Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 12:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Không quyền không thế, đừng nói việc buôn bán có thuận lợi hay không; cho dù có thể thì e rằng kiếm được nhiều hơn nữa, quan lại cũng sẽ bòn rút hết.
Nhìn cái cách thu phí qua đường này liền biết huyện lệnh là kẻ tham lam vô độ, vơ vét của dân.
Ép bức bóc lột dân chúng như vậy, chẳng lẽ không sợ...
Trương Tử Nhược bỗng nhiên sững người, nhớ tới trong sách từng nhắc đến, lúc phản diện còn nhỏ, dân chúng huyện thành nơi hắn ở đã nổi loạn, giết quan lại cướp lương thực, huyện lệnh mang theo gia quyến, tài bảo và nô bộc bỏ trốn...
Khó trách sau khi phản diện đăng cơ, đã giết quan viên đến mức đầu rơi đầy đất. Đối với tham quan ô lại, thủ đoạn của hắn thậm chí còn tàn nhẫn hơn Chu Nguyên Chương vài phần.
Nghĩ đến cái ví tiền xẹp lép của mình, Trương Tử Nhược bỗng nhiên hiểu được phản diện rồi.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu phản diện, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng ngời của Cố Vân Hoài.
"Tới cổng thành rồi." Cố Vân Hoài nhắc nhở nàng.
Dưới ánh mắt soi mói của đám binh lính, Trương Tử Nhược mặt không cảm xúc, lưu luyến không rời mà giao ra hai đồng tiền cuối cùng, rốt cục cũng đưa được tiểu phản diện vào thành.
Nắm chặt miếng vải rỗng tuếch, Trương Tử Nhược bi phẫn trong lòng: Tham quan không trừ, thiên lý khó dung!
Ta nguyện quyên góp cho phản diện 10 đồng tiền, chúc hắn sớm ngày đăng cơ!
…
Vương nhị thẩm gánh rau ra chợ bán, xong việc lại phải qua nhà muội muội, bèn hẹn với Trương Tử Nhược giờ Ngọ gặp nhau ở cổng thành phía Bắc.
Trương Tử Nhược dắt tiểu phản diện đến Tú Lâu bán mẫu thêu.
Bởi vì mẫu thêu mới lạ đẹp mắt, quản sự vừa nhìn đã ưng ý. Nhưng thấy Trương Tử Nhược là người mới, lại không biết thêu ra có bán được hay không nên cố tình ép giá xuống hai mươi văn.
Trương Tử Nhược kì kèo một hồi, lại cam đoan lần sau vẫn sẽ bán mẫu thêu cho nàng, không bán cho ai khác, mới miễn cưỡng nâng giá lên được.
Hai bức mẫu thêu, tổng cộng bán được một trăm văn tiền.
Cuối cùng cũng có chút thu nhập!
Vẫn còn thiếu một lượng một trăm bốn mươi lăm văn tiền nữa mới đủ tiền thuế. Trương Tử Nhược lại đặt hy vọng vào quyển thực phổ kia.
Cố Vân Hoài ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Nếu bán không được thì sao?"
Nếu nàng giống như người kiếp trước, có ý định bán hắn đi thì hắn nhất định sẽ khiến cô hồn dã quỷ này hồn phi phách tán!
Trương Tử Nhược thấy tiểu phản diện bỗng nhiên ủ rũ, không biết có phải do những chuyện đã trải qua hay không mà hắn lúc nào cũng bi quan như vậy.
Haizz, nuôi con đúng là một quá trình gian nan mà!
Nhìn cái cách thu phí qua đường này liền biết huyện lệnh là kẻ tham lam vô độ, vơ vét của dân.
Ép bức bóc lột dân chúng như vậy, chẳng lẽ không sợ...
Trương Tử Nhược bỗng nhiên sững người, nhớ tới trong sách từng nhắc đến, lúc phản diện còn nhỏ, dân chúng huyện thành nơi hắn ở đã nổi loạn, giết quan lại cướp lương thực, huyện lệnh mang theo gia quyến, tài bảo và nô bộc bỏ trốn...
Khó trách sau khi phản diện đăng cơ, đã giết quan viên đến mức đầu rơi đầy đất. Đối với tham quan ô lại, thủ đoạn của hắn thậm chí còn tàn nhẫn hơn Chu Nguyên Chương vài phần.
Nghĩ đến cái ví tiền xẹp lép của mình, Trương Tử Nhược bỗng nhiên hiểu được phản diện rồi.
Nàng cúi đầu nhìn tiểu phản diện, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng ngời của Cố Vân Hoài.
"Tới cổng thành rồi." Cố Vân Hoài nhắc nhở nàng.
Dưới ánh mắt soi mói của đám binh lính, Trương Tử Nhược mặt không cảm xúc, lưu luyến không rời mà giao ra hai đồng tiền cuối cùng, rốt cục cũng đưa được tiểu phản diện vào thành.
Nắm chặt miếng vải rỗng tuếch, Trương Tử Nhược bi phẫn trong lòng: Tham quan không trừ, thiên lý khó dung!
Ta nguyện quyên góp cho phản diện 10 đồng tiền, chúc hắn sớm ngày đăng cơ!
…
Vương nhị thẩm gánh rau ra chợ bán, xong việc lại phải qua nhà muội muội, bèn hẹn với Trương Tử Nhược giờ Ngọ gặp nhau ở cổng thành phía Bắc.
Trương Tử Nhược dắt tiểu phản diện đến Tú Lâu bán mẫu thêu.
Bởi vì mẫu thêu mới lạ đẹp mắt, quản sự vừa nhìn đã ưng ý. Nhưng thấy Trương Tử Nhược là người mới, lại không biết thêu ra có bán được hay không nên cố tình ép giá xuống hai mươi văn.
Trương Tử Nhược kì kèo một hồi, lại cam đoan lần sau vẫn sẽ bán mẫu thêu cho nàng, không bán cho ai khác, mới miễn cưỡng nâng giá lên được.
Hai bức mẫu thêu, tổng cộng bán được một trăm văn tiền.
Cuối cùng cũng có chút thu nhập!
Vẫn còn thiếu một lượng một trăm bốn mươi lăm văn tiền nữa mới đủ tiền thuế. Trương Tử Nhược lại đặt hy vọng vào quyển thực phổ kia.
Cố Vân Hoài ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Nếu bán không được thì sao?"
Nếu nàng giống như người kiếp trước, có ý định bán hắn đi thì hắn nhất định sẽ khiến cô hồn dã quỷ này hồn phi phách tán!
Trương Tử Nhược thấy tiểu phản diện bỗng nhiên ủ rũ, không biết có phải do những chuyện đã trải qua hay không mà hắn lúc nào cũng bi quan như vậy.
Haizz, nuôi con đúng là một quá trình gian nan mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.