Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 95: : Thân Thế

Bạc Yên

28/10/2023

Tộc trưởng Trâu thị ngẩng đầu, trông thấy thân thể của hai tên tôi tớ cường tráng mình mang tới bị chất ở một xó, đã sớm không còn tri giác, mà nam nhân cầm kiếm chĩa vào mình rất lạ mặt, có lẽ không phải là người Cửu Lê. Nhưng loại khí thế áp lực như vậy khiến ông ta vô thức ôm chặt ngọc tỉ truyền quốc trong tay mình, bởi vì đây là tính mệnh của ông ta.

Kiếm trong tay Tiêu Đạc hướng xuống, dừng ở trên cánh tay của ông ta, lạnh lùng hỏi: "Muốn tay hay là muốn đồ vật trong tay ngươi? Chọn một."

Tộc trưởng Trâu thị bắt đầu run rẩy cả người, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, kêu ầm lên: "Ta. . . Ta đã chôn thuốc nổ ở trên núi! Nếu ngươi không thả ta thì chúng ta sẽ cùng chết!"

Lúc này, Cố Thận Chi đang bắt mạch cho Vi Khôn hơi quay đầu sang: "Đừng nghĩ đến thuốc nổ của ngươi nữa, ông chủ bán thuốc nổ dưới núi đã bị chúng ta bắt được, thuốc nổ chính là lấy từ chỗ của ông ta à?"

Tộc trưởng Trâu thị kinh ngạc há to mồm. Rõ ràng ông ta và ông chủ kia âm thầm tiến hành giao dịch, ngay cả Trâu thị cũng không biết được, làm sao người này thần thông quảng đại như vậy, có thể tra ra được?

Tiêu Đạc cũng có chút bất ngờ. Lúc trước hắn lên núi, âm thầm trốn ở trong phòng Vi Khôn, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Vi Khôn và Trâu thị, sau đó theo đuôi bọn họ tới Tàng thư động. Lúc Cố Thận Chi xuất hiện ở ngoài động, Tiêu Đạc và những người khác cũng giật mình, càng không có nghĩ tới Cố Thận Chi lại cầm tảng đá của Văn Xương Quốc sư mở ra cơ quan này. Vừa rồi, khi bọn người Trâu thị đi vào thạch thất, Tiêu Đạc hiện thân, cấp tốc xử lý hai tên tay sai phía ngoài, vốn định đi theo vào cướp ngọc tỉ nhưng lại bị Cố Thận Chi ngăn cản.

Cố Thận Chi chỉ vào bản đồ sao phía trên vách đá và quẻ tượng khắc trên tảng đá, giải thích với hắn một phen. Tiêu Đạc đối với binh pháp thì có nghiên cứu, nhưng đối với mấy cái kỳ môn độn giáp[1], Ngũ Hành Bát Quái này lại là tay mơ. Cuối cùng giải thích đại khái là cánh cửa này ở hướng Tây Nam, tương ứng ba cửa dữ trong tám cửa thì có một cửa tử.

[1]Kỳ môn độn giáp: là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm (Nguồn: wikipedia)

Quả nhiên chỉ một lúc, bên trong liền truyền đến tiếng cơ quan khởi động. Không ngờ Tộc trưởng Trâu thị mệnh lớn, ông ta vẫn trốn thoát được. Có điều thoát được hòa thượng không thoát được miếu, cái ngọc tỉ truyền quốc này, hôm nay Tiêu Đạc nhất định phải có được.

Tộc trưởng Trâu thị biết đã hết hy vọng, chán nản ngồi dưới đất, nới lỏng vòng tay, bàn tay Tiêu Đạc chộp tới đoạt lấy ngọc tỉ truyền quốc. Chất ngọc kia quả nhiên như ngọc thạch hắn mua được trên chợ đen, tia sáng kì lạ, tỏa sáng giống như một viên dạ minh châu ở trong bóng tối. Chất liệu chắc chắn được lấy từ một khối ngọc thạch đều là Hòa Thị Bích. Hắn tìm mảnh vải cẩn thận gói kỹ ngọc tỉ truyền quốc, chợt nghe đến bên ngoài "Oanh" một tiếng, mặt đất rung núi chuyển, rất nhiều sách đều từ trên giá sách ào ào lăn xuống.

Mấy người trong động đều sửng sốt một chút, Tiêu Đạc bước nhanh đi đến ngoài động nhìn về phía trại lớn Cửu Lê, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên, mơ hồ có ánh lửa, truyền đến tiếng người hỗn loạn. Tiêu Đạc quay đầu nhìn Cố Thận Chi một chút, Cố Thận Chi cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc là ai đốt thuốc nổ?

"Trở về xem thử." Tiêu Đạc quả quyết nói.

Cố Thận Chi gật đầu, đỡ Vi Khôn dậy, Tiêu Đạc thì đi áp giải Tộc trưởng Trâu thị, hai người bước chân vội vàng đi về phía sơn trại.

Trong sơn trại, Hoàng Quan che lỗ tai, chỉ cảm thấy tiếng ầm ầm to lớn kia đã muốn làm lỗ tai hắn chấn động đến muốn điếc luôn rồi. Hắn bị sặc mấy ngụm đất vàng, từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía bên cạnh, may mắn Vi Nhiễm được Ngụy Tự kéo đến phạm vi an toàn nên không có gì đáng ngại.

Vi Nhiễm dặn dò người đang đào thuốc nổ phía trước: "Dập tắt tất cả những ngọn lửa đang cháy, trước tiên tưới nước lên trên mặt đất, sau đó lại đào nữa. Cẩn thận đừng dẫm lên dây thuốc nổ nữa."

Trước đó, vào thời điểm nàng còn ở dưới chân núi, nhìn thấy ông lão ngày trước bán pháo hoa đi ngang qua. Lúc ấy thần kỹ đột nhiên xuất hiện, báo trước trên núi Cửu Lê chôn giấu rất nhiều thuốc nổ có liên quan đến lão.

Nàng và Ngụy Tự bám theo ông lão kia, không ngờ gặp Cố Thận Chi. Bọn họ bàn bạc chia ra hành động.

Sau đó Hoàng Quan tìm tới nàng, không chịu để nàng lên núi. Nàng nói đã hiểu rõ tình huống, vừa đấm vừa xoa, Hoàng Quan rốt cục nới lỏng miệng. Chỉ có điều nàng vẫn là người có thai, không linh hoạt giống như ngày trước, đường núi trong ngày thường xuôi ngược nhẹ nhàng mà nay khiến nàng mất hết một phen khí lực. Tiểu gia hỏa trong bụng kia giống như cũng chịu không nổi, cứ động loạn mãi, làm khổ nàng không ít.

Đến Cửu Lê, Hoàng Quan sai người bắt lại toàn bộ tiểu lâu la[2] cáo mượn oai hùm kia, rồi bắt ông chủ bán pháo lửa khai báo địa điểm chôn giấu thuốc nổ. Ông chủ kia biết sự việc đã bị bại lộ, muốn lấy công chuộc tội, nói ra từng chỗ, Hoàng Quan liền phái người móc thuốc nổ ra. Vừa rồi lúc đào xuống, có người có không cẩn thận, suýt nữa làm nhà đá trước mặt nổ tung.

[2]Tiểu lâu la: quân thủ hạ của giặc cướp

Uy lực của những thuốc nổ này cộng lại đủ để nổ tung cả ngọn núi. Thì ra những người này ôm tâm tư như vậy, nếu như lấy không được ngọc tỉ truyền quốc thì sẽ vùi toàn bộ sơn trại vào bên trong đất vàng[3], ai cũng không chiếm được ngọc tỉ truyền quốc.

[3]Đất vàng: đất đỏ badan

Vi Nhiễm giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhịp tim đập hơi nhanh. Hôm nay gắng gượng lên núi, lại bận việc này nửa ngày, thể lực thật sự chịu không nổi. Ngụy Tự nhìn sắc mặt của nàng, thầm nghĩ không tốt, vừa định tới đỡ thì đã trông thấy một bóng người vọt đến sau lưng Vi Nhiễm, thoáng cái đã ôm ngang nàng lên.

Vi Nhiễm kinh hô, nhưng hơi thở kia hết sức quen thuộc, tất nhiên chắc chắn là Tiêu Đạc. Sau khi nàng mang thai, cân nặng tăng thêm không ít, nhưng hắn ôm vẫn rất nhẹ nhàng. Chỉ là gương mặt kia âm trầm và khó coi đến mức dọa người.

"Phu quân. . ." Nàng có chút chột dạ kêu một tiếng. Mặc dù sớm biết hắn ở trên núi, hắn cũng tuyệt đối không muốn cho mình lên núi, nhưng nàng lo lắng an nguy của người trong tộc nên vẫn mạo hiểm đi lên.

Tiêu Đạc không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói với Ngụy Tự: "Hãy trông kỹ những người này. Lát nữa ta lại tìm ngươi tính sổ." Nói xong lướt qua Hoàng Quan đứng ở cách đó không xa, ôm Vi Nhiễm rời đi.

Hoàng Quan chỉ cảm thấy một cái ánh mắt như đao bay tới, quanh thân rét lạnh. Lúc ấy hắn có ngăn cản mà, nhưng vị tiểu tổ tông này không phải người hắn có thể ngăn được. Dù sao hắn hoành[4] cũng là chết, sổ cũng là chết, sớm biết lúc ấy đã không nên ôm việc vặt này.

[4]Hoành, sổ lần lượt là các nét ngang, nét sổ trong chữ Hán

Vi Nhiễm đã lâu không nhìn thấy Tiêu Đạc nổi giận ở trước mặt nàng, ngoan ngoãn núp ở trong ngực của hắn giống như con thỏ nhỏ, làm bé cúi đầu khuất phục, còn dùng ngón tay vô tình hay cố ý cào phần cổ mẫn cảm của hắn. Tiêu Đạc trực tiếp đưa nàng ôm trở về nhà. Nàng rất ngạc nhiên khi hắn lại biết nhà của nàng ở nơi nào, còn đi vào nhà, hỏi nàng ở phòng nào.

Vi Nhiễm giơ tay nhẹ nhàng chỉ một cái, Tiêu Đạc liền đi qua, "phanh" một tiếng phá tan cửa, đặt nàng lên giường, nhíu mày nhìn nàng.

Cuộc sống trên núi cũng không chú trọng nhiều. Bài trí trong phòng của nàng cũng rất đơn sơ, một giường một bàn, một số rương gỗ chứa quần áo mà thôi, trên tường còn trang trí chút hoa cỏ, ngoài ra thì không có cái gì.

Nếu không phải nàng mang thai, hắn thật sự muốn đánh nàng một trận. Nào có nữ nhân không nghe lời thế chứ, lại dám gần thuốc nổ như vậy. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì bắt hắn phải làm sao?

"Phu quân muốn uống nước không?" Vẻ mặt của Vi Nhiễm chứa ý cười, mang theo vài phần lấy lòng nhìn hắn.



Vẻ mặt hắn sa sầm, không nói lời nào, giống như một ngọn núi ở trước mặt nàng. Vi Nhiễm đi qua ôm lấy eo của hắn, dịu dàng nói ra: "Là do ta kiên trì đòi lên núi, chàng không nên giận chó đánh mèo những người khác. Phải phạt thì phạt một mình ta là được rồi."

Tiêu Đạc nhíu mày, mặc cho nàng ôm: "Nàng cho rằng mang thai thì có thể coi như có kim bài miễn tử rồi hả? Trên núi có nhiều nguy hiểm nàng biết không? Huống chi trước khi ta đi, nàng đã đồng ý với ta như thế nào?"

Vi Nhiễm chẹp miệng, giương mắt nhìn hắn, giọng nói nhỏ hơn một chút: "Chuyện xảy ra đột ngột, tình thế bất đắc dĩ. . ."

Tiêu Đạc cúi đầu, hung hăng cắn lên trên gương mặt non mềm của nàng một cái. Nàng kêu đau hắn mới nhả ra.

Gương mặt này giống như là vào đông hóa tuyết, bên trong ấm áp nhưng lại mang ý lạnh như băng nhè nhẹ. Mồ hôi mỏng dính ở trên đó, giống như Tuyết Liên dính những hạt sương trắng muốt. Nhớ lại lúc nàng vừa gả đến Tiêu gia, mặc dù luôn dịu dàng ngoan ngoãn, chưa từng vươn móng vuốt sắc bén của nàng ra nhưng cũng rất ít nhìn thẳng hắn, càng sẽ không nũng nịu với hắn.

Có lẽ là một loại kính sợ. Hắn cũng biết thanh danh của mình trên thế gian cũng không dễ nghe. Cửu Lê ở trong núi sâu, những lời đồn đại kia nói hắn thành bộ mặt hoàn toàn khác hẳn.

Thế nhưng lúc đó hắn không để ý bản thân trong lòng nàng là như thế nào. Chẳng qua là cưới một nữ tử, nhìn thuận mắt, ngủ cùng một chỗ, sinh con dưỡng cái là được. Thấy ngứa mắt, qua hai năm là có thể bỏ, tái giá với người mình thích, nam nhân tam thê tứ thϊếp rất bình thường. Ở trong ý thức của hắn, chỉ có hắn cho hoặc không cho, nàng chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận là đủ.

Cho nên khi nàng ba phen mấy bận vượt ra khỏi sự khống chế và kế hoạch của hắn, hắn lại làm như lúc dẫn binh thường ngày, dựa vào thái độ khắc nghiệt tính làm nàng thần phục. Nhưng mỗi một lần đều thất bại. Hơn nữa bây giờ, nàng đối với hắn mà nói, phân lượng đã không giống ngày xưa, nàng lại mang thai, hắn cũng không thể dùng sức mạnh giống như trước.

Tiêu Đạc thử đè xuống một chút không vui trong lòng, nghiêm túc nói ra: "Yêu Yêu, ta biết nàng lo lắng người trong tộc, cho nên ta đích thân lên núi giải quyết việc này. Nàng có mang, sao có thể làm ẩu được? Nàng có thể đặt ta và con trước người trong tộc và người nhà của nàng không? Sau này không cho phép như vậy nữa."

Vi Nhiễm khẽ nhíu nhíu mày lại. Nàng vốn còn định nũng nịu pha trò bưng bít cho qua chuyện này, không ngờ Tiêu Đạc nói ra mấy lời như vậy. Nàng đã sớm biết ở trong mắt Tiêu Đạc, nữ nhân chính là y phụ phẩm[5] của nam nhân. Xảy ra bất kỳ chuyện gì, chỉ cần nam nhân chống đỡ, nữ nhân an tâm trốn ở dưới đôi cánh của nam nhân là được.

[5]Y phụ phẩm: vật phụ thuộc, ỷ lại

Đây đúng là phương thức ở chung phổ biến nhất của nam nữ thời đại này, dù là Hoàng hậu cao quý thì nam nhân cũng là trời, làm gì cũng không chống đỡ được mảnh trời này.

Nhưng đây không phải là phương thức ở chung nàng mong muốn. Nếu là lúc trước, nàng cũng không đòi hỏi Tiêu Đạc hiểu nàng, dù sao đối với một nam nhân bản thân không để ý, sống cho qua ngày là được rồi, không cần đòi hỏi cộng hưởng về mặt tinh thần. Nhưng bây giờ không giống vậy, nàng hi vọng Tiêu Đạc có thể hiểu được tư tưởng của mình, thậm chí học cách tôn trọng bản thân mình.

Nàng nhìn vào mắt Tiêu Đạc, nói ra: "Ta thừa nhận lo lắng cho người trong tộc, bởi vậy muốn lên núi, nhưng ta vẫn luôn cố gắng bảo vệ con của chúng ta, bọn họ ở trong lòng ta đều quan trọng như nhau, cũng không phân chia thứ tự. Mọi việc có nặng nhẹ, đây là người trong tộc ta, quê hương của ta, ta không có cách nào trơ mắt nhìn bọn họ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mà khoanh tay đứng nhìn. Giống như ta hiểu được đại nghĩa và trách nhiệm trong lòng chàng, ta chưa từng trách chàng không đến Kinh Thành cứu ta. Cho nên ta hy vọng chàng cũng có thể tôn trọng ý nghĩ của ta."

"Nàng vẫn là trách ta không đi Kinh Thành." Đoàn lửa trước đó Tiêu Đạc áp chế xuống, thoáng cái lại đốt lên. Hắn mím môi, mặt mũi tỏ rõ vẻ không vui, ánh mắt u ám, nặng nề. Hắn thấy, nữ nhân thì có thể sủng ái, nàng muốn cái gì hắn đều có thể cho, địa vị, phú quý, vinh quang và sủng ái, chỉ cần hắn có, nàng đều có thể lấy đi. Nhưng hắn lại không thích nàng làm trái. Như vậy sẽ giống như một chiếc thuyền buồm đã mất đi người cầm lái, không biết sẽ lái về phương nào.

Hắn đối xử với người đối với sự việc đều có du͙© vọиɠ chi phối cực mạnh, trong quân đội, điều quan trọng nhất chính là phục tùng.

Vi Nhiễm dò xét vẻ mặt căng cứng của Tiêu Đạc, cảm thấy có lẽ mình có chút nóng lòng, phương thức nói chuyện quá trực tiếp. Bàn luận với một cổ nhân coi nam quyền là trên hết về nam nữ bình đẳng, dù sao vẫn có chút viển vông. Huống chi người này sau này sẽ làm Hoàng đế, giang sơn vạn dân đều ở dưới chân hắn, đàm luận tôn trọng phái nữ với hắn ư?

"Ta thật sự không trách chàng, ta chỉ là. . . Được rồi, đều là ta không đúng. Phu quân đừng nóng giận, được không?" Nàng nhoẻn miệng cười với Tiêu Đạc, thấy thần sắc của Tiêu Đạc vẫn nghiêm trọng như cũ, dứt khoát chủ động dán sát qua, nhỏ giọng nói; "Phu quân, tiểu gia hỏa lại đá ta nữa đó. Nó đang nói "cha đừng tức giận với nương."

Tiêu Đạc bị dáng vẻ ngây thơ của nàng chọc cười, bàn tay to lớn sờ lên bụng nàng, lại cắn lỗ tai nàng. Phần phía sau lỗ tai nàng cực kỳ mẫn cảm, hắn duỗi lưỡi tới liếʍ một cái, Vi Nhiễm vội vàng che lỗ tai, cả khuôn mặt đều ửng đỏ.

Tiêu Đạc nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười, cuối cùng vẫn buông xuống, ôm nàng vào trong ngực, hôn môi nàng một cái. Hắn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, nữ nhân này rõ ràng là lớn lên ở núi rừng, cũng không giống những quý nữ thế gia kia, từ nhỏ sử dụng hoa lộ, trân châu, hương phấn quý giá để bảo dưỡng, thế mà có được làn da như mỡ đông, trắng đến phát sáng, tóc đen như mực, vừa mịn vừa mềm. Dáng vẻ yểu điệu giống như là một thiên kim quý tộc giàu có nuôi dưỡng. Lần đầu tiên hắn gặp nàng cũng giật mình không nhỏ. Dù sao ở trong ấn tượng của hắn, trên núi phơi gió phơi nắng, sơn dân lại không chú trọng, cho dù xinh đẹp thì cũng không đến đâu.

"Ta cảm thấy dáng vẻ của nàng và cha nàng không hề giống nhau." Tiêu Đạc cúi đầu nói.

Vi Nhiễm cười xuống: "Ta và đại ca ta lớn lên tương đối giống nương ta. Ta không có ấn tượng gì về bà nhưng bà không chỉ xinh đẹp, y thuật tốt mà còn vô cùng uyên bác, kỳ môn độn giáp, thiên văn địa lý và văn tự Thượng Cổ cũng đều thông hiểu. Ta cha nói, trước khi nương lâm chung, bảo ông đừng để ta học những thứ này, cứ theo ý ta là được."

Tiêu Đạc hiểu rõ nói: "Cho nên nàng liền lười biếng, y thuật cũng học không tốt, chữ cũng viết không tốt, chuyện gì cũng làm một nửa?"

Vi Nhiễm nằm ở trong ngực của hắn, bất mãn lẩm bẩm một tiếng, mí mắt lại nhịn không được khép lại, lẩm bẩm nói: "Ta cũng muốn học tử tế nhưng cha và đại ca ta từ nhỏ đã bảo ta đừng vất vả quá. . ." Nói chưa hết, người đã ngủ thϊếp đi.

Tiêu Đạc đã sớm nhìn ra thể lực nàng chống đỡ không nổi, cho nên mới cực kỳ tức giận. Lúc này cũng không có cách làm khó dễ nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường rồi đắp chăn. Hắn còn muốn nói chuyện với Vi Khôn về chuyện ngọc tỉ truyền quốc nên đi ra khỏi phòng Vi Nhiễm thì nhìn thấy Cố Thận Chi ở đối diện tới.

Cố Thận Chi đi lễ nói: "Phía bên Đại tù trưởng đã sắp xếp ổn thỏa, thuốc nổ cũng đã móc hết ra vận chuyển xuống núi rồi. Khó khăn của Cửu Lê đã được giải, Đại tù trưởng muốn mời điện hạ đi qua nói vài câu, không biết ngài có tiện không?"

"Tiện chứ, ta cũng đang muốn đi qua đó, ngươi dẫn đường đi." Tiêu Đạc vuốt cằm nói.

Cố Thận Chi chần chờ nhìn Tiêu Đạc sau lưng một chút: "Thân thể của phu nhân không khỏe? Cần ta đi xem thử không?" Vừa rồi Ngụy Tự nói sắc mặt của Vi Nhiễm không tốt, y có chút không yên tâm cho nên cố ý tới.

"Không sao, là do thể lực chống đỡ hết nổi nên ngủ thϊếp đi. Nếu ngươi muốn cho bắt mạch cho nàng thì chờ nàng tỉnh lại rồi hẵng nói." Giọng điệu của Tiêu Đạc bình thản, cũng không suy nghĩ nhiều. Từ mẫu thân của hắn đến thê tử của hắn đều được Cố Thận Chi chăm sóc, thậm chí vào thời khắc nguy cấp lần trước, phần lớn người Tiêu gia có thể bảo toàn cũng không thể bỏ qua công lao của Cố Thận Chi. Tiêu Nghị từng muốn khen thưởng Cố Thận Chi, thậm chí cho y chức quan lớn nhưng đều bị y từ chối.

Tiêu Đạc Cố Thận Chi bản tính đạm bạc, sau khi bẩm với Tiêu Nghị, Tiêu Nghị cũng không ép buộc.

Với lại Cố Thận Chi và Vi Nhiễm có chút quan hệ họ hàng, so người bên ngoài quan tâm nhiều hơn chút cũng là chuyện bình thường.

Bệnh phong tật của Vi Khôn lúc đầu không nghiêm trọng, nhưng sau khi bị Trâu thị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nửa người tê liệt, nói chuyện khó khăn, lại không được chữa trị tốt, cả người liền giống như cây cối khô héo. Vừa rồi ông trông thấy Vi Nhiễm, cố ý né tránh, không để nàng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.



Lúc Hoàng Quan tuần tra sơn trại, Vi Mậu cũng được cứu từ bên trong miếu Vu Thần ra, nhưng hắn tuổi trẻ, dù sao xương cốt cũng cứng rắn, chỉ chịu chút nỗi khổ da thịt. Lúc này, hắn đang giúp Vi Khôn xoa bóp tứ chi, Vi Khôn mở miệng hàm hồ nói: "Mậu nhi, con nghỉ ngơi đi."

"Cha, con không sao." Vi Mậu bị giam nhiều ngày, sao biết Vi Khôn gặp phải tình cảnh thế này, trong lòng dâng lên chua xót: "Là con vô dụng, để cha chịu khổ."

Vi Khôn lắc đầu, nghe được tiếng bước chân, nhìn về phía cửa ra vào, Tiêu Đạc và Cố Thận Chi tiến đến.

Vi Khôn giãy dụa lấy muốn đứng dậy, Tiêu Đạc vội vàng đè ông lại: "Ngài cứ nằm đi. Không cần đa lễ." Vi Mậu muốn hành lễ với Tiêu Đạc, Tiêu Đạc cũng bảo hắn miễn đi, chỉ dời băng ghế gỗ, ngồi bên giường.

Lần biệt ly trước đó, Tiêu Đạc vẫn chỉ là một Chỉ huy sứ một quân, đóng giữ ở Nghiệp Đô, mặc dù xưng bá một phương, người người kính sợ, chỉ riêng về mặt thân phận mà nói, còn không tính là cao không thể chạm. Nhưng lần này hắn đã là hoàng tộc, hơn nữa còn là ứng cử viên sáng giá để kế thừa hoàng vị. Mặc dù nói chỉ phong chức Quận hầu Thái Nguyên, điều đến

Thiền Châu nhưng làm sao biết đây có phải là Tân hoàng thử thách hắn hay không?

Vi Mậu biết Tiêu Đạc tuyệt đối không phải là vật trong ao, chờ đợi thời cơ, lập tức sẽ bay thẳng lên trời cao. Hắn nghe Cố Thận Chi nói lý do tại sao Tiêu Đạc lại xuất hiện ở đây, vốn là vì đi Hậu Thục đón Yêu Yêu. Hắn còn nói vì sao tin tức mình gửi đi Kinh Thành giống như đá chìm đáy biển, sau đó biết được Hán gia trở trời rồi, Tiêu Nghị lên làm Hoàng đế, hắn lại gửi thư nhưng vẫn không có hồi âm.

Hôm nay hắn mới biết Yêu Yêu bị Mạnh Linh Quân đón vào Hậu Thục. Tiêu Đạc có thể vì Yêu Yêu tạm thời buông xuống trách nhiệm trên vai, ngàn dặm xa xôi tiến vào Hậu Thục đón nàng, chứng tỏ Tiêu Đạc thật sự coi trọng nàng, Vi Mậu thân là huynh trưởng, đương nhiên rất vui mừng. Nhưng thân phận của Tiêu Đạc thay đổi có nghĩa là chênh lệch giữa đám sơn dân bọn họ và Tiêu Đạc càng lúc càng lớn, trong lòng Vi Mậu lại hơi cảm thấy bất an.

Cảm giác bất an này bắt nguồn từ lần trước hắn đi Kinh Thành, nghe được một chút lời bàn tán, và cả vị thϊếp thất Tiết thị trong hậu trạch kia. Bà ta sinh cho Tiêu Nghị một đứa con trai, tuy là con thứ nhưng là máu mủ ruột thịt của Tiêu Nghị, bây giờ đã là Kỳ Vương cao quý.

Nếu Tiêu Đạc muốn ngôi vị hoàng đế, cũng không đơn giản như vậy. Mà biện pháp củng cố địa vị tốt nhất chính là liên hôn với thế gia đại tộc.

Vi Mậu nhìn gò má cương nghị tuấn lãng của Tiêu Đạc, trong lòng xoay chuyển trăm mối.

Bên kia, Tiêu Đạc nói với Vi Khôn: "Lần này Cửu Lê gặp nguy hiểm, đều bởi vì ngọc tỉ truyền quốc mà gây nên. Tha thứ cho ta nói thẳng, bây giờ thế nhân đều biết ngọc tỉ truyền quốc giấu ở Cửu Lê, Cửu Lê đã không còn là nơi thích hợp cất giữ ngọc tỉ nữa, cũng không có cái năng lực đó. Ngọc tỉ truyền quốc đã hiện thế, có thể giao cho ta mang về Kinh Thành hay không? Nếu ngài có yêu cầu gì thì hãy nói hết ra, chỉ cần Hoàng tộc có thể làm được, nhất định không từ chối."

Vi Khôn cố hết sức nói ra: "Là ta tin lầm kẻ gian. . . Để hai đứa con trai và con gái thậm chí người trong tộc. . . vì ta ăn mà chịu rất nhiều đau khổ. Ta không cầu gì khác. . . Cửu Lê bảo vệ ngọc tỉ cũng không phải là vì để cho nó không thấy ánh mặt trời. . . Giúp ta gửi một câu tới Hoàng Thượng: Minh quân xuất hiện, thiên hạ quy về một mối."

Tiêu Đạc yên tâm, nói ra một câu từ tận đáy lòng: "Đa tạ. Ngài cố gắng bảo trọng thân thể, chút nữa, ta lại cùng Yêu Yêu sang đây thăm ngài."

Vi Khôn cảm thấy bây giờ không có mặt mũi gặp con gái, nhưng lại không thể từ chối trước mặt con rể được, chỉ cười cười.

Nỗi lòng băn khoăn của Tiêu Đạc đã xong, nhìn thấy Vi Khôn và Vi Mậu còn có lời muốn nói, mặc dù hắn là con rể của Cửu Lê nhưng dù sao vẫn là ngoại tộc, không tiện ở lâu, cáo từ đi ra. Cố Thận Chi nhìn trong phòng một chút, cũng đi theo hắn ra ngoài. Tuy y là người Cửu Lê nhưng đã nhiều năm không ở trong tộc, cũng coi là nửa người ngoài.

Bọn họ vừa đi, Vi Khôn liền quay đầu nhìn về phía Vi Mậu nói: "Ta đã không còn cách nào làm Tộc trưởng. . . Mậu nhi, Đại tù trưởng đời tiếp theo. . . Do con tới nhận chức. . . Đi gọi mấy tộc trưởng tới đi."

Vi Mậu ngơ ngẩn, xưa nay Đại tù trưởng Cửu Lê đều là đời trước sắp chết thì đời sau mới tiếp nhận, chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.

Đương nhiên hắn sẽ từ chối.

. . .

Cố Thận Chi đi theo Tiêu Đạc ra bên ngoài, trên quảng trường miếu Vu Thần có tốp năm tốp ba tộc dân. Bọn họ đều đang nghe ngóng bốn phía xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiếng vang vừa rồi lại ở đâu mà tới. Toàn bộ sơn trại dường như lại khôi phục một chút sức sống.

Lời Tiêu Đạc mới nói với Vi Khôn là có một chút tư tâm. Vi Khôn là nhạc phụ chân chính của hắn, lại có công hiến vật quý, nhờ đó cầu một quan nửa chức không phải việc khó. Ngày sau, cũng có thể trở thành chỗ dựa cho Yêu Yêu.

Thế gian này có người truy danh trục lợi, có người nguyện trung thành với minh chủ, có người vì thực hiện khát vọng, tất cả đều là tục nhân bị thế tục ràng buộc. Bản thân hắn cũng không thể ngoại lệ. Nhưng cũng có người giống như Vi Khôn, Cố Thận Chi, tự nguyện làm Hứa Vũ rửa tai[6]. Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu.

[6]Hứa Vũ: Là tiền thân hiền nhân Đạo gia của thời đại Nghiêu Thuấn. Lúc Đế Nghiêu tại vị, ông ấy dẫn bộ lạc họ Hứa sống ở trong vùng hoạt động của Hứa Vũ nay là Hành Đường thì gặp được Hứa Vũ, liền muốn truyền vị cho Hứa Vũ. Hứa Vũ cho rằng đây là một loại nhục nhã đối với ông cho nên liền lấy nước sông Dĩnh Hà rửa lỗ tai của mình.

"Điện hạ xin dừng bước." Cố Thận Chi ở sau lưng Tiêu Đạc kêu lên.

"Tiên sinh chuyện gì?" Tiêu Đạc quay đầu, Cố Thận Chi đi lên phía trước: "Có một số việc không tiện nói với Đại tù trưởng, nhưng điện hạ vẫn nene biết được. Thực ra nửa khối đá kia cũng không phải là vật của ta, mà là năm đó phu nhân của Đại tù trưởng tự tay giao cho ta."

Tiêu Đạc kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Cố Thận Chi là hậu nhân của Văn Xương Quốc sư, hiện giờ xem ra, mẫu thân của Yêu Yêu mới phải?

Cố Thận Chi giống như nhìn ra được suy nghĩ của Tiêu Đạc, gật đầu nói: "Ngài nghĩ không sai, phu nhân của Đại tù trưởng mới thật sự là hậu nhân của Văn Xương Quốc sư, có lẽ còn là tiên tri đời này. Nhưng thân phận của bà, người Liên gia đều giấu diếm, ta chỉ suy đoán mà thôi. Ngay từ đầu, ta đã biết Vi Hân là giả. Chỉ có điều không biết nàng ta muốn mượn thân phận tiên tri để làm gì, cho nên mới yên lặng theo dõi biến đổi."

"Vì sao. . . Ngươi lại suy đoán như thế?"

Cố Thận Chi nói: "Trong lòng ta cũng còn có rất nhiều nghi vấn. Lúc ấy, phu nhân chỉ giao nửa khối đá đó cho ta và nói cuối cùng sẽ có một ngày sẽ dùng tới, bà sợ mình sống không tới lúc đó. Sau này, bà qua đời, ta cũng rời khỏi Cửu Lê, nhưng còn lén lút trở lại mấy lần, đến Tàng thư động đọc điển tịch. Chìa khóa Tàng thư động vốn ở trong tay của cha mẹ ta, cho nên ta cũng có một cái. Căn cứ vào điển tịch thượng cổ ghi chép, làm tiên tri phải dùng huyết mạch tương truyền. Nhưng bởi vì dòm ngó thiên cơ, đa số không thọ. Sự xuất hiện của tiên tri vốn là nhận ý trời, bản thân phải làm hết trách nhiệm trong số mệnh. Nếu không thì sẽ. . . mất sớm."

Giọng nói của Tiêu Đạc bỗng nhiên nhẹ mấy phần: "Ý của ngươi là, tiên tri đời đời truyền lại, sẽ không rơi vào trên người người khác. Nếu mẫu thân của Yêu Yêu có thể là tiên tri, như vậy. . ."

"Nói cách khác, tiên tri không phải trăm năm mới xuất hiện một lần. Đại Tế Ti và Đại Vu nữ cũng là hậu nhân của Văn Xương Quốc sư, trên người bọn họ chảy có máu của tiên tri. Hơn nữa con cháu của bọn họ cũng có khả năng xuất hiện tiên tri. Điện hạ có thể chấp nhận không?"

Cố Thận Chi nhìn chằm chằm Tiêu Đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook