Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 94: : Ngọc Tỷ Truyền Quốc
Bạc Yên
28/10/2023
Quân doanh của Hoàng Quan cách núi Cửu Lê cũng không xa, bởi vì Phục Châu đang chờ ý chỉ xử lý lưu dân Hoài Nam của triều đình, Hoàng Quan phụng mệnh giúp đỡ, bởi vậy hết sức quan tâm động tĩnh của lưu dân. Hiện giờ Phục Châu dừng việc nhận số lượng lớn lưu dân từ Hoài Nam vọt tới, Kiến Hưng thành là châu tự trị của Phục Châu, vì phòng ngừa lưu dân tràn vào nhiễu loạn trật tự nên Thích Sứ đã hạ lệnh đóng cửa thành lại, nghiêm cấm bách tính ra vào.
Nhưng lưu dân tụ tập trước thành không chịu rời đi, thậm chí mang theo già trẻ tụ lại ngày càng nhiều, mỗi ngày bọn họ ở dưới thành đau khổ cầu khẩn, Thích Sứ Phục Châu không đành lòng, sai người ra khỏi thành dựng lều tạm cho bọn họ che gió che mưa, còn thỉnh thoảng cấp cho chút thóc gạo. Nhưng triều đình chưa truyền đạt ý chỉ, một Thứ sử như hắn cũng không dám tự tiện làm chủ cho người vào.
Lần này Hoài Nam đột ngột xảy ra thiên tai, đám người bất ngờ. Nam Đường ở bên trong ấn tượng của người Trung Nguyên vô cùng giàu có, nhưng triều đình Nam Đường cũng không thể bỏ mặc sống chết của bách tính nước mình, để mặc nhiều bách tính chạy trốn tới nước khác. Hậu Thục không gần Hoài Nam bằng Đại Chu, số lượng lưu dân vĩnh viễn không nhiều bằng biên cảnh Đại Chu. Bây giờ có một số nạn dân vì trút căm phẫn còn ở ngoài thành phóng hỏa, phá hủy chiến hào Phục Châu dùng để phòng ngự, binh sĩ Đại Chu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì.
Hoàng Quan vừa đưa tiễn Thứ sử Phục Châu đến thúc giục xong, chỉ cảm thấy bản thân sứt đầu mẻ trán, nhưng đạo ý chỉ Hoàng Thượng xuống không phải giải quyết những lưu dân này như thế nào mà là muốn hắn đi lấy ngọc tỉ truyền quốc. Chuyện này. . . phải làm sao giải quyết đây? Đừng nói ngọc tỉ truyền quốc có ở Cửu Lê hay không còn chưa xác định được, cho dù xem như có đi thì chính thê của Đại điện hạ là vu nữ tộc Cửu Lê, trước đó Đại điện hạ còn cố ý dặn dò hắn trông chừng thật kỹ. Hắn cũng không thể bắt hết đám người dân tay không tấc sắt này lại, nghiêm hình bức cung chứ?
Hoàng Quan mặt ủ mày chau, tin tức đưa cho Tiêu Đạc vẫn cứ giống như đá chìm đáy biển. Hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lúc này, ngoài trướng dấy lên âm thanh ồn ào không nhỏ, Hoàng Quan kêu một người tiến vào, không vui chất vấn: "Bên ngoài có chuyện gì? Ồn ào làm cho bản soái đau đầu!"
"Tiết soái! Ngoài doanh trại có một người tới, tự xưng là. . . Là quận hầu Thái Nguyên!" Vệ binh trước trướng chạy vào, kinh sợ bẩm báo nói.
Hoàng Quan thổi xuống chòm râu, quát: "Quận hầu Thái Nguyên cái cứt chó, bản soái còn là Kỳ Vương đó! Bản soái đang suy nghĩ, đừng để những loại người không liên quan kia đừng đến quấy rối!"
Vệ binh đáp một tiếng, đang muốn ra ngoài thì chợt nghe hai tiếng kêu thảm ngoài trướng.
"Tiết soái, ngài vẫn nên đi xem một chút đi, phong thái của người kia thật sự không giống như người bình thường." Vệ binh nhỏ giọng nói: "Vừa rồi doanh tiền có hai đô đầu bởi vì chơi đánh bạc thua đỏ mắt nên đánh nhau, chúng huynh đệ khuyên như thế nào cũng vô dụng, lại bị người kia hai ba chiêu đánh ngã."
Hoàng Quan sửng sốt một chút, đứng dậy đi ra soái trướng, nhìn về phía xa xa, phía trước nơi trú quân, cát vàng bay trên trời cao, người đông nghìn nghịt. Bởi vì người vây xem quá nhiều nên nhìn không rõ ràng. Hắn tiến lên đẩy ra đám người ra, chen đến phía trước, chỉ thấy hai tên sĩ quan đang vây xung quanh một nam tử cao lớn. Hai người họ chiêu nào chiêu nấy xông thẳng đến mặt nam tử, nam tử để một tay ở phía sau, trái tránh phải tránh, động tác hết sức nhanh nhẹn.
Một sĩ quan ra quyền, bị nam tử kia bắt lấy cổ tay, dưới chân mất tự do một cái, hắn ta liền quỳ trên mặt đất, trong miệng gào khóc kêu đau. Một tên sĩ quan khác thừa cơ đi qua ôm lấy eo của nam tử, ý đồ quật ngã nam tử nhưng nam tử kia lại không nhanh không chậm dùng một cánh tay xách lưng quần hắn ta, mạnh mẽ quăng hắn ta ngã văng ra ngoài. Sau đó trong tay nam nhân kéo một người, đi tới một cước giẫm lên l*иg ngực của một người khác.
Người bị giẫm kia kêu đau đớn một tiếng, ôm chân nam nhân há miệng liền mắng. Nam nhân nhíu mày, giật khăn trùm đầu đầy mồ hôi trên đầu hắn ta xuống, nhét vào trong miệng của hắn ta.
Hai tên sĩ quan này đều là Đại tướng dưới trướng Hoàng Quan, thân thủ đã là bất phàm, nhưng ở trước mặt nam tử này giống như gà bệnh. Binh sĩ đứng ở xung quanh xem náo nhiệt thốt lên từng trận âm thanh khen hay, vỗ tay tán thưởng tới tấp, nét mặt của nam nhân vẫn cao ngạo lạnh lùng, thân thể cường tráng thẳng tắp ẩn chứa khí thế cương dương bừng bừng. Dưới ánh nắng mặt trời, cánh tay hắn lộ ra vẻ rắn chắc, những giọt mồ hôi óng ánh tỏa sáng giống như mãnh thú giẫm con mồi ở dưới lòng bàn chân, trong mắt đều là khí thế chinh phục mãnh liệt.
Hoàng Quan cuối cùng đã thấy rõ khuôn mặt nam tử, vội vàng chạy đến trước mặt hắn quỳ xuống: "Điện hạ! Sao ngài lại tới đây nơi đây?" Trước đó hắn cũng không nhận được bất kỳ tấu trình thông báo mà!
Các binh sĩ vốn còn đang suy đoán nam nhân nửa đường gϊếŧ người đi tới rốt cuộc là lai lịch gì, nhìn thấy Hoàng Quan quỳ xuống mới biết người này quả nhiên là quận hầu Thái Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, khó trách thân thủ tốt như vậy! Trong lúc nhất thời, một đám người đông nghìn nghịt quỳ xuống bên cạnh Tiêu Đạc.
Lúc này, Tiêu Đạc mới buông lỏng tay, hai sĩ quan bị hắn chế trụ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, người bị nhét khăn trùm đầu vào trong miệng kia chỉ có thể khẩn thiết phát ra chút âm thanh "ngô ngô ngô". Vừa rồi hắn ta mắng Tiêu Đạc cái gì? "Gia gia gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời của ngươi!", "Đồ con rùa tiên sư mày!" Hắn ta cũng đã có suy nghĩ muốn tự tử nên chắc. . . Sẽ không bị mất đầu chứ?
Tiêu Đạc trực tiếp bước qua bọn họ đi đến trước mặt Hoàng Quan thì dừng lại, chắp tay nói: "Cùng ta đi vào."
Hoàng Quan vội vàng từ dưới đất bò dậy, quay đầu dùng tay hung hăng chỉ chỉ hai tên sĩ quan gây chuyện kia, đi theo Tiêu Đạc vào trong trướng. Bên trong soái trướng này bố trí rất đơn sơ, sắc mặt Tiêu Đạc đã hoà hoãn lại, đi đến trên soái y ngồi xuống.
Hoàng Quan vội vàng lấy khăn đưa tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao điện hạ lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Không phải ngài nên ở Thiền Châu. . ."
Tiêu Đạc nhận lấy khăn, vừa lau tay vừa nghiêm nghị nói ra: "Ta có việc, cải trang xuất hành. Ngược lại, lính của ngươi nên được quản lý tốt hơn đi. Trong quân nghiêm cấm chơi đánh bạc, ngươi là người cầm đầu không biết được à? Huống chi thanh thiên bạch nhật, hai tên tướng lĩnh bởi vì chuyện như thế mà ở ngay trong doanh ra tay đánh nhau, nếu như truyền ra ngoài thì sau này Đại Chu ta làm sao trị quân?"
Hoàng Quan cúi đầu, nét mặt có vẻ hổ thẹn: "Điện hạ nói đúng lắm, mạt tướng nhất định quản giáo chặt chẽ, sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự nữa."
Thực ra hắn cũng có chỗ khó, coi giữ biên quan lạnh lẽo cực khổ, nếu không cho các tướng sĩ tìm một chút việc vui thì ai bằng lòng chịu cái khổ này đây!
Tiêu Đạc cũng không vòng vo với hắn, hỏi: "Ta từ bên Cửu Lê tới, ngươi phái quan binh đến dưới núi Cửu Lê là có chuyện gì?"
Hoàng Quan ngẩn người, cân nhắc vài lần mới trả lời: "Mạt tướng thật sự là bất đắc dĩ. Lúc trước, có thám tử báo lại rằng trông thấy người lạ mặt ra vào núi Cửu Lê, thuộc hạ bèn phái người đi hỏi một tiếng. Nào biết người được phái đi trở về hồi bẩm, Đại tù trưởng và Đại Tế Ti Cửu Lê đều không chịu gặp, ngược lại xuất hiện một Tộc trưởng gì đó đuổi hắn ta trở về, còn nói việc nhà của Cửu Lê không cần những người ngoài là chúng ta nhúng tay. Mạt tướng nghĩ thầm vậy thì mặc kệ đi, tóm lại điện hạ chỉ cần mạt tướng trông chừng bọn họ là được rồi. Nhưng khoảng thời gian trước có một người từ trên núi trốn xuống nói nội bộ Cửu Lê Tộc bất ngờ làm phản, muốn chọn Đại tù trưởng mới, bây giờ toàn bộ trại đều bị một số tráng đinh lai lịch coi giữ. Mạt tướng phái người đi nghe ngóng, nói là thì ra vị Đại tù trưởng kia đem bảo bối truyền thụ đời đời trong tộc gì đó giấu đi, mưu tính đưa cho nước khác. Mạt tướng lo lắng vật kia chính là. . . Ngọc tỉ truyền quốc, lập tức báo cáo cho Kinh Thành, Hoàng Thượng muốn mạt tướng bằng bất cứ giá nào phải lấy được ngọc tỉ truyền quốc, không thể rơi vào trong tay nước khác. . . Chuyện này, mạt tướng không phải khó cả đôi đường sao? Chỉ có thể trước tiên vây quanh núi, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Mạt tướng cũng truyền tin cho điện hạ, thế nhưng không đợi được điện hạ hồi âm."
"Vài ngày trước ta rời khỏi Đại Chu, vừa mới trở về."
Tiêu Đạc đơn giản dặn dò một câu, tay sờ cằm. Dựa theo tính tình của Vi Khôn, lúc trước Dương Tín xông lên núi cũng không thể khiến ông nhả ra, chắc chắn sẽ không tùy tiện đưa ngọc tỉ truyền quốc đến nơi khác như vậy, nhất định là Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì. Thật ra, từ khi Vi Hân thông qua nghi thức hỏa gia, toàn bộ sự việc đã rõ ràng có hơi kỳ quặc. Có lẽ trong tộc có người nào đó làm gian tế nằm vùng.
Hắn nói với Hoàng Quan: "Ta muốn âm thầm lên núi một chuyến. Ngươi bảo người dưới núi lén thả ta đi vào, không được kinh động trên núi."
"Vậy mạt tướng phái mấy người bảo vệ điện hạ. . ." Hoàng Quan lập tức nói.
Tiêu Đạc khoát tay nói: "Ta đã từng lén lút lẻn vào Cửu Lê, đối với địa thế rất rõ ràng. Nhiều người thì mục tiêu quá lớn, một mình ta ngược lại thuận tiện."
Hoàng Quan tưởng rằng Tiêu Đạc là lần đầu tiên đến Cửu Lê, không ngờ hắn đã dò xét địa hình rồi, lập tức yên tâm không ít. Dựa vào thân thủ của Tiêu Đạc, lên núi nhất định không có vấn đề, phái thêm hai người đi theo chỉ sợ sẽ còn kéo chân hắn, nên hắn ta gật đầu chấp nhận. Cho rằng một đám điêu dân sơn dã Cửu Lê cũng không xảy ra tai họa động trời gì được. Ngược lại dưới núi đều là người của hắn ta, dám không thành thật thì bắt hết toàn bộ.
Tiêu Đạc đứng dậy đang muốn ra ngoài, lại quay đầu lại nói: "Ngươi phái người lên trấn trên chân núi Cửu Lê, giúp ta bảo vệ phu nhân. Ta sợ trong lòng nàng sốt ruột, một mình chạy lên núi. Ta để Ngụy Tự ở bên người nàng nhưng vẫn có chút không yên lòng."
"Phu. . . Phu nhân cũng ở đây ạ?" Đầu lưỡi Hoàng Quan trở nên không lưu loát. Đã từng là đệ nhất mỹ nhân Cửu Lê, còn bẻ gãy một nhân vật như Tiêu Đạc, hắn ít nhiều có chút tò mò, nếu như có thể đánh cược mùi hương dung mạo. . . Hoàng Quan lập tức nói: "Mạt tướng tự đi!"
Tiêu Đạc gật đầu, lại tiếp tục dặn dò một lần: "Nàng có thai, nếu như không nghe khuyên bảo, ngươi cũng khách khí chút, không được động thủ đả thương nàng. Nếu không ta chỉ hỏi tội mình ngươi."
"Mạt tướng đã biết, điện hạ cứ yên tâm đi đi."
***
Trên núi Cửu Lê gió thổi bốn mùa không thay đổi, mây trôi biến ảo vô thường, lá cây của những gốc cây già trăm tuổi kia bị gió thổi phát ra tiếng "ào ào". Ánh nắng lọt qua kẽ lá, rắc lên trên mặt đất những đốm sáng li ti. Sơn trại cổ xưa, yên tĩnh mà bình thản.
Chỗ lối vào trại lớn Cửu Lê chất một đống sừng hươu, mấy thanh niên đang canh giữ ở nơi đó, trò chuyện với nhau, tất cả đều mang thần sắc nghiêm túc.
Trên quảng trường miếu Vu Thần phía sau bọn họ, Tộc trưởng Trâu thị nghiêng đầu hỏi Trâu thị: "Rốt cuộc ngươi đã hỏi ra hay chưa? Dưới núi đã bị An Viễn Tiết Độ Sứ phái binh bao vây, chắc chắn hai ngày nay sẽ tấn công lên núi. Mặc dù người của chúng ta đã khống chế được toàn bộ Cửu Lê, nhưng với binh sĩ Đại Chu không thể lấy đá chọi với đá. Không có bao nhiêu thời gian."
Trâu thị cau mày nói: "Ngươi tưởng ta không vội? Lão già kia bị phong tật[3], nói chuyện vốn cũng không lưu loát, sau khi ta trở mặt, hắn lại càng một chữ cũng không chịu nói. Tên tiểu nhân kia càng là người xương cốt cứng rắn, mềm không được cứng không xong. Nếu không phải Vương Tường ở trong tay chúng ta, ngươi cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở lại? Có điều, ta thấy Vi Mậu là thật sự không biết ngọc tỉ truyền quốc giấu ở nơi nào, chỉ có mỗi lão già biết."
[3]Phong tật: rối loạn thần kinh, rối loạn tâm thần.
Tộc trưởng Trâu thị chắp hai tay sau lưng: "Vậy ngươi đi hỏi Vi Khôn lần nữa. Ngươi và hắn là phu thê nhiều năm, chẳng lẽ không biết điểm yếu của hắn là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, bên Thái Nguyên đợi không được bao lâu nữa đâu."
Thần sắc của Trâu thị biến đổi: "Ta, vậy thì ta đi thử một chút."
Bà ta vội vàng trở lại chỗ ở, trước tiên rót chén nước, hít sâu một hơi, mới đi đẩy cửa phòng Vi Khôn ra. Trong phòng có cỗ mùi thuốc nồng nặc, cửa sổ đóng rất chặt, ánh sáng lờ mờ. Vi Khôn nằm ở trên giường, thấy bà ta tiến vào, lập tức trợn tròn mắt, khóe miệng hơi co rút, lại không cách động đậy, cũng nói không ra được một lời.
Trâu thị mỉm cười như ngày trước: "Phu quân, ta bưng nước đến cho chàng đây. Chàng có muốn uống một chút hay không?" Nói xong, ngồi xuống bên giường, đỡ Vi Khôn ngồi dậy. Bàn tay Vi Khôn liên tục run rẩy, rốt cục nhấc lên một chút sức lực, dùng sức đổ chén nước kia."Phanh" một tiếng, cái chén lăn xuống mặt đất, bể thành mấy mảnh.
Trâu thị giận dữ, đẩy Vi Khôn về giữa giường một cái. Bởi vì vừa rồi Vi Khôn dồn hết sức lực cho nên vẫn luôn thở hồng hộc, trong miệng phát ra tiếng rên đau khổ.
Trâu thị từ trên cao nhìn xuống ông: "Lão già không biết điều còn bướng bỉnh! Ta hầu hạ ngươi không công nhiều năm như vậy, nhận được cái gì? Khuyên ngươi mau nói ra tung tích của ngọc tỉ truyền quốc. Ta biết, vật kia chắc chắn giấu ở nơi nào đó của trại lớn Cửu Lê, hơn nữa chìa khoá còn ở trên người ngươi, đúng không?"
Vi Khôn giống như không nghe thấy lời của bà ta, chỉ nhắm mắt lại, hô hấp ô ồ. Làm sao ông cũng không ngờ, người bên gối mười năm sẽ liên kết với Tộc trưởng Trâu thị cấu kết người ngoài, mưu tính lấy được ngọc tỉ truyền quốc, còn giam lỏng ông và Vi Mậu, giội tất cả nước bẩn lên trên người hai cha con bọn họ.
Hiện giờ các tộc trưởng khác đều cho rằng ông muốn lén lút đưa ngọc tỉ truyền quốc ra khỏi Cửu Lê đổi lấy tiền tài. Lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì bệnh phong tật của ông lại tái phát, giống như người vô dụng, Trâu thị cũng không muốn cứu chữa cho ông.
Vi Khôn ân hận lúc đầu đã làm sai. Năm đó ông đi hang động, nơi gặp Lâm Đào lần đầu tiên để tưởng niệm về người vợ đã mất, đúng lúc nhìn thấy quả phụ Trâu thị ôm con thơ Vi Hân cùng đường bí lối muốn nhảy núi. Ông nhất thời mềm lòng cứu được mẹ con bọn họ, sau đó đón nhận bọn họ trở thành người nhà. Nhiều năm như vậy, Trâu thị luôn cẩn thận dè dặt, cố gắng hầu hạ ông, nhưng ông không nghĩ rằng bà ta che giấu sâu đến như vậy. Vào thời điểm hai mẹ con bọn họ tính kế hãm hại Yêu Yêu, lẽ ra ông nên cảnh giác. Nhưng ông vẫn cho rằng đây chẳng qua là bà ta nhất thời đi sai đường.
Trâu thị đương nhiên biết tính tình của Vi Khôn quật cường cỡ nào, lúc trước Dương Tín đe dọa như vậy cũng không thể cạy được miệng của ông, biện pháp bình thường tất nhiên cũng vô dụng. Bà ta nhẫn nhịn ngồi ở bên giường, từ trong ngực lấy ra nửa khối đá, đó là vật sau khi Vi Hân thông qua nghi thức hỏa gai, Vi Khôn đích thân đeo lên cho nàng ta.
"Ngươi còn nhớ rõ cái này không? Ngươi cho Hân nhi. Bây giờ tính mạng của Hân nhi gặp nguy hiểm, nó là đứa con gái duy nhất của ta, ta nhất định phải cứu nó. Ta không muốn làm khó ngươi và Vi Mậu, nhưng nếu không lấy được ngọc tỉ truyền quốc, bọn họ sẽ gϊếŧ nó! Ta thà chết cũng không thể để nó xảy ra chuyện. Giống như Lâm Đào năm đó biết rõ sinh Vi Nhiễm thì mình sẽ chết, nhưng vẫn là nghĩa vô phản cố[4] sinh nàng ra. Tấm lòng người làm mẹ, ngươi hiểu không? Chỉ cần ngươi nói cho ta ngọc tỉ truyền quốc ở đâu, ta sẽ cầm lấy ngọc tỉ, vĩnh viễn rời khỏi Cửu Lê."
[4] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Vi Khôn đột nhiên mở mắt, nhìn hòn đá kia một chút, cố gắng muốn nói chuyện. Trâu thị tưởng rằng ông rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, liền vội vàng ghé tai đến bên miệng của ông, chỉ nghe ông nói năng không hoàn chỉnh: ". . . Ngươi. . . đừng có mơ. . ."
"Vi Khôn, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Trâu thị tức giận đứng lên, hai mắt tóe lửa, tay chỉ vào Vi Khôn nói: "Con gái của ta không sống được, con của ngươi và đứa cháu chưa ra đời của ngươi, tất cả đều đừng nghĩ tới sống sót. Nói thật cho ngươi biết, bốn phía cái trại này đã bị chúng ta chôn đầy thuốc nổ rồi. Ngươi không nói, được thôi, vậy hãy cùng người trong tộc ngươi và ngọc tỉ truyền quốc kia biến mất hết đi!"
Trâu thị nói xong, quay người muốn đi ra, thì lại nghe được Vi Khôn ở sau lưng khó khăn phát ra một tiếng: "Nói. . ."
Bà ta bĩu môi, quay đầu lạnh lùng nhìn nam nhân nằm ở trên giường: "Thế nào, rốt cuộc ngươi đã chịu nói?"
Vi Khôn cố hết sức giơ tay lên, chỉ vào tảng đá trong tay Trâu thị, bờ môi run run, phát âm gian nan. Trâu thị ngồi trở lại bên cạnh ông một lần nữa, cầm lấy ngân châm trên bàn, cấp tốc đâm vào mấy huyệt đạo trên đầu ông. Vi Khôn cảm thấy tư chi tê dại đã có một chút xíu tri giác, cố gắng hết sức nói ra: "Cái này. . . Chính là. . . Chìa khóa của. . . cửa ra vào. . ."
Trâu thị giật mình nhìn nửa khối đá trong tay, làm thế nào cũng không ngờ, cái vật không ra gì này thế. . . thế mà là chìa khoá?
"Ngươi không có gạt ta chứ?" Trâu thị nghi ngờ hỏi. Bà ta vẫn còn có phần không tin, nếu thứ này thật sự quan trọng như vậy thì làm sao Vi Khôn lại dễ dàng cho Vi Hân?
Vi Khôn tiếp tục nói: "Chỉ. . . nửa khối này thì không đủ. Còn cần. . . nửa khối còn lại. . ."
"Vậy nửa khối còn lại ở đâu?" Trâu thị vội vàng hỏi.
Vi Khôn lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chắc là ở. . . trên người. . . hậu nhân của. . . Văn Xương. . . Quốc sư. . ."
"Ngươi đùa bỡn ta?" Trâu thị nhướng lông mày: "Nói nửa ngày, tảng đá không hoàn chỉnh này, vẫn là không lấy được ngọc tỉ truyền quốc. Vậy thì để làm gì!"
Vi Khôn nhìn bà ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn: ". . . Tha cho cả tộc. . . không được sao? Bọn họ là. . . người vô tội. . . ta có thể dẫn ngươi. . . đi Tàng thư động. . ."
Tàng thư động? Thì ra ngọc tỉ truyền quốc cho tới nay đều ở Tàng thư động? Trâu thị cầm tảng đá kia, nghĩ thầm bất kể như thế nào đều phải đi Tàng thư động nhìn thử một chút, có lẽ sẽ phát hiện manh mối gì đó. Chuyện cho tới bây giờ, bà ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tin tưởng tên khốn Lưu Mân kia nữa. Lúc trước bà ta gặp gỡ ông ta, làm người tình của ông ta, ông ta đã không nghĩ tới chịu trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không tới lúc phải dùng tới bà ta mới phái người đến liên lạc.
Bây giờ bà ta chỉ muốn tìm được ngọc tỉ truyền quốc, đem đi đổi Vi Hân, sau đó sẽ cùng nữ nhi đến Giang Nam hoặc Hậu Thục, rời xa thị phi của Trung Nguyên. Hơn nữa cái nơi rừng sâu núi thẳm này, bà thật sự nán lại đã đủ rồi.
Trâu thị đem lời của Vi Khôn nói với Tộc trưởng Trâu thị, Tộc trưởng Trâu thị mừng rỡ, lập tức kêu hai tên người hầu cường tráng khiêng Vi Khôn, cùng nhau đi Tàng thư động. Bây giờ tộc dân Cửu Lê đều đóng cửa không ra ngoài, sợ chọc phải phiền toái, đương nhiên sẽ không có ai quan tâm bọn họ đang làm cái gì.
Tàng thư động của Cửu Lê nằm ở một hang động phía sau núi, được dẫn dắt bởi một sạn đạo[5] cũ kỹ phủ đầy rêu xanh, hai bên sạn đạo đều là cổ thụ xông thẳng lên trời xanh, cành lá rậm rạp, che khuất tất cả ánh sáng, bốn phía có chút âm u. Bên trong Tàng thư động để sách thuốc và điển tỉnh từ thượng cổ lưu truyền xuống, sau khi Vu y chết đi, văn tự thượng cổ gần như không ai có thể xem hiểu, nơi đó đã hoang phế rất lâu rồi.
[5]Sạn đạo: đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực
Trâu thị giơ nến, đi đến trước Tàng thư động, dùng chìa khóa lục soát từ chỗ Vi Khôn mở khóa sắt bên trên cửa.
Trong động rất tối, có mùi ẩm ướt mốc meo.
Tộc trưởng Trâu thị giục bà ta đi phía trước, bà ta bất mãn giơ đế đèn đi trước, phất tay kéo một chút mạng nhện, sau đó tìm được đế đèn bên trong Tàng thư động, thắp sáng từng cái, trong động mờ tối lập tức sáng trưng.
Lúc này Tộc trưởng Trâu thị mới đi tới, nhìn xuống cái động vô cùng to lớn này, khắp nơi đều là giá sách, xếp đủ loại sách, trên mặt đất còn có rất nhiều thẻ tre nằm rải rác. Ông ta che miệng mũi nói: "Ngọc tỉ truyền quốc thật sự giấu ở nơi này sao?"
"Ông ta nói." Trâu thị nhìn về phía Vi Khôn, cầm nến soi rọi bốn phía.
Tộc trưởng Trâu thị đi đến trước mặt Vi Khôn, chạm phải khí thế nghiêm nghị trong mắt đối phương, trong lòng vẫn có chút rụt rè, dù sao ngày bình thường, ông ta đều nghe lệnh của Vi Khôn. Nhưng đã đến lúc này, những cái làm bộ làm tịch, giả ý hùa theo kia cũng có thể thu lại hết rồi. Ông ta nói: "Rốt cuộc ngọc tỉ truyền quốc ở đâu? Ngươi nói thẳng ra thì ít phải chịu đau khổ."
Vi Khôn dời ánh mắt, nhìn về phía Tây Nam. Trâu thị theo ánh mắt của ông đi tới, phát hiện trên giá sách hình như có một số hình vẽ kỳ lạ. Bà ta lập tức gọi hai tên tôi tớ cường tráng kia qua, đẩy từng tầng từng tầng giá sách ra. Đằng sau nó là một bản đồ sao to lớn, hùng vĩ tráng lệ, chính giữa có một cửa đá chỉ cho một người thông qua. Chỉ có điều cửa đá kia giống như khảm vào bên trong vách đá, cũng không có khe hở, nhưng bên trên cửa có cái máng bằng đá.
Trâu thị vội vàng cầm nửa khối đá đặt ở phía trên cái máng bằng đá thì thấy nửa bên máng bằng đá hoàn toàn phù hợp, nhưng nửa bên này thì trống không, cửa đá không có động tĩnh.
Tộc trưởng Trâu thị đi tới, cầm hòn đá kia lên nhìn một chút, tảng đá cũng không phải là chia hai khối đối xứng, cho nên nửa bên kia của máng bằng đá thì hoàn toàn không hợp. Ông ta nói: "Xem ra ngọc tỉ truyền quốc có lẽ ở đằng sau cánh cửa đá này. Ta đi lấy thuốc nổ, xem thử có thể nổ tung hay không."
Vi Khôn chậm rãi nói: "Cái cửa đá này. . . nước lửa không thể xâm nhập. . . Các ngươi dùng thuốc nổ. . . Cũng không nổ được. . ."
Tộc trưởng Trâu thị tức tối đến trước mặt Vi Khôn, nắm lấy cổ áo của ông, một tay nhấc ông lên: "Rốt cuộc nửa tảng đá kia ở trên người kẻ nào, ngươi chắc chắn biết! Không muốn chết thì mau nói ra!" Ông ta đã vì Lưu Mân làm nhiều chuyện như vậy, còn thiếu ngọc tỉ truyền quốc, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc. Ông ta phản bội người trong tộc, bán rẻ linh hồn, chính là vì không muốn sống kham khổ trong núi như thế này nữa.
"Không cần hỏi, một nửa còn lại ở chỗ ta." Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói thanh lãnh[6]. Đám người trong động nhìn ra ngoài thì thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú cầm bó đuốc đi tới, trong tay đang giơ một nửa tảng đá còn lại.
[6]Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng
Tộc trưởng Trâu thị mang theo Vi Khôn lui lại một bước, cảnh giác nhìn xem hắn: "Ngươi. . . Ngươi là ai? Ở đâu lòi ra đây?"
"Tên hiện giờ của ta là Cố Thận Chi, có lẽ các ngươi không biết. Nhưng trước kia, gọi là Vi Cố. Ta cũng là người Cửu Lê nên lên núi không khó." Cố Thận Chi ung dung mở miệng: "Ta giao tảng đá cho các ngươi, các ngươi giao Đại tù trưởng cho ta."
Trong động nháy mắt trở nên yên tĩnh, Trâu thị hít vào một hơi nói: "Ngươi là hậu nhân của Vu y... Vi thị?" Phu thê Vu y Vi thị từng nổi danh trong tộc, bởi vì một sự việc ngoài ý muốn mà cùng qua đời, để lại một đứa con thai. Nhưng đứa bé kia lại không kế thừa y bát của hai Vu y Vi thị, sau đó biến mất khỏi tộc. Bởi vậy rất nhiều năm không có người nhắc đến nữa.
Cố Thận Chi gật đầu, đưa tay ra, bình tĩnh hỏi: "Muốn đổi không?"
Tộc trưởng Trâu thị cảnh giác nói: "Làm sao ta biết có bẫy hay không?"
"Ngươi thử nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao." Cố Thận Chi ném tảng đá qua, Tộc trưởng Trâu thị vội vàng giơ tay nhận lấy tảng đá, do dự một chút, vẫn buông Vi Khôn ra, bước nhanh đi tới đặt tảng đá lên trên cái máng bằng đá. Gần như là lập tức, cửa đá kia chấn động, bụi đá rơi xuống ào ào, sau đó chậm rãi mở ra từ dưới lên trên.
Trâu thị mừng rỡ, không kịp chờ đợi cầm nến xoay người đi vào, Tộc trưởng Trâu thị đi theo sau bà ta.
Bên trong là một thạch thất kín mít, hoàn toàn không có ánh sáng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng ở chính giữa bệ đá có một vật đang phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.
Trâu thị tiến lên, mặt bị ánh sáng âm u chiếu sáng, thấy rõ đó là ngọc ấn, tỏa ra ánh sáng màu lam. Mặt trước ngọc ấn có khắc "Thụ mệnh vu thiên ký thọ vĩnh xương[7]" tám cái chữ triện[8], xung quanh khắc hình vẽ hai rồng đùa giỡn viên châu ngọc, phía dưới cùng còn có ba đường gợn sóng giống như biển cả.
[7]Thụ mệnh vu thiên ký thọ vĩnh xương: Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi
[8]Chữ triện: Một kiểu chữ Hán
Bà ta lấy bản vẽ ở trong ngực ra, mượn ánh lửa yếu ớt cẩn thận so sánh, ngạc nhiên nói với Tộc trưởng Trâu thị: "Chính là cái này!"
Ngọc tỉ truyền quốc biến mất mấy chục năm, rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời. Năm đó Thủy Hoàng Đế chỉ thị Lý Tư dùng Hòa Thị Bích tạo ra ngọc tỉ này, làm biểu tượng của Hoàng đế chính thống qua các thời kỳ. Bây giờ Trung Nguyên rối loạn, thiên hạ chia năm xẻ bảy, ngọc tỉ truyền quốc chính là bảo vật tất cả người đang nắm quyền tha thiết ước mơ, giống như có được mệnh trời quy về một mối. Cho nên Lưu Mân nhất định phải chiếm được.
"Bây giờ chúng ta mang nó ra ngoài." Hai mắt của Tộc trưởng Trâu thị tỏa sáng, dường như thấy được tiền đồ như gấm đang đợi mình. Ông ta tiến lên ôm ngọc tỉ truyền quốc muốn đi ra ngoài, nhưng ngọc tỉ vừa rời khỏi bệ đá thì toàn bộ thạch thất lập tức lắc lư kịch liệt, tảng đá từ phía trên rơi xuống không ngừng, hai người bị chấn động đến suýt đứng không vững. Cùng lúc đó, cửa đá vuông ở cửa ra vào kia cũng chậm rãi rơi xuống.
Cánh tay của Tộc trưởng Trâu thị bị Trâu thị nắm thật chặt, bà ta đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh, như vậy hai người đều di động không được. Tộc trưởng Trâu thị mắt thấy cứ tiếp tục như vậy thì ai cũng không đi được, quyết tâm một chưởng đẩy Trâu thị ra, một mình lảo đảo chạy về phía cửa đá kia. Vào thời điểm trước khi cửa đá đóng lại, từ bên trong lăn ra.
Ông ta chạy thoát, mừng thầm trong lòng, nào ngờ người còn chưa đứng lên khỏi mặt đất, bỗng nhiên một thanh kiếm sắc bén đã nằm ngang ở trước mặt ông ta.
Nhưng lưu dân tụ tập trước thành không chịu rời đi, thậm chí mang theo già trẻ tụ lại ngày càng nhiều, mỗi ngày bọn họ ở dưới thành đau khổ cầu khẩn, Thích Sứ Phục Châu không đành lòng, sai người ra khỏi thành dựng lều tạm cho bọn họ che gió che mưa, còn thỉnh thoảng cấp cho chút thóc gạo. Nhưng triều đình chưa truyền đạt ý chỉ, một Thứ sử như hắn cũng không dám tự tiện làm chủ cho người vào.
Lần này Hoài Nam đột ngột xảy ra thiên tai, đám người bất ngờ. Nam Đường ở bên trong ấn tượng của người Trung Nguyên vô cùng giàu có, nhưng triều đình Nam Đường cũng không thể bỏ mặc sống chết của bách tính nước mình, để mặc nhiều bách tính chạy trốn tới nước khác. Hậu Thục không gần Hoài Nam bằng Đại Chu, số lượng lưu dân vĩnh viễn không nhiều bằng biên cảnh Đại Chu. Bây giờ có một số nạn dân vì trút căm phẫn còn ở ngoài thành phóng hỏa, phá hủy chiến hào Phục Châu dùng để phòng ngự, binh sĩ Đại Chu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì.
Hoàng Quan vừa đưa tiễn Thứ sử Phục Châu đến thúc giục xong, chỉ cảm thấy bản thân sứt đầu mẻ trán, nhưng đạo ý chỉ Hoàng Thượng xuống không phải giải quyết những lưu dân này như thế nào mà là muốn hắn đi lấy ngọc tỉ truyền quốc. Chuyện này. . . phải làm sao giải quyết đây? Đừng nói ngọc tỉ truyền quốc có ở Cửu Lê hay không còn chưa xác định được, cho dù xem như có đi thì chính thê của Đại điện hạ là vu nữ tộc Cửu Lê, trước đó Đại điện hạ còn cố ý dặn dò hắn trông chừng thật kỹ. Hắn cũng không thể bắt hết đám người dân tay không tấc sắt này lại, nghiêm hình bức cung chứ?
Hoàng Quan mặt ủ mày chau, tin tức đưa cho Tiêu Đạc vẫn cứ giống như đá chìm đáy biển. Hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lúc này, ngoài trướng dấy lên âm thanh ồn ào không nhỏ, Hoàng Quan kêu một người tiến vào, không vui chất vấn: "Bên ngoài có chuyện gì? Ồn ào làm cho bản soái đau đầu!"
"Tiết soái! Ngoài doanh trại có một người tới, tự xưng là. . . Là quận hầu Thái Nguyên!" Vệ binh trước trướng chạy vào, kinh sợ bẩm báo nói.
Hoàng Quan thổi xuống chòm râu, quát: "Quận hầu Thái Nguyên cái cứt chó, bản soái còn là Kỳ Vương đó! Bản soái đang suy nghĩ, đừng để những loại người không liên quan kia đừng đến quấy rối!"
Vệ binh đáp một tiếng, đang muốn ra ngoài thì chợt nghe hai tiếng kêu thảm ngoài trướng.
"Tiết soái, ngài vẫn nên đi xem một chút đi, phong thái của người kia thật sự không giống như người bình thường." Vệ binh nhỏ giọng nói: "Vừa rồi doanh tiền có hai đô đầu bởi vì chơi đánh bạc thua đỏ mắt nên đánh nhau, chúng huynh đệ khuyên như thế nào cũng vô dụng, lại bị người kia hai ba chiêu đánh ngã."
Hoàng Quan sửng sốt một chút, đứng dậy đi ra soái trướng, nhìn về phía xa xa, phía trước nơi trú quân, cát vàng bay trên trời cao, người đông nghìn nghịt. Bởi vì người vây xem quá nhiều nên nhìn không rõ ràng. Hắn tiến lên đẩy ra đám người ra, chen đến phía trước, chỉ thấy hai tên sĩ quan đang vây xung quanh một nam tử cao lớn. Hai người họ chiêu nào chiêu nấy xông thẳng đến mặt nam tử, nam tử để một tay ở phía sau, trái tránh phải tránh, động tác hết sức nhanh nhẹn.
Một sĩ quan ra quyền, bị nam tử kia bắt lấy cổ tay, dưới chân mất tự do một cái, hắn ta liền quỳ trên mặt đất, trong miệng gào khóc kêu đau. Một tên sĩ quan khác thừa cơ đi qua ôm lấy eo của nam tử, ý đồ quật ngã nam tử nhưng nam tử kia lại không nhanh không chậm dùng một cánh tay xách lưng quần hắn ta, mạnh mẽ quăng hắn ta ngã văng ra ngoài. Sau đó trong tay nam nhân kéo một người, đi tới một cước giẫm lên l*иg ngực của một người khác.
Người bị giẫm kia kêu đau đớn một tiếng, ôm chân nam nhân há miệng liền mắng. Nam nhân nhíu mày, giật khăn trùm đầu đầy mồ hôi trên đầu hắn ta xuống, nhét vào trong miệng của hắn ta.
Hai tên sĩ quan này đều là Đại tướng dưới trướng Hoàng Quan, thân thủ đã là bất phàm, nhưng ở trước mặt nam tử này giống như gà bệnh. Binh sĩ đứng ở xung quanh xem náo nhiệt thốt lên từng trận âm thanh khen hay, vỗ tay tán thưởng tới tấp, nét mặt của nam nhân vẫn cao ngạo lạnh lùng, thân thể cường tráng thẳng tắp ẩn chứa khí thế cương dương bừng bừng. Dưới ánh nắng mặt trời, cánh tay hắn lộ ra vẻ rắn chắc, những giọt mồ hôi óng ánh tỏa sáng giống như mãnh thú giẫm con mồi ở dưới lòng bàn chân, trong mắt đều là khí thế chinh phục mãnh liệt.
Hoàng Quan cuối cùng đã thấy rõ khuôn mặt nam tử, vội vàng chạy đến trước mặt hắn quỳ xuống: "Điện hạ! Sao ngài lại tới đây nơi đây?" Trước đó hắn cũng không nhận được bất kỳ tấu trình thông báo mà!
Các binh sĩ vốn còn đang suy đoán nam nhân nửa đường gϊếŧ người đi tới rốt cuộc là lai lịch gì, nhìn thấy Hoàng Quan quỳ xuống mới biết người này quả nhiên là quận hầu Thái Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, khó trách thân thủ tốt như vậy! Trong lúc nhất thời, một đám người đông nghìn nghịt quỳ xuống bên cạnh Tiêu Đạc.
Lúc này, Tiêu Đạc mới buông lỏng tay, hai sĩ quan bị hắn chế trụ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, người bị nhét khăn trùm đầu vào trong miệng kia chỉ có thể khẩn thiết phát ra chút âm thanh "ngô ngô ngô". Vừa rồi hắn ta mắng Tiêu Đạc cái gì? "Gia gia gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời của ngươi!", "Đồ con rùa tiên sư mày!" Hắn ta cũng đã có suy nghĩ muốn tự tử nên chắc. . . Sẽ không bị mất đầu chứ?
Tiêu Đạc trực tiếp bước qua bọn họ đi đến trước mặt Hoàng Quan thì dừng lại, chắp tay nói: "Cùng ta đi vào."
Hoàng Quan vội vàng từ dưới đất bò dậy, quay đầu dùng tay hung hăng chỉ chỉ hai tên sĩ quan gây chuyện kia, đi theo Tiêu Đạc vào trong trướng. Bên trong soái trướng này bố trí rất đơn sơ, sắc mặt Tiêu Đạc đã hoà hoãn lại, đi đến trên soái y ngồi xuống.
Hoàng Quan vội vàng lấy khăn đưa tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao điện hạ lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Không phải ngài nên ở Thiền Châu. . ."
Tiêu Đạc nhận lấy khăn, vừa lau tay vừa nghiêm nghị nói ra: "Ta có việc, cải trang xuất hành. Ngược lại, lính của ngươi nên được quản lý tốt hơn đi. Trong quân nghiêm cấm chơi đánh bạc, ngươi là người cầm đầu không biết được à? Huống chi thanh thiên bạch nhật, hai tên tướng lĩnh bởi vì chuyện như thế mà ở ngay trong doanh ra tay đánh nhau, nếu như truyền ra ngoài thì sau này Đại Chu ta làm sao trị quân?"
Hoàng Quan cúi đầu, nét mặt có vẻ hổ thẹn: "Điện hạ nói đúng lắm, mạt tướng nhất định quản giáo chặt chẽ, sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự nữa."
Thực ra hắn cũng có chỗ khó, coi giữ biên quan lạnh lẽo cực khổ, nếu không cho các tướng sĩ tìm một chút việc vui thì ai bằng lòng chịu cái khổ này đây!
Tiêu Đạc cũng không vòng vo với hắn, hỏi: "Ta từ bên Cửu Lê tới, ngươi phái quan binh đến dưới núi Cửu Lê là có chuyện gì?"
Hoàng Quan ngẩn người, cân nhắc vài lần mới trả lời: "Mạt tướng thật sự là bất đắc dĩ. Lúc trước, có thám tử báo lại rằng trông thấy người lạ mặt ra vào núi Cửu Lê, thuộc hạ bèn phái người đi hỏi một tiếng. Nào biết người được phái đi trở về hồi bẩm, Đại tù trưởng và Đại Tế Ti Cửu Lê đều không chịu gặp, ngược lại xuất hiện một Tộc trưởng gì đó đuổi hắn ta trở về, còn nói việc nhà của Cửu Lê không cần những người ngoài là chúng ta nhúng tay. Mạt tướng nghĩ thầm vậy thì mặc kệ đi, tóm lại điện hạ chỉ cần mạt tướng trông chừng bọn họ là được rồi. Nhưng khoảng thời gian trước có một người từ trên núi trốn xuống nói nội bộ Cửu Lê Tộc bất ngờ làm phản, muốn chọn Đại tù trưởng mới, bây giờ toàn bộ trại đều bị một số tráng đinh lai lịch coi giữ. Mạt tướng phái người đi nghe ngóng, nói là thì ra vị Đại tù trưởng kia đem bảo bối truyền thụ đời đời trong tộc gì đó giấu đi, mưu tính đưa cho nước khác. Mạt tướng lo lắng vật kia chính là. . . Ngọc tỉ truyền quốc, lập tức báo cáo cho Kinh Thành, Hoàng Thượng muốn mạt tướng bằng bất cứ giá nào phải lấy được ngọc tỉ truyền quốc, không thể rơi vào trong tay nước khác. . . Chuyện này, mạt tướng không phải khó cả đôi đường sao? Chỉ có thể trước tiên vây quanh núi, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Mạt tướng cũng truyền tin cho điện hạ, thế nhưng không đợi được điện hạ hồi âm."
"Vài ngày trước ta rời khỏi Đại Chu, vừa mới trở về."
Tiêu Đạc đơn giản dặn dò một câu, tay sờ cằm. Dựa theo tính tình của Vi Khôn, lúc trước Dương Tín xông lên núi cũng không thể khiến ông nhả ra, chắc chắn sẽ không tùy tiện đưa ngọc tỉ truyền quốc đến nơi khác như vậy, nhất định là Cửu Lê đã xảy ra chuyện gì. Thật ra, từ khi Vi Hân thông qua nghi thức hỏa gia, toàn bộ sự việc đã rõ ràng có hơi kỳ quặc. Có lẽ trong tộc có người nào đó làm gian tế nằm vùng.
Hắn nói với Hoàng Quan: "Ta muốn âm thầm lên núi một chuyến. Ngươi bảo người dưới núi lén thả ta đi vào, không được kinh động trên núi."
"Vậy mạt tướng phái mấy người bảo vệ điện hạ. . ." Hoàng Quan lập tức nói.
Tiêu Đạc khoát tay nói: "Ta đã từng lén lút lẻn vào Cửu Lê, đối với địa thế rất rõ ràng. Nhiều người thì mục tiêu quá lớn, một mình ta ngược lại thuận tiện."
Hoàng Quan tưởng rằng Tiêu Đạc là lần đầu tiên đến Cửu Lê, không ngờ hắn đã dò xét địa hình rồi, lập tức yên tâm không ít. Dựa vào thân thủ của Tiêu Đạc, lên núi nhất định không có vấn đề, phái thêm hai người đi theo chỉ sợ sẽ còn kéo chân hắn, nên hắn ta gật đầu chấp nhận. Cho rằng một đám điêu dân sơn dã Cửu Lê cũng không xảy ra tai họa động trời gì được. Ngược lại dưới núi đều là người của hắn ta, dám không thành thật thì bắt hết toàn bộ.
Tiêu Đạc đứng dậy đang muốn ra ngoài, lại quay đầu lại nói: "Ngươi phái người lên trấn trên chân núi Cửu Lê, giúp ta bảo vệ phu nhân. Ta sợ trong lòng nàng sốt ruột, một mình chạy lên núi. Ta để Ngụy Tự ở bên người nàng nhưng vẫn có chút không yên lòng."
"Phu. . . Phu nhân cũng ở đây ạ?" Đầu lưỡi Hoàng Quan trở nên không lưu loát. Đã từng là đệ nhất mỹ nhân Cửu Lê, còn bẻ gãy một nhân vật như Tiêu Đạc, hắn ít nhiều có chút tò mò, nếu như có thể đánh cược mùi hương dung mạo. . . Hoàng Quan lập tức nói: "Mạt tướng tự đi!"
Tiêu Đạc gật đầu, lại tiếp tục dặn dò một lần: "Nàng có thai, nếu như không nghe khuyên bảo, ngươi cũng khách khí chút, không được động thủ đả thương nàng. Nếu không ta chỉ hỏi tội mình ngươi."
"Mạt tướng đã biết, điện hạ cứ yên tâm đi đi."
***
Trên núi Cửu Lê gió thổi bốn mùa không thay đổi, mây trôi biến ảo vô thường, lá cây của những gốc cây già trăm tuổi kia bị gió thổi phát ra tiếng "ào ào". Ánh nắng lọt qua kẽ lá, rắc lên trên mặt đất những đốm sáng li ti. Sơn trại cổ xưa, yên tĩnh mà bình thản.
Chỗ lối vào trại lớn Cửu Lê chất một đống sừng hươu, mấy thanh niên đang canh giữ ở nơi đó, trò chuyện với nhau, tất cả đều mang thần sắc nghiêm túc.
Trên quảng trường miếu Vu Thần phía sau bọn họ, Tộc trưởng Trâu thị nghiêng đầu hỏi Trâu thị: "Rốt cuộc ngươi đã hỏi ra hay chưa? Dưới núi đã bị An Viễn Tiết Độ Sứ phái binh bao vây, chắc chắn hai ngày nay sẽ tấn công lên núi. Mặc dù người của chúng ta đã khống chế được toàn bộ Cửu Lê, nhưng với binh sĩ Đại Chu không thể lấy đá chọi với đá. Không có bao nhiêu thời gian."
Trâu thị cau mày nói: "Ngươi tưởng ta không vội? Lão già kia bị phong tật[3], nói chuyện vốn cũng không lưu loát, sau khi ta trở mặt, hắn lại càng một chữ cũng không chịu nói. Tên tiểu nhân kia càng là người xương cốt cứng rắn, mềm không được cứng không xong. Nếu không phải Vương Tường ở trong tay chúng ta, ngươi cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở lại? Có điều, ta thấy Vi Mậu là thật sự không biết ngọc tỉ truyền quốc giấu ở nơi nào, chỉ có mỗi lão già biết."
[3]Phong tật: rối loạn thần kinh, rối loạn tâm thần.
Tộc trưởng Trâu thị chắp hai tay sau lưng: "Vậy ngươi đi hỏi Vi Khôn lần nữa. Ngươi và hắn là phu thê nhiều năm, chẳng lẽ không biết điểm yếu của hắn là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, bên Thái Nguyên đợi không được bao lâu nữa đâu."
Thần sắc của Trâu thị biến đổi: "Ta, vậy thì ta đi thử một chút."
Bà ta vội vàng trở lại chỗ ở, trước tiên rót chén nước, hít sâu một hơi, mới đi đẩy cửa phòng Vi Khôn ra. Trong phòng có cỗ mùi thuốc nồng nặc, cửa sổ đóng rất chặt, ánh sáng lờ mờ. Vi Khôn nằm ở trên giường, thấy bà ta tiến vào, lập tức trợn tròn mắt, khóe miệng hơi co rút, lại không cách động đậy, cũng nói không ra được một lời.
Trâu thị mỉm cười như ngày trước: "Phu quân, ta bưng nước đến cho chàng đây. Chàng có muốn uống một chút hay không?" Nói xong, ngồi xuống bên giường, đỡ Vi Khôn ngồi dậy. Bàn tay Vi Khôn liên tục run rẩy, rốt cục nhấc lên một chút sức lực, dùng sức đổ chén nước kia."Phanh" một tiếng, cái chén lăn xuống mặt đất, bể thành mấy mảnh.
Trâu thị giận dữ, đẩy Vi Khôn về giữa giường một cái. Bởi vì vừa rồi Vi Khôn dồn hết sức lực cho nên vẫn luôn thở hồng hộc, trong miệng phát ra tiếng rên đau khổ.
Trâu thị từ trên cao nhìn xuống ông: "Lão già không biết điều còn bướng bỉnh! Ta hầu hạ ngươi không công nhiều năm như vậy, nhận được cái gì? Khuyên ngươi mau nói ra tung tích của ngọc tỉ truyền quốc. Ta biết, vật kia chắc chắn giấu ở nơi nào đó của trại lớn Cửu Lê, hơn nữa chìa khoá còn ở trên người ngươi, đúng không?"
Vi Khôn giống như không nghe thấy lời của bà ta, chỉ nhắm mắt lại, hô hấp ô ồ. Làm sao ông cũng không ngờ, người bên gối mười năm sẽ liên kết với Tộc trưởng Trâu thị cấu kết người ngoài, mưu tính lấy được ngọc tỉ truyền quốc, còn giam lỏng ông và Vi Mậu, giội tất cả nước bẩn lên trên người hai cha con bọn họ.
Hiện giờ các tộc trưởng khác đều cho rằng ông muốn lén lút đưa ngọc tỉ truyền quốc ra khỏi Cửu Lê đổi lấy tiền tài. Lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì bệnh phong tật của ông lại tái phát, giống như người vô dụng, Trâu thị cũng không muốn cứu chữa cho ông.
Vi Khôn ân hận lúc đầu đã làm sai. Năm đó ông đi hang động, nơi gặp Lâm Đào lần đầu tiên để tưởng niệm về người vợ đã mất, đúng lúc nhìn thấy quả phụ Trâu thị ôm con thơ Vi Hân cùng đường bí lối muốn nhảy núi. Ông nhất thời mềm lòng cứu được mẹ con bọn họ, sau đó đón nhận bọn họ trở thành người nhà. Nhiều năm như vậy, Trâu thị luôn cẩn thận dè dặt, cố gắng hầu hạ ông, nhưng ông không nghĩ rằng bà ta che giấu sâu đến như vậy. Vào thời điểm hai mẹ con bọn họ tính kế hãm hại Yêu Yêu, lẽ ra ông nên cảnh giác. Nhưng ông vẫn cho rằng đây chẳng qua là bà ta nhất thời đi sai đường.
Trâu thị đương nhiên biết tính tình của Vi Khôn quật cường cỡ nào, lúc trước Dương Tín đe dọa như vậy cũng không thể cạy được miệng của ông, biện pháp bình thường tất nhiên cũng vô dụng. Bà ta nhẫn nhịn ngồi ở bên giường, từ trong ngực lấy ra nửa khối đá, đó là vật sau khi Vi Hân thông qua nghi thức hỏa gai, Vi Khôn đích thân đeo lên cho nàng ta.
"Ngươi còn nhớ rõ cái này không? Ngươi cho Hân nhi. Bây giờ tính mạng của Hân nhi gặp nguy hiểm, nó là đứa con gái duy nhất của ta, ta nhất định phải cứu nó. Ta không muốn làm khó ngươi và Vi Mậu, nhưng nếu không lấy được ngọc tỉ truyền quốc, bọn họ sẽ gϊếŧ nó! Ta thà chết cũng không thể để nó xảy ra chuyện. Giống như Lâm Đào năm đó biết rõ sinh Vi Nhiễm thì mình sẽ chết, nhưng vẫn là nghĩa vô phản cố[4] sinh nàng ra. Tấm lòng người làm mẹ, ngươi hiểu không? Chỉ cần ngươi nói cho ta ngọc tỉ truyền quốc ở đâu, ta sẽ cầm lấy ngọc tỉ, vĩnh viễn rời khỏi Cửu Lê."
[4] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Vi Khôn đột nhiên mở mắt, nhìn hòn đá kia một chút, cố gắng muốn nói chuyện. Trâu thị tưởng rằng ông rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, liền vội vàng ghé tai đến bên miệng của ông, chỉ nghe ông nói năng không hoàn chỉnh: ". . . Ngươi. . . đừng có mơ. . ."
"Vi Khôn, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Trâu thị tức giận đứng lên, hai mắt tóe lửa, tay chỉ vào Vi Khôn nói: "Con gái của ta không sống được, con của ngươi và đứa cháu chưa ra đời của ngươi, tất cả đều đừng nghĩ tới sống sót. Nói thật cho ngươi biết, bốn phía cái trại này đã bị chúng ta chôn đầy thuốc nổ rồi. Ngươi không nói, được thôi, vậy hãy cùng người trong tộc ngươi và ngọc tỉ truyền quốc kia biến mất hết đi!"
Trâu thị nói xong, quay người muốn đi ra, thì lại nghe được Vi Khôn ở sau lưng khó khăn phát ra một tiếng: "Nói. . ."
Bà ta bĩu môi, quay đầu lạnh lùng nhìn nam nhân nằm ở trên giường: "Thế nào, rốt cuộc ngươi đã chịu nói?"
Vi Khôn cố hết sức giơ tay lên, chỉ vào tảng đá trong tay Trâu thị, bờ môi run run, phát âm gian nan. Trâu thị ngồi trở lại bên cạnh ông một lần nữa, cầm lấy ngân châm trên bàn, cấp tốc đâm vào mấy huyệt đạo trên đầu ông. Vi Khôn cảm thấy tư chi tê dại đã có một chút xíu tri giác, cố gắng hết sức nói ra: "Cái này. . . Chính là. . . Chìa khóa của. . . cửa ra vào. . ."
Trâu thị giật mình nhìn nửa khối đá trong tay, làm thế nào cũng không ngờ, cái vật không ra gì này thế. . . thế mà là chìa khoá?
"Ngươi không có gạt ta chứ?" Trâu thị nghi ngờ hỏi. Bà ta vẫn còn có phần không tin, nếu thứ này thật sự quan trọng như vậy thì làm sao Vi Khôn lại dễ dàng cho Vi Hân?
Vi Khôn tiếp tục nói: "Chỉ. . . nửa khối này thì không đủ. Còn cần. . . nửa khối còn lại. . ."
"Vậy nửa khối còn lại ở đâu?" Trâu thị vội vàng hỏi.
Vi Khôn lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chắc là ở. . . trên người. . . hậu nhân của. . . Văn Xương. . . Quốc sư. . ."
"Ngươi đùa bỡn ta?" Trâu thị nhướng lông mày: "Nói nửa ngày, tảng đá không hoàn chỉnh này, vẫn là không lấy được ngọc tỉ truyền quốc. Vậy thì để làm gì!"
Vi Khôn nhìn bà ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn: ". . . Tha cho cả tộc. . . không được sao? Bọn họ là. . . người vô tội. . . ta có thể dẫn ngươi. . . đi Tàng thư động. . ."
Tàng thư động? Thì ra ngọc tỉ truyền quốc cho tới nay đều ở Tàng thư động? Trâu thị cầm tảng đá kia, nghĩ thầm bất kể như thế nào đều phải đi Tàng thư động nhìn thử một chút, có lẽ sẽ phát hiện manh mối gì đó. Chuyện cho tới bây giờ, bà ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tin tưởng tên khốn Lưu Mân kia nữa. Lúc trước bà ta gặp gỡ ông ta, làm người tình của ông ta, ông ta đã không nghĩ tới chịu trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không tới lúc phải dùng tới bà ta mới phái người đến liên lạc.
Bây giờ bà ta chỉ muốn tìm được ngọc tỉ truyền quốc, đem đi đổi Vi Hân, sau đó sẽ cùng nữ nhi đến Giang Nam hoặc Hậu Thục, rời xa thị phi của Trung Nguyên. Hơn nữa cái nơi rừng sâu núi thẳm này, bà thật sự nán lại đã đủ rồi.
Trâu thị đem lời của Vi Khôn nói với Tộc trưởng Trâu thị, Tộc trưởng Trâu thị mừng rỡ, lập tức kêu hai tên người hầu cường tráng khiêng Vi Khôn, cùng nhau đi Tàng thư động. Bây giờ tộc dân Cửu Lê đều đóng cửa không ra ngoài, sợ chọc phải phiền toái, đương nhiên sẽ không có ai quan tâm bọn họ đang làm cái gì.
Tàng thư động của Cửu Lê nằm ở một hang động phía sau núi, được dẫn dắt bởi một sạn đạo[5] cũ kỹ phủ đầy rêu xanh, hai bên sạn đạo đều là cổ thụ xông thẳng lên trời xanh, cành lá rậm rạp, che khuất tất cả ánh sáng, bốn phía có chút âm u. Bên trong Tàng thư động để sách thuốc và điển tỉnh từ thượng cổ lưu truyền xuống, sau khi Vu y chết đi, văn tự thượng cổ gần như không ai có thể xem hiểu, nơi đó đã hoang phế rất lâu rồi.
[5]Sạn đạo: đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực
Trâu thị giơ nến, đi đến trước Tàng thư động, dùng chìa khóa lục soát từ chỗ Vi Khôn mở khóa sắt bên trên cửa.
Trong động rất tối, có mùi ẩm ướt mốc meo.
Tộc trưởng Trâu thị giục bà ta đi phía trước, bà ta bất mãn giơ đế đèn đi trước, phất tay kéo một chút mạng nhện, sau đó tìm được đế đèn bên trong Tàng thư động, thắp sáng từng cái, trong động mờ tối lập tức sáng trưng.
Lúc này Tộc trưởng Trâu thị mới đi tới, nhìn xuống cái động vô cùng to lớn này, khắp nơi đều là giá sách, xếp đủ loại sách, trên mặt đất còn có rất nhiều thẻ tre nằm rải rác. Ông ta che miệng mũi nói: "Ngọc tỉ truyền quốc thật sự giấu ở nơi này sao?"
"Ông ta nói." Trâu thị nhìn về phía Vi Khôn, cầm nến soi rọi bốn phía.
Tộc trưởng Trâu thị đi đến trước mặt Vi Khôn, chạm phải khí thế nghiêm nghị trong mắt đối phương, trong lòng vẫn có chút rụt rè, dù sao ngày bình thường, ông ta đều nghe lệnh của Vi Khôn. Nhưng đã đến lúc này, những cái làm bộ làm tịch, giả ý hùa theo kia cũng có thể thu lại hết rồi. Ông ta nói: "Rốt cuộc ngọc tỉ truyền quốc ở đâu? Ngươi nói thẳng ra thì ít phải chịu đau khổ."
Vi Khôn dời ánh mắt, nhìn về phía Tây Nam. Trâu thị theo ánh mắt của ông đi tới, phát hiện trên giá sách hình như có một số hình vẽ kỳ lạ. Bà ta lập tức gọi hai tên tôi tớ cường tráng kia qua, đẩy từng tầng từng tầng giá sách ra. Đằng sau nó là một bản đồ sao to lớn, hùng vĩ tráng lệ, chính giữa có một cửa đá chỉ cho một người thông qua. Chỉ có điều cửa đá kia giống như khảm vào bên trong vách đá, cũng không có khe hở, nhưng bên trên cửa có cái máng bằng đá.
Trâu thị vội vàng cầm nửa khối đá đặt ở phía trên cái máng bằng đá thì thấy nửa bên máng bằng đá hoàn toàn phù hợp, nhưng nửa bên này thì trống không, cửa đá không có động tĩnh.
Tộc trưởng Trâu thị đi tới, cầm hòn đá kia lên nhìn một chút, tảng đá cũng không phải là chia hai khối đối xứng, cho nên nửa bên kia của máng bằng đá thì hoàn toàn không hợp. Ông ta nói: "Xem ra ngọc tỉ truyền quốc có lẽ ở đằng sau cánh cửa đá này. Ta đi lấy thuốc nổ, xem thử có thể nổ tung hay không."
Vi Khôn chậm rãi nói: "Cái cửa đá này. . . nước lửa không thể xâm nhập. . . Các ngươi dùng thuốc nổ. . . Cũng không nổ được. . ."
Tộc trưởng Trâu thị tức tối đến trước mặt Vi Khôn, nắm lấy cổ áo của ông, một tay nhấc ông lên: "Rốt cuộc nửa tảng đá kia ở trên người kẻ nào, ngươi chắc chắn biết! Không muốn chết thì mau nói ra!" Ông ta đã vì Lưu Mân làm nhiều chuyện như vậy, còn thiếu ngọc tỉ truyền quốc, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc. Ông ta phản bội người trong tộc, bán rẻ linh hồn, chính là vì không muốn sống kham khổ trong núi như thế này nữa.
"Không cần hỏi, một nửa còn lại ở chỗ ta." Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói thanh lãnh[6]. Đám người trong động nhìn ra ngoài thì thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú cầm bó đuốc đi tới, trong tay đang giơ một nửa tảng đá còn lại.
[6]Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng
Tộc trưởng Trâu thị mang theo Vi Khôn lui lại một bước, cảnh giác nhìn xem hắn: "Ngươi. . . Ngươi là ai? Ở đâu lòi ra đây?"
"Tên hiện giờ của ta là Cố Thận Chi, có lẽ các ngươi không biết. Nhưng trước kia, gọi là Vi Cố. Ta cũng là người Cửu Lê nên lên núi không khó." Cố Thận Chi ung dung mở miệng: "Ta giao tảng đá cho các ngươi, các ngươi giao Đại tù trưởng cho ta."
Trong động nháy mắt trở nên yên tĩnh, Trâu thị hít vào một hơi nói: "Ngươi là hậu nhân của Vu y... Vi thị?" Phu thê Vu y Vi thị từng nổi danh trong tộc, bởi vì một sự việc ngoài ý muốn mà cùng qua đời, để lại một đứa con thai. Nhưng đứa bé kia lại không kế thừa y bát của hai Vu y Vi thị, sau đó biến mất khỏi tộc. Bởi vậy rất nhiều năm không có người nhắc đến nữa.
Cố Thận Chi gật đầu, đưa tay ra, bình tĩnh hỏi: "Muốn đổi không?"
Tộc trưởng Trâu thị cảnh giác nói: "Làm sao ta biết có bẫy hay không?"
"Ngươi thử nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao." Cố Thận Chi ném tảng đá qua, Tộc trưởng Trâu thị vội vàng giơ tay nhận lấy tảng đá, do dự một chút, vẫn buông Vi Khôn ra, bước nhanh đi tới đặt tảng đá lên trên cái máng bằng đá. Gần như là lập tức, cửa đá kia chấn động, bụi đá rơi xuống ào ào, sau đó chậm rãi mở ra từ dưới lên trên.
Trâu thị mừng rỡ, không kịp chờ đợi cầm nến xoay người đi vào, Tộc trưởng Trâu thị đi theo sau bà ta.
Bên trong là một thạch thất kín mít, hoàn toàn không có ánh sáng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng ở chính giữa bệ đá có một vật đang phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.
Trâu thị tiến lên, mặt bị ánh sáng âm u chiếu sáng, thấy rõ đó là ngọc ấn, tỏa ra ánh sáng màu lam. Mặt trước ngọc ấn có khắc "Thụ mệnh vu thiên ký thọ vĩnh xương[7]" tám cái chữ triện[8], xung quanh khắc hình vẽ hai rồng đùa giỡn viên châu ngọc, phía dưới cùng còn có ba đường gợn sóng giống như biển cả.
[7]Thụ mệnh vu thiên ký thọ vĩnh xương: Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi
[8]Chữ triện: Một kiểu chữ Hán
Bà ta lấy bản vẽ ở trong ngực ra, mượn ánh lửa yếu ớt cẩn thận so sánh, ngạc nhiên nói với Tộc trưởng Trâu thị: "Chính là cái này!"
Ngọc tỉ truyền quốc biến mất mấy chục năm, rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời. Năm đó Thủy Hoàng Đế chỉ thị Lý Tư dùng Hòa Thị Bích tạo ra ngọc tỉ này, làm biểu tượng của Hoàng đế chính thống qua các thời kỳ. Bây giờ Trung Nguyên rối loạn, thiên hạ chia năm xẻ bảy, ngọc tỉ truyền quốc chính là bảo vật tất cả người đang nắm quyền tha thiết ước mơ, giống như có được mệnh trời quy về một mối. Cho nên Lưu Mân nhất định phải chiếm được.
"Bây giờ chúng ta mang nó ra ngoài." Hai mắt của Tộc trưởng Trâu thị tỏa sáng, dường như thấy được tiền đồ như gấm đang đợi mình. Ông ta tiến lên ôm ngọc tỉ truyền quốc muốn đi ra ngoài, nhưng ngọc tỉ vừa rời khỏi bệ đá thì toàn bộ thạch thất lập tức lắc lư kịch liệt, tảng đá từ phía trên rơi xuống không ngừng, hai người bị chấn động đến suýt đứng không vững. Cùng lúc đó, cửa đá vuông ở cửa ra vào kia cũng chậm rãi rơi xuống.
Cánh tay của Tộc trưởng Trâu thị bị Trâu thị nắm thật chặt, bà ta đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh, như vậy hai người đều di động không được. Tộc trưởng Trâu thị mắt thấy cứ tiếp tục như vậy thì ai cũng không đi được, quyết tâm một chưởng đẩy Trâu thị ra, một mình lảo đảo chạy về phía cửa đá kia. Vào thời điểm trước khi cửa đá đóng lại, từ bên trong lăn ra.
Ông ta chạy thoát, mừng thầm trong lòng, nào ngờ người còn chưa đứng lên khỏi mặt đất, bỗng nhiên một thanh kiếm sắc bén đã nằm ngang ở trước mặt ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.