Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 129: : Hạ Lễ
Bạc Yên
28/10/2023
Ninh Hải đi theo sau tiểu thái giám tiến đến, hôm nay hắn mặc một thân y phục chính thức, còn mang theo mấy tên thuộc hạ, rất có khí thế.
Tiêu Đạc không có ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Trẫm ngược lại không biết Thục quốc hai lần phái sứ thần đến đây, là ý gì?"
Ninh Hải hành lễ cười một tiếng: "Một lần trước là làm theo thông lệ, lần này, xem như một chút quan hệ cá nhân giữa Hoàng đế bổn quốc và bệ hạ. Hoàng đế bổn quốc đã từng hứa, nếu bệ hạ phong Hậu sẽ đưa quà chúc mừng đến."
Thái dương Tiêu Đạc nhảy lên, đây là hết chuyện để nói rồi à?
Ninh Hải liếc mắt ra hiệu với người đứng phía sau một cái, người kia bưng một cái khay tiến lên, trên khay mặt bày lụa đỏ, Ninh Hải lập tức xốc lên. Đó là một cái mũ phượng cực kì tinh xảo, bên trên mũ khảm trang sức rồng, phượng, châu Bảo Hoa, áng mây xanh biếc, cành lá phỉ thúy và bác tấn[1], được phủ kín bởi bảo thạch và trân châu, một viên trân châu lớn nhất đẹp nhất khảm ở đỉnh mũ. Tiêu Đạc chưa bao giờ thấy trân châu sáng lói chói mắt như thế, không khỏi nhìn lâu một chút.
Ninh Hải nói: "Đây là mũ phượng Hoàng đế bổn quốc đặc biệt chế tạo cho Hoàng hậu, viên ngọc trên đỉnh mũ này là Tùy Hầu Châu, chính là bảo vật vô giá."
Tiêu Đạc biết Thục quốc giàu có, bên trong Thục cung cất giữ vô số kỳ trân dị bảo, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo chân thực của Tùy Hầu Châu. Tiêu Đạc tự hỏi không bỏ ra nổi một cái mũ phượng tinh xảo hơn cái này, cũng không có Tùy Hầu Châu có thể xứng với nữ nhân của hắn.
Nếu Mạnh Linh Quân đã đưa vật này đến, hắn tất nhiên là vui vẻ nhận lấy. Hắn nghĩ, dù sao đời này Mạnh Linh Quân đừng nghĩ có được Yêu Yêu, nhưng Yêu Yêu thật sự xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên đời này.
Ninh Hải nói tiếp: "Hoàng đế nước ta thực hiện lời hứa xây dựng quan hệ đồng minh với Đại Chu, kết làm nước huynh đệ, chủ động nhường ra bốn châu Tần Phượng, giải nổi lo sau này của Đại Chu. Đồng thời, chúng ta cũng có thể xuất binh cùng đánh Bắc Hán."
Tần Phượng ở cứ điểm phía Đông Thục quốc, không có bốn châu này, Tiêu Đạc cũng không cần lo lắng lúc xuất chinh, Thục quốc sẽ ở phía sau đánh lén. Bình định thiên hạ, tất sẽ lấy Thục quốc, nhưng mà Bắc Hán và Hoài Nam là mối uy hiếp tương đối lớn của Trung Nguyên, chiếm lấy Thục quốc lại không cần gấp gáp như vậy. Mạnh Linh Quân rất thông minh, y chủ động nhường một bước, lại có thể giành lại cho Thục quốc thêm mấy năm thái bình.
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở về nói cho Hoàng đế quý quốc, trẫm nhận bốn châu Tần Phượng. Còn chuyện xuất binh, ý tốt của quý quốc trẫm nhận trong lòng, nhưng Đại Chu phải giải quyết Bắc Hán, tạm thời không cần người khác hỗ trợ."
Trước khi tới Ninh Hải đã biết Tiêu Đạc sẽ ra quyết định như vậy, cũng không bất ngờ, chỉ giơ tay lên nói: "Lễ vật chúc mừng đã đưa lên, thành ý cũng đã tỏ rõ, hi vọng sớm ngày nghe được tin tức lập Hậu của bệ hạ."
Tiêu Đạc đáp một tiếng, Ninh Hải liền dẫn người lui ra.
Ninh Hải đi đến ngoài Tư Đức điện, nhìn thấy phía dưới bậc thang có một vị nữ tử thướt tha đi tới. Nàng mặc cung trang, búi tóc và đồ trang sức đều không hoa lệ, thế nhưng lúc đi lại có loại vẻ đẹp như hoa trong gió. Nàng ngẩng đầu trông thấy Ninh Hải, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Lại gặp mặt. Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn ngươi."
Ninh Hải vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng gặp nữ tử nào thanh khiết xinh đẹp hơn vị trước mắt này, khó trách Hoàng Thượng nhớ mãi không quên. Hắn thầm than một tiếng, hành lễ nói: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Ninh Hải vốn phụng mệnh đến giúp ngài một chút sức lực."
Người viết thư muốn Vi Nhiễm điều tra Hồ Minh Nhã kia chính là Ninh Hải. Lại nói, từ Thiền Châu đến Kinh Thành, Ninh Hải quả thật giúp không ít việc, cho dù Vi Nhiễm chưa từng chủ động mở miệng nói muốn hắn hỗ trợ.
Sau khi Ninh Hải rời đi, Vi Nhiễm đứng ở trước Tư Đức điện, nhìn tòa tẩm cung của Đế vương, đấu củng mái cong[2], uy nghiêm trang trọng. Hơn mười thái giám, cung nữ và cấm quân phụ trách bảo vệ đứng ở cửa, tất cả mọi thứ này giống như muốn phân tách nàng và nam nhân chí tôn kia.
[2]Đấu củng mái cong: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Nàng mím môi, Dương Nguyệt hỏi: "Tiểu thư không đi vào sao?"
Rõ ràng là người nhớ mong nhiều ngày như vậy, có đôi khi Dương Nguyệt nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi ở Ngậm Chương cung cổng ngẩn người, liền biết nàng đang nhớ nhung Hoàng Thượng rồi. Dương Nguyệt biết Hoàng Thượng cũng không dễ dàng, vốn dĩ Đại Chu vừa lập, tiên đế qua đời lại vội vàng như vậy, tương đương với đặt tất cả gánh nặng ở trên vai tân đế. Lúc này, hoàng thượng thật sự là không có cách phân thân.
Về mặt đạo lý là nói như vậy, nhưng về phương diện tình cảm, nàng cũng có thể hiểu được cảm nhận của Vi Nhiễm.
Trước đó Vi Nhiễm rãnh rỗi đi phòng bếp làm canh, muốn bưng tới cho Tiêu Đạc uống, chẳng biết tại sao đến cổng, đột nhiên không có dũng khí. Nàng nhấc váy lên xoay người nói: "Được rồi, đừng đi quấy rầy hoàng thượng, chúng ta trở về đi."
Dương Nguyệt vừa định nói chuyện, bên kia tiểu thái giám đã chạy tới chặn trước mặt Vi Nhiễm: "Hoàng Thượng mời nương nương đi vào."
Danh phận của Vi Nhiễm còn chưa xác định, nhưng vốn là Vương phi, cho dù không làm được Hoàng hậu thì tệ gì cũng sẽ là một phi tử, cho nên người trong cung đều gọi nàng là nương nương.
Vi Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn: "Ta cũng không có mời công công thông truyền. . ."
Tiểu thái giám nhếch miệng cười nói: "Nương nương vừa đến, tiểu nhân đã đi vào thông truyền ngay. Hoàng Thượng đang chờ ngài đó ạ."
Lần này Vi Nhiễm thật sự là không biết nên khen hắn thông minh hay không thông minh mới tốt.
Nàng bất đắc dĩ xoay người, đi theo sau tiểu thái giám tiến vào Tư Đức điện. Nơi này là tẩm điện của Hoàng đế, cũng kiêm luôn nơi xử lý công vụ sau triều, cho nên rất lớn.
Sau khi Tiên đế băng hà, Tiêu Đạc chỉ hơi điều chỉnh bài trí một chút chứ không có thay đổi quá lớn.
Vi Nhiễm dừng ở bên cạnh bác sơn lô[3] to lớn, trong lò đốt trầm hương, hương khí nồng đậm, toàn bộ đại điện đều tràn ngập trong mùi hương này. Nàng không có ngẩng đầu, chỉ nói: "Thần thϊếp xuống bếp làm một chén canh, đoán trước Hoàng Thượng xử lý chính sự vất vả, nên không suy nghĩ kỹ càng bưng tới, còn xin Hoàng Thượng thứ tội."
[3]Bác sơn lô: Lư hương có hình ngọn núi.
Tiêu Đạc không nghĩ tới nàng sẽ chủ động đi tìm đến, trong lòng vui vẻ, vốn dĩ phải lập tức đứng lên khỏi long ỷ. Nhưng nghe thấy nàng nói như vậy, bỗng nhiên có chút buồn cười, bèn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ dò xét nàng. Mỹ nhân như hoa trốn đám mây, chỉ là ăn mặc quá đơn giản, hắn thưởng nhiều vải vóc đồ trang sức như vậy, sao một cái nàng cũng không dùng?
Tiêu Đạc không nói lời nào, trong lòng Vi Nhiễm lại càng thêm phiền muộn. Người làm Hoàng đế, đều cao thâm khó lường như vậy sao? Là chê nàng tới không đúng?
Nàng để Dương Nguyệt bưng canh lên, sau đó hành lễ nói: "Nếu Hoàng Thượng không có gì phân phó, thần thϊếp xin được cáo lui trước." Nói xong, quay người muốn đi.
"Dừng lại. Trẫm để nàng đi rồi sao?" Tiêu Đạc xụ mặt quát to một tiếng, Vi Nhiễm chỉ có thể dừng lại. Nàng thật ra không muốn ở lại, cảm thấy mình thật sự là nhiều chuyện, tại sao nhất định phải đi một chuyến tới này? Trước kia nàng có thể bướng bỉnh, nhưng bây giờ hắn là Hoàng đế, lời hắn nói chính là thánh chỉ. Nhiều người nhìn như vậy, nàng không thể kháng chỉ.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, hốc mắt đỏ lên.
"Những người khác lui xuống trước đi." Tiêu Đạc phân phó nói.
Tiểu thái giám vội vàng mang theo người trên điện rút lui sạch sẽ, trước khi đi ra còn rất quan tâm đóng cửa lại.
Tian sáng ngoài điện biến mất, toàn bộ đại điện càng trở nên ngột ngạt vô cùng.
Tiêu Đạc đi đến sau lưng Vi Nhiễm, vươn cánh tay lập tức ôm nàng vào trong ngực: "Vì sao cũng không nhìn ta một cái, hả?"
Giọng nói trầm thấp của hắn chui vào trong tai nàng, nhè nhẹ ngưa ngứa một chút, Vi Nhiễm lại càng muốn khóc hơn.
Tiêu Đạc phát hiện bờ vai của nàng co lại, xoay người nàng lại, cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Ai khi dễ nàng rồi hả?"
Vi Nhiễm muốn tránh thoát vòng tay Tiêu Đạc, nhưng khí lực làm sao chống nổi hắn? Lập tức đã bị hắn vò tiến vào trong ngực. Cái ôm và khí tức quen thuộc khiến tâm tình của nàng trong nháy mắt sụp đổ. Nhớ nhung và ủy khuất nàng chịu đựng nhiều ngày giống thác lũ làm vỡ đê mà tuôn ra.
Tiêu Đạc dùng sức ôm nàng, thấp giọng dỗ dành, cả trái tim đều muốn bị tiểu tâm can này khóc cho nát. Bộ dáng đáng thương hoa lê đái vũ, vừa mỹ lệ vừa câu hồn.
Vi Nhiễm nức nở nói: "Hơn nữa tháng rồi ta không gặp chàng, chủ động tới tìm chàng mà chàng còn như vậy. . ."
Tiêu Đạc kéo tay của nàng vòng ở ngang hông mình, cười cười: "Yêu Yêu nhớ ta sâo? Gần đây ta thật sự không thoát thân ra được. Chuyện lập Hậu. . . hãy cho ta chút thời gian nữa, được chứ? Hoàng hậu của ta sẽ chỉ là nàng."
Vi Nhiễm nắm lấy y phục phía sau lưng hắn, không nói lời nào, chỉ là dán chặt ở trong ngực của hắn, dùng sức ôm hắn. Có làm Hoàng hậu hay không, nàng thật sự chẳng để ý như vậy, nàng chỉ muốn mỗi ngày được nhìn hắn một cái, nghe được, sờ được. Chứ không phải ở trong cùng một tòa cung điện, nhưng ngày ngày lại không cách nào gặp được nhau.
Tiêu Đạc bị thân thể mềm mại của nàng dán chặt lấy, rất nhanh đã có phản ứng, dứt khoát bế nàng lên, vòng qua bình phong sơn hà to lớn, tiến vào Thiên Điện. Hắn đi đến cột buộc màn, ra hiệu Vi Nhiễm tháo màn che xuống. Vi Nhiễm cảm giác ngón tay của mình đều đang nóng lên, theo lời cởi ba bốn vòng, sau đó đã bị ôm đến trước long sàng.
Vi Nhiễm biết hắn muốn làm gì, kinh hô một tiếng, đã bị Tiêu Đạc đặt lên giường.
Nhưng nơi này là long sàng đó!
"Đi tháp bên kia không được sao?" Nàng đứng ngồi không yên hỏi.
Tiêu Đạc giật thắt lưng bằng da trên eo, đè nữ nhân đang muốn xuống giường lại, cúi thân tự mình cởi giày của nàng, cầm lấy bàn chân nhỏ bé của nàng trong tay ngắm ngía.
"Phu quân. . ." Dưới sự thèn thùng, Vi Nhiễm kêu lên xưng hô trước đây, sau đó bị nam nhân bò đi lên được thế ngăn chặn, bắt đầu mút hôn một cách mãnh liệt.
Tiêu Đạc đã ăn chay mấy tháng nay, không có ngày nào không muốn. Gần đây ban đêm nằm mơ, cũng liên tục mơ tới cảnh tượng như vậy. Nhuyễn ngọc ôn hương, mềm mại như nước, giống như trời sinh chính là tồn tại vì hắn.
Vi Nhiễm bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, hương khí trong điện lại quá dày đặc, toàn bộ đầu óc nàng đều chìm vào mê man, chỉ có thể dùng tay nắm lấy vạt áo Tiêu Đạc thật chặt. Quần áo trong của hắn cũng là màu vàng chói lói, vô cùng nổi bật, dù hiện giờ ánh sáng trong điện cực kỳ mờ mịt, nhưng cũng đang nhắc nhở thân phận của nàng và người này đã hoàn toàn khác biệt.
"Hoàng. . . Hoàng Thượng. . ." Vi Nhiễm nhẹ giọng kêu, du dương quyến rũ.
Tiêu Đạc lột váy áo của nàng ra, trực tiếp ném giường, sau đó cả người phủ lên trên người nàng: "Yêu Yêu, lúc không có người ngoài, đừng gọi ta Hoàng Thượng."
Nàng mơ màng nhìn hắn, cả người hãm trong dáng vẻ nhục dục, làm người ta muốn yêu thương. Hắn như con khỉ gấp gáp xông vào bí cảnh, hung hăng đâm vào nàng, nàng thậm chí còn hơi khô, bỗng chốc bị vật to lớn của hắn xông vào làm cho căng đau.
Nhưng rất nhanh, đã đủ ướt át để hắn ra vào thuận lợi.
Nàng kiềm chế bậc khóc, tiếng khóc đều bị hắn nuốt vào bên trong miệng, hết lần này đến lần khác bị hắn đưa đến đỉnh cao khoái lạc. Nhưng hắn thật quá hung mãnh, nóng vội hơn bao giờ hết.
"Phu quân, nơi đó. . . Không muốn. . ." Rốt cục, nàng nhịn không được, khóc một tiếng.
Nam nhân vịn eo của nàng, tinh thần hăng hái. Nàng quỳ nằm sấp, đầu gối và khuỷu tay đều bị ma sát đến đỏ lên. Hắn giống như đặc biệt thích cái tư thế này, liên tục muốn hai lần, thời gian mỗi một lần đều vô cùng dài. Tay chân của nàng cũng bắt đầu có chút phát run.
Vi Nhiễm dường như trở về lúc hai người vừa thành thân, động tác của hắn có chút thô lỗ, lại rất biết dẫn dắt, nàng dễ chịu, nhưng cũng rất mệt mỏi.
Thật vất vả hắn mới nằm ở phía sau của nàng, ôm nàng, nàng tưởng rằng đã kết thúc. Không nghĩ tới hắn nắm lấy đầu gối của nàng, hơi tách hai bắp đùi trắng nõn như hành tây của nàng ra, lại tiến vào từ đằng sau.
Vi Nhiễm muốn quay đầu kháng nghị, lại bị hắn chặn kín miệng, hôn không ngừng. Một cánh tay hắn xuyên qua dưới nách nàng sau đó đặt ngang trước ngực của nàng, ôm chặt, một cánh tay khác thì vòng qua cổ của nàng, bóp lấy cằm của nàng, khiến nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt đầu lưỡi của hắn.
Nhưng cái tư thế này thực sự quá chặt chẽ, mỗi động một cái, da thịt liền nhanh chóng ma sát, kéo theo càng nhiều ** và kích thích.
**Chỗ này tác giả thật sự chỉ để ** TT.TT
Sau đó, cả người Vi Nhiễm đều chìm vào hôn mê, cũng không biết bên ngoài đốt đèn vào lúc nào. Nàng không biết tinh lực của hắn tại sao có thể tràn đầy như thế, mệt đến mức thật sự không muốn, thút thít, đá hắn, đẩy hắn, cũng không thể làm hắn tha cho mình.
Nhiều lần nàng đã ngủ rồi, tỉnh lại thì bị hắn lôi kéo giao hợp. Cuối cùng, nàng rốt cục không có sức lực tỉnh táo nữa.
. . .
Tiểu thái giám mặc dù trước khi tiến cung được người có chuyên môn huấn luyện, làm thái giám bên người của Hoàng đế, phải cư xử vô cùng trấn định. Thế nhưng hắn nghe được những cái tiếng khóc, tiếng thở dốc và tiếng rên làm người ta cảm thấy khó xử kia, cũng là mặt đỏ tới tận mang tai. Thể lực của Hoàng thượng thật sự là kinh người mà, từ xế chiều đến bây giờ cũng đã bao nhiêu canh giờ rồi?
Ngay cả bữa tối cũng còn chưa dùng nữa.
Lúc trước hắn thấy dáng vẻ của Hoàng đế không có chút hứng thú nào với mỹ nữ các nước khác đưa tới, còn tưởng rằng là người không gần nữ sắc, nào nghĩ đến. . . Nhưng cũng khó trách, trước khi hắn tiến cung đã nghe nói Tấn vương phi được sủng ái đến cỡ nào. Những năm nay, Tấn vương đều chỉ độc sủng một mình nàng. Cho nên Hoàng Thượng làm sao lại sinh ra hứng thú với những nữ nhân khác? Nữ nhân đẹp như vậy, trên đời này cũng chỉ có một người này mà thôi.
Giống như là một vật quý giá ông trời ban cho thế gian này, vừa khéo Hoàng Thượng là người nhận được nó.
Thật vất vả màn trướng bên kia giống như không có động tĩnh nào nữa, tiểu thái giám mới cả gan đi qua hỏi một tiếng: "Hoàng Thượng, muốn truyền lệnh không ạ?"
Tiêu Đạc đang tìm kiếm thuốc của Vi Nhiễm, phát hiện nàng cũng không có mang theo trong người, liền mặc quần lên, xốc màn trướng ra, phân phó tiểu thái giám: "Sai người mang một thùng nước nóng đến, nấu chút cháo thanh đạm, lại gọi Dương Nguyệt đi vào."
Cơ bắp trên người Tiêu Đạc rắn chắc, khôi ngô cao lớn. Nhỏ hoạn quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể cường tráng của Hoàng đế, nghĩ đến tiếng khóc bên trong lúc nãy, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, than một tiếng Hoàng Thượng uy vũ, vội vàng cúi đầu đi làm việc.
Thời tiết cuối xuân, trong đêm còn có chút lạnh.
Tiêu Đạc đi trở về long sàng, nhìn người nằm sấp ngủ say ở trên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó ôm cả người nàng vào trong ngực, ôn nhu hôn lên.
Cảm giác thỏa mãn sau mỗi lần cùng nàng hoan ái, đều không thua gì cảm giác khi hắn có được toàn bộ thiên hạ.
Vi Nhiễm tựa hồ ghét nóng, không tự giác mà rút tay ra, rất tự nhiên treo ở trên cổ Tiêu Đạc, mặt chôn ở bên trong cổ của hắn, giống mèo con đang ngủ gật. Bàn tay to lớn của Tiêu Đạc vuốt ve tóc nàng, lại lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng. Vành mắt nàng sưng đỏ, sắc hồng trên mặt đã lui, trên trán ướt sũng, cái miệng nhỏ cũng bị hôn đến hồng nhuận cả lên, vừa nhìn chính là dáng vẻ bị người "ra sức yêu thương", vô cùng kiều mị.
Điều thú vị là, hắn rõ ràng khi dễ nàng đến hung ác như vậy, nhưng trong giấc mộng nàng vẫn theo bản năng ỷ lại vào hắn.
Tiêu Đạc nhếch miệng cười, tiểu tâm can của hắn rốt cuộc là thích hắn bao nhiêu đây? Sau đó cách lớp chăn gấm vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, đầu tựa ở trên mặt của nàng vuốt ve, một khắc đều không muốn buông nàng ra. Thế nhưng trên bàn bên ngoài còn có rất nhiều tấu chương chờ lấy hắn đi phê duyệt.
Hắn thử chuyển động, người trong ngực lại không vui, lẩm bẩm một tiếng, tay chân đều quấn tới.
"Không muốn xa ta à?" Tiêu Đạc thấp giọng hỏi một câu, biết rất rõ ràng nàng nghe không được, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Được thôi, hắn chỉ có thể ở chỗ này xem tấu chương.
Tiêu Đạc gọi Dương Nguyệt về Ngậm Chương cung lất thuốc, lại sai nàng tiến đến giúp Vi Nhiễm lau thân thể. Cả quá trình Dương Nguyệt đều cúi đầu, không dám nhìn, sau khi lau xong cũng vội vàng lui xuống ngay. Mặc dù trong phòng không quá sáng, thế nhưng nàng vẫn nhìn thấy trên người Vi Nhiễm khắp nơi đều là vết đỏ, trên lưng, bên đùi và trước ngực cực kỳ thê thảm, phía dưới cũng là vừa đỏ vừa sưng.
Nàng thực sự không giải thích được chuyện giữa nam nữ. . . Nhất định phải như vậy sao? Thật sự không đau xót sao?
Cho đến không lâu sau đó, chính nàng gả làm thê tử của người ta, mới biết rằng loại chuyện này thật sự không nói rõ được.
Lời của editor: Mọi người đoán xem DN sẽ gả cho ai nè? ^^
Tiêu Đạc không có ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Trẫm ngược lại không biết Thục quốc hai lần phái sứ thần đến đây, là ý gì?"
Ninh Hải hành lễ cười một tiếng: "Một lần trước là làm theo thông lệ, lần này, xem như một chút quan hệ cá nhân giữa Hoàng đế bổn quốc và bệ hạ. Hoàng đế bổn quốc đã từng hứa, nếu bệ hạ phong Hậu sẽ đưa quà chúc mừng đến."
Thái dương Tiêu Đạc nhảy lên, đây là hết chuyện để nói rồi à?
Ninh Hải liếc mắt ra hiệu với người đứng phía sau một cái, người kia bưng một cái khay tiến lên, trên khay mặt bày lụa đỏ, Ninh Hải lập tức xốc lên. Đó là một cái mũ phượng cực kì tinh xảo, bên trên mũ khảm trang sức rồng, phượng, châu Bảo Hoa, áng mây xanh biếc, cành lá phỉ thúy và bác tấn[1], được phủ kín bởi bảo thạch và trân châu, một viên trân châu lớn nhất đẹp nhất khảm ở đỉnh mũ. Tiêu Đạc chưa bao giờ thấy trân châu sáng lói chói mắt như thế, không khỏi nhìn lâu một chút.
Ninh Hải nói: "Đây là mũ phượng Hoàng đế bổn quốc đặc biệt chế tạo cho Hoàng hậu, viên ngọc trên đỉnh mũ này là Tùy Hầu Châu, chính là bảo vật vô giá."
Tiêu Đạc biết Thục quốc giàu có, bên trong Thục cung cất giữ vô số kỳ trân dị bảo, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo chân thực của Tùy Hầu Châu. Tiêu Đạc tự hỏi không bỏ ra nổi một cái mũ phượng tinh xảo hơn cái này, cũng không có Tùy Hầu Châu có thể xứng với nữ nhân của hắn.
Nếu Mạnh Linh Quân đã đưa vật này đến, hắn tất nhiên là vui vẻ nhận lấy. Hắn nghĩ, dù sao đời này Mạnh Linh Quân đừng nghĩ có được Yêu Yêu, nhưng Yêu Yêu thật sự xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên đời này.
Ninh Hải nói tiếp: "Hoàng đế nước ta thực hiện lời hứa xây dựng quan hệ đồng minh với Đại Chu, kết làm nước huynh đệ, chủ động nhường ra bốn châu Tần Phượng, giải nổi lo sau này của Đại Chu. Đồng thời, chúng ta cũng có thể xuất binh cùng đánh Bắc Hán."
Tần Phượng ở cứ điểm phía Đông Thục quốc, không có bốn châu này, Tiêu Đạc cũng không cần lo lắng lúc xuất chinh, Thục quốc sẽ ở phía sau đánh lén. Bình định thiên hạ, tất sẽ lấy Thục quốc, nhưng mà Bắc Hán và Hoài Nam là mối uy hiếp tương đối lớn của Trung Nguyên, chiếm lấy Thục quốc lại không cần gấp gáp như vậy. Mạnh Linh Quân rất thông minh, y chủ động nhường một bước, lại có thể giành lại cho Thục quốc thêm mấy năm thái bình.
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở về nói cho Hoàng đế quý quốc, trẫm nhận bốn châu Tần Phượng. Còn chuyện xuất binh, ý tốt của quý quốc trẫm nhận trong lòng, nhưng Đại Chu phải giải quyết Bắc Hán, tạm thời không cần người khác hỗ trợ."
Trước khi tới Ninh Hải đã biết Tiêu Đạc sẽ ra quyết định như vậy, cũng không bất ngờ, chỉ giơ tay lên nói: "Lễ vật chúc mừng đã đưa lên, thành ý cũng đã tỏ rõ, hi vọng sớm ngày nghe được tin tức lập Hậu của bệ hạ."
Tiêu Đạc đáp một tiếng, Ninh Hải liền dẫn người lui ra.
Ninh Hải đi đến ngoài Tư Đức điện, nhìn thấy phía dưới bậc thang có một vị nữ tử thướt tha đi tới. Nàng mặc cung trang, búi tóc và đồ trang sức đều không hoa lệ, thế nhưng lúc đi lại có loại vẻ đẹp như hoa trong gió. Nàng ngẩng đầu trông thấy Ninh Hải, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Lại gặp mặt. Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn ngươi."
Ninh Hải vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng gặp nữ tử nào thanh khiết xinh đẹp hơn vị trước mắt này, khó trách Hoàng Thượng nhớ mãi không quên. Hắn thầm than một tiếng, hành lễ nói: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Ninh Hải vốn phụng mệnh đến giúp ngài một chút sức lực."
Người viết thư muốn Vi Nhiễm điều tra Hồ Minh Nhã kia chính là Ninh Hải. Lại nói, từ Thiền Châu đến Kinh Thành, Ninh Hải quả thật giúp không ít việc, cho dù Vi Nhiễm chưa từng chủ động mở miệng nói muốn hắn hỗ trợ.
Sau khi Ninh Hải rời đi, Vi Nhiễm đứng ở trước Tư Đức điện, nhìn tòa tẩm cung của Đế vương, đấu củng mái cong[2], uy nghiêm trang trọng. Hơn mười thái giám, cung nữ và cấm quân phụ trách bảo vệ đứng ở cửa, tất cả mọi thứ này giống như muốn phân tách nàng và nam nhân chí tôn kia.
[2]Đấu củng mái cong: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Nàng mím môi, Dương Nguyệt hỏi: "Tiểu thư không đi vào sao?"
Rõ ràng là người nhớ mong nhiều ngày như vậy, có đôi khi Dương Nguyệt nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi ở Ngậm Chương cung cổng ngẩn người, liền biết nàng đang nhớ nhung Hoàng Thượng rồi. Dương Nguyệt biết Hoàng Thượng cũng không dễ dàng, vốn dĩ Đại Chu vừa lập, tiên đế qua đời lại vội vàng như vậy, tương đương với đặt tất cả gánh nặng ở trên vai tân đế. Lúc này, hoàng thượng thật sự là không có cách phân thân.
Về mặt đạo lý là nói như vậy, nhưng về phương diện tình cảm, nàng cũng có thể hiểu được cảm nhận của Vi Nhiễm.
Trước đó Vi Nhiễm rãnh rỗi đi phòng bếp làm canh, muốn bưng tới cho Tiêu Đạc uống, chẳng biết tại sao đến cổng, đột nhiên không có dũng khí. Nàng nhấc váy lên xoay người nói: "Được rồi, đừng đi quấy rầy hoàng thượng, chúng ta trở về đi."
Dương Nguyệt vừa định nói chuyện, bên kia tiểu thái giám đã chạy tới chặn trước mặt Vi Nhiễm: "Hoàng Thượng mời nương nương đi vào."
Danh phận của Vi Nhiễm còn chưa xác định, nhưng vốn là Vương phi, cho dù không làm được Hoàng hậu thì tệ gì cũng sẽ là một phi tử, cho nên người trong cung đều gọi nàng là nương nương.
Vi Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn: "Ta cũng không có mời công công thông truyền. . ."
Tiểu thái giám nhếch miệng cười nói: "Nương nương vừa đến, tiểu nhân đã đi vào thông truyền ngay. Hoàng Thượng đang chờ ngài đó ạ."
Lần này Vi Nhiễm thật sự là không biết nên khen hắn thông minh hay không thông minh mới tốt.
Nàng bất đắc dĩ xoay người, đi theo sau tiểu thái giám tiến vào Tư Đức điện. Nơi này là tẩm điện của Hoàng đế, cũng kiêm luôn nơi xử lý công vụ sau triều, cho nên rất lớn.
Sau khi Tiên đế băng hà, Tiêu Đạc chỉ hơi điều chỉnh bài trí một chút chứ không có thay đổi quá lớn.
Vi Nhiễm dừng ở bên cạnh bác sơn lô[3] to lớn, trong lò đốt trầm hương, hương khí nồng đậm, toàn bộ đại điện đều tràn ngập trong mùi hương này. Nàng không có ngẩng đầu, chỉ nói: "Thần thϊếp xuống bếp làm một chén canh, đoán trước Hoàng Thượng xử lý chính sự vất vả, nên không suy nghĩ kỹ càng bưng tới, còn xin Hoàng Thượng thứ tội."
[3]Bác sơn lô: Lư hương có hình ngọn núi.
Tiêu Đạc không nghĩ tới nàng sẽ chủ động đi tìm đến, trong lòng vui vẻ, vốn dĩ phải lập tức đứng lên khỏi long ỷ. Nhưng nghe thấy nàng nói như vậy, bỗng nhiên có chút buồn cười, bèn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ dò xét nàng. Mỹ nhân như hoa trốn đám mây, chỉ là ăn mặc quá đơn giản, hắn thưởng nhiều vải vóc đồ trang sức như vậy, sao một cái nàng cũng không dùng?
Tiêu Đạc không nói lời nào, trong lòng Vi Nhiễm lại càng thêm phiền muộn. Người làm Hoàng đế, đều cao thâm khó lường như vậy sao? Là chê nàng tới không đúng?
Nàng để Dương Nguyệt bưng canh lên, sau đó hành lễ nói: "Nếu Hoàng Thượng không có gì phân phó, thần thϊếp xin được cáo lui trước." Nói xong, quay người muốn đi.
"Dừng lại. Trẫm để nàng đi rồi sao?" Tiêu Đạc xụ mặt quát to một tiếng, Vi Nhiễm chỉ có thể dừng lại. Nàng thật ra không muốn ở lại, cảm thấy mình thật sự là nhiều chuyện, tại sao nhất định phải đi một chuyến tới này? Trước kia nàng có thể bướng bỉnh, nhưng bây giờ hắn là Hoàng đế, lời hắn nói chính là thánh chỉ. Nhiều người nhìn như vậy, nàng không thể kháng chỉ.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, hốc mắt đỏ lên.
"Những người khác lui xuống trước đi." Tiêu Đạc phân phó nói.
Tiểu thái giám vội vàng mang theo người trên điện rút lui sạch sẽ, trước khi đi ra còn rất quan tâm đóng cửa lại.
Tian sáng ngoài điện biến mất, toàn bộ đại điện càng trở nên ngột ngạt vô cùng.
Tiêu Đạc đi đến sau lưng Vi Nhiễm, vươn cánh tay lập tức ôm nàng vào trong ngực: "Vì sao cũng không nhìn ta một cái, hả?"
Giọng nói trầm thấp của hắn chui vào trong tai nàng, nhè nhẹ ngưa ngứa một chút, Vi Nhiễm lại càng muốn khóc hơn.
Tiêu Đạc phát hiện bờ vai của nàng co lại, xoay người nàng lại, cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Ai khi dễ nàng rồi hả?"
Vi Nhiễm muốn tránh thoát vòng tay Tiêu Đạc, nhưng khí lực làm sao chống nổi hắn? Lập tức đã bị hắn vò tiến vào trong ngực. Cái ôm và khí tức quen thuộc khiến tâm tình của nàng trong nháy mắt sụp đổ. Nhớ nhung và ủy khuất nàng chịu đựng nhiều ngày giống thác lũ làm vỡ đê mà tuôn ra.
Tiêu Đạc dùng sức ôm nàng, thấp giọng dỗ dành, cả trái tim đều muốn bị tiểu tâm can này khóc cho nát. Bộ dáng đáng thương hoa lê đái vũ, vừa mỹ lệ vừa câu hồn.
Vi Nhiễm nức nở nói: "Hơn nữa tháng rồi ta không gặp chàng, chủ động tới tìm chàng mà chàng còn như vậy. . ."
Tiêu Đạc kéo tay của nàng vòng ở ngang hông mình, cười cười: "Yêu Yêu nhớ ta sâo? Gần đây ta thật sự không thoát thân ra được. Chuyện lập Hậu. . . hãy cho ta chút thời gian nữa, được chứ? Hoàng hậu của ta sẽ chỉ là nàng."
Vi Nhiễm nắm lấy y phục phía sau lưng hắn, không nói lời nào, chỉ là dán chặt ở trong ngực của hắn, dùng sức ôm hắn. Có làm Hoàng hậu hay không, nàng thật sự chẳng để ý như vậy, nàng chỉ muốn mỗi ngày được nhìn hắn một cái, nghe được, sờ được. Chứ không phải ở trong cùng một tòa cung điện, nhưng ngày ngày lại không cách nào gặp được nhau.
Tiêu Đạc bị thân thể mềm mại của nàng dán chặt lấy, rất nhanh đã có phản ứng, dứt khoát bế nàng lên, vòng qua bình phong sơn hà to lớn, tiến vào Thiên Điện. Hắn đi đến cột buộc màn, ra hiệu Vi Nhiễm tháo màn che xuống. Vi Nhiễm cảm giác ngón tay của mình đều đang nóng lên, theo lời cởi ba bốn vòng, sau đó đã bị ôm đến trước long sàng.
Vi Nhiễm biết hắn muốn làm gì, kinh hô một tiếng, đã bị Tiêu Đạc đặt lên giường.
Nhưng nơi này là long sàng đó!
"Đi tháp bên kia không được sao?" Nàng đứng ngồi không yên hỏi.
Tiêu Đạc giật thắt lưng bằng da trên eo, đè nữ nhân đang muốn xuống giường lại, cúi thân tự mình cởi giày của nàng, cầm lấy bàn chân nhỏ bé của nàng trong tay ngắm ngía.
"Phu quân. . ." Dưới sự thèn thùng, Vi Nhiễm kêu lên xưng hô trước đây, sau đó bị nam nhân bò đi lên được thế ngăn chặn, bắt đầu mút hôn một cách mãnh liệt.
Tiêu Đạc đã ăn chay mấy tháng nay, không có ngày nào không muốn. Gần đây ban đêm nằm mơ, cũng liên tục mơ tới cảnh tượng như vậy. Nhuyễn ngọc ôn hương, mềm mại như nước, giống như trời sinh chính là tồn tại vì hắn.
Vi Nhiễm bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, hương khí trong điện lại quá dày đặc, toàn bộ đầu óc nàng đều chìm vào mê man, chỉ có thể dùng tay nắm lấy vạt áo Tiêu Đạc thật chặt. Quần áo trong của hắn cũng là màu vàng chói lói, vô cùng nổi bật, dù hiện giờ ánh sáng trong điện cực kỳ mờ mịt, nhưng cũng đang nhắc nhở thân phận của nàng và người này đã hoàn toàn khác biệt.
"Hoàng. . . Hoàng Thượng. . ." Vi Nhiễm nhẹ giọng kêu, du dương quyến rũ.
Tiêu Đạc lột váy áo của nàng ra, trực tiếp ném giường, sau đó cả người phủ lên trên người nàng: "Yêu Yêu, lúc không có người ngoài, đừng gọi ta Hoàng Thượng."
Nàng mơ màng nhìn hắn, cả người hãm trong dáng vẻ nhục dục, làm người ta muốn yêu thương. Hắn như con khỉ gấp gáp xông vào bí cảnh, hung hăng đâm vào nàng, nàng thậm chí còn hơi khô, bỗng chốc bị vật to lớn của hắn xông vào làm cho căng đau.
Nhưng rất nhanh, đã đủ ướt át để hắn ra vào thuận lợi.
Nàng kiềm chế bậc khóc, tiếng khóc đều bị hắn nuốt vào bên trong miệng, hết lần này đến lần khác bị hắn đưa đến đỉnh cao khoái lạc. Nhưng hắn thật quá hung mãnh, nóng vội hơn bao giờ hết.
"Phu quân, nơi đó. . . Không muốn. . ." Rốt cục, nàng nhịn không được, khóc một tiếng.
Nam nhân vịn eo của nàng, tinh thần hăng hái. Nàng quỳ nằm sấp, đầu gối và khuỷu tay đều bị ma sát đến đỏ lên. Hắn giống như đặc biệt thích cái tư thế này, liên tục muốn hai lần, thời gian mỗi một lần đều vô cùng dài. Tay chân của nàng cũng bắt đầu có chút phát run.
Vi Nhiễm dường như trở về lúc hai người vừa thành thân, động tác của hắn có chút thô lỗ, lại rất biết dẫn dắt, nàng dễ chịu, nhưng cũng rất mệt mỏi.
Thật vất vả hắn mới nằm ở phía sau của nàng, ôm nàng, nàng tưởng rằng đã kết thúc. Không nghĩ tới hắn nắm lấy đầu gối của nàng, hơi tách hai bắp đùi trắng nõn như hành tây của nàng ra, lại tiến vào từ đằng sau.
Vi Nhiễm muốn quay đầu kháng nghị, lại bị hắn chặn kín miệng, hôn không ngừng. Một cánh tay hắn xuyên qua dưới nách nàng sau đó đặt ngang trước ngực của nàng, ôm chặt, một cánh tay khác thì vòng qua cổ của nàng, bóp lấy cằm của nàng, khiến nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt đầu lưỡi của hắn.
Nhưng cái tư thế này thực sự quá chặt chẽ, mỗi động một cái, da thịt liền nhanh chóng ma sát, kéo theo càng nhiều ** và kích thích.
**Chỗ này tác giả thật sự chỉ để ** TT.TT
Sau đó, cả người Vi Nhiễm đều chìm vào hôn mê, cũng không biết bên ngoài đốt đèn vào lúc nào. Nàng không biết tinh lực của hắn tại sao có thể tràn đầy như thế, mệt đến mức thật sự không muốn, thút thít, đá hắn, đẩy hắn, cũng không thể làm hắn tha cho mình.
Nhiều lần nàng đã ngủ rồi, tỉnh lại thì bị hắn lôi kéo giao hợp. Cuối cùng, nàng rốt cục không có sức lực tỉnh táo nữa.
. . .
Tiểu thái giám mặc dù trước khi tiến cung được người có chuyên môn huấn luyện, làm thái giám bên người của Hoàng đế, phải cư xử vô cùng trấn định. Thế nhưng hắn nghe được những cái tiếng khóc, tiếng thở dốc và tiếng rên làm người ta cảm thấy khó xử kia, cũng là mặt đỏ tới tận mang tai. Thể lực của Hoàng thượng thật sự là kinh người mà, từ xế chiều đến bây giờ cũng đã bao nhiêu canh giờ rồi?
Ngay cả bữa tối cũng còn chưa dùng nữa.
Lúc trước hắn thấy dáng vẻ của Hoàng đế không có chút hứng thú nào với mỹ nữ các nước khác đưa tới, còn tưởng rằng là người không gần nữ sắc, nào nghĩ đến. . . Nhưng cũng khó trách, trước khi hắn tiến cung đã nghe nói Tấn vương phi được sủng ái đến cỡ nào. Những năm nay, Tấn vương đều chỉ độc sủng một mình nàng. Cho nên Hoàng Thượng làm sao lại sinh ra hứng thú với những nữ nhân khác? Nữ nhân đẹp như vậy, trên đời này cũng chỉ có một người này mà thôi.
Giống như là một vật quý giá ông trời ban cho thế gian này, vừa khéo Hoàng Thượng là người nhận được nó.
Thật vất vả màn trướng bên kia giống như không có động tĩnh nào nữa, tiểu thái giám mới cả gan đi qua hỏi một tiếng: "Hoàng Thượng, muốn truyền lệnh không ạ?"
Tiêu Đạc đang tìm kiếm thuốc của Vi Nhiễm, phát hiện nàng cũng không có mang theo trong người, liền mặc quần lên, xốc màn trướng ra, phân phó tiểu thái giám: "Sai người mang một thùng nước nóng đến, nấu chút cháo thanh đạm, lại gọi Dương Nguyệt đi vào."
Cơ bắp trên người Tiêu Đạc rắn chắc, khôi ngô cao lớn. Nhỏ hoạn quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể cường tráng của Hoàng đế, nghĩ đến tiếng khóc bên trong lúc nãy, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, than một tiếng Hoàng Thượng uy vũ, vội vàng cúi đầu đi làm việc.
Thời tiết cuối xuân, trong đêm còn có chút lạnh.
Tiêu Đạc đi trở về long sàng, nhìn người nằm sấp ngủ say ở trên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó ôm cả người nàng vào trong ngực, ôn nhu hôn lên.
Cảm giác thỏa mãn sau mỗi lần cùng nàng hoan ái, đều không thua gì cảm giác khi hắn có được toàn bộ thiên hạ.
Vi Nhiễm tựa hồ ghét nóng, không tự giác mà rút tay ra, rất tự nhiên treo ở trên cổ Tiêu Đạc, mặt chôn ở bên trong cổ của hắn, giống mèo con đang ngủ gật. Bàn tay to lớn của Tiêu Đạc vuốt ve tóc nàng, lại lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng. Vành mắt nàng sưng đỏ, sắc hồng trên mặt đã lui, trên trán ướt sũng, cái miệng nhỏ cũng bị hôn đến hồng nhuận cả lên, vừa nhìn chính là dáng vẻ bị người "ra sức yêu thương", vô cùng kiều mị.
Điều thú vị là, hắn rõ ràng khi dễ nàng đến hung ác như vậy, nhưng trong giấc mộng nàng vẫn theo bản năng ỷ lại vào hắn.
Tiêu Đạc nhếch miệng cười, tiểu tâm can của hắn rốt cuộc là thích hắn bao nhiêu đây? Sau đó cách lớp chăn gấm vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, đầu tựa ở trên mặt của nàng vuốt ve, một khắc đều không muốn buông nàng ra. Thế nhưng trên bàn bên ngoài còn có rất nhiều tấu chương chờ lấy hắn đi phê duyệt.
Hắn thử chuyển động, người trong ngực lại không vui, lẩm bẩm một tiếng, tay chân đều quấn tới.
"Không muốn xa ta à?" Tiêu Đạc thấp giọng hỏi một câu, biết rất rõ ràng nàng nghe không được, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Được thôi, hắn chỉ có thể ở chỗ này xem tấu chương.
Tiêu Đạc gọi Dương Nguyệt về Ngậm Chương cung lất thuốc, lại sai nàng tiến đến giúp Vi Nhiễm lau thân thể. Cả quá trình Dương Nguyệt đều cúi đầu, không dám nhìn, sau khi lau xong cũng vội vàng lui xuống ngay. Mặc dù trong phòng không quá sáng, thế nhưng nàng vẫn nhìn thấy trên người Vi Nhiễm khắp nơi đều là vết đỏ, trên lưng, bên đùi và trước ngực cực kỳ thê thảm, phía dưới cũng là vừa đỏ vừa sưng.
Nàng thực sự không giải thích được chuyện giữa nam nữ. . . Nhất định phải như vậy sao? Thật sự không đau xót sao?
Cho đến không lâu sau đó, chính nàng gả làm thê tử của người ta, mới biết rằng loại chuyện này thật sự không nói rõ được.
Lời của editor: Mọi người đoán xem DN sẽ gả cho ai nè? ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.