lâu đâu."
Tiêu Đạc ngồi tại phía sau thư án, cầm sách nhưng một chữ cũng xem không vào. Trong ngày hè muỗi nhiều, trong phòng hơi oi bức, một con bọ có cánh chui vào lỗ tai hắn vang lên ong ong, làm cho hắn vô cùng bực bội, đột nhiên đập sách lên trên mặt bàn, đứng dậy đi qua đi lại. Nữ nhân không biết tốt xấu! Thật sự muốn chọc giận chết hắn rồi. Quả nhiên nữ nhân không thể sủng ái, cũng không thể nuông chiều. Lần này hắn quyết không thỏa hiệp, nhất định phải trọng chấn phu cương[5].
[5]Trọng chấn phu cương: Khôi phục lại quyền uy của người làm chồng
Làm cho hắn đau đầu nhất chính là ngày mai, nhiều người trong cung tới như vậy, tiếp đãi an bài lễ nghi không thể sai sót. La Vân Anh. . . nói sau đi. Hôm nay tạm thời ngủ trước.
Bỗng nhiên bên ngoài sấm sét "oanh" một tiếng vang dội, hắn đứng dậy đi đóng cửa sổ, trong lòng không khỏi sốt ruột. Con trai sợ sét đánh, nếu như bị sợ quá khóc lên, ai cũng không cần, chỉ chịu mỗi mẫu thân, chắc chắn nàng phải thức dậy trông nom. Lần trước con trai vừa khóc, nàng nghe thấy được đã khoác áo chạy ra bên ngoài, trời tối như bưng, chân đạp phải chân bàn, té bầm một mảng lớn đến nay còn chưa lành.
Bản thân nàng cũng sợ sét thì phải? Ban đêm nghe được tiếng sấm thì luôn chui vào trong ngực hắn.
Bỏ hai mẹ con các nàng ở trong phủ có an toàn hay không?
Tiêu Đạc đứng ngồi không yên, rốt cục ngồi không yên, bước nhanh đi đến bên ngoài, gọi nô bộc mang áo choàng tới. Ngụy Tự nói: "Điện hạ, trời sắp mưa rồi ngài còn ra đi?"
"Ừm. Ta hồi phủ." Tiêu Đạc lên tiếng, buộc áo choàng lên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.