Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu
Chương 47:
Mê Đồ Vị Phản
08/07/2024
Mọi người: ???
Gì vậy?
Đã thi đại học rồi!
Không phải nói cô mới trải qua sinh nhật lần thứ
mười bảy sao? Nhưng nếu đi học sớm thì đúng là năm nay đã thi đại học rồi.
Từ từ đã, bây giờ mới đầy tháng bảy, dù nội bộ một số trường đại học sẽ được thông báo kết quả trước, nhưng bây giờ còn quá sớm để nhận được thông báo điểm.
Đạo diễn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ của Tưởng Hàn thì ông ta khắc chắn thành tích của Tống An An cũng không quá tệ, nếu không bọn họ sẽ không bình tĩnh được như vậy.
"Hai năm trước, tôi đã tham gia kì thi đại học, hiện tại đang là sinh viên năm ba." Tống An An cầm quyển sách trong tay giơ lên nói: "Bây giờ tôi đang là sinh viên khoa y."
Cho nên sau này cô chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ.
Đạo diễn, người xem cùng toàn bộ nhân viên tổ chương trình: ! ! !
[Cái gì cơ? Tống An An mới mười bảy tuổi đúng không? Nếu đúng là sinh viên năm ba thì chẳng lẽ năm mười lăm tuổi cô ấy đã thi đại học sao?]
[Tôi quỳ rồi! Năm nay tôi cũng mười bảy tuổi, chờ khai giảng mới trở thành học sinh cuối cấp, cô nhỏ đi học sớm vậy có sao không?]
[Con nít bình thường, từ năm tới bảy tuổi mới bắt đầu học tiểu học, sáu năm cấp một, cấp hai và cấp ba đều là ba năm, vì vậy nếu Tống An An không phải là đi học sớm thì chính là học nhảy lớp rồi!]
[Không ngờ cô nhỏ lại học y, khó trách hôm qua cô nhỏ có thể nhuần nhuyễn quá trình nắn khớp như vậy, thì ra là sinh viên khoa y.]
[Học y cũng chưa chắc đã được học nắn khớp, cái này còn phải tùy chuyên ngành, nhưng bất luận có ra sao thì cô gái nhỏ Tống An An này đúng là người xuất sắc.]
[Có gì mà làm quá lên vậy, ai biết có phải là trường đại học ở nơi khỉ ho cò gáy nào chứ, nếu thực sự là trường lớn thì Tống An An có thể nói tên trường không?]
[Đúng vậy, dù là học đại học thì cũng có trường này trường kia, có bản lĩnh thì đừng giấu diếm, chỉ sợ nói ra sẽ không có ai biết trường đó ở đâu kìa.]
Đạo diễn nhìn thấy bình luận của nhóm người chống đối ở phần bình luận thì trong đầy có một suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Tưởng Hàn thì ông ta dám khẳng định trường đại học của
Tống An An chắc chắn không tệ.
"Cô nhỏ, cô có thể cho tôi biết cô học ở trường đại học nào được không?" Đạo diễn hỏi.
Tống An An gật đầu đồng ý.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Tống Lâm Xuyên đã kiêu ngạo nói: "Cô nhỏ của tôi là sinh viên trường đại học B, học khoa y học lâm sàng."
Dù đạo diễn dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe thấy là trường đại học B thì vẫn bị sốc.
Khu vực bình luận trở nên yên tĩnh vài giây, sau đó lại bị loạt dấu chấm than lấp đầy.
[Tôi quỳ! Là đại học B đó, đây là trường đại học mà từ nhỏ tôi mong muốn thi vào, nhưng khi lớn thì lại không dám đăng ký đấy!]
[Mẹ ơi, khoa y học lâm sàng là khoa đứng đầu trường đại B đó, con trai hàng xóm nhà tôi từ nhỏ đã là học sinh giỏi nhưng năm ngoái cũng không đậu đó!]
[A a aa, cô nhỏ thật là ngầu, đúng là thiên tài!]
[Mấy người vừa nãy dám gào là trường khỉ ho cò
gáy đâu rồi, đừng có mà giả chết nha, mở to mắt chó của mấy người ra nhìn cho rõ đi là đại học B nhá!]
[Ha ha ha, hãnh diện muốn chết á, dám hỏi mấy người chống đối đã thấy đau mặt chưa?]
[Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần Tống
Lâm Xuyên nhắc tới cô nhỏ lại hãnh diện như vậy. Nếu tôi cũng có một người cô như vậy thì lúc nào cũng khoe khoang, Tống Lâm Xuyên cưng chiều cô nhỏ như báo bối vậy cũng rất hợp tình hợp lý]
[Mắc cười quá đi, mọi người mau nhìn biểu cảm của Tống Lâm Xuyên kìa, nếu không xem thì khắc ai cũng tưởng anh ấy thi đậu đại học B đấy!]
[Tống Lâm Xuyên: Cô nhỏ của tôi là giỏi nhất!]
[Cầu giúp đỡ! Lầu trên làm cách nào có thể gửi tin nhắn thoại vậy...]
Gì vậy?
Đã thi đại học rồi!
Không phải nói cô mới trải qua sinh nhật lần thứ
mười bảy sao? Nhưng nếu đi học sớm thì đúng là năm nay đã thi đại học rồi.
Từ từ đã, bây giờ mới đầy tháng bảy, dù nội bộ một số trường đại học sẽ được thông báo kết quả trước, nhưng bây giờ còn quá sớm để nhận được thông báo điểm.
Đạo diễn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ của Tưởng Hàn thì ông ta khắc chắn thành tích của Tống An An cũng không quá tệ, nếu không bọn họ sẽ không bình tĩnh được như vậy.
"Hai năm trước, tôi đã tham gia kì thi đại học, hiện tại đang là sinh viên năm ba." Tống An An cầm quyển sách trong tay giơ lên nói: "Bây giờ tôi đang là sinh viên khoa y."
Cho nên sau này cô chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ.
Đạo diễn, người xem cùng toàn bộ nhân viên tổ chương trình: ! ! !
[Cái gì cơ? Tống An An mới mười bảy tuổi đúng không? Nếu đúng là sinh viên năm ba thì chẳng lẽ năm mười lăm tuổi cô ấy đã thi đại học sao?]
[Tôi quỳ rồi! Năm nay tôi cũng mười bảy tuổi, chờ khai giảng mới trở thành học sinh cuối cấp, cô nhỏ đi học sớm vậy có sao không?]
[Con nít bình thường, từ năm tới bảy tuổi mới bắt đầu học tiểu học, sáu năm cấp một, cấp hai và cấp ba đều là ba năm, vì vậy nếu Tống An An không phải là đi học sớm thì chính là học nhảy lớp rồi!]
[Không ngờ cô nhỏ lại học y, khó trách hôm qua cô nhỏ có thể nhuần nhuyễn quá trình nắn khớp như vậy, thì ra là sinh viên khoa y.]
[Học y cũng chưa chắc đã được học nắn khớp, cái này còn phải tùy chuyên ngành, nhưng bất luận có ra sao thì cô gái nhỏ Tống An An này đúng là người xuất sắc.]
[Có gì mà làm quá lên vậy, ai biết có phải là trường đại học ở nơi khỉ ho cò gáy nào chứ, nếu thực sự là trường lớn thì Tống An An có thể nói tên trường không?]
[Đúng vậy, dù là học đại học thì cũng có trường này trường kia, có bản lĩnh thì đừng giấu diếm, chỉ sợ nói ra sẽ không có ai biết trường đó ở đâu kìa.]
Đạo diễn nhìn thấy bình luận của nhóm người chống đối ở phần bình luận thì trong đầy có một suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Tưởng Hàn thì ông ta dám khẳng định trường đại học của
Tống An An chắc chắn không tệ.
"Cô nhỏ, cô có thể cho tôi biết cô học ở trường đại học nào được không?" Đạo diễn hỏi.
Tống An An gật đầu đồng ý.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Tống Lâm Xuyên đã kiêu ngạo nói: "Cô nhỏ của tôi là sinh viên trường đại học B, học khoa y học lâm sàng."
Dù đạo diễn dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe thấy là trường đại học B thì vẫn bị sốc.
Khu vực bình luận trở nên yên tĩnh vài giây, sau đó lại bị loạt dấu chấm than lấp đầy.
[Tôi quỳ! Là đại học B đó, đây là trường đại học mà từ nhỏ tôi mong muốn thi vào, nhưng khi lớn thì lại không dám đăng ký đấy!]
[Mẹ ơi, khoa y học lâm sàng là khoa đứng đầu trường đại B đó, con trai hàng xóm nhà tôi từ nhỏ đã là học sinh giỏi nhưng năm ngoái cũng không đậu đó!]
[A a aa, cô nhỏ thật là ngầu, đúng là thiên tài!]
[Mấy người vừa nãy dám gào là trường khỉ ho cò
gáy đâu rồi, đừng có mà giả chết nha, mở to mắt chó của mấy người ra nhìn cho rõ đi là đại học B nhá!]
[Ha ha ha, hãnh diện muốn chết á, dám hỏi mấy người chống đối đã thấy đau mặt chưa?]
[Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần Tống
Lâm Xuyên nhắc tới cô nhỏ lại hãnh diện như vậy. Nếu tôi cũng có một người cô như vậy thì lúc nào cũng khoe khoang, Tống Lâm Xuyên cưng chiều cô nhỏ như báo bối vậy cũng rất hợp tình hợp lý]
[Mắc cười quá đi, mọi người mau nhìn biểu cảm của Tống Lâm Xuyên kìa, nếu không xem thì khắc ai cũng tưởng anh ấy thi đậu đại học B đấy!]
[Tống Lâm Xuyên: Cô nhỏ của tôi là giỏi nhất!]
[Cầu giúp đỡ! Lầu trên làm cách nào có thể gửi tin nhắn thoại vậy...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.