Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 103: : Khó Chịu
Bạc Yên
28/10/2023
Tiêu Thành Chương lên lầu, Lý Trọng Tiến đi sai phòng bếp bưng bát mì nóng cho thiếu niên kia. Thiếu niên ngồi ở bên cạnh bàn, ăn như hổ đói, Lý Trọng Tiến đứng một bên hỏi: "Ngươi đã mấy ngày chưa ăn rồi? Vì sao lưu lạc ở đây?"
Thiếu niên co rúm lại một chút, tiếng nói như muỗi vo ve: "Ta. . . Ta vốn đi theo thương đội. . . Nửa, trên nửa đường lại gặp phải trộm cướp. . . trốn thẳng đến tận đây. . ." Tiếng nói của nàng ta run rẩy, chắc hẳn chịu kinh hãi không nhỏ.
Xưa nay nghe Thiền Châu trộm cướp khó trị nhưng không nghĩ càn rỡ như thế. Lý Trọng Tiến thương thiếu niên bất hạnh, nói ra: "Khách sạn này đã được chúng ta bao hết, không dư cái phòng trống nào cho ngươi. Ngươi ở dưới lầu lót chăn đệm nằm dưới đất ngủ. Sáng sớm ngày mai hãy rời đi."
Thiếu niên đáp một tiếng, Lý Trọng Tiến liền rời đi.
Thiếu niên ăn no rồi, thở phào, mượn một chậu nước lau người một phen. Tiểu nhị đã trải xong chăn đệm ở dưới cầu thang. Thiếu niên nhìn người canh phòng chỗ bậc thang, vốn muốn đi qua nói rõ thân phận, nhưng bây giờ thật sự là có chút uất ức, không bằng ngày mai nói sau. Nàng ta yên lặng trở về chăn đệm của mình nằm dưới đất, cởi giày ngồi trên tấm đệm vò tóc, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, vội vàng quay lưng lại: "Ai?"
Tiêu Thành Chương cầm bộ quần áo trong tay, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng thiếu niên, cười nói: "Ta mượn của biểu muội một bộ nam trang cho ngươi, nơi này còn có một túi tiền, ngày mai ta phái một người đưa ngươi về nhà. Thiền Châu nhiều nạn trộm cướp, cô nương một mình ở bên ngoài nói chung vẫn nguy hiểm. Huống chi ngươi chạy đi như thế, người trong nhà sẽ lo lắng."
Chuyện bỏ nhà ra đi, trước kia Tiêu Thành Chương cũng làm không ít lần, nhưng hắn là nam nhi, không có nhiều lo ngại nhiều như vậy, nữ hài tử thì không giống. Hắn làm người từng trải khuyên giải vài câu, cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên nghe được chuyện nạn trộm cướp, hai tay che lỗ tai, cảnh tượng ban ngày liền hiện ra trước mắt. Những tên đạo tặc kia gϊếŧ người không chớp mắt, nếu không phải thị nữ liều chết đặt nàng ta ở dưới người bảo vệ thì chỉ sợ nàng ta đã sớm bị bắt đi hoặc là chết ở dưới đao rồi.
Tiêu Thành Chương thấy toàn thân nàng ta run rẩy, vỗ vỗ vai nàng ta: "Này, ngươi sao vậy?"
Bỗng nhiên, bên ngoài sấm rền "ầm" một tiếng, thiếu niên kia giống như con thỏ nhỏ bị giật mình, quay người nhào vào trong ngực Tiêu Thành Chương: "Đừng đi, đừng đi! Ta rất sợ!"
Tiêu Thành Chương ngây người, cúi đầu thấy rõ dung mạo người trong ngực, cả kinh nói: "Hồ Lệ Nghiên?"
Hồ Lệ Nghiên cũng không để ý được rụt rè của nữ nhi gia gì đó, chỉ ôm thật chặt eo của Tiêu Thành Chương, giống như hắn là chỗ dựa duy nhất.
. . .
Sài Thị vẫn chưa ngủ, nghe Thu Vân bẩm báo, xốc màn lên nói: "Cái gì, Hồ Lệ Nghiên cũng ở chỗ này?"
Thu Vân nói: "Đúng vậy. Hình như cải trang trà trộn trong thương đội, vừa khéo chính là tiểu đội bị cướp bóc kia, may mắn trốn thoát, gặp được chúng ta. Lúc này bị dọa sợ, đang ở chỗ Nhị phu nhân. Nhị công tử cũng ở đó ạ."
"Lá gan của tiểu nha đầu này đúng là lớn thật!" Sài Thị lắc đầu, buông màn xuống: "Nếu như thế thì để nàng theo chúng ta đi. Nhiều người trên đường cũng chăm sóc lẫn nhau. May mắn nàng không có việc gì, nếu như xảy ra chuyện ở cảnh nội Thiền Châu, Mậu Tiên cũng không có cách nào ăn nói với Hồ đại nhân. Tối nay quá muộn, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta gặp nàng ta sau."
"Vâng." Thu Vân lên tiếng.
Một lát sau, trong khách sạn đều tắt hết đèn, đám người chìm vào giấc ngủ, vô cùng yên tĩnh. Tiếng mưa rơi bên ngoài dần dần nhỏ lại, trong không khí đều là mùi đất.
Bỗng nhiên, vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Người canh giữ ở trong sân tiến đến tra hỏi: "Ai vậy?"
"Thủ hạ Quận Hầu Thái Nguyên, Chương Đức Uy." Người ngoài cửa trả lời dõng dạc. Người phía sau cửa nghe xong thì vội vàng mở cửa, lập tức có mấy nam tử cao lớn mặc áo tới từ ngoài cửa đi vào.
Tiêu Đạc đi vào sảnh khách sạn, toàn thân đều đã ướt đẫm, dứt khoát cởϊ áσ tơi trên người ném ở một bên. Giày của hắn nặng nề, bên trong chứa đầy nước. Lý Trọng Tiến nghe tin chạy đến, nhìn thấy Tiêu Đạc tất nhiên là hết sức bất ngờ. Nơi đây đã cách thanhf không xa, Tiêu Đạc lại đêm mưa chạy đến?
Tiêu Đạc nói: "Ngoài thành xảy ra vụ án trộm cướp bắt cóc thương khách, ta không yên lòng nên cố ý chạy tới nhìn xem. Nơi này của các người có gì khác thường không?"
"Cũng không có bất kỳ cái gì khác thường." Lý Trọng Tiến trả lời. Hắn đã biết chuyện trộm cướp, cố ý ra lệnh cho thủ hạ tăng cường người đề phòng trong đêm.
Tiêu Đạc gật nhẹ đầu, đi lên lầu bái kiến Sài Thị trước.
Sài Thị tự mình đỡ Tiêu Đạc dậy, lôi kéo hắn ngồi xuống, mượn đèn quan sát hắn: "Mậu Tiên, con đã gầy đi nhiều. Ta ở Kinh Thành cũng đã nghe nói chuyện phiền phức của Thiền Châu, Vi Nhiễm lại vừa sinh hài tử xong không lâu, chính là lúc cần con. Chỗ này của ta có Trọng Hòe và Lý tướng quân, con thật sự không cần đội mưa đích thân đến. Mau thay quần áo ướt trên người đi, uống thêm chén canh gừng nóng. Nếu ngã bệnh thì phải làm thế nào đây?"
"Mẫu thân quên con hành quân quanh năm, chút mưa gió ấy không tính là gì. Có điều chuyện đạo tặc đánh cướp thương khách khá kỳ quặc, con không yên tâm, ngày mai vẫn tự mình đưa mọi người vào thành." Tiêu Đạc nói.
Thu Vân nói: "Công tử vẫn nên thay quần áo đi. Quần áo ướt dính trên người cũng khó chịu. Chỗ này của phu nhân không thích hợp để Đại công tử thay quần áo, nô tỳ đi chỗ Nhị công tử hỏi thử. Xin Đại công tử đợi chút."
Tiêu Thành Chương dàn xếp xong, Hồ Lệ Nghiên vốn đã chìm vào giấc ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe Thu Vân nói Tiêu Đạc tới, vội vàng xuống giường, cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng của Sài Thị, cao hứng nói: "Đại ca! Làm sao huynh bất chấp mưa lớn như vậy đến rồi! Mau thay quần áo, ta không cao bằng huynh, huynh mặc tạm đi."
Tiêu Đạc đứng dậy thi lễ với Tiêu Thành Chương, Tiêu Thành Chương bị dọa đến vội nhảy về sau một bước: "Huynh. . . Huynh làm cái gì vậy?"
"Theo tước vị cao thấp thì nên hành lễ." Tiêu Đạc nói có trật tự.
"Điên rồi điên rồi, cái gì tước vị cao thấp. Huynh là đại ca của đệ, há lại có ca ca hành lễ với đệ đệ? Thôi, đệ trả lại huynh là được." Nói xong, vái chào Tiêu Đạc một cái thật dài.
Thu Vân ở bên cạnh cười nói: "Hai vị công tử lâu rồi không gặp, làm sao vừa gặp mặt đã bái đến bái đi? Nhìn giống như người xa lạ."
"Thu Vân nói rất có lý." Tiêu Thành Chương đi qua ôm lấy bả vai Tiêu Đạc, dùng chỉ âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Lúc trước Kỳ Vương này là đệ chống đối không tiếp nhận, là đại ca khuyên đệ làm. Nếu đại ca nhất định phải như thế, đệ trở về lập tức nói với phụ hoàng, từ vương vị này."
"Ngươi coi phong vương là trò đùa?" Tiêu Đạc nhíu mày nhìn hắn.
Tiêu Thành Chương không hề lo lắng cười nói: "Phong vương không phải trò đùa, huynh đệ càng không phải là trò đùa. Hai cái chọn một, đương nhiên là chọn huynh đệ. Nói rồi đó, huynh đừng trói buộc bởi những hư lễ kia nữa. Hai huynh đệ ta đã lâu không gặp rồi."
Tiêu Đạc gật đầu, đi thay quần áo sạch, mấy người ngồi ở trong phòng Sài Thị nói chuyện.
Trước kia lúc ở Nghiệp Đô, cả nhà ở một chỗ nhưng không có tâm trạng nói chuyện nhiều. Nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Đạc ở Thiền Châu xa xôi, Tiêu Thành Chương cũng được ban phủ ở tại ngoài cung, niềm vui của gia đình bình thường thì không hưởng thụ được.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng áp chế tiếng nói nhưng khách sạn này cách âm lại cũng không tốt, vẫn truyền đến gian phòng bên cạnh. Lúc đầu Tiết Cẩm Nghi ở chỗ Tiết thị nói chuyện phiếm, không ngờ Tiêu Thành Chương đưa Hồ Lệ Nghiên tới. Nàng ấy không ưa Hồ Lệ Nghiên, cô cô lại rất thích. Nàng ấy không muốn bị mất mặt nên trở về ngủ sớm, chỉ có điều ngủ chập chờn. Tiếng nói chuyện ở phòng cách vách tự nhiên đánh thức nàng ấy, liền giơ nến, mở cửa ra kiểm tra thì vừa vặn đυ.ng phải Lý Trọng Tiến.
"Lý tướng quân." Tiết Cẩm Nghi hơi sững sờ, gọi hắn ta một tiếng: "Ngài có biết vì sao phu nhân còn chưa nghỉ ngơi không?"
Lý Trọng Tiến vội nói: "Là Đại công tử tới."
"Biểu ca tới?" Tiết Cẩm Nghi vui mừng. Vốn tưởng rằng ngày mai mới có thể nhìn thấy Tiêu Đạc, không ngờ tối nay đã gặp, đang muốn đi chỗ Sài Thị thì cúi đầu nhìn một chút y phục của mình, lại cảm thấy không ổn, quay người đóng cửa đi thay.
Lý Trọng Tiến nhìn cửa phòng đóng chặt kia như có điều suy nghĩ. Hắn ta đã từng nghĩ tới thiên kim Tống gia, sau đó biết điều đó chẳng hề thực tế. Nếu đổi thành Tiết Cẩm Nghi, hắn ta mở miệng với Hoàng hậu và Thục phi, chắc hẳn họ không có lý do từ chối. Vị Tiết tiểu thư này mặc dù không xinh bằng Tống Oánh, nhưng cũng may tính tình hoạt bát, lại xuất thân thương nhân, cùng nhau ở chung cũng thấy rất nhẹ nhõm.
Hắn ta đã sớm suy nghĩ rõ ràng, cưới vợ vẫn nên chọn người thích hợp, những cái thân phận, xinh đjep hư vô mờ mịt kia chẳng qua là gió thoảng mây bay. Nhưng hiện giờ vẫn chưa tới thời cơ đề cập.
Ngày hôm sau, Tiêu Đạc tự mình hộ tống một đoàn người Sài Thị vào thành. Vừa vào cửa thành, Ngụy Tự đã giục ngựa chạy tới bẩm báo Tiêu Đạc chuyện đêm qua tăng lữ ở trước cửa Tiêu gia.
"Phu nhân thật sự nói như vậy?" Sắc mặt của Tiêu Đạc vốn như mưa gió nổi lên, bọn hòa thượng ăn gan hùm mật gấu này, thừa dịp hắn không ở nhà lại dám chạy đến Tiêu phủ thị uy? Tội không thể tha! Nhưng sau khi nghe được Ngụy Tự thuật lại những lời Vi Nhiễm đã nói kia, sắc mặt của hắn lại hòa hoãn đi không ít. Đặc biệt là câu "cùng quận hầu một lòng" kia trực tiếp khiến trái tim của hắn mềm như bông.
Thời điểm then chốt, thê tử của hắn vẫn ủng hộ hắn.
Ngụy Tự gật nhẹ đầu. Đêm qua, lúc hắn và Lý Diên Tư nghe được tấu trình, chạy tới Tiêu gia thì những tăng lữ kia đã đi gần hết rồi, chỉ còn lại mười người đang ráng chống đỡ. Bọn họ đi vào bái kiến Vi Nhiễm, dáng vẻ của Vi Nhiễm vô cùng vân đạm phong khinh, còn hỏi bọn họ có muốn ăn chút mì nóng hay không. Nghe được Tiêu Đạc đích thân đi ngoài thành nghênh đón Sài Thị cũng không có nhiều lời.
Một đoàn người đến trước cửa Tiêu phủ, tăng lữ tĩnh tọa đêm qua đã sớm rời đi, nô bộc Tiêu phủ đang tháo lều tránh mưa đổi thành lều cháo. Bởi vì Tiêu Đạc không nhận lễ, cũng không cho phép đám quan chức Thiền Châu tới cửa ăn mừng, chỉ cần bọn họ đi giám sát các nơi dựng lều cháo trong thành.
Tiêu Đạc đi đỡ Sài Thị xuống xe ngựa, tôi tớ ngoài cửa vội vàng đi vào bẩm báo. Chỉ một lúc sau, Vi Nhiễm đã ôm con tới dưới hiên. Tiêu Đạc thấy được nàng chạy nhanh, vội vàng nhắc nhở "cẩn thận", đi qua muốn ôm lấy con trai nhưng Vi Nhiễm nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, đi thẳng đến bên cạnh hắn.
Tiêu Đạc sững sờ.
Một màn này rất tự nhiên rơi vào trong mắt Sài Thị. Bà bất động thanh sắc đỡ lấy Vi Nhiễm muốn quỳ xuống hành lễ, vỗ vỗ cánh tay nàng, ngàn vạn cảm xúc lướt qua trong mắt. Từ khi từ biệt ở Kinh Thành đã là mấy tháng không gặp. Bà cảm thấy hổ thẹn với Vi Nhiễm. Trắc trở đó Tiêu Đạc nghe thấy đã đau đớn lòng người rồi, chứ đừng nhắc đến người đích thân trải qua.
Vi Nhiễm nâng đứa bé ôm trong tay tới, cười nói: "Mẫu hậu, đây là cháu trai của ngài."
Sài Thị thu hồi lệ ý trong mắt, ôm lấy đứa bé: "Cháu ngoan, để tổ mẫu nhìn con thật kỹ nào, quả thật là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu." Đứa bé không sợ người lạ, nhìn Sài Thị cười vui vẻ và khoa tay múa chân. Đám người sau lưng Sài Thị cũng vội vàng vây tới, sau khi bắt chuyện với Vi Nhiễm thì trong nháy mắt đã vây chật ních xung quanh đứa bé.
Tiêu gia đã lâu rồi chưa từng chào đón tiểu sinh mệnh, ngay cả Tiết thị nhìn thấy nụ cười của đứa bé cũng vui vẻ không thôi.
Hồ Lệ Nghiên đứng ở xa xa, nàng ta là người ngoài, đi xem tiểu Hoàng tôn tất nhiên là không thích hợp, bèn đưa ánh mắt về phía Vi Nhiễm lần đầu nhìn thấy. Nữ tử xinh đẹp đứng ở dưới hiên, tuyệt sắc xuất trần, đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào nàng ta đã từng gặp. Dường như chạm phải ánh mắt của nàng ta, Vi Nhiễm gửi tới một nụ cười thân thiện. Hồ Lệ Nghiên liền vội vàng hành lễ, nhìn thấy nam nhân anh tuấn to lớn cao ngạo đang đi về phía Vi Nhiễm.
Anh tuấn và khí độ của Tiêu Đạc cũng vượt qua dự đoán của Hồ Lệ Nghiên. Nhưng nàng ta vừa nhìn thấy ánh mắt Tiêu Đạc nhìn Vi Nhiễm thì biết ngay nữ tử trên thế gian này chỉ sợ sẽ không người nào có thể vào trong mắt của hắn được nữa.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn Vi Nhiễm, còn nàng thì nhìn về phía Sài Thị, miệng nở nụ cười giống như thường ngày.
"Yêu Yêu." Tiêu Đạc thấp giọng gọi nàng, còn mang theo vài phần lấy lòng cầm tay của nàng.
Vi Nhiễm để mặc hắn cầm, không nói gì, nhưng lạnh lùng xa cách đều viết trên khóe mắt.
Tiêu Đạc biết đêm qua sau khi cãi lộn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ở trong nhà, quả thực là tội càng thêm tội. Hắn nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ xoa lòng bàn tay của nàng, nếu không phải nhiều người ở bên cạnh như vậy, chắc chắn hắn đã ôm lấy nàng.
Vừa vặn lúc này, bọn người Sài Thị chạy tới, Vi Nhiễm liền thừa dịp tránh tay Tiêu Đạc nói với Sài Thị: "Mẫu hậu, chúng ta vẫn nên đi vào nói chuyện đi."
Thiếu niên co rúm lại một chút, tiếng nói như muỗi vo ve: "Ta. . . Ta vốn đi theo thương đội. . . Nửa, trên nửa đường lại gặp phải trộm cướp. . . trốn thẳng đến tận đây. . ." Tiếng nói của nàng ta run rẩy, chắc hẳn chịu kinh hãi không nhỏ.
Xưa nay nghe Thiền Châu trộm cướp khó trị nhưng không nghĩ càn rỡ như thế. Lý Trọng Tiến thương thiếu niên bất hạnh, nói ra: "Khách sạn này đã được chúng ta bao hết, không dư cái phòng trống nào cho ngươi. Ngươi ở dưới lầu lót chăn đệm nằm dưới đất ngủ. Sáng sớm ngày mai hãy rời đi."
Thiếu niên đáp một tiếng, Lý Trọng Tiến liền rời đi.
Thiếu niên ăn no rồi, thở phào, mượn một chậu nước lau người một phen. Tiểu nhị đã trải xong chăn đệm ở dưới cầu thang. Thiếu niên nhìn người canh phòng chỗ bậc thang, vốn muốn đi qua nói rõ thân phận, nhưng bây giờ thật sự là có chút uất ức, không bằng ngày mai nói sau. Nàng ta yên lặng trở về chăn đệm của mình nằm dưới đất, cởi giày ngồi trên tấm đệm vò tóc, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, vội vàng quay lưng lại: "Ai?"
Tiêu Thành Chương cầm bộ quần áo trong tay, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng thiếu niên, cười nói: "Ta mượn của biểu muội một bộ nam trang cho ngươi, nơi này còn có một túi tiền, ngày mai ta phái một người đưa ngươi về nhà. Thiền Châu nhiều nạn trộm cướp, cô nương một mình ở bên ngoài nói chung vẫn nguy hiểm. Huống chi ngươi chạy đi như thế, người trong nhà sẽ lo lắng."
Chuyện bỏ nhà ra đi, trước kia Tiêu Thành Chương cũng làm không ít lần, nhưng hắn là nam nhi, không có nhiều lo ngại nhiều như vậy, nữ hài tử thì không giống. Hắn làm người từng trải khuyên giải vài câu, cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên nghe được chuyện nạn trộm cướp, hai tay che lỗ tai, cảnh tượng ban ngày liền hiện ra trước mắt. Những tên đạo tặc kia gϊếŧ người không chớp mắt, nếu không phải thị nữ liều chết đặt nàng ta ở dưới người bảo vệ thì chỉ sợ nàng ta đã sớm bị bắt đi hoặc là chết ở dưới đao rồi.
Tiêu Thành Chương thấy toàn thân nàng ta run rẩy, vỗ vỗ vai nàng ta: "Này, ngươi sao vậy?"
Bỗng nhiên, bên ngoài sấm rền "ầm" một tiếng, thiếu niên kia giống như con thỏ nhỏ bị giật mình, quay người nhào vào trong ngực Tiêu Thành Chương: "Đừng đi, đừng đi! Ta rất sợ!"
Tiêu Thành Chương ngây người, cúi đầu thấy rõ dung mạo người trong ngực, cả kinh nói: "Hồ Lệ Nghiên?"
Hồ Lệ Nghiên cũng không để ý được rụt rè của nữ nhi gia gì đó, chỉ ôm thật chặt eo của Tiêu Thành Chương, giống như hắn là chỗ dựa duy nhất.
. . .
Sài Thị vẫn chưa ngủ, nghe Thu Vân bẩm báo, xốc màn lên nói: "Cái gì, Hồ Lệ Nghiên cũng ở chỗ này?"
Thu Vân nói: "Đúng vậy. Hình như cải trang trà trộn trong thương đội, vừa khéo chính là tiểu đội bị cướp bóc kia, may mắn trốn thoát, gặp được chúng ta. Lúc này bị dọa sợ, đang ở chỗ Nhị phu nhân. Nhị công tử cũng ở đó ạ."
"Lá gan của tiểu nha đầu này đúng là lớn thật!" Sài Thị lắc đầu, buông màn xuống: "Nếu như thế thì để nàng theo chúng ta đi. Nhiều người trên đường cũng chăm sóc lẫn nhau. May mắn nàng không có việc gì, nếu như xảy ra chuyện ở cảnh nội Thiền Châu, Mậu Tiên cũng không có cách nào ăn nói với Hồ đại nhân. Tối nay quá muộn, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta gặp nàng ta sau."
"Vâng." Thu Vân lên tiếng.
Một lát sau, trong khách sạn đều tắt hết đèn, đám người chìm vào giấc ngủ, vô cùng yên tĩnh. Tiếng mưa rơi bên ngoài dần dần nhỏ lại, trong không khí đều là mùi đất.
Bỗng nhiên, vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Người canh giữ ở trong sân tiến đến tra hỏi: "Ai vậy?"
"Thủ hạ Quận Hầu Thái Nguyên, Chương Đức Uy." Người ngoài cửa trả lời dõng dạc. Người phía sau cửa nghe xong thì vội vàng mở cửa, lập tức có mấy nam tử cao lớn mặc áo tới từ ngoài cửa đi vào.
Tiêu Đạc đi vào sảnh khách sạn, toàn thân đều đã ướt đẫm, dứt khoát cởϊ áσ tơi trên người ném ở một bên. Giày của hắn nặng nề, bên trong chứa đầy nước. Lý Trọng Tiến nghe tin chạy đến, nhìn thấy Tiêu Đạc tất nhiên là hết sức bất ngờ. Nơi đây đã cách thanhf không xa, Tiêu Đạc lại đêm mưa chạy đến?
Tiêu Đạc nói: "Ngoài thành xảy ra vụ án trộm cướp bắt cóc thương khách, ta không yên lòng nên cố ý chạy tới nhìn xem. Nơi này của các người có gì khác thường không?"
"Cũng không có bất kỳ cái gì khác thường." Lý Trọng Tiến trả lời. Hắn đã biết chuyện trộm cướp, cố ý ra lệnh cho thủ hạ tăng cường người đề phòng trong đêm.
Tiêu Đạc gật nhẹ đầu, đi lên lầu bái kiến Sài Thị trước.
Sài Thị tự mình đỡ Tiêu Đạc dậy, lôi kéo hắn ngồi xuống, mượn đèn quan sát hắn: "Mậu Tiên, con đã gầy đi nhiều. Ta ở Kinh Thành cũng đã nghe nói chuyện phiền phức của Thiền Châu, Vi Nhiễm lại vừa sinh hài tử xong không lâu, chính là lúc cần con. Chỗ này của ta có Trọng Hòe và Lý tướng quân, con thật sự không cần đội mưa đích thân đến. Mau thay quần áo ướt trên người đi, uống thêm chén canh gừng nóng. Nếu ngã bệnh thì phải làm thế nào đây?"
"Mẫu thân quên con hành quân quanh năm, chút mưa gió ấy không tính là gì. Có điều chuyện đạo tặc đánh cướp thương khách khá kỳ quặc, con không yên tâm, ngày mai vẫn tự mình đưa mọi người vào thành." Tiêu Đạc nói.
Thu Vân nói: "Công tử vẫn nên thay quần áo đi. Quần áo ướt dính trên người cũng khó chịu. Chỗ này của phu nhân không thích hợp để Đại công tử thay quần áo, nô tỳ đi chỗ Nhị công tử hỏi thử. Xin Đại công tử đợi chút."
Tiêu Thành Chương dàn xếp xong, Hồ Lệ Nghiên vốn đã chìm vào giấc ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe Thu Vân nói Tiêu Đạc tới, vội vàng xuống giường, cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng của Sài Thị, cao hứng nói: "Đại ca! Làm sao huynh bất chấp mưa lớn như vậy đến rồi! Mau thay quần áo, ta không cao bằng huynh, huynh mặc tạm đi."
Tiêu Đạc đứng dậy thi lễ với Tiêu Thành Chương, Tiêu Thành Chương bị dọa đến vội nhảy về sau một bước: "Huynh. . . Huynh làm cái gì vậy?"
"Theo tước vị cao thấp thì nên hành lễ." Tiêu Đạc nói có trật tự.
"Điên rồi điên rồi, cái gì tước vị cao thấp. Huynh là đại ca của đệ, há lại có ca ca hành lễ với đệ đệ? Thôi, đệ trả lại huynh là được." Nói xong, vái chào Tiêu Đạc một cái thật dài.
Thu Vân ở bên cạnh cười nói: "Hai vị công tử lâu rồi không gặp, làm sao vừa gặp mặt đã bái đến bái đi? Nhìn giống như người xa lạ."
"Thu Vân nói rất có lý." Tiêu Thành Chương đi qua ôm lấy bả vai Tiêu Đạc, dùng chỉ âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Lúc trước Kỳ Vương này là đệ chống đối không tiếp nhận, là đại ca khuyên đệ làm. Nếu đại ca nhất định phải như thế, đệ trở về lập tức nói với phụ hoàng, từ vương vị này."
"Ngươi coi phong vương là trò đùa?" Tiêu Đạc nhíu mày nhìn hắn.
Tiêu Thành Chương không hề lo lắng cười nói: "Phong vương không phải trò đùa, huynh đệ càng không phải là trò đùa. Hai cái chọn một, đương nhiên là chọn huynh đệ. Nói rồi đó, huynh đừng trói buộc bởi những hư lễ kia nữa. Hai huynh đệ ta đã lâu không gặp rồi."
Tiêu Đạc gật đầu, đi thay quần áo sạch, mấy người ngồi ở trong phòng Sài Thị nói chuyện.
Trước kia lúc ở Nghiệp Đô, cả nhà ở một chỗ nhưng không có tâm trạng nói chuyện nhiều. Nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Đạc ở Thiền Châu xa xôi, Tiêu Thành Chương cũng được ban phủ ở tại ngoài cung, niềm vui của gia đình bình thường thì không hưởng thụ được.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng áp chế tiếng nói nhưng khách sạn này cách âm lại cũng không tốt, vẫn truyền đến gian phòng bên cạnh. Lúc đầu Tiết Cẩm Nghi ở chỗ Tiết thị nói chuyện phiếm, không ngờ Tiêu Thành Chương đưa Hồ Lệ Nghiên tới. Nàng ấy không ưa Hồ Lệ Nghiên, cô cô lại rất thích. Nàng ấy không muốn bị mất mặt nên trở về ngủ sớm, chỉ có điều ngủ chập chờn. Tiếng nói chuyện ở phòng cách vách tự nhiên đánh thức nàng ấy, liền giơ nến, mở cửa ra kiểm tra thì vừa vặn đυ.ng phải Lý Trọng Tiến.
"Lý tướng quân." Tiết Cẩm Nghi hơi sững sờ, gọi hắn ta một tiếng: "Ngài có biết vì sao phu nhân còn chưa nghỉ ngơi không?"
Lý Trọng Tiến vội nói: "Là Đại công tử tới."
"Biểu ca tới?" Tiết Cẩm Nghi vui mừng. Vốn tưởng rằng ngày mai mới có thể nhìn thấy Tiêu Đạc, không ngờ tối nay đã gặp, đang muốn đi chỗ Sài Thị thì cúi đầu nhìn một chút y phục của mình, lại cảm thấy không ổn, quay người đóng cửa đi thay.
Lý Trọng Tiến nhìn cửa phòng đóng chặt kia như có điều suy nghĩ. Hắn ta đã từng nghĩ tới thiên kim Tống gia, sau đó biết điều đó chẳng hề thực tế. Nếu đổi thành Tiết Cẩm Nghi, hắn ta mở miệng với Hoàng hậu và Thục phi, chắc hẳn họ không có lý do từ chối. Vị Tiết tiểu thư này mặc dù không xinh bằng Tống Oánh, nhưng cũng may tính tình hoạt bát, lại xuất thân thương nhân, cùng nhau ở chung cũng thấy rất nhẹ nhõm.
Hắn ta đã sớm suy nghĩ rõ ràng, cưới vợ vẫn nên chọn người thích hợp, những cái thân phận, xinh đjep hư vô mờ mịt kia chẳng qua là gió thoảng mây bay. Nhưng hiện giờ vẫn chưa tới thời cơ đề cập.
Ngày hôm sau, Tiêu Đạc tự mình hộ tống một đoàn người Sài Thị vào thành. Vừa vào cửa thành, Ngụy Tự đã giục ngựa chạy tới bẩm báo Tiêu Đạc chuyện đêm qua tăng lữ ở trước cửa Tiêu gia.
"Phu nhân thật sự nói như vậy?" Sắc mặt của Tiêu Đạc vốn như mưa gió nổi lên, bọn hòa thượng ăn gan hùm mật gấu này, thừa dịp hắn không ở nhà lại dám chạy đến Tiêu phủ thị uy? Tội không thể tha! Nhưng sau khi nghe được Ngụy Tự thuật lại những lời Vi Nhiễm đã nói kia, sắc mặt của hắn lại hòa hoãn đi không ít. Đặc biệt là câu "cùng quận hầu một lòng" kia trực tiếp khiến trái tim của hắn mềm như bông.
Thời điểm then chốt, thê tử của hắn vẫn ủng hộ hắn.
Ngụy Tự gật nhẹ đầu. Đêm qua, lúc hắn và Lý Diên Tư nghe được tấu trình, chạy tới Tiêu gia thì những tăng lữ kia đã đi gần hết rồi, chỉ còn lại mười người đang ráng chống đỡ. Bọn họ đi vào bái kiến Vi Nhiễm, dáng vẻ của Vi Nhiễm vô cùng vân đạm phong khinh, còn hỏi bọn họ có muốn ăn chút mì nóng hay không. Nghe được Tiêu Đạc đích thân đi ngoài thành nghênh đón Sài Thị cũng không có nhiều lời.
Một đoàn người đến trước cửa Tiêu phủ, tăng lữ tĩnh tọa đêm qua đã sớm rời đi, nô bộc Tiêu phủ đang tháo lều tránh mưa đổi thành lều cháo. Bởi vì Tiêu Đạc không nhận lễ, cũng không cho phép đám quan chức Thiền Châu tới cửa ăn mừng, chỉ cần bọn họ đi giám sát các nơi dựng lều cháo trong thành.
Tiêu Đạc đi đỡ Sài Thị xuống xe ngựa, tôi tớ ngoài cửa vội vàng đi vào bẩm báo. Chỉ một lúc sau, Vi Nhiễm đã ôm con tới dưới hiên. Tiêu Đạc thấy được nàng chạy nhanh, vội vàng nhắc nhở "cẩn thận", đi qua muốn ôm lấy con trai nhưng Vi Nhiễm nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, đi thẳng đến bên cạnh hắn.
Tiêu Đạc sững sờ.
Một màn này rất tự nhiên rơi vào trong mắt Sài Thị. Bà bất động thanh sắc đỡ lấy Vi Nhiễm muốn quỳ xuống hành lễ, vỗ vỗ cánh tay nàng, ngàn vạn cảm xúc lướt qua trong mắt. Từ khi từ biệt ở Kinh Thành đã là mấy tháng không gặp. Bà cảm thấy hổ thẹn với Vi Nhiễm. Trắc trở đó Tiêu Đạc nghe thấy đã đau đớn lòng người rồi, chứ đừng nhắc đến người đích thân trải qua.
Vi Nhiễm nâng đứa bé ôm trong tay tới, cười nói: "Mẫu hậu, đây là cháu trai của ngài."
Sài Thị thu hồi lệ ý trong mắt, ôm lấy đứa bé: "Cháu ngoan, để tổ mẫu nhìn con thật kỹ nào, quả thật là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu." Đứa bé không sợ người lạ, nhìn Sài Thị cười vui vẻ và khoa tay múa chân. Đám người sau lưng Sài Thị cũng vội vàng vây tới, sau khi bắt chuyện với Vi Nhiễm thì trong nháy mắt đã vây chật ních xung quanh đứa bé.
Tiêu gia đã lâu rồi chưa từng chào đón tiểu sinh mệnh, ngay cả Tiết thị nhìn thấy nụ cười của đứa bé cũng vui vẻ không thôi.
Hồ Lệ Nghiên đứng ở xa xa, nàng ta là người ngoài, đi xem tiểu Hoàng tôn tất nhiên là không thích hợp, bèn đưa ánh mắt về phía Vi Nhiễm lần đầu nhìn thấy. Nữ tử xinh đẹp đứng ở dưới hiên, tuyệt sắc xuất trần, đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào nàng ta đã từng gặp. Dường như chạm phải ánh mắt của nàng ta, Vi Nhiễm gửi tới một nụ cười thân thiện. Hồ Lệ Nghiên liền vội vàng hành lễ, nhìn thấy nam nhân anh tuấn to lớn cao ngạo đang đi về phía Vi Nhiễm.
Anh tuấn và khí độ của Tiêu Đạc cũng vượt qua dự đoán của Hồ Lệ Nghiên. Nhưng nàng ta vừa nhìn thấy ánh mắt Tiêu Đạc nhìn Vi Nhiễm thì biết ngay nữ tử trên thế gian này chỉ sợ sẽ không người nào có thể vào trong mắt của hắn được nữa.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn Vi Nhiễm, còn nàng thì nhìn về phía Sài Thị, miệng nở nụ cười giống như thường ngày.
"Yêu Yêu." Tiêu Đạc thấp giọng gọi nàng, còn mang theo vài phần lấy lòng cầm tay của nàng.
Vi Nhiễm để mặc hắn cầm, không nói gì, nhưng lạnh lùng xa cách đều viết trên khóe mắt.
Tiêu Đạc biết đêm qua sau khi cãi lộn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ở trong nhà, quả thực là tội càng thêm tội. Hắn nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ xoa lòng bàn tay của nàng, nếu không phải nhiều người ở bên cạnh như vậy, chắc chắn hắn đã ôm lấy nàng.
Vừa vặn lúc này, bọn người Sài Thị chạy tới, Vi Nhiễm liền thừa dịp tránh tay Tiêu Đạc nói với Sài Thị: "Mẫu hậu, chúng ta vẫn nên đi vào nói chuyện đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.