Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 102: : Nói Đạo Lý
Bạc Yên
28/10/2023
Mưa gió trong đêm hè tới cực nhanh, sau khi sấm sét rền vang chính là mưa rơi đùng đùng táp lên mảnh ngói phía trên nóc nhà, giống như ngọc rơi, trong đó xen lẫn tiếng khóc nỉ non to rõ của trẻ con.
Ở dưới mái hiên, Vi Nhiễm bước nhanh, gió thổi nghiêng cuốn lấy mưa táp lên đầu vai nàng. Nàng nhanh chóng đẩy cửa vào, trong phòng ánh nến sáng tỏ, nhũ mẫu Vương thị và Trần thị đang ôm đứa bé dỗ dành, thấy nàng thì vội vàng hành lễ.
"Đưa cho ta đi." Vi Nhiễm vươn tay, Vương thị lập tức giao đứa bé cho nàng.
Đứa bé bị tiếng sấm kinh hãi, khóc nỉ non không ngừng, Vi Nhiễm đau lòng, ôm nó vỗ nhẹ, thì thầm: "Bé ngoan, mẫu thân ở đây, mẫu thân bảo vệ con, đừng sợ." Đứa bé còn chưa đầy tháng nên không có tên.
Dỗ một hồi, đứa bé níu lấy một lọn tóc của Vi Nhiễm, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, thân thể nhỏ bé co lại còn đang khóc nức nở, con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mẫu thân. Vi Nhiễm mỗi ngày đều phải bên nó mấy canh giờ, nói chuyện chơi đùa với nó, giữa mẹ con không xa lạ như thế gia vọng tộc khác. Thế nên đứa bé dễ dàng nhận ra nàng.
Vương thị lau mồ hôi trên trán, nói ra: "Tiểu công tử sợ nhất là sét đánh, nô tỳ dỗ thế nào cũng không được, phu nhân vừa đến, tiểu công tử ngừng khóc ngay."
Trần thị phụ họa nói: "Thật sự là mẹ con đồng lòng đó. Mau xem, tiểu công tử đã cười rồi kìa."
Vi Nhiễm nhìn nụ cười của con trai, trái tim cũng đi theo nó tan chảy như tuyết ngày đông, cúi đầu hôn lên hai má trắng noãn như trứng của anh hài một cái. Một chút phiền muộn vì cãi nhau với Tiêu Đạc trước đó cũng tan biến. Dương Nguyệt cầm khăn lau hết nước mắt trên mặt đứa bé, đau lòng nói: "Tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ đều khóc đến đỏ bừng rồi. Trên người cũng ướt hết, tiểu thư, thay quần áo khác cho tiểu công tử nhé?"
Vi Nhiễm đáp một tiếng, ôm đứa bé đến trên giường, Vương thị và Trần thị vội vàng đi lấy quần áo.
Lúc này, một thị nữ hấp tấp chạy tới, chỉ ngoài cửa nói ra: "Phu nhân, không xong rồi, ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều hòa thượng, ngồi ở đó không chịu đi! Điện hạ không ở trong phủ, quản gia xin phu nhân chỉ thị nên xử trí như thế nào?"
Vi Nhiễm nhíu mày, những người này chắc hẳn lai giả bất thiện[1], chắc là vì gần đây trong thành xôn xao chuyện phá hủy chùa và ép buộc tăng lữ hoàn tục. Những hòa thượng này đến thị uy ngồi im ở đây, tiệc đầy tháng ngày mai có nhiều người tới lui như vậy, chẳng lẽ không phải liếc mắt là có thể trông thấy? Huống chi bên ngoài mưa to, Tiêu phủ không thể làm như không thấy.
[1]Lai giả bất thiện chỉ người đến không có ý tốt.
Vi Nhiễm nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, yêu cầu nô bộc trong phủ ra ngoài dựng lều tránh mưa, đừng để các cao tăng đội mưa. Ta thay quần áo khác rồi đến ngay."
Dương Nguyệt vội vàng nói: "Tiểu thư, việc này vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến đi? Ngài không nên ra mặt."
"Nếu vì việc công, chắc bọn họ đã đến quan nha rồi. Nhưng chạy đến trước cửa phủ thì ắt phải có mưu đồ khác. Dương Nguyệt, sai phòng bếp làm chút mì nước." Vi Nhiễm nhìn đứa bé trên giường một chút, nó nhắm mắt lại, khóc mệt rồi nên đã ngủ thϊếp đi, bên trên hàng lông mi dày đặc còn mang theo nước mắt. Vi Nhiễm dặn dò hai nhũ mẫu cẩn thận chăm sóc xong thì trở về phòng thay quần áo.
Tăng nhân ngồi im trước cửa Tiêu phủ có khoảng trăm người, ngồi vây thành hình cái quạt làm cho người ngoài không có cách nào ra vào. Phía trước nhất chính là năm vị cao tăng, trong tay cầm mõ, ngồi xếp bằng niệm kinh. Chưa được bao lâu, cửa lớn Tiêu phủ mở ra, bên trong có mười mấy tên nô bộc lao ra, bắt đầu dựng lều tránh mưa cho những cao tăng này.
Năm vị cao tăng vốn cho rằng những nô bộc này đến đuổi bọn họ, đã chuẩn bị tốt tinh thần xả thân bảo vệ đạo giáo, nào ngờ bọn họ không những không đuổi mà còn dựng một chỗ tránh mưa, không khỏi nhìn nhau.
Ngay sau đó lại có thị nữ bưng mì nước nóng hổi đi ra, lần lượt đưa cho bọn họ, còn dặn họ ăn nhân lúc còn nóng.
Lần này đám tăng lữ đều có hơi bất ngờ, sao hoàn toàn không giống cảnh tượng xung đột đẫm máu trong tưởng tượng?
"Nước dùng mì chay, không có dính thức ăn mặn, vừa rồi ta cũng nếm thử một chút, hương vị cũng được, sao các vị đại sư không ăn?" Trong phủ truyền đến một tiếng nói trong trẻo, chúng tăng ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một nữ tử vịn một tỳ nữ từ từ bên trong cửa nhanh nhẹn bước ra, đứng trước cửa phủ. Nô bộc còn lại đứng ở sau lưng các nàng chỉ để làm hộ vệ.
Đèn l*иg tối mờ, màn mưa dày đặc, các tăng nhân không thể nhìn thấy rõ diện mạo nữ tử kia.
Một vị cao tăng dẫn đầu chắp tay hỏi: "A Di Đà Phật, xin hỏi thí chủ là. . . ?"
"Đại sư không cần phải quan tâm ta là ai, tóm lại là người Tiêu phủ là được. Ngài nói xem ban đêm mưa lớn, nhiều người ngồi ở trước cửa phủ ta như vậy là vì chuyện gì?" Vi Nhiễm không kiêu ngạo, không siểm nịnh hỏi. Bên túp lều tránh mưa giản dị đang dựng, đám tăng lữ đa phần là ngồi dưới đất, nước đọng thành dòng, phần lớn tăng bào đều bị ướt, nước rơi lách tách trên người.
Lúc trước nghe nói người xuất gia phải tu hành gian khổ, có lẽ những thứ này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì.
"Bần tăng Tuệ Năng, chính là phương trượng chủ trì chùa Đông Lâm trong thành. Bởi vì chuyện Quận Hầu Thái Nguyên muốn phá hủy hai ngôi chùa trong thành, cố ý đến đây thỉnh nguyện[2]." Tuệ Năng cúi đầu:"Từ thời nhà Đường đến nay, Phật giáo hưng thịnh, thế nhân kính phật lễ Phật đã xu hướng. Nay Quận Hầu Thái Nguyên khăng khăng phá hủy nhiều ngôi chùa trong thành, trao trả tăng lữ hoàn tục, chính là làm việc nghịch thiên. Cho nên chúng ta thỉnh nguyện, rất mong Quận Hầu thu tay lại kịp thời để tránh tổn thất phúc lợi của bản thân và con cháu."
[2]Thỉnh nguyện: trình bày một ý kiến, một nguyện vọng nào đó đến cơ quan hoặc tổ chức nhà nước.
Dương Nguyệt đang ở bên cạnh che dù cho Vi Nhiễm, bởi vì mưa rơi quá lớn, đứng ở trước cửa phủ cũng có mưa bụi bay tới lả tả. Nghe vậy tức giận: "Hòa thượng ngươi thật là không có đạo lý, nếu là việc công thì mang đến phủ nha thỉnh nguyện, chạy đến nhà người khác để thị uy, còn nói xằng phúc phận của con cháu, đây mà là người xuất gia sao?"
Tăng nhân bên cạnh Tuệ Năng giơ hai tay lên nói ra: "Quan phủ đưa ra kỳ hạn ngày mai sẽ phá chùa, không theo thì dùng vũ lực, nếu nói với bọn họ mà có ích thì sao chúng ta phải đến mức ở đây! Nghe nói ngày mai là tiệc đầy tháng của tiểu công tử quý phủ, chúng ta bèn muốn ở đây, để cho tân khách tới lui nhìn thấy quận hầu gϊếŧ hại Phật giáo như thế nào! Người diệt Phật không có hồi báo tốt!"
Tay Vi Nhiễm ở trong tay áo nắm chặt, nhấc váy lên đi xuống thềm đá. Dương Nguyệt giơ dù vội vàng đuổi theo muốn kéo lấy tay áo của nàng nhưng lại bị Vi Nhiễm tránh ra. Vi Nhiễm đứng ở trước mặt đám người Tuệ Năng, giày và váy đã ướt đẫm, lúc này bọn họ mới thấy rõ dung mạo trác tuyệt của nữ tử vừa nói chuyện với bọn họ. Một số tăng lữ trẻ tuổi nhìn thấy nàng thì thất thần một lát, lại tiếp tục cúi đầu niệm kinh Phật, sám hối vì lục căn chưa sạch sẽ của mình.
"Theo ta được biết, chùa Đông Lâm là chùa được giữ lại trong thành, cho dù chùa bị phá hủy tăng lữ bất mãn thì làm sao đến mức Tuệ Năng đại sư phải ra mặt?" Vi Nhiễm nhẫn nại tính tình hỏi.
Tuệ Năng nói: "Phật vốn là một nhà, không phân biệt bên nọ với bên kia. Tăng hữu mời bần tăng giúp đỡ, há lại có lý không giúp?"
"Vậy đại sư cảm thấy Quận Hầu Thái Nguyên xử trí bất công?"
Tuệ Năng chưa nói, tăng lữ ở bên cạnh và sau lưng ông ta đồng thanh nói: "Đâu chỉ bất công! Hành vi cường đạo! Chúng ta không có chùa cũng như không có nơi nương thân, không cách nào thờ Phật, thiên lý ở đâu!"
Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, nhìn chúng tăng xung quanh nói ra: "Đại sư nói Phật, ta liền nhớ tới một câu chuyện xưa ta đã đọc trước kia. Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, chắc chư vị đều biết nhỉ? Phật Tổ vì yêu thương muôn dân, nguyện xả thân thân, ta không khỏi muốn hỏi chư vị, Phật rốt cuộc là cái gì? Phật nói phổ độ chúng sinh, bây giờ chúng sinh khó khăn, phật không nhìn thấy à? Phật không cứu à? Xương trắng của người chết đói chất đầy đường, người sống lang thang, Phật lại ở chùa rộng rãi, yên ổn hưởng thụ sự thờ phụng của đám người. Là Phật không cho phá hủy chùa cứu giúp nỗi khổ của lê dân hay là chư vị tiếc tiền dầu đèn nhan, nhà cao cửa rộng, mỹ nhân xinh đẹp sau lưng?"
"Thí chủ không thể nói bừa! Cẩn thận Phật Tổ giáng tội!" Có người cao giọng nói.
Vi Nhiễm cười cười, nhìn người kia: "Ta kính phật nhưng không tin phật, đức tin của Cửu Lê chúng ta chính là tổ thần Xi Vưu. Cho nên Phật Tổ giáng tội ta không sợ, ta tin Phật cũng có thể nghe theo lẽ phải trên thế gian. Phá hủy chùa, tu sửa thành trì đường xá, phái tăng lữ hoàn tục làm công nông, không phải vì tư mà là vì bách tính, không phải để diệt vong mà là để sinh tồn! Mấy năm nay Trung Nguyên hỗn chiến liên miên, non sông phân tán thành từng mảnh nhỏ. Hoàng thất Đại Chu nhận thấy thời khắc khó khăn, từ trên xuống dưới tiết kiệm để có thể nặn ra một ít tiền bỏ vào bên trong công cuộc kiến thiết đất nước. Cung Từ Nguyên là Hoàng hậu nương nương đến nay vẫn là kiểu dáng của tiền triều. Thọ yến của Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều không làm, triều đại trước đây chưa từng có, vì sao? Bởi vì quốc gia tích bần tích nhược[3], bọn họ tự nguyện từ bỏ lợi ích của bản thân! Thế gian này có phụ mẫu không yêu thương con cái sao? Tiệc đầy tháng của con là chuyện quan trọng cỡ nào, quận hầu lại đem tiền dùng để tổ chức tiệc rượu dựng lều nấu cháo, tiếp tế dân chúng trong thành. Nếu các ngươi nói tấm lòng này đáng chém, thần phật không phù hộ, vậy ngàn ngàn vạn vạn bách tính Đại Chu có thể đồng ý hay không!"
[3]Tích bần tích nhược: miêu tả sự nghèo đói và yếu kém đến cùng cực.
Tuệ Năng nhắm mắt tụng kinh, tăng lữ còn lại đều cúi đầu không nói.
"Chư vị có thể tiếp tục ngồi ở đây, mọi người ở Tiêu phủ sẽ không xua đuổi cũng sẽ không bạc đãi. Ta - một người không theo Phật cũng biết phật vốn ở trong lòng, không phụ thuộc vào hình thức. Nếu Phật không thể theo dõi và quan sát nỗi khổ của vạn dân, nếu giáo lý của Phật ảnh hưởng đến lợi ích của nhân dân thì vái lạy có ích lợi gì, giữ lại có ích lợi gì! Càng không nói đến phổ độ chúng sinh! Ý của chư vị đơn giản là muốn tạo áp lực lên gia quyến của Quận Hầu nhằm thuyết phục Quận Hầu thay đàn đổi dây. Nhưng chúng ta không sợ, cùng quận hầu một lòng!" Vi Nhiễm nói xong thì quay người đi vào phủ đệ.
Nô bộc Tiêu gia còn đang dựng lều cho những tăng nhân này tránh mưa, Tuệ Năng ngẩng đầu thân ảnh trắng xóa rời đi kia một chút, đột nhiên đứng lên.
Mọi người đều nói: "Tuệ Năng đại sư, ngài đi đâu vậy? Còn cần ngài chủ trì đại cục."
"A Di Đà Phật, bần tăng tu phật nửa đời nhưng còn nhìn không thấu đáo bằng một vị nữ thí chủ. Bần tăng xấu hổ, trở về trong chùa tiếp tục thanh tu." Nói xong thì nhanh chân tiến vào bên trong màn mưa, để lại một bóng lưng xám trắng mơ hồ.
Phía trên lầu các cách đó không xa, hai người dựa vào lan can đứng lặng một hồi lâu, ngóng nhìn phương hướng của Tiêu phủ, nghe tiếng mưa rơi như có điều suy nghĩ.
Một người lấy lại tinh thần nói: "Cố hiền đệ, người ngươi nói vừa rồi là Quận Hầu phu nhân kia ư?"
Cố Thận Chi gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ninh huynh không phải đã gặp ở đất Thục rồi à?"
Ninh Hải cười nói: "Khi đó, nàng chủ yếu ở trong khoang thuyền, ta rất ít khi nghe được nàng nói chuyện, cũng chưa thấy dung mạo. Tối nay trái lại làm ta thay đổi cách nhìn. Vừa rồi ta thấy đệ vội vàng muốn đi, chẳng lẽ muốn đi giải vây? Xem ra giao tình giữa hiền đệ và nàng không tệ?"
Cố Thận Chi nhìn hắn: "Nàng và ta là người cùng một tộc, đương nhiên giao tình không tệ. Ninh huynh là nhà buôn lớn của Thục quốc vào cảnh nội Đại Chu chỉ để du lịch?"
Ninh Hải trả lời: "Không phải vậy thì sao tìm hiền đệ uống rượu? Đến, hai ta nhiều năm không gặp, uống mấy chén nữa nào."
***
Tiêu Đạc vốn muốn rời phủ nha trở về, vừa đi đến cửa ra vào thì nghe quan sai vội vã đến đây bẩm báo, chạng vạng tối trên đường có đạo tặc đánh cướp thương khách, bắt đi mấy người, gây nên khủng hoảng to lớn, hiện đã đuổi theo.
Tiêu Đạc nghĩ đến chỗ đoàn người Sài Thị dừng chân cách không xa, tuy có hộ vệ trong cung nhưng ban ngày ban mặt trộm cướp lại dám bạo dạn làm dữ, trong lòng tóm lại khó có thể bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn hướng nhà, lại trở về kêu Chương Đức Uy, mang theo quan binh đội mưa ra khỏi thành.
Sài Thị vốn dự tính hôm nay đã có thể đến, thừa dịp bóng đêm vẫn gấp rút lên đường, làm sao biết đột nhiên sấm sét vang dội, vội vã tìm khách sạn lân cận đặt chân.
Bà đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mưa to, hận con cháu gần trong gang tấc lại không thể tiến đến gặp nhau. Nghi trượng[4] xuất cung lằn nhằn nửa tháng có thừa, trên đường vừa đi vừa nghỉ, còn phải ứng phó sự tiếp đại của quan viên ven đường, chắc chắn không kịp tôn nhi đầy tháng. Bà và Tiêu Thành Chương thương nghị, dứt khoát mặc hết thường phục, chỉ mang theo một đội nhân mã, tách khỏi nghi trượng mà đi đầu.
[4]Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa
Thu Vân bưng nước nóng tiến đến, bởi vì đi ra ngoài bên ngoài cũng sửa lại xưng hô: "Phu nhân, sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi, tối nay trước chịu đựng một chút. Ai bảo cơn mưa này tới không đúng lúc."
"Nhị phu nhân bọn họ đã thu xếp tốt rồi? Ta nghe nói cảnh nội Thiền Châu có trộm cướp, tuyệt đối không nên để lộ tài sản nhằm tránh rước tới mầm tai vạ."
Thu Vân hành lễ nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã đi dặn dò qua."
Sài Thị gật nhẹ đầu, lúc này mới tới rửa tay.
Dưới lầu, Tiêu Thành Chương và Lý Trọng Tiến thương lượng bố trí canh phòng xung quanh khách sạn một chút, Lý Trọng Tiến nói: "Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo đảm chắc chắn an toàn của khách sạn."
"Vất vả rồi." Tiêu Thành Chương gật đầu, đang muốn xoay người lên lầu thì bỗng nhiên thị vệ đẩy một người đi vào.
"Công tử, người này ở gần chuồng ngựa lén lén lút lút!" Thị vệ lớn tiếng nói.
Tiêu Thành Chương quay đầu nhìn lại, thấy là một người thiếu niên mặc vải thô áo gai, toàn thân ướt đẫm nhỏ gầy, không khỏi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Ùng ục" một tiếng.
Nước trên người thiếu niên kia đang nhỏ giọt, mái tóc ẩm ướt che lấy khuôn mặt, hai cánh tay ôm bụng. Mu bàn tay nhìn trái lại trắng trẻo non mềm, như một cô gái
Tiêu Thành Chương cười một tiếng, quay đầu nói với nói với Lý Trọng Tiến: "Chắc chỉ là muốn tìm nơi tránh mưa thôi. Sai phòng bếp làm cho nàng ta đồ ăn nóng, cho phép nàng ta ngủ ở dưới lầu."
Lý Trọng Tiến nhìn thiếu niên kia một chút, mang theo vài phần ngờ vực đồng ý.
Ở dưới mái hiên, Vi Nhiễm bước nhanh, gió thổi nghiêng cuốn lấy mưa táp lên đầu vai nàng. Nàng nhanh chóng đẩy cửa vào, trong phòng ánh nến sáng tỏ, nhũ mẫu Vương thị và Trần thị đang ôm đứa bé dỗ dành, thấy nàng thì vội vàng hành lễ.
"Đưa cho ta đi." Vi Nhiễm vươn tay, Vương thị lập tức giao đứa bé cho nàng.
Đứa bé bị tiếng sấm kinh hãi, khóc nỉ non không ngừng, Vi Nhiễm đau lòng, ôm nó vỗ nhẹ, thì thầm: "Bé ngoan, mẫu thân ở đây, mẫu thân bảo vệ con, đừng sợ." Đứa bé còn chưa đầy tháng nên không có tên.
Dỗ một hồi, đứa bé níu lấy một lọn tóc của Vi Nhiễm, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, thân thể nhỏ bé co lại còn đang khóc nức nở, con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mẫu thân. Vi Nhiễm mỗi ngày đều phải bên nó mấy canh giờ, nói chuyện chơi đùa với nó, giữa mẹ con không xa lạ như thế gia vọng tộc khác. Thế nên đứa bé dễ dàng nhận ra nàng.
Vương thị lau mồ hôi trên trán, nói ra: "Tiểu công tử sợ nhất là sét đánh, nô tỳ dỗ thế nào cũng không được, phu nhân vừa đến, tiểu công tử ngừng khóc ngay."
Trần thị phụ họa nói: "Thật sự là mẹ con đồng lòng đó. Mau xem, tiểu công tử đã cười rồi kìa."
Vi Nhiễm nhìn nụ cười của con trai, trái tim cũng đi theo nó tan chảy như tuyết ngày đông, cúi đầu hôn lên hai má trắng noãn như trứng của anh hài một cái. Một chút phiền muộn vì cãi nhau với Tiêu Đạc trước đó cũng tan biến. Dương Nguyệt cầm khăn lau hết nước mắt trên mặt đứa bé, đau lòng nói: "Tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ đều khóc đến đỏ bừng rồi. Trên người cũng ướt hết, tiểu thư, thay quần áo khác cho tiểu công tử nhé?"
Vi Nhiễm đáp một tiếng, ôm đứa bé đến trên giường, Vương thị và Trần thị vội vàng đi lấy quần áo.
Lúc này, một thị nữ hấp tấp chạy tới, chỉ ngoài cửa nói ra: "Phu nhân, không xong rồi, ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều hòa thượng, ngồi ở đó không chịu đi! Điện hạ không ở trong phủ, quản gia xin phu nhân chỉ thị nên xử trí như thế nào?"
Vi Nhiễm nhíu mày, những người này chắc hẳn lai giả bất thiện[1], chắc là vì gần đây trong thành xôn xao chuyện phá hủy chùa và ép buộc tăng lữ hoàn tục. Những hòa thượng này đến thị uy ngồi im ở đây, tiệc đầy tháng ngày mai có nhiều người tới lui như vậy, chẳng lẽ không phải liếc mắt là có thể trông thấy? Huống chi bên ngoài mưa to, Tiêu phủ không thể làm như không thấy.
[1]Lai giả bất thiện chỉ người đến không có ý tốt.
Vi Nhiễm nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, yêu cầu nô bộc trong phủ ra ngoài dựng lều tránh mưa, đừng để các cao tăng đội mưa. Ta thay quần áo khác rồi đến ngay."
Dương Nguyệt vội vàng nói: "Tiểu thư, việc này vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến đi? Ngài không nên ra mặt."
"Nếu vì việc công, chắc bọn họ đã đến quan nha rồi. Nhưng chạy đến trước cửa phủ thì ắt phải có mưu đồ khác. Dương Nguyệt, sai phòng bếp làm chút mì nước." Vi Nhiễm nhìn đứa bé trên giường một chút, nó nhắm mắt lại, khóc mệt rồi nên đã ngủ thϊếp đi, bên trên hàng lông mi dày đặc còn mang theo nước mắt. Vi Nhiễm dặn dò hai nhũ mẫu cẩn thận chăm sóc xong thì trở về phòng thay quần áo.
Tăng nhân ngồi im trước cửa Tiêu phủ có khoảng trăm người, ngồi vây thành hình cái quạt làm cho người ngoài không có cách nào ra vào. Phía trước nhất chính là năm vị cao tăng, trong tay cầm mõ, ngồi xếp bằng niệm kinh. Chưa được bao lâu, cửa lớn Tiêu phủ mở ra, bên trong có mười mấy tên nô bộc lao ra, bắt đầu dựng lều tránh mưa cho những cao tăng này.
Năm vị cao tăng vốn cho rằng những nô bộc này đến đuổi bọn họ, đã chuẩn bị tốt tinh thần xả thân bảo vệ đạo giáo, nào ngờ bọn họ không những không đuổi mà còn dựng một chỗ tránh mưa, không khỏi nhìn nhau.
Ngay sau đó lại có thị nữ bưng mì nước nóng hổi đi ra, lần lượt đưa cho bọn họ, còn dặn họ ăn nhân lúc còn nóng.
Lần này đám tăng lữ đều có hơi bất ngờ, sao hoàn toàn không giống cảnh tượng xung đột đẫm máu trong tưởng tượng?
"Nước dùng mì chay, không có dính thức ăn mặn, vừa rồi ta cũng nếm thử một chút, hương vị cũng được, sao các vị đại sư không ăn?" Trong phủ truyền đến một tiếng nói trong trẻo, chúng tăng ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một nữ tử vịn một tỳ nữ từ từ bên trong cửa nhanh nhẹn bước ra, đứng trước cửa phủ. Nô bộc còn lại đứng ở sau lưng các nàng chỉ để làm hộ vệ.
Đèn l*иg tối mờ, màn mưa dày đặc, các tăng nhân không thể nhìn thấy rõ diện mạo nữ tử kia.
Một vị cao tăng dẫn đầu chắp tay hỏi: "A Di Đà Phật, xin hỏi thí chủ là. . . ?"
"Đại sư không cần phải quan tâm ta là ai, tóm lại là người Tiêu phủ là được. Ngài nói xem ban đêm mưa lớn, nhiều người ngồi ở trước cửa phủ ta như vậy là vì chuyện gì?" Vi Nhiễm không kiêu ngạo, không siểm nịnh hỏi. Bên túp lều tránh mưa giản dị đang dựng, đám tăng lữ đa phần là ngồi dưới đất, nước đọng thành dòng, phần lớn tăng bào đều bị ướt, nước rơi lách tách trên người.
Lúc trước nghe nói người xuất gia phải tu hành gian khổ, có lẽ những thứ này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì.
"Bần tăng Tuệ Năng, chính là phương trượng chủ trì chùa Đông Lâm trong thành. Bởi vì chuyện Quận Hầu Thái Nguyên muốn phá hủy hai ngôi chùa trong thành, cố ý đến đây thỉnh nguyện[2]." Tuệ Năng cúi đầu:"Từ thời nhà Đường đến nay, Phật giáo hưng thịnh, thế nhân kính phật lễ Phật đã xu hướng. Nay Quận Hầu Thái Nguyên khăng khăng phá hủy nhiều ngôi chùa trong thành, trao trả tăng lữ hoàn tục, chính là làm việc nghịch thiên. Cho nên chúng ta thỉnh nguyện, rất mong Quận Hầu thu tay lại kịp thời để tránh tổn thất phúc lợi của bản thân và con cháu."
[2]Thỉnh nguyện: trình bày một ý kiến, một nguyện vọng nào đó đến cơ quan hoặc tổ chức nhà nước.
Dương Nguyệt đang ở bên cạnh che dù cho Vi Nhiễm, bởi vì mưa rơi quá lớn, đứng ở trước cửa phủ cũng có mưa bụi bay tới lả tả. Nghe vậy tức giận: "Hòa thượng ngươi thật là không có đạo lý, nếu là việc công thì mang đến phủ nha thỉnh nguyện, chạy đến nhà người khác để thị uy, còn nói xằng phúc phận của con cháu, đây mà là người xuất gia sao?"
Tăng nhân bên cạnh Tuệ Năng giơ hai tay lên nói ra: "Quan phủ đưa ra kỳ hạn ngày mai sẽ phá chùa, không theo thì dùng vũ lực, nếu nói với bọn họ mà có ích thì sao chúng ta phải đến mức ở đây! Nghe nói ngày mai là tiệc đầy tháng của tiểu công tử quý phủ, chúng ta bèn muốn ở đây, để cho tân khách tới lui nhìn thấy quận hầu gϊếŧ hại Phật giáo như thế nào! Người diệt Phật không có hồi báo tốt!"
Tay Vi Nhiễm ở trong tay áo nắm chặt, nhấc váy lên đi xuống thềm đá. Dương Nguyệt giơ dù vội vàng đuổi theo muốn kéo lấy tay áo của nàng nhưng lại bị Vi Nhiễm tránh ra. Vi Nhiễm đứng ở trước mặt đám người Tuệ Năng, giày và váy đã ướt đẫm, lúc này bọn họ mới thấy rõ dung mạo trác tuyệt của nữ tử vừa nói chuyện với bọn họ. Một số tăng lữ trẻ tuổi nhìn thấy nàng thì thất thần một lát, lại tiếp tục cúi đầu niệm kinh Phật, sám hối vì lục căn chưa sạch sẽ của mình.
"Theo ta được biết, chùa Đông Lâm là chùa được giữ lại trong thành, cho dù chùa bị phá hủy tăng lữ bất mãn thì làm sao đến mức Tuệ Năng đại sư phải ra mặt?" Vi Nhiễm nhẫn nại tính tình hỏi.
Tuệ Năng nói: "Phật vốn là một nhà, không phân biệt bên nọ với bên kia. Tăng hữu mời bần tăng giúp đỡ, há lại có lý không giúp?"
"Vậy đại sư cảm thấy Quận Hầu Thái Nguyên xử trí bất công?"
Tuệ Năng chưa nói, tăng lữ ở bên cạnh và sau lưng ông ta đồng thanh nói: "Đâu chỉ bất công! Hành vi cường đạo! Chúng ta không có chùa cũng như không có nơi nương thân, không cách nào thờ Phật, thiên lý ở đâu!"
Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, nhìn chúng tăng xung quanh nói ra: "Đại sư nói Phật, ta liền nhớ tới một câu chuyện xưa ta đã đọc trước kia. Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, chắc chư vị đều biết nhỉ? Phật Tổ vì yêu thương muôn dân, nguyện xả thân thân, ta không khỏi muốn hỏi chư vị, Phật rốt cuộc là cái gì? Phật nói phổ độ chúng sinh, bây giờ chúng sinh khó khăn, phật không nhìn thấy à? Phật không cứu à? Xương trắng của người chết đói chất đầy đường, người sống lang thang, Phật lại ở chùa rộng rãi, yên ổn hưởng thụ sự thờ phụng của đám người. Là Phật không cho phá hủy chùa cứu giúp nỗi khổ của lê dân hay là chư vị tiếc tiền dầu đèn nhan, nhà cao cửa rộng, mỹ nhân xinh đẹp sau lưng?"
"Thí chủ không thể nói bừa! Cẩn thận Phật Tổ giáng tội!" Có người cao giọng nói.
Vi Nhiễm cười cười, nhìn người kia: "Ta kính phật nhưng không tin phật, đức tin của Cửu Lê chúng ta chính là tổ thần Xi Vưu. Cho nên Phật Tổ giáng tội ta không sợ, ta tin Phật cũng có thể nghe theo lẽ phải trên thế gian. Phá hủy chùa, tu sửa thành trì đường xá, phái tăng lữ hoàn tục làm công nông, không phải vì tư mà là vì bách tính, không phải để diệt vong mà là để sinh tồn! Mấy năm nay Trung Nguyên hỗn chiến liên miên, non sông phân tán thành từng mảnh nhỏ. Hoàng thất Đại Chu nhận thấy thời khắc khó khăn, từ trên xuống dưới tiết kiệm để có thể nặn ra một ít tiền bỏ vào bên trong công cuộc kiến thiết đất nước. Cung Từ Nguyên là Hoàng hậu nương nương đến nay vẫn là kiểu dáng của tiền triều. Thọ yến của Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều không làm, triều đại trước đây chưa từng có, vì sao? Bởi vì quốc gia tích bần tích nhược[3], bọn họ tự nguyện từ bỏ lợi ích của bản thân! Thế gian này có phụ mẫu không yêu thương con cái sao? Tiệc đầy tháng của con là chuyện quan trọng cỡ nào, quận hầu lại đem tiền dùng để tổ chức tiệc rượu dựng lều nấu cháo, tiếp tế dân chúng trong thành. Nếu các ngươi nói tấm lòng này đáng chém, thần phật không phù hộ, vậy ngàn ngàn vạn vạn bách tính Đại Chu có thể đồng ý hay không!"
[3]Tích bần tích nhược: miêu tả sự nghèo đói và yếu kém đến cùng cực.
Tuệ Năng nhắm mắt tụng kinh, tăng lữ còn lại đều cúi đầu không nói.
"Chư vị có thể tiếp tục ngồi ở đây, mọi người ở Tiêu phủ sẽ không xua đuổi cũng sẽ không bạc đãi. Ta - một người không theo Phật cũng biết phật vốn ở trong lòng, không phụ thuộc vào hình thức. Nếu Phật không thể theo dõi và quan sát nỗi khổ của vạn dân, nếu giáo lý của Phật ảnh hưởng đến lợi ích của nhân dân thì vái lạy có ích lợi gì, giữ lại có ích lợi gì! Càng không nói đến phổ độ chúng sinh! Ý của chư vị đơn giản là muốn tạo áp lực lên gia quyến của Quận Hầu nhằm thuyết phục Quận Hầu thay đàn đổi dây. Nhưng chúng ta không sợ, cùng quận hầu một lòng!" Vi Nhiễm nói xong thì quay người đi vào phủ đệ.
Nô bộc Tiêu gia còn đang dựng lều cho những tăng nhân này tránh mưa, Tuệ Năng ngẩng đầu thân ảnh trắng xóa rời đi kia một chút, đột nhiên đứng lên.
Mọi người đều nói: "Tuệ Năng đại sư, ngài đi đâu vậy? Còn cần ngài chủ trì đại cục."
"A Di Đà Phật, bần tăng tu phật nửa đời nhưng còn nhìn không thấu đáo bằng một vị nữ thí chủ. Bần tăng xấu hổ, trở về trong chùa tiếp tục thanh tu." Nói xong thì nhanh chân tiến vào bên trong màn mưa, để lại một bóng lưng xám trắng mơ hồ.
Phía trên lầu các cách đó không xa, hai người dựa vào lan can đứng lặng một hồi lâu, ngóng nhìn phương hướng của Tiêu phủ, nghe tiếng mưa rơi như có điều suy nghĩ.
Một người lấy lại tinh thần nói: "Cố hiền đệ, người ngươi nói vừa rồi là Quận Hầu phu nhân kia ư?"
Cố Thận Chi gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ninh huynh không phải đã gặp ở đất Thục rồi à?"
Ninh Hải cười nói: "Khi đó, nàng chủ yếu ở trong khoang thuyền, ta rất ít khi nghe được nàng nói chuyện, cũng chưa thấy dung mạo. Tối nay trái lại làm ta thay đổi cách nhìn. Vừa rồi ta thấy đệ vội vàng muốn đi, chẳng lẽ muốn đi giải vây? Xem ra giao tình giữa hiền đệ và nàng không tệ?"
Cố Thận Chi nhìn hắn: "Nàng và ta là người cùng một tộc, đương nhiên giao tình không tệ. Ninh huynh là nhà buôn lớn của Thục quốc vào cảnh nội Đại Chu chỉ để du lịch?"
Ninh Hải trả lời: "Không phải vậy thì sao tìm hiền đệ uống rượu? Đến, hai ta nhiều năm không gặp, uống mấy chén nữa nào."
***
Tiêu Đạc vốn muốn rời phủ nha trở về, vừa đi đến cửa ra vào thì nghe quan sai vội vã đến đây bẩm báo, chạng vạng tối trên đường có đạo tặc đánh cướp thương khách, bắt đi mấy người, gây nên khủng hoảng to lớn, hiện đã đuổi theo.
Tiêu Đạc nghĩ đến chỗ đoàn người Sài Thị dừng chân cách không xa, tuy có hộ vệ trong cung nhưng ban ngày ban mặt trộm cướp lại dám bạo dạn làm dữ, trong lòng tóm lại khó có thể bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn hướng nhà, lại trở về kêu Chương Đức Uy, mang theo quan binh đội mưa ra khỏi thành.
Sài Thị vốn dự tính hôm nay đã có thể đến, thừa dịp bóng đêm vẫn gấp rút lên đường, làm sao biết đột nhiên sấm sét vang dội, vội vã tìm khách sạn lân cận đặt chân.
Bà đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mưa to, hận con cháu gần trong gang tấc lại không thể tiến đến gặp nhau. Nghi trượng[4] xuất cung lằn nhằn nửa tháng có thừa, trên đường vừa đi vừa nghỉ, còn phải ứng phó sự tiếp đại của quan viên ven đường, chắc chắn không kịp tôn nhi đầy tháng. Bà và Tiêu Thành Chương thương nghị, dứt khoát mặc hết thường phục, chỉ mang theo một đội nhân mã, tách khỏi nghi trượng mà đi đầu.
[4]Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa
Thu Vân bưng nước nóng tiến đến, bởi vì đi ra ngoài bên ngoài cũng sửa lại xưng hô: "Phu nhân, sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi, tối nay trước chịu đựng một chút. Ai bảo cơn mưa này tới không đúng lúc."
"Nhị phu nhân bọn họ đã thu xếp tốt rồi? Ta nghe nói cảnh nội Thiền Châu có trộm cướp, tuyệt đối không nên để lộ tài sản nhằm tránh rước tới mầm tai vạ."
Thu Vân hành lễ nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã đi dặn dò qua."
Sài Thị gật nhẹ đầu, lúc này mới tới rửa tay.
Dưới lầu, Tiêu Thành Chương và Lý Trọng Tiến thương lượng bố trí canh phòng xung quanh khách sạn một chút, Lý Trọng Tiến nói: "Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo đảm chắc chắn an toàn của khách sạn."
"Vất vả rồi." Tiêu Thành Chương gật đầu, đang muốn xoay người lên lầu thì bỗng nhiên thị vệ đẩy một người đi vào.
"Công tử, người này ở gần chuồng ngựa lén lén lút lút!" Thị vệ lớn tiếng nói.
Tiêu Thành Chương quay đầu nhìn lại, thấy là một người thiếu niên mặc vải thô áo gai, toàn thân ướt đẫm nhỏ gầy, không khỏi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Ùng ục" một tiếng.
Nước trên người thiếu niên kia đang nhỏ giọt, mái tóc ẩm ướt che lấy khuôn mặt, hai cánh tay ôm bụng. Mu bàn tay nhìn trái lại trắng trẻo non mềm, như một cô gái
Tiêu Thành Chương cười một tiếng, quay đầu nói với nói với Lý Trọng Tiến: "Chắc chỉ là muốn tìm nơi tránh mưa thôi. Sai phòng bếp làm cho nàng ta đồ ăn nóng, cho phép nàng ta ngủ ở dưới lầu."
Lý Trọng Tiến nhìn thiếu niên kia một chút, mang theo vài phần ngờ vực đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.