Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 93: : Giấc Mộng Anh Hùng
Bạc Yên
28/10/2023
Bọn họ bám theo Tộc trưởng Trâu thị kia, đến khi mắt thấy sắp đuổi kịp thì đột nhiên trông thấy chân núi Cửu Lê có không ít quan binh, còn bố trí thiết lập chướng ngại vật trên đường. Tiêu Đạc để Ngụy Tự và Vi Nhiễm ở tại chỗ, một mình đi qua, hỏi một người quan binh trông có vẻ là bộ lĩnh: "Nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ không được đi lên trên núi này sao?"
Hắn lãnh binh quanh năm, gặp gỡ quan binh Đại Chu, tự nhiên mang theo uy thế của bản thân. Quan binh kia vốn không kiên nhẫn để ý đến hắn, nghe lời hắn nói xong, cảm giác có vài phần áp lực không giống như là người bình thường nên nhẫn nại tính tình nói với hắn vài câu: "Người bên trong núi này đã phạm chuyện lớn! Chúng ta phụng mệnh lệnh của triều đình bao vây sườn núi Cửu Lê, nghiêm cấm người không liên quan ra vào, thức thời thì mau tránh ra!"
Tiêu Đạc nhíu mày, giương mắt ngắm nhìn núi Cửu Lê. Hiện giờ trên núi tình hình không rõ, hắn cũng không mang chứng từ, đại khái không thể để cho những người này tin tưởng thân phận của hắn . . . Mọi thứ vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Hắn thong thả quay trở về nơi Vi Nhiễm đang đứng.
Vi Nhiễm sốt ruột nhìn hắn: "Phu quân. . ." Trong bụng lại biết rằng chỉ sợ sự việc không tốt lắm. Cửu Lê luôn không tranh với đời, đột nhiên có nhiều quan binh bao vây núi như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Đại ca và cha nàng còn ở trên núi, không có khả năng không lo lắng.
Tiêu Đạc cầm tay của nàng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngụy Tự, trước tiên ngươi đi mấy nơi gần đây tìm xem có nơi nào đặt chân không."
Vi Nhiễm cực lực đè xuống bất an trong lòng, nói ra: "Người trên trấn sợ người lạ, chắc chắn Ngụy đô đầu tìm không được chỗ đặt chân đâu. Nơi này ta rất quen thuộc, hai người đi theo ta."
Tiểu trấn dưới chân núi Cửu Lê này, dân cư cũng không nhiều cho nên cũng không có xây khách sạn. Trước kia, Vi Nhiễm xuống núi mua đồ, còn đi theo Vi Mậu cứu chữa cho không ít gia đình. Nàng nhớ rõ trong đó có một bà lão nhà ở tại đầu đông trấn, nhi tử ra bên ngoài làm ăn, không thường xuyên trở về nên phòng ốc trong nhà trống không.
Vi Nhiễm đi vào trong hẻm nhỏ, tiến lên gõ cửa, một bà lão tóc bạc mở cửa, sững sờ hỏi: "Ngươi là. . ."
Vi Nhiễm cởi mũ màn sa trên đầu xuống, cười nói: "Bà, bà không nhận ra ta rồi hả?"
Bà lão kia nhìn cả buổi, mới run rẩy nói: "Vu nữ. . . Ngài là Đại Vu nữ. . ." Nói xong thì muốn hành lễ. Vi Nhiễm vội vàng đỡ cánh tay của bà, nói khẽ: "Bà, ta vừa trở về, dưới núi bị quan binh vây quanh, không trở về được Cửu Lê. Ngài có thể để cho ta ở nhờ chỗ này hai đêm hay không?"
"Được. . . Quan binh. . . Mau vào." Thần sắc của bà lão kia thoáng chốc khẩn trương lên, lôi kéo Vi Nhiễm muốn để nàng đi vào, Vi Nhiễm nói: "Bà đừng nóng vội, chỗ này của ta còn có hai người."
Bà lão nghi hoặc nhìn về phía sau nàng, Tiêu Đạc và Ngụy Tự cùng tiến lên. Người trên trấn luôn luôn rất đề phòng người lạ, nhưng bởi vì là người Vi Nhiễm mang tới nên bà lão cũng không nói gì, để bọn họ cùng nhau tiến vào.
Đến trong phòng, Vi Nhiễm kéo vi mũ xuống, cởϊ áσ choàng, lão ẩu mới nhìn thấy bụng của nàng nhô lên, cả kinh nói: "Vu nữ đây là. . . Có thai rồi?"
Vi Nhiễm đỡ bụng đi đến bên cạnh Tiêu Đạc, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Ừm. Quên giới thiệu với ngài, đây là phu quân của ta."
Bà lão yên lặng quan sát Tiêu Đạc, bỗng nhiên há to miệng. Bà đương nhiên biết Vi Nhiễm gả cho người nào, năm đó Đông Hán cũng là mang binh đến Cửu Lê, cướp Đại Vu nữ đi. Bây giờ người kia đã là. . . Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thế mà có thể trông thấy. . . hoàng tử Đại Chu! Bà vừa muốn quỳ xuống, Tiêu Đạc đưa tay, đỡ lấy cùi chỏ của bà nói: "Bà không cần đa lễ, coi ta là người bình thường là được rồi. Ngài có thể chứa chấp chúng ta ở đây qua đêm đã là đại ân. Mau ngồi đi."
Bà lão nơm nớp lo sợ nhìn về phía Vi Nhiễm, thấy Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, lúc này mới ngồi xuống.
"Bà, ta muốn hỏi một chút, ngài biết Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao quan binh lại đến bao vây núi?" Vi Nhiễm không kịp chờ đợi mà hỏi. Bà lão trả lời: "Chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu là ngày đại tế, đại tù trưởng không đi ra chủ trì, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Sau đó Đại Tế Ti đi ra, nhưng chỉ lộ cái mặt thì đã không thấy tăm hơi. Gần đây nhất, ngay cả Đại Tế Ti cũng không thường lộ diện, cũng rất ít nhìn thấy người trên núi xuống đây. Mấy ngày trước đây thì quan binh đã tới bao vây núi. Bây giờ trên núi là tình cảnh gì, ai cũng không biết."
Vi Nhiễm nghĩ đại thẩm bán hàng ở bến đò kia chắc hẳn cũng đã một thời gian không về Cửu Lê cho nên không biết bây giờ Cửu Lê đã bị phong sơn[1]. Cha sẽ không vô cớ vắng mặt trong ngày đại tế, ngay cả đại ca. . . Nàng khẽ nhíu mày, tay đặt trên mặt bàn siết chặt thành quyền.
[1]Phong sơn: cô lập sự trao đổi giữa núi với bên ngoài.
Tiêu Đạc duỗi tay tới, phủ lên mu bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng bàn tay vuốt ve, hỏi bà lão: "Bà, bà có biết quan binh dưới núi là người phương nào phái tới không?"
"Không rõ lắm. Có điều ngày hôm trước ta trông thấy có một đại quan đến Cửu Lê, người đứng bên cạnh hắn hình như gọi hắn "Hoàng. . ." Dù sao bà lão đã có tuổi, không nhớ rõ lắm.
Ngụy Tự tiếp lời nói: "Hoàng Tiết soái?"
"Đúng đó! Có người gọi hắn là Hoàng Tiết soái." Bà lão vỗ tay nói.
Dựa vào thân thủ của Tiêu Đạc và Ngụy Tự, những quan binh kia cũng ngăn không được, lên núi cũng không phải là không có khả năng, nhưng lúc này xông vào lại không phải hành động sáng suốt. Hoàng Quan là người của Tiêu Đạc, không có khả năng vô duyên vô cớ động thủ với Cửu Lê, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Chỉ có điều người Tiêu Đạc rời khỏi Đại Chu, cho dù Hoàng Quan từng âm thầm đưa tin tức gì, hắn cũng không nhận được.
Xem ra ngày mai hắn phải đích thân đi gặp Hoàng Quan một lần, mới có thể biết đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bà lão đi dọn dẹp phòng ở, Ngụy Tự vội vàng đi theo hỗ trợ. Hắn cũng biết Tiêu Đạc và Vi Nhiễm ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ phải làm chút chuyện không thể nói, hắn ở chỗ này quá cản trở.
"Yêu Yêu, có lẽ cha và đại ca nàng tạm thời vẫn an toàn. Hoàng Quan nhận mệnh lệnh của ta, bảo vệ Cửu Lê, nhất định sẽ không dễ dàng động thủ. Nàng không cần phải lo lắng." Tiêu Đạc ôm eo Vi Nhiễm, sờ lên gương mặt rủ xuống của nàng, dịu dàng trấn nan. Hai hàng lông mi dày rậm kia bao phủ đôi mắt xinh đẹp, chỉ để lại hai cái bóng.
Chẳng lẽ là vì ngọc tỉ truyền quốc? Trừ cái đó ra, nàng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Hơn nữa lúc ấy ngay cả Dương Tín cũng biết Cửu Lê có ngọc tỉ truyền quốc tồn tại, chẳng lẽ Tiêu Đạc không biết?
Vi Nhiễm dựa tới, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Tiêu Đạc, hỏi: "Phu quân, chuyện Cửu Lê có ngọc tỉ truyền quốc rốt cuộc chàng có biết hay không?"
Tiêu Đạc vốn đang vỗ nhẹ lưng của nàng, nghe nàng hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chuyện ngọc tỉ truyền quốc, hắn đã biết ngay từ đầu. Lúc trước hắn cũng đã cố gắng phản kháng ý đồ khác của hôn sự này. Chỉ có điều lúc ở núi Thái Hòa đúng lúc gặp nàng, ít nhiều cũng bị hấp dẫn, sau đó mới ngoan ngoãn trở lại Nghiệp Đô thành thân. Cho tới bây giờ, nếu như cố ý giấu diếm nữa thì đã không còn gì để nói.
Tiêu Đạc nói: "Ta biết, đã biết ngay từ đầu. Phụ thân sẽ đi Cửu Lê cầu hôn nàng, chính là để hỏi ra tung tích ngọc tỉ truyền quốc."
Từ trước tới giờ Vi Nhiễm không biết những điều này, thân thể cứng đờ một chút. Tiêu Đạc giữ nàng ở trong ngực, không cho nàng động đậy: "Yêu Yêu, nàng phải biết, từ khi thành thân đến nay ta chưa từng hỏi nàng về chuyện ngọc tỉ truyền quốc, chính là không muốn biến nó thành cái gai trong lòng chúng ta. Phụ thân ta muốn ngọc tỉ truyền quốc, cũng không phải vì mình mà là vì lời hứa hẹn với Hán Cao tổ. Ông từng muốn phụ tá Ẩn Đế, thống nhất giang sơn, hoàn thành nguyện vọng của Cao tổ, cho nên mới muốn trình lên ngọc tỉ truyền quốc. Sau này chúng ta biết, Ẩn Đế không phải là minh quân đáng giá quên mình phục vụ. Lúc ở Nghiệp Đô, phụ thân từng hai lần vì ngọc tỉ truyền quốc mà chất vấn ta, ta đều bày tỏ cõi lòng với ông ấy. Từ đầu tới cuối, ta đều không có suy nghĩ lợi dụng nàng, lợi dụng người trong tộc nàng. Nàng hãy tin ta."
Tiêu Đạc nói xong, cúi đầu nhìn chằm chằm Vi Nhiễm, giống như khẩn thiết muốn nghe được câu trả lời của nàng vậy.
Vi Nhiễm giơ tay đặt ở bên mặt Tiêu Đạc, ngón tay vuốt ve làn da của hắn. Làn da của nam nhân không tinh tế mịn màng như nữ tử, huống chi hắn ở chiến trường dãi gió dầm mưa quanh năm như vậy, thậm chí có chút thô ráp. Chắc hẳn lần đó ở bên trong thư phòng, hắn quỳ trên mặt đất, chính là vì chuyện của nàng nên bị phạt. Khi đó, nàng còn không biết hắn che chắn mưa gió cho mình nhiều như vậy. Nàng sống yên ổn ở Tiêu phủ, dĩ nhiên bởi vì tính tình của nàng không thích gây chuyện thị phi, nhưng một phần là nhờ hắn che gió che mưa thay mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng mềm xuống. Vi Nhiễm đưa tay ôm Tiêu Đạc, nhẹ giọng nói ra: "Ta tin chàng. Nhưng ta muốn nói với chàng điều này, là lo lắng mầm tai họa của Cửu Lê sẽ vì ngọc tỉ truyền quốc mà xảy ra. Ta nghe cha nói, khi minh quân xuất hiện thì ngọc tỉ truyền quốc cũng sẽ hiện thế."
Cánh tay rắn chắc của Tiêu Đạc ôm lấy Vi Nhiễm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Đừng nghĩ nữa. Ngày mai ta sẽ hỏi Hoàng Quan những chuyện này, nàng cũng không cần hao tâm tổn trí. Đói bụng không? Ta đi làm cơm cho nàng và con ăn."
"Vất vả phu quân rồi." Vi Nhiễm nhón chân hôn lên môi Tiêu Đạc. Hắn lắc đầu nói: "Phu nhân cho thù lao này không đủ thành tâm."
Vi Nhiễm quay đầu cười cười, bất đắc dĩ nhìn gương mặt đang tiến lại gần của hắn, hai tay khoác lên trên bờ vai rắn rỏi của hắn, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này, Tiêu Đạc coi như không có ý định thả người, hôn đến khi thân thể nàng ngửa thẳng ra sau, tay cũng không thành thật luồn vào bên trong váy, một đường sờ lên trên. Sau khi nàng mang thai, làn da của nàng càng thêm trơn mềm, chạm tay tựa như sẽ tan ra. Đóa hoa yêu kiều phía dưới cũng càng thêm mẫn cảm, sờ nhẹ một chút đã làm cho nàng run rẩy toàn thân.
Tiêu Đạc thích nhìn dáng vẻ nàng động tình, Vi Nhiễm đỏ mặt, gấp gáp nói: "Không được, bà. . . Bọn họ sẽ trở lại. . ."
Lúc này Tiêu Đạc mới lấy tay ra, đầu ngón tay còn dính chút mật hoa óng ánh. Vi Nhiễm không thể nhìn nổi, hai má càng đỏ, đẩy hắn nói: "Mau lau đi."
Tiêu Đạc nghe lời đứng dậy, nhưng không đi lau. Ừm. . . Chút xíu này làm sao nếm đủ, ban đêm hắn nhất định phải cẩn thận nếm thử lại lần nữa.
Ban đầu, bà lão không dám để cho Tiêu Đạc nấu cơm, nhưng bà đã lớn tuổi, thực sự không thể nấu cơm canh cho bốn người ăn được, Ngụy Tự an ủi bà: "Bà yên tâm, tay nghề của chủ thượng rất tốt, động tác lại nhanh. Ngài ở đây bồi tiếp phu nhân nói chuyện là được rồi." Nói xong cũng hứng thú bừng bừng theo đuôi Tiêu Đạc đến phòng bếp. Trước kia hắn và Tiêu Đạc đi ra ngoài, còn tìm cho Tiêu Đạc thần trù[2] dân gian gì đó, lần này mới biết được, vì sao mỗi một lần khóe miệng Tiêu Đạc luôn treo ý cười khinh miệt. Lúc ấy còn tưởng rằng Tiêu Đạc hoàn toàn không để ý chuyện ăn uống, thì ra không phải không thèm để ý mà là căn bản chẳng thèm ngó tới!
[2]Thần trù: tinh thông nấu ăn
Bà lão ngồi ở trên ghế đẩu, hơi lo lắng nhìn thoáng qua phòng bếp, thầm nói: "Vu nữ, sao có thể để. . . Hắn đi phòng bếp nấu cơm cho một lão bà như ta ăn chứ."
Vi Nhiễm cười nói: "Không sao đâu ạ. Bình thường quả thật là hắn không thể nào xuống bếp, nhưng ra ngoài cũng không để ý nhiều như vậy. . . Một lát nữa, ngài nếm thử tay nghề của hắn đi."
"Có lỗi quá." Lão ẩu chắp tay trước ngực, bái một cái.
Chẳng qua chưa được bao lâu, mùi thơm của thức ăn đã bay đầy phòng. Ngụy Tự bưng đồ ăn ra bày trên bàn, đều là món ăn hàng ngày, nhưng màu sắc thơm ngon, mùi thơm bức người. Thường ngày bà lão một mình ăn cơm nào có chú ý nhiều như vậy, lúc này nhìn thấy đầy bàn mỹ vị, cũng cảm thấy chảy nước dãi.
Vi Nhiễm xới cơm cho Tiêu Đạc, nhìn Ngụy Tự và bà lão ăn rất ngon lành, cùng Tiêu Đạc nhìn nhau cười một tiếng.
Bà lão ăn được một lúc, bỗng nhiên nghẹn ngào, dọa ba người khác nhảy dựng.
Vi Nhiễm vội vàng buông bát xuống nói: "Bà, bà sao vậy?"
Bà lão vừa lau nước mắt vừa nói ra: "Ta. . . Ta thật sự rất lâu chưa từng ăn đồ ăn thơm ngon như vậy. Con trai ta vì mưu sinh, không ở nhà quanh năm, cả năm không gặp mặt được một lần. Có các ngươi ăn cơm cùng ta, bộ xương già này, là may mắn của ta. Lần này Hoài Nam mất mùa, đúng lúc nó ở chỗ đó, cũng không biết có thể ăn được một miếng cơm nhỏ hay không . . ."
Tiêu Đạc an ủi: "Bà yên tâm, lần này dân bị nạn từ Hoài Nam tới, quan phủ sẽ không để cho bọn họ bị đói." Hắn đã viết thư hồi Kinh, một phong thư cho Tiêu Nghị, một phong thư cho Ngô Đạo Tế. Hắn nghĩ, cho dù phụ hoàng còn có điều do dự nhưng lão sư sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bà lão cả kinh buông lỏng đũa trong tay, không dám tin hỏi: "Thật. . . Thật? Thế nhưng mà nghe bọn họ nói, sợ lưu dân làm loạn. . . Sẽ không để bọn họ tiến vào. . ."
Tiêu Đạc lắc đầu: "Bất kể là bách tính Đại Chu hay là bách tính Hoài Nam, trong mắt ta đều giống nhau. Tuy bây giờ Đại Chu chỉ chiếm đất Trung Nguyên nhưng mười năm, hai mươi năm về sau, Hoài Nam cuối cùng rồi sẽ nhập vào bản đồ Trung Nguyên, tiến hành thống nhất. Đến lúc đó bách tính Hoài Nam cũng là con dân Đại Chu, không phân khác biệt. Nếu như thế, chúng ta có lý do gì mà vứt bỏ, không quan tâm bọn họ? Chúng ta không chỉ sẽ thả bọn họ vào mà còn cho bọn họ ăn uống, nếu bọn họ đồng ý ở lại, cũng có thể được cấp đất đai ở Trung Nguyên, tiếp tục sinh sống."
Bà lão muốn quỳ xuống tạ ơn nhưng Tiêu Đạc lôi kéo bà: "Bà, không cần như thế. Đối xử tử tế với bách tính là việc hoàng thất phải làm."
Lúc hắn nói lời này, trước mắt dường như trải rộng ra một bức tranh danh sơn đại xuyên[3] của Cửu Châu. Nơi đó có Bắc Quốc tuyết lớn đầy trời, có Giang Nam mưa bụi hẻm nhỏ, còn có Trung Nguyên sông lớn đồng cỏ phì nhiêu. Hắn phải dùng mười năm mở đất thiên hạ, mười năm nuôi bách tính, mười năm tạo nên thái bình mới xuất hiện thịnh thế của năm đó. Đây là ngọn lửa hắn giấu ở trong lòng, cũng có thể gọi là giấc mơ, mặc dù lúc này vẫn có vẻ là thứ gì đó xa không thể chạm đến.
[3]Danh sơn đại xuyên: một thành ngữ của Trung Quốc chỉ ngọn núi nổi tiếng và con sông lớn
Nhưng hắn còn chưa tới ba mươi tuổi, hắn chờ được, chỉ cần vận mệnh chịu cho hắn cơ hội này.
***
Bên trong hoàng cung ở Kinh Thành, đêm đã về khuya, trời cao trăng sáng, các cung đều đã tắt đèn, cả tòa hoàng thành trở nên vô cùng yên tĩnh. Trung Nguyên đổi chủ mấy lần, người đang nắm quyền vội vàng chinh chiến tứ phương, cũng không tu sửa những cung điện này thật tốt. Bọn chúng tuy cao to nguy nga, mang theo sâm nghiêm của khí thế Thiên gia, nhưng nói tới lộng lẫy thì còn xa. cung Đại Minh của tiền triều gần đây bị hủy bởi chiến hỏa thì càng không cách nào đánh đồng.
Tiêu Nghị ở trong Tư Đức điện đánh cờ với Xu Mật Sứ tân nhiệm - Ngô Đạo Tế. Trong điện tĩnh lặng im ắng.
Thái giám gom đèn trong cung lại đặt bên cạnh hai người, Tiêu Nghị cầm lấy chén trà đặt trên bàn con bên cạnh, bưng lên uống một hớp: "Đạo tế, trẫm thua rồi. Ngươi không cần đau khổ suy nghĩ làm sao để trẫm thắng ván cờ này nữa. Đêm nay, ngươi đến thăm, suy nghĩ những thứ này cũng đủ mệt rồi. Trẫm mặc dù đã là Hoàng đế, nhưng cũng không phải không chịu thua nổi."
Ngô Đạo Tế cười nói: "Hoàng Thượng anh minh."
Tiêu Nghị đứng lên, đi đến bên cửa sổ: "Thư của Mậu Tiên ngươi đã xem qua rồi, nghĩ thế nào? Vào buổi nghị triều lần trước, đa số đại thần phản đối tiếp nhận lưu dân. Muốn chúng ta và Hậu Thục ngăn cản bọn họ tiến vào quốc cảnh."
"Thần cho rằng điện hạ nói rất có lý. Bây giờ Trung Nguyên mới ổn định, là thời gian để bách tính an định lại, phần lớn đất đai trả về cũng cần người trồng trọt gấp. Quốc khố quả thật còn chưa đủ dư dả, nhưng chỗ các vị Tiết Độ Sứ quản lý, không có khả năng không có lương thực thừa. Thần nghe nói có không ít kho lương thực, hạt thóc chất đống đến mốc meo, chỉ là không nỡ lấy ra mà thôi. Nếu chúng ta tiếp nhận những lưu dân này, để bọn họ trở thành bách tính Trung Nguyên, lúc đó còn phân biệt cái gì Đại Chu và Nam Đường? Thần cho rằng, điện hạ nhìn xa hơn chúng ta."
Tiêu Nghị gật nhẹ đầu, lại quay đầu nhìn Ngô Đạo Tế: "Ngươi có biết vì sao trẫm muốn điều Mậu Tiên đến Thiền Châu không?"
Ngô Đạo Tế sờ lấy chòm râu của mình nói: "Trong tay bệ hạ cần một thanh bảo kiếm, vung đao chặt đứt những thói xấu trong một thời gian dài trước kia, như vậy mới có thể mở ra cục diện hoàn toàn mới. Thần cho rằng, điện hạ chính là thanh kiếm sắc bén này. Chỉ có thu được lòng dân, Đại Chu mới có thể nói về cường thịnh."
"Hoàn toàn chính xác. Bây giờ trẫm còn cần ngọc tỉ truyền quốc mất tích đã lâu kia. Nếu vật này có thể thuộc về Đại Chu, không phải chính là ý trờ sao? Trẫm đã ra lệnh cho Hoàng Quan nhất định phải mang vậy này từ Cửu Lê về."
Ngô Đạo Tế sững sờ, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng, ngọc tỉ truyền quốc chính là thánh vật, không thể dùng sức mạnh lấy được."
Tiêu Nghị lạnh lùng nói: "Nếu trẫm lại không ra tay, sao biết những điêu dân sơn dã kia sẽ không trộm ngọc tỉ truyền quốc chuyển đi nơi khác, cung kính dâng cho người bên ngoài? Đến lúc đó những người phản đối trẫm sẽ mượn đề tài này nói chuyện của mình! Trẫm cứ nhịn rồi lại nhịn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy!"
Ngô Đạo Tế không biết Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho long nhan giận dữ, nên không dám mở miệng nhiều lời nữa.
Thái giám tới bẩm báo: "Hoàng Thượng, Lễ bộ Thượng thư Vương Phần đại nhân cầu kiến."
Vương Phần từ trước đến nay là lão hồ ly bo bo giữ mình, vào thời gian Hán đế và Tiêu Nghị đánh đến không chết không thôi, ông ta đóng chặt cửa chính, núp ở trong nhà, không nghiêng về bên nào cả. Bởi vì lấy quan hệ của Thái Hậu, Hán đế cũng không hề động đến ông ta, mà Tiêu Nghị sau khi lên ngôi, vì ổn định lòng của cựu thần, tự nhiên cũng thăng quan cho ông ta. Chỉ có điều Ngô Đạo Tế và những người đã từng bị Vương Phần đè đầu, bây giờ đều leo đến trên đầu Vương Phần, làm sao cũng không chào đón vị Lễ bộ Thượng thư này.
Ngô Đạo Tế đứng lên nói: "Nếu Vương đại nhân có việc gặp mặt Hoàng Thượng, vậy thần cáo lui trước."
Hoàng đế rốt cục gật đầu thả người, Ngô Đạo Tế khom người rời khỏi, tại cửa ra vào chạm mặt Vương Phần, không mặn không nhạt làm lễ chào hỏi lẫn nhau. Mặc dù đêm đã khuya nhưng mà Hoàng đế để cho chúng thần thảo luận chính sự được thuận tiện, trong cung đã cố ý sắp xếp chỗ ở, Ngô Đạo Tế cũng không cần đêm khuya xuất cung. Ngô Đạo Tế quay đầu nhìn Tư Đức điện, vẫn gọi gã sai vặt ở đằng trước đến, dặn dò hắn ta một lúc. Gã sai vặt hiểu ý, vội vàng chạy đến cung Từ Nguyên - chỗ hoàng hậu ở.
Cung Từ Nguyên đã có mấy năm không có chủ mới, trước khi Sài Thị vào ở, cung nhân mất rất nhiều sức lực tu sửa, bây giờ mới có chút dáng vẻ. Sài Thị đã nghỉ ngơi, gã sai vặt liền nói ý tứ của Ngô Đạo Tế cho Thu Vân. Thu Vân hiện giờ là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, giúp đỡ xử lý mọi việc hậu cung, rất có chủ ý. Sau khi nàng ấy nghe gã sai vặt nói xong thì nói: "Trở về bẩm báo với Ngô đại nhân, hãy nói ta nhất định sẽ chuyển lời lên Hoàng hậu nương nương, đa tạ ý tốt của ông."
"Vậy làm phiền cô cô." Gã sai vặt hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng rời đi, không dám ở lâu tại nội cung.
Thu Vân đi trở về tẩm điện của Hoàng hậu, trong tay xách theo ngọn đèn l*иg nhỏ, vốn muốn giúp hoàng hậu thêm một chút hương mộc an thần bên trong lư hương nhưng Sài Thị cũng đã tỉnh, bên kia màn truyền đến giọng nói của bà: "Thu Vân, mới vừa rồi là ai tới?"
Thu Vân vội vàng đi đến trước màn, thấp giọng nói: "Là tùy tùng bên cạnh Ngô đại nhân, đến nhắc nhở ngài một chút. Vương đại nhân hình như lại tới trước mặt Hoàng Thượng làm mối cho cô nương Hồ gia."
Một bàn tay trắng nõn xốc màn lên, Sài Thị thong dong ló đầu ra, thở dài: "Hai nhà Vương Hồ vốn là quan hệ thông gia, cùng tiến cùng lui cũng là lẽ thường. Vương gia từng trèo cao kết thân với Kỳ Vương, bởi vậy lại muốn làm mai, gả cô nương Hồ gia cho Kỳ Vương làm phi tử."
Thu Vân vội vàng đi lấy áo choàng cho Sài Thị trùm lên: "Bây giờ trong triều trên dưới đều đang nói Hoàng Thượng ngày càng coi trọng Kỳ Vương, cho điện hạ chúng ta tới địa phương như Thiền Châu là cố ý xa lánh. Tha thứ cho nô tỳ lắm miệng, điện hạ chúng ta thật sự quá tủi thân. Rõ ràng có công lập quốc, đi theo Hoàng Thượng vào sinh ra tử, năng lực còn bày ở đó, chỉ phong một chức quận hầu Thái Nguyên. . . So với Kỳ Vương thì cách xa vạn dặm. Nương nương, không bằng chọn cho điện hạ một cửa hôn nhân có thế lực, nô tỳ thấy thiên kim Tống gia cũng không tệ. Tống đại nhân bây giờ là Tuyên Huy Sử, lại ra trấn giữ một phương, trong nhà hai người con rể là Hoàng đế, gia thế tốt số một. . . . Không phải ông ấy tới bái kiến nương nương à?"
Sài Thị vịn Thu Vân, ngồi ở trên giường, ngước mắt nhìn nàng ấy: "Làm sao có thể ủy khuất Thiên kim Tống gia làm tiểu thϊếp?"
"Nhưng. . . " Thu Vân sợ hãi nhìn Sài Thị một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng Thiếu phu nhân đã mất tích nửa năm, hoàn toàn không có tin tức. . ."
Sài Thị nghiêm túc nói: "Chỉ cần không có tin tức chứng minh nó không còn trên đời, nó chính là chính thê của Mậu Tiên, bất kỳ người nào cũng không được vượt qua nó. Thu Vân, ngươi đừng quên, nếu không có nó, hôm nay làm sao ta và ngươi có thể khỏe mạnh ở chỗ này nói chuyện? Tuy thiên kim Tống gia tốt, nhưng Mậu Tiên cũng sẽ không cần. Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
"Nhưng phía Kỳ Vương khó đảm bảo không sinh tâm tư gì. . ." Thu Vân là thật lòng sốt ruột thay Tiêu Đạc: "Vậy cho điện hạ cưới một tiểu thϊếp gia thế hùng hậu cũng tốt ạ."
"Tính tình của Kỳ Vương ngươi còn không biết? Chưa từng nghĩ tới tranh với Mậu Tiên cái gì. Lúc Hoàng Thượng phong tước cho nó, nó còn chạy đến Tư Đức điện ầm ĩ một trận, sau đó vẫn là Mậu Tiên khuyên nó rời đi." Sài Thị cười lắc đầu: "Cam lòng làm tiểu thϊếp, tất nhiên là thứ nữ trong gia đình giàu có hoặc là đích nữ trong gia đình không tiền không thế lực thì không giúp được Mậu Tiên. Chỉ cần Thục phi không gây chuyện thì hậu cung sẽ thái bình."
Thu Vân mang vẻ mặt đau khổ: "Thục phi nương nương làm sao có thể không gây chuyện. . ."
Cung Ung Hòa cách cung Từ Nguyên không xa, bây giờ là nơi ở của Tiết thị. Tiết thị nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày mình trở thành cung phi. Lúc trước bà ta cảm thấy khoảng thời gian Sài Thị làm cung phi kia chính là vốn liếng đủ để cao cao tại thượng, bây giờ bản thân bà ta cũng là cung phi, cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Mặc dù vẫn bị Sài Thị đè đầu nhưng dù sao con của bà ta đã leo lên đầu Tiêu Đạc.
Mỗi ngày bà ta đều nhận được lễ vật từ đại thần trong triều và gia quyến của những đại thần đó, họ tranh nhau muốn làm chính phi của con trai bà ta. Trong đó còn có mấy nhà lúc trước bà ta từng mời bà mối tới cửa làm mai lại bị trả trở về. Nhớ ngày đó, con trai của bà ta chỉ là một đứa con thứ, những người này coi thường đủ điều, bây giờ con trai của bà ta lại đường đường là Kỳ Vương, muốn nữ nhân nào lại không có, làm sao có thể coi trọng những người này nữa?
Tiết thị trả lại toàn bộ đồ của những nhà lúc trước đã cự tuyệt bà ta. Bà ta sinh ra ở gia đình buôn bán giàu có, cũng không phải chưa từng thấy vàng bạc tiền tài. Hơn nữa Sài Thị muốn lục cung cần kiệm không được xa xỉ, chỉ Lý Thái hậu tiền triều của Thọ Khang cung bên kia là có thể theo chế độ cũ. Tiết thị liền lấy đó làm danh nghĩa, hung hăng đánh lên mặt những người kia. Kêu bọn họ đã từng "mắt chó coi thường người khác"!
Về phần tiểu nữ nhi Hồ gia . . . Sài Thị mở chân dung nhìn một chút, tuổi vừa mới mười lăm, mấy ngày trước đây từng gặp ở cung yến, có một chút kiêu căng, nhưng tướng mạo ngược lại là còn muốn xuất chúng hơn tỷ tỷ ba phần.
Hồ Hoằng Nghĩa bởi vì có công nên được thăng lên làm Xu Mật phó sứ, gần đây có phần cuồng vọng tự đại, nhiều lần khiêu chiến với Hoàng Thượng, không ổn trọng bằng những đại thần như Chu Tông Ngạn, Ngô Đạo Tế, Tống Diên Ác, nhưng tốt xấu cũng là trọng thần, rất được Hoàng Thượng coi trọng, cưới nữ nhi của ông ta cũng sẽ không chênh lệch.
Thực ra Tiết thị vừa ý nhất chính là nữ nhi của Tống Diên Ác - Tống Oánh, vào lần cung yến của mấy ngày trước, bà ta đã từng ở xa xa nhìn thấy vị quý nữ kia, bởi vì từ nhỏ ra vào cung đình, đoan trang ổn trọng, tướng mạo trưởng thành, chưa nói tới các phương diện khác, giữa lông mày lại có mấy phần giống Vi Nhiễm. Nghe nói cầu thân người đạp thủng cánh cửa, Tống đại tiểu thư vẫn không chịu gật đầu. Tống Diên Ác ngược lại tập trung tinh thần muốn trông ngóng Tiêu Đạc, có làm thϊếp cũng sẽ không ngại. Nhưng Tiết thị nói bóng nói gió nhắc đến thì Tống Diên Ác lập tức ra sức từ chối.
Tiết thị hừ lạnh một tiếng. Giờ phút này, con của bà ta muốn loại nữ nhân gì mà không có, cũng không cần Tống gia của ông ta.
"Hồi Hương, ngày mai ngươi mời tiểu thư Hồ gia vào trong cung."
Hồi Hương đáp một tiếng dạ, thầm nghĩ Thục phi nương nương đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, thì ra là đang đánh tâm tư lên tiểu thư Hồ gia ư? Nhưng mà Kỳ Vương điện hạ không đồng ý đâu. . .
Hắn lãnh binh quanh năm, gặp gỡ quan binh Đại Chu, tự nhiên mang theo uy thế của bản thân. Quan binh kia vốn không kiên nhẫn để ý đến hắn, nghe lời hắn nói xong, cảm giác có vài phần áp lực không giống như là người bình thường nên nhẫn nại tính tình nói với hắn vài câu: "Người bên trong núi này đã phạm chuyện lớn! Chúng ta phụng mệnh lệnh của triều đình bao vây sườn núi Cửu Lê, nghiêm cấm người không liên quan ra vào, thức thời thì mau tránh ra!"
Tiêu Đạc nhíu mày, giương mắt ngắm nhìn núi Cửu Lê. Hiện giờ trên núi tình hình không rõ, hắn cũng không mang chứng từ, đại khái không thể để cho những người này tin tưởng thân phận của hắn . . . Mọi thứ vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Hắn thong thả quay trở về nơi Vi Nhiễm đang đứng.
Vi Nhiễm sốt ruột nhìn hắn: "Phu quân. . ." Trong bụng lại biết rằng chỉ sợ sự việc không tốt lắm. Cửu Lê luôn không tranh với đời, đột nhiên có nhiều quan binh bao vây núi như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Đại ca và cha nàng còn ở trên núi, không có khả năng không lo lắng.
Tiêu Đạc cầm tay của nàng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngụy Tự, trước tiên ngươi đi mấy nơi gần đây tìm xem có nơi nào đặt chân không."
Vi Nhiễm cực lực đè xuống bất an trong lòng, nói ra: "Người trên trấn sợ người lạ, chắc chắn Ngụy đô đầu tìm không được chỗ đặt chân đâu. Nơi này ta rất quen thuộc, hai người đi theo ta."
Tiểu trấn dưới chân núi Cửu Lê này, dân cư cũng không nhiều cho nên cũng không có xây khách sạn. Trước kia, Vi Nhiễm xuống núi mua đồ, còn đi theo Vi Mậu cứu chữa cho không ít gia đình. Nàng nhớ rõ trong đó có một bà lão nhà ở tại đầu đông trấn, nhi tử ra bên ngoài làm ăn, không thường xuyên trở về nên phòng ốc trong nhà trống không.
Vi Nhiễm đi vào trong hẻm nhỏ, tiến lên gõ cửa, một bà lão tóc bạc mở cửa, sững sờ hỏi: "Ngươi là. . ."
Vi Nhiễm cởi mũ màn sa trên đầu xuống, cười nói: "Bà, bà không nhận ra ta rồi hả?"
Bà lão kia nhìn cả buổi, mới run rẩy nói: "Vu nữ. . . Ngài là Đại Vu nữ. . ." Nói xong thì muốn hành lễ. Vi Nhiễm vội vàng đỡ cánh tay của bà, nói khẽ: "Bà, ta vừa trở về, dưới núi bị quan binh vây quanh, không trở về được Cửu Lê. Ngài có thể để cho ta ở nhờ chỗ này hai đêm hay không?"
"Được. . . Quan binh. . . Mau vào." Thần sắc của bà lão kia thoáng chốc khẩn trương lên, lôi kéo Vi Nhiễm muốn để nàng đi vào, Vi Nhiễm nói: "Bà đừng nóng vội, chỗ này của ta còn có hai người."
Bà lão nghi hoặc nhìn về phía sau nàng, Tiêu Đạc và Ngụy Tự cùng tiến lên. Người trên trấn luôn luôn rất đề phòng người lạ, nhưng bởi vì là người Vi Nhiễm mang tới nên bà lão cũng không nói gì, để bọn họ cùng nhau tiến vào.
Đến trong phòng, Vi Nhiễm kéo vi mũ xuống, cởϊ áσ choàng, lão ẩu mới nhìn thấy bụng của nàng nhô lên, cả kinh nói: "Vu nữ đây là. . . Có thai rồi?"
Vi Nhiễm đỡ bụng đi đến bên cạnh Tiêu Đạc, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Ừm. Quên giới thiệu với ngài, đây là phu quân của ta."
Bà lão yên lặng quan sát Tiêu Đạc, bỗng nhiên há to miệng. Bà đương nhiên biết Vi Nhiễm gả cho người nào, năm đó Đông Hán cũng là mang binh đến Cửu Lê, cướp Đại Vu nữ đi. Bây giờ người kia đã là. . . Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thế mà có thể trông thấy. . . hoàng tử Đại Chu! Bà vừa muốn quỳ xuống, Tiêu Đạc đưa tay, đỡ lấy cùi chỏ của bà nói: "Bà không cần đa lễ, coi ta là người bình thường là được rồi. Ngài có thể chứa chấp chúng ta ở đây qua đêm đã là đại ân. Mau ngồi đi."
Bà lão nơm nớp lo sợ nhìn về phía Vi Nhiễm, thấy Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, lúc này mới ngồi xuống.
"Bà, ta muốn hỏi một chút, ngài biết Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao quan binh lại đến bao vây núi?" Vi Nhiễm không kịp chờ đợi mà hỏi. Bà lão trả lời: "Chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu là ngày đại tế, đại tù trưởng không đi ra chủ trì, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Sau đó Đại Tế Ti đi ra, nhưng chỉ lộ cái mặt thì đã không thấy tăm hơi. Gần đây nhất, ngay cả Đại Tế Ti cũng không thường lộ diện, cũng rất ít nhìn thấy người trên núi xuống đây. Mấy ngày trước đây thì quan binh đã tới bao vây núi. Bây giờ trên núi là tình cảnh gì, ai cũng không biết."
Vi Nhiễm nghĩ đại thẩm bán hàng ở bến đò kia chắc hẳn cũng đã một thời gian không về Cửu Lê cho nên không biết bây giờ Cửu Lê đã bị phong sơn[1]. Cha sẽ không vô cớ vắng mặt trong ngày đại tế, ngay cả đại ca. . . Nàng khẽ nhíu mày, tay đặt trên mặt bàn siết chặt thành quyền.
[1]Phong sơn: cô lập sự trao đổi giữa núi với bên ngoài.
Tiêu Đạc duỗi tay tới, phủ lên mu bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng bàn tay vuốt ve, hỏi bà lão: "Bà, bà có biết quan binh dưới núi là người phương nào phái tới không?"
"Không rõ lắm. Có điều ngày hôm trước ta trông thấy có một đại quan đến Cửu Lê, người đứng bên cạnh hắn hình như gọi hắn "Hoàng. . ." Dù sao bà lão đã có tuổi, không nhớ rõ lắm.
Ngụy Tự tiếp lời nói: "Hoàng Tiết soái?"
"Đúng đó! Có người gọi hắn là Hoàng Tiết soái." Bà lão vỗ tay nói.
Dựa vào thân thủ của Tiêu Đạc và Ngụy Tự, những quan binh kia cũng ngăn không được, lên núi cũng không phải là không có khả năng, nhưng lúc này xông vào lại không phải hành động sáng suốt. Hoàng Quan là người của Tiêu Đạc, không có khả năng vô duyên vô cớ động thủ với Cửu Lê, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Chỉ có điều người Tiêu Đạc rời khỏi Đại Chu, cho dù Hoàng Quan từng âm thầm đưa tin tức gì, hắn cũng không nhận được.
Xem ra ngày mai hắn phải đích thân đi gặp Hoàng Quan một lần, mới có thể biết đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bà lão đi dọn dẹp phòng ở, Ngụy Tự vội vàng đi theo hỗ trợ. Hắn cũng biết Tiêu Đạc và Vi Nhiễm ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ phải làm chút chuyện không thể nói, hắn ở chỗ này quá cản trở.
"Yêu Yêu, có lẽ cha và đại ca nàng tạm thời vẫn an toàn. Hoàng Quan nhận mệnh lệnh của ta, bảo vệ Cửu Lê, nhất định sẽ không dễ dàng động thủ. Nàng không cần phải lo lắng." Tiêu Đạc ôm eo Vi Nhiễm, sờ lên gương mặt rủ xuống của nàng, dịu dàng trấn nan. Hai hàng lông mi dày rậm kia bao phủ đôi mắt xinh đẹp, chỉ để lại hai cái bóng.
Chẳng lẽ là vì ngọc tỉ truyền quốc? Trừ cái đó ra, nàng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Hơn nữa lúc ấy ngay cả Dương Tín cũng biết Cửu Lê có ngọc tỉ truyền quốc tồn tại, chẳng lẽ Tiêu Đạc không biết?
Vi Nhiễm dựa tới, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Tiêu Đạc, hỏi: "Phu quân, chuyện Cửu Lê có ngọc tỉ truyền quốc rốt cuộc chàng có biết hay không?"
Tiêu Đạc vốn đang vỗ nhẹ lưng của nàng, nghe nàng hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chuyện ngọc tỉ truyền quốc, hắn đã biết ngay từ đầu. Lúc trước hắn cũng đã cố gắng phản kháng ý đồ khác của hôn sự này. Chỉ có điều lúc ở núi Thái Hòa đúng lúc gặp nàng, ít nhiều cũng bị hấp dẫn, sau đó mới ngoan ngoãn trở lại Nghiệp Đô thành thân. Cho tới bây giờ, nếu như cố ý giấu diếm nữa thì đã không còn gì để nói.
Tiêu Đạc nói: "Ta biết, đã biết ngay từ đầu. Phụ thân sẽ đi Cửu Lê cầu hôn nàng, chính là để hỏi ra tung tích ngọc tỉ truyền quốc."
Từ trước tới giờ Vi Nhiễm không biết những điều này, thân thể cứng đờ một chút. Tiêu Đạc giữ nàng ở trong ngực, không cho nàng động đậy: "Yêu Yêu, nàng phải biết, từ khi thành thân đến nay ta chưa từng hỏi nàng về chuyện ngọc tỉ truyền quốc, chính là không muốn biến nó thành cái gai trong lòng chúng ta. Phụ thân ta muốn ngọc tỉ truyền quốc, cũng không phải vì mình mà là vì lời hứa hẹn với Hán Cao tổ. Ông từng muốn phụ tá Ẩn Đế, thống nhất giang sơn, hoàn thành nguyện vọng của Cao tổ, cho nên mới muốn trình lên ngọc tỉ truyền quốc. Sau này chúng ta biết, Ẩn Đế không phải là minh quân đáng giá quên mình phục vụ. Lúc ở Nghiệp Đô, phụ thân từng hai lần vì ngọc tỉ truyền quốc mà chất vấn ta, ta đều bày tỏ cõi lòng với ông ấy. Từ đầu tới cuối, ta đều không có suy nghĩ lợi dụng nàng, lợi dụng người trong tộc nàng. Nàng hãy tin ta."
Tiêu Đạc nói xong, cúi đầu nhìn chằm chằm Vi Nhiễm, giống như khẩn thiết muốn nghe được câu trả lời của nàng vậy.
Vi Nhiễm giơ tay đặt ở bên mặt Tiêu Đạc, ngón tay vuốt ve làn da của hắn. Làn da của nam nhân không tinh tế mịn màng như nữ tử, huống chi hắn ở chiến trường dãi gió dầm mưa quanh năm như vậy, thậm chí có chút thô ráp. Chắc hẳn lần đó ở bên trong thư phòng, hắn quỳ trên mặt đất, chính là vì chuyện của nàng nên bị phạt. Khi đó, nàng còn không biết hắn che chắn mưa gió cho mình nhiều như vậy. Nàng sống yên ổn ở Tiêu phủ, dĩ nhiên bởi vì tính tình của nàng không thích gây chuyện thị phi, nhưng một phần là nhờ hắn che gió che mưa thay mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng mềm xuống. Vi Nhiễm đưa tay ôm Tiêu Đạc, nhẹ giọng nói ra: "Ta tin chàng. Nhưng ta muốn nói với chàng điều này, là lo lắng mầm tai họa của Cửu Lê sẽ vì ngọc tỉ truyền quốc mà xảy ra. Ta nghe cha nói, khi minh quân xuất hiện thì ngọc tỉ truyền quốc cũng sẽ hiện thế."
Cánh tay rắn chắc của Tiêu Đạc ôm lấy Vi Nhiễm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Đừng nghĩ nữa. Ngày mai ta sẽ hỏi Hoàng Quan những chuyện này, nàng cũng không cần hao tâm tổn trí. Đói bụng không? Ta đi làm cơm cho nàng và con ăn."
"Vất vả phu quân rồi." Vi Nhiễm nhón chân hôn lên môi Tiêu Đạc. Hắn lắc đầu nói: "Phu nhân cho thù lao này không đủ thành tâm."
Vi Nhiễm quay đầu cười cười, bất đắc dĩ nhìn gương mặt đang tiến lại gần của hắn, hai tay khoác lên trên bờ vai rắn rỏi của hắn, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này, Tiêu Đạc coi như không có ý định thả người, hôn đến khi thân thể nàng ngửa thẳng ra sau, tay cũng không thành thật luồn vào bên trong váy, một đường sờ lên trên. Sau khi nàng mang thai, làn da của nàng càng thêm trơn mềm, chạm tay tựa như sẽ tan ra. Đóa hoa yêu kiều phía dưới cũng càng thêm mẫn cảm, sờ nhẹ một chút đã làm cho nàng run rẩy toàn thân.
Tiêu Đạc thích nhìn dáng vẻ nàng động tình, Vi Nhiễm đỏ mặt, gấp gáp nói: "Không được, bà. . . Bọn họ sẽ trở lại. . ."
Lúc này Tiêu Đạc mới lấy tay ra, đầu ngón tay còn dính chút mật hoa óng ánh. Vi Nhiễm không thể nhìn nổi, hai má càng đỏ, đẩy hắn nói: "Mau lau đi."
Tiêu Đạc nghe lời đứng dậy, nhưng không đi lau. Ừm. . . Chút xíu này làm sao nếm đủ, ban đêm hắn nhất định phải cẩn thận nếm thử lại lần nữa.
Ban đầu, bà lão không dám để cho Tiêu Đạc nấu cơm, nhưng bà đã lớn tuổi, thực sự không thể nấu cơm canh cho bốn người ăn được, Ngụy Tự an ủi bà: "Bà yên tâm, tay nghề của chủ thượng rất tốt, động tác lại nhanh. Ngài ở đây bồi tiếp phu nhân nói chuyện là được rồi." Nói xong cũng hứng thú bừng bừng theo đuôi Tiêu Đạc đến phòng bếp. Trước kia hắn và Tiêu Đạc đi ra ngoài, còn tìm cho Tiêu Đạc thần trù[2] dân gian gì đó, lần này mới biết được, vì sao mỗi một lần khóe miệng Tiêu Đạc luôn treo ý cười khinh miệt. Lúc ấy còn tưởng rằng Tiêu Đạc hoàn toàn không để ý chuyện ăn uống, thì ra không phải không thèm để ý mà là căn bản chẳng thèm ngó tới!
[2]Thần trù: tinh thông nấu ăn
Bà lão ngồi ở trên ghế đẩu, hơi lo lắng nhìn thoáng qua phòng bếp, thầm nói: "Vu nữ, sao có thể để. . . Hắn đi phòng bếp nấu cơm cho một lão bà như ta ăn chứ."
Vi Nhiễm cười nói: "Không sao đâu ạ. Bình thường quả thật là hắn không thể nào xuống bếp, nhưng ra ngoài cũng không để ý nhiều như vậy. . . Một lát nữa, ngài nếm thử tay nghề của hắn đi."
"Có lỗi quá." Lão ẩu chắp tay trước ngực, bái một cái.
Chẳng qua chưa được bao lâu, mùi thơm của thức ăn đã bay đầy phòng. Ngụy Tự bưng đồ ăn ra bày trên bàn, đều là món ăn hàng ngày, nhưng màu sắc thơm ngon, mùi thơm bức người. Thường ngày bà lão một mình ăn cơm nào có chú ý nhiều như vậy, lúc này nhìn thấy đầy bàn mỹ vị, cũng cảm thấy chảy nước dãi.
Vi Nhiễm xới cơm cho Tiêu Đạc, nhìn Ngụy Tự và bà lão ăn rất ngon lành, cùng Tiêu Đạc nhìn nhau cười một tiếng.
Bà lão ăn được một lúc, bỗng nhiên nghẹn ngào, dọa ba người khác nhảy dựng.
Vi Nhiễm vội vàng buông bát xuống nói: "Bà, bà sao vậy?"
Bà lão vừa lau nước mắt vừa nói ra: "Ta. . . Ta thật sự rất lâu chưa từng ăn đồ ăn thơm ngon như vậy. Con trai ta vì mưu sinh, không ở nhà quanh năm, cả năm không gặp mặt được một lần. Có các ngươi ăn cơm cùng ta, bộ xương già này, là may mắn của ta. Lần này Hoài Nam mất mùa, đúng lúc nó ở chỗ đó, cũng không biết có thể ăn được một miếng cơm nhỏ hay không . . ."
Tiêu Đạc an ủi: "Bà yên tâm, lần này dân bị nạn từ Hoài Nam tới, quan phủ sẽ không để cho bọn họ bị đói." Hắn đã viết thư hồi Kinh, một phong thư cho Tiêu Nghị, một phong thư cho Ngô Đạo Tế. Hắn nghĩ, cho dù phụ hoàng còn có điều do dự nhưng lão sư sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bà lão cả kinh buông lỏng đũa trong tay, không dám tin hỏi: "Thật. . . Thật? Thế nhưng mà nghe bọn họ nói, sợ lưu dân làm loạn. . . Sẽ không để bọn họ tiến vào. . ."
Tiêu Đạc lắc đầu: "Bất kể là bách tính Đại Chu hay là bách tính Hoài Nam, trong mắt ta đều giống nhau. Tuy bây giờ Đại Chu chỉ chiếm đất Trung Nguyên nhưng mười năm, hai mươi năm về sau, Hoài Nam cuối cùng rồi sẽ nhập vào bản đồ Trung Nguyên, tiến hành thống nhất. Đến lúc đó bách tính Hoài Nam cũng là con dân Đại Chu, không phân khác biệt. Nếu như thế, chúng ta có lý do gì mà vứt bỏ, không quan tâm bọn họ? Chúng ta không chỉ sẽ thả bọn họ vào mà còn cho bọn họ ăn uống, nếu bọn họ đồng ý ở lại, cũng có thể được cấp đất đai ở Trung Nguyên, tiếp tục sinh sống."
Bà lão muốn quỳ xuống tạ ơn nhưng Tiêu Đạc lôi kéo bà: "Bà, không cần như thế. Đối xử tử tế với bách tính là việc hoàng thất phải làm."
Lúc hắn nói lời này, trước mắt dường như trải rộng ra một bức tranh danh sơn đại xuyên[3] của Cửu Châu. Nơi đó có Bắc Quốc tuyết lớn đầy trời, có Giang Nam mưa bụi hẻm nhỏ, còn có Trung Nguyên sông lớn đồng cỏ phì nhiêu. Hắn phải dùng mười năm mở đất thiên hạ, mười năm nuôi bách tính, mười năm tạo nên thái bình mới xuất hiện thịnh thế của năm đó. Đây là ngọn lửa hắn giấu ở trong lòng, cũng có thể gọi là giấc mơ, mặc dù lúc này vẫn có vẻ là thứ gì đó xa không thể chạm đến.
[3]Danh sơn đại xuyên: một thành ngữ của Trung Quốc chỉ ngọn núi nổi tiếng và con sông lớn
Nhưng hắn còn chưa tới ba mươi tuổi, hắn chờ được, chỉ cần vận mệnh chịu cho hắn cơ hội này.
***
Bên trong hoàng cung ở Kinh Thành, đêm đã về khuya, trời cao trăng sáng, các cung đều đã tắt đèn, cả tòa hoàng thành trở nên vô cùng yên tĩnh. Trung Nguyên đổi chủ mấy lần, người đang nắm quyền vội vàng chinh chiến tứ phương, cũng không tu sửa những cung điện này thật tốt. Bọn chúng tuy cao to nguy nga, mang theo sâm nghiêm của khí thế Thiên gia, nhưng nói tới lộng lẫy thì còn xa. cung Đại Minh của tiền triều gần đây bị hủy bởi chiến hỏa thì càng không cách nào đánh đồng.
Tiêu Nghị ở trong Tư Đức điện đánh cờ với Xu Mật Sứ tân nhiệm - Ngô Đạo Tế. Trong điện tĩnh lặng im ắng.
Thái giám gom đèn trong cung lại đặt bên cạnh hai người, Tiêu Nghị cầm lấy chén trà đặt trên bàn con bên cạnh, bưng lên uống một hớp: "Đạo tế, trẫm thua rồi. Ngươi không cần đau khổ suy nghĩ làm sao để trẫm thắng ván cờ này nữa. Đêm nay, ngươi đến thăm, suy nghĩ những thứ này cũng đủ mệt rồi. Trẫm mặc dù đã là Hoàng đế, nhưng cũng không phải không chịu thua nổi."
Ngô Đạo Tế cười nói: "Hoàng Thượng anh minh."
Tiêu Nghị đứng lên, đi đến bên cửa sổ: "Thư của Mậu Tiên ngươi đã xem qua rồi, nghĩ thế nào? Vào buổi nghị triều lần trước, đa số đại thần phản đối tiếp nhận lưu dân. Muốn chúng ta và Hậu Thục ngăn cản bọn họ tiến vào quốc cảnh."
"Thần cho rằng điện hạ nói rất có lý. Bây giờ Trung Nguyên mới ổn định, là thời gian để bách tính an định lại, phần lớn đất đai trả về cũng cần người trồng trọt gấp. Quốc khố quả thật còn chưa đủ dư dả, nhưng chỗ các vị Tiết Độ Sứ quản lý, không có khả năng không có lương thực thừa. Thần nghe nói có không ít kho lương thực, hạt thóc chất đống đến mốc meo, chỉ là không nỡ lấy ra mà thôi. Nếu chúng ta tiếp nhận những lưu dân này, để bọn họ trở thành bách tính Trung Nguyên, lúc đó còn phân biệt cái gì Đại Chu và Nam Đường? Thần cho rằng, điện hạ nhìn xa hơn chúng ta."
Tiêu Nghị gật nhẹ đầu, lại quay đầu nhìn Ngô Đạo Tế: "Ngươi có biết vì sao trẫm muốn điều Mậu Tiên đến Thiền Châu không?"
Ngô Đạo Tế sờ lấy chòm râu của mình nói: "Trong tay bệ hạ cần một thanh bảo kiếm, vung đao chặt đứt những thói xấu trong một thời gian dài trước kia, như vậy mới có thể mở ra cục diện hoàn toàn mới. Thần cho rằng, điện hạ chính là thanh kiếm sắc bén này. Chỉ có thu được lòng dân, Đại Chu mới có thể nói về cường thịnh."
"Hoàn toàn chính xác. Bây giờ trẫm còn cần ngọc tỉ truyền quốc mất tích đã lâu kia. Nếu vật này có thể thuộc về Đại Chu, không phải chính là ý trờ sao? Trẫm đã ra lệnh cho Hoàng Quan nhất định phải mang vậy này từ Cửu Lê về."
Ngô Đạo Tế sững sờ, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng, ngọc tỉ truyền quốc chính là thánh vật, không thể dùng sức mạnh lấy được."
Tiêu Nghị lạnh lùng nói: "Nếu trẫm lại không ra tay, sao biết những điêu dân sơn dã kia sẽ không trộm ngọc tỉ truyền quốc chuyển đi nơi khác, cung kính dâng cho người bên ngoài? Đến lúc đó những người phản đối trẫm sẽ mượn đề tài này nói chuyện của mình! Trẫm cứ nhịn rồi lại nhịn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy!"
Ngô Đạo Tế không biết Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho long nhan giận dữ, nên không dám mở miệng nhiều lời nữa.
Thái giám tới bẩm báo: "Hoàng Thượng, Lễ bộ Thượng thư Vương Phần đại nhân cầu kiến."
Vương Phần từ trước đến nay là lão hồ ly bo bo giữ mình, vào thời gian Hán đế và Tiêu Nghị đánh đến không chết không thôi, ông ta đóng chặt cửa chính, núp ở trong nhà, không nghiêng về bên nào cả. Bởi vì lấy quan hệ của Thái Hậu, Hán đế cũng không hề động đến ông ta, mà Tiêu Nghị sau khi lên ngôi, vì ổn định lòng của cựu thần, tự nhiên cũng thăng quan cho ông ta. Chỉ có điều Ngô Đạo Tế và những người đã từng bị Vương Phần đè đầu, bây giờ đều leo đến trên đầu Vương Phần, làm sao cũng không chào đón vị Lễ bộ Thượng thư này.
Ngô Đạo Tế đứng lên nói: "Nếu Vương đại nhân có việc gặp mặt Hoàng Thượng, vậy thần cáo lui trước."
Hoàng đế rốt cục gật đầu thả người, Ngô Đạo Tế khom người rời khỏi, tại cửa ra vào chạm mặt Vương Phần, không mặn không nhạt làm lễ chào hỏi lẫn nhau. Mặc dù đêm đã khuya nhưng mà Hoàng đế để cho chúng thần thảo luận chính sự được thuận tiện, trong cung đã cố ý sắp xếp chỗ ở, Ngô Đạo Tế cũng không cần đêm khuya xuất cung. Ngô Đạo Tế quay đầu nhìn Tư Đức điện, vẫn gọi gã sai vặt ở đằng trước đến, dặn dò hắn ta một lúc. Gã sai vặt hiểu ý, vội vàng chạy đến cung Từ Nguyên - chỗ hoàng hậu ở.
Cung Từ Nguyên đã có mấy năm không có chủ mới, trước khi Sài Thị vào ở, cung nhân mất rất nhiều sức lực tu sửa, bây giờ mới có chút dáng vẻ. Sài Thị đã nghỉ ngơi, gã sai vặt liền nói ý tứ của Ngô Đạo Tế cho Thu Vân. Thu Vân hiện giờ là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, giúp đỡ xử lý mọi việc hậu cung, rất có chủ ý. Sau khi nàng ấy nghe gã sai vặt nói xong thì nói: "Trở về bẩm báo với Ngô đại nhân, hãy nói ta nhất định sẽ chuyển lời lên Hoàng hậu nương nương, đa tạ ý tốt của ông."
"Vậy làm phiền cô cô." Gã sai vặt hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng rời đi, không dám ở lâu tại nội cung.
Thu Vân đi trở về tẩm điện của Hoàng hậu, trong tay xách theo ngọn đèn l*иg nhỏ, vốn muốn giúp hoàng hậu thêm một chút hương mộc an thần bên trong lư hương nhưng Sài Thị cũng đã tỉnh, bên kia màn truyền đến giọng nói của bà: "Thu Vân, mới vừa rồi là ai tới?"
Thu Vân vội vàng đi đến trước màn, thấp giọng nói: "Là tùy tùng bên cạnh Ngô đại nhân, đến nhắc nhở ngài một chút. Vương đại nhân hình như lại tới trước mặt Hoàng Thượng làm mối cho cô nương Hồ gia."
Một bàn tay trắng nõn xốc màn lên, Sài Thị thong dong ló đầu ra, thở dài: "Hai nhà Vương Hồ vốn là quan hệ thông gia, cùng tiến cùng lui cũng là lẽ thường. Vương gia từng trèo cao kết thân với Kỳ Vương, bởi vậy lại muốn làm mai, gả cô nương Hồ gia cho Kỳ Vương làm phi tử."
Thu Vân vội vàng đi lấy áo choàng cho Sài Thị trùm lên: "Bây giờ trong triều trên dưới đều đang nói Hoàng Thượng ngày càng coi trọng Kỳ Vương, cho điện hạ chúng ta tới địa phương như Thiền Châu là cố ý xa lánh. Tha thứ cho nô tỳ lắm miệng, điện hạ chúng ta thật sự quá tủi thân. Rõ ràng có công lập quốc, đi theo Hoàng Thượng vào sinh ra tử, năng lực còn bày ở đó, chỉ phong một chức quận hầu Thái Nguyên. . . So với Kỳ Vương thì cách xa vạn dặm. Nương nương, không bằng chọn cho điện hạ một cửa hôn nhân có thế lực, nô tỳ thấy thiên kim Tống gia cũng không tệ. Tống đại nhân bây giờ là Tuyên Huy Sử, lại ra trấn giữ một phương, trong nhà hai người con rể là Hoàng đế, gia thế tốt số một. . . . Không phải ông ấy tới bái kiến nương nương à?"
Sài Thị vịn Thu Vân, ngồi ở trên giường, ngước mắt nhìn nàng ấy: "Làm sao có thể ủy khuất Thiên kim Tống gia làm tiểu thϊếp?"
"Nhưng. . . " Thu Vân sợ hãi nhìn Sài Thị một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng Thiếu phu nhân đã mất tích nửa năm, hoàn toàn không có tin tức. . ."
Sài Thị nghiêm túc nói: "Chỉ cần không có tin tức chứng minh nó không còn trên đời, nó chính là chính thê của Mậu Tiên, bất kỳ người nào cũng không được vượt qua nó. Thu Vân, ngươi đừng quên, nếu không có nó, hôm nay làm sao ta và ngươi có thể khỏe mạnh ở chỗ này nói chuyện? Tuy thiên kim Tống gia tốt, nhưng Mậu Tiên cũng sẽ không cần. Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
"Nhưng phía Kỳ Vương khó đảm bảo không sinh tâm tư gì. . ." Thu Vân là thật lòng sốt ruột thay Tiêu Đạc: "Vậy cho điện hạ cưới một tiểu thϊếp gia thế hùng hậu cũng tốt ạ."
"Tính tình của Kỳ Vương ngươi còn không biết? Chưa từng nghĩ tới tranh với Mậu Tiên cái gì. Lúc Hoàng Thượng phong tước cho nó, nó còn chạy đến Tư Đức điện ầm ĩ một trận, sau đó vẫn là Mậu Tiên khuyên nó rời đi." Sài Thị cười lắc đầu: "Cam lòng làm tiểu thϊếp, tất nhiên là thứ nữ trong gia đình giàu có hoặc là đích nữ trong gia đình không tiền không thế lực thì không giúp được Mậu Tiên. Chỉ cần Thục phi không gây chuyện thì hậu cung sẽ thái bình."
Thu Vân mang vẻ mặt đau khổ: "Thục phi nương nương làm sao có thể không gây chuyện. . ."
Cung Ung Hòa cách cung Từ Nguyên không xa, bây giờ là nơi ở của Tiết thị. Tiết thị nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày mình trở thành cung phi. Lúc trước bà ta cảm thấy khoảng thời gian Sài Thị làm cung phi kia chính là vốn liếng đủ để cao cao tại thượng, bây giờ bản thân bà ta cũng là cung phi, cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Mặc dù vẫn bị Sài Thị đè đầu nhưng dù sao con của bà ta đã leo lên đầu Tiêu Đạc.
Mỗi ngày bà ta đều nhận được lễ vật từ đại thần trong triều và gia quyến của những đại thần đó, họ tranh nhau muốn làm chính phi của con trai bà ta. Trong đó còn có mấy nhà lúc trước bà ta từng mời bà mối tới cửa làm mai lại bị trả trở về. Nhớ ngày đó, con trai của bà ta chỉ là một đứa con thứ, những người này coi thường đủ điều, bây giờ con trai của bà ta lại đường đường là Kỳ Vương, muốn nữ nhân nào lại không có, làm sao có thể coi trọng những người này nữa?
Tiết thị trả lại toàn bộ đồ của những nhà lúc trước đã cự tuyệt bà ta. Bà ta sinh ra ở gia đình buôn bán giàu có, cũng không phải chưa từng thấy vàng bạc tiền tài. Hơn nữa Sài Thị muốn lục cung cần kiệm không được xa xỉ, chỉ Lý Thái hậu tiền triều của Thọ Khang cung bên kia là có thể theo chế độ cũ. Tiết thị liền lấy đó làm danh nghĩa, hung hăng đánh lên mặt những người kia. Kêu bọn họ đã từng "mắt chó coi thường người khác"!
Về phần tiểu nữ nhi Hồ gia . . . Sài Thị mở chân dung nhìn một chút, tuổi vừa mới mười lăm, mấy ngày trước đây từng gặp ở cung yến, có một chút kiêu căng, nhưng tướng mạo ngược lại là còn muốn xuất chúng hơn tỷ tỷ ba phần.
Hồ Hoằng Nghĩa bởi vì có công nên được thăng lên làm Xu Mật phó sứ, gần đây có phần cuồng vọng tự đại, nhiều lần khiêu chiến với Hoàng Thượng, không ổn trọng bằng những đại thần như Chu Tông Ngạn, Ngô Đạo Tế, Tống Diên Ác, nhưng tốt xấu cũng là trọng thần, rất được Hoàng Thượng coi trọng, cưới nữ nhi của ông ta cũng sẽ không chênh lệch.
Thực ra Tiết thị vừa ý nhất chính là nữ nhi của Tống Diên Ác - Tống Oánh, vào lần cung yến của mấy ngày trước, bà ta đã từng ở xa xa nhìn thấy vị quý nữ kia, bởi vì từ nhỏ ra vào cung đình, đoan trang ổn trọng, tướng mạo trưởng thành, chưa nói tới các phương diện khác, giữa lông mày lại có mấy phần giống Vi Nhiễm. Nghe nói cầu thân người đạp thủng cánh cửa, Tống đại tiểu thư vẫn không chịu gật đầu. Tống Diên Ác ngược lại tập trung tinh thần muốn trông ngóng Tiêu Đạc, có làm thϊếp cũng sẽ không ngại. Nhưng Tiết thị nói bóng nói gió nhắc đến thì Tống Diên Ác lập tức ra sức từ chối.
Tiết thị hừ lạnh một tiếng. Giờ phút này, con của bà ta muốn loại nữ nhân gì mà không có, cũng không cần Tống gia của ông ta.
"Hồi Hương, ngày mai ngươi mời tiểu thư Hồ gia vào trong cung."
Hồi Hương đáp một tiếng dạ, thầm nghĩ Thục phi nương nương đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, thì ra là đang đánh tâm tư lên tiểu thư Hồ gia ư? Nhưng mà Kỳ Vương điện hạ không đồng ý đâu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.