Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 13:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Nàng ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu phản diện, nhỏ giọng nói với hắn:
"Nếu thực phổ bán không được, chúng ta sẽ trốn đi nơi khác. Có sợ không?"
Cố Vân Hoài lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Nếu trốn, chúng ta phải nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc, người bị thương đi chậm lắm."
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn nàng.
Tiểu phản diện kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc nghiêm túc giúp nàng lên kế hoạch xem nên mang theo những gì.
"Thật đáng yêu!"
Trương Tử Nhược bị cục bông nhỏ nghiêm túc này làm cho tan chảy rồi, liền hôn lên đôi má phúng phính của hắn: "Chúng ta đi bán thực phổ trước đã. Chân còn đau không? Chốc nữa chúng ta đến y quán."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu phản diện lập tức đỏ bừng. Hắn quay mặt đi, mím môi nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Trương Tử Nhược búng trán hắn, cười nói: "Giỏi lắm, phải nhớ tôn trọng nữ tử, không được vô lễ với người ta. Còn ta, đây là một cách thể hiện sự yêu thương của mẫu thân."
"Hừ!" Tiểu phản diện hơi nghiêng đầu, hất tay nàng ra, nện bước nhỏ, chân ngắn bịch bịch chạy về phía trước.
Trương Tử Nhược bước nhanh hai bước, cười tủm tỉm túm lấy vạt áo phía sau hắn: "Chân không đau nữa à?"
"Không đau."
Trương Tử Nhược khẽ nhướn mày, mặc kệ tiểu tử cứng đầu kia tự đi.
Hai bên đường phố lác đác vài cửa hàng mở cửa, khách qua đường vội vã, trông có vẻ tiêu điều, chỉ có hai nơi náo nhiệt nhất, một là trước cửa tiệm sách, các thư sinh áo xanh thi lễ chào hỏi nhau rồi cùng bước vào.
Hai là tửu lâu Tụ Bảo, người ra vào tấp nập, trong đại sảnh các phú hộ ngồi cùng nha dịch cười nói, hô to uống rượu.
Tiểu nhị cao giọng hô hào: "Đồ ăn đây!", "Rượu tới đây!".
Cố Vân Hoài làm như không thấy cảnh náo nhiệt này, cứ thế đi thẳng.
Trương Tử Nhược gọi hắn lại, "Khoan đã, chúng ta vào tửu lâu này hỏi thử xem."
Cố Vân Hoài không động đậy, "Vô dụng."
"Không hỏi sao biết?" Trương Tử Nhược kéo hắn lại gần, định mở lời hỏi thì tiểu nhị canh cửa đã xua tay đuổi như đuổi ruồi.
"Đi! Đi! Lũ ăn mày không biết điều, đây là chỗ các ngươi tới được sao!"
Trương Tử Nhược biến sắc, nàng và tiểu phản phái tuy nghèo túng nhưng hai người đều ăn mặc sạch sẽ, thế mà tên tiểu nhị này lại dám ăn nói như vậy, đúng là mắt chó coi thường người khác mà!
Trương Tử Nhược kéo tiểu phản diện bỏ đi, quả quyết nói:
"Khách đến là khách, khinh người như thế, sớm muộn gì cũng sập tiệm!"
Cố Vân Hoài thu hồi ánh mắt từ tiểu nhị, gật gù cái đầu nhỏ, phụ họa, "Sập tiệm!"
"Nếu thực phổ bán không được, chúng ta sẽ trốn đi nơi khác. Có sợ không?"
Cố Vân Hoài lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Nếu trốn, chúng ta phải nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc, người bị thương đi chậm lắm."
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn nàng.
Tiểu phản diện kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc nghiêm túc giúp nàng lên kế hoạch xem nên mang theo những gì.
"Thật đáng yêu!"
Trương Tử Nhược bị cục bông nhỏ nghiêm túc này làm cho tan chảy rồi, liền hôn lên đôi má phúng phính của hắn: "Chúng ta đi bán thực phổ trước đã. Chân còn đau không? Chốc nữa chúng ta đến y quán."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu phản diện lập tức đỏ bừng. Hắn quay mặt đi, mím môi nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Trương Tử Nhược búng trán hắn, cười nói: "Giỏi lắm, phải nhớ tôn trọng nữ tử, không được vô lễ với người ta. Còn ta, đây là một cách thể hiện sự yêu thương của mẫu thân."
"Hừ!" Tiểu phản diện hơi nghiêng đầu, hất tay nàng ra, nện bước nhỏ, chân ngắn bịch bịch chạy về phía trước.
Trương Tử Nhược bước nhanh hai bước, cười tủm tỉm túm lấy vạt áo phía sau hắn: "Chân không đau nữa à?"
"Không đau."
Trương Tử Nhược khẽ nhướn mày, mặc kệ tiểu tử cứng đầu kia tự đi.
Hai bên đường phố lác đác vài cửa hàng mở cửa, khách qua đường vội vã, trông có vẻ tiêu điều, chỉ có hai nơi náo nhiệt nhất, một là trước cửa tiệm sách, các thư sinh áo xanh thi lễ chào hỏi nhau rồi cùng bước vào.
Hai là tửu lâu Tụ Bảo, người ra vào tấp nập, trong đại sảnh các phú hộ ngồi cùng nha dịch cười nói, hô to uống rượu.
Tiểu nhị cao giọng hô hào: "Đồ ăn đây!", "Rượu tới đây!".
Cố Vân Hoài làm như không thấy cảnh náo nhiệt này, cứ thế đi thẳng.
Trương Tử Nhược gọi hắn lại, "Khoan đã, chúng ta vào tửu lâu này hỏi thử xem."
Cố Vân Hoài không động đậy, "Vô dụng."
"Không hỏi sao biết?" Trương Tử Nhược kéo hắn lại gần, định mở lời hỏi thì tiểu nhị canh cửa đã xua tay đuổi như đuổi ruồi.
"Đi! Đi! Lũ ăn mày không biết điều, đây là chỗ các ngươi tới được sao!"
Trương Tử Nhược biến sắc, nàng và tiểu phản phái tuy nghèo túng nhưng hai người đều ăn mặc sạch sẽ, thế mà tên tiểu nhị này lại dám ăn nói như vậy, đúng là mắt chó coi thường người khác mà!
Trương Tử Nhược kéo tiểu phản diện bỏ đi, quả quyết nói:
"Khách đến là khách, khinh người như thế, sớm muộn gì cũng sập tiệm!"
Cố Vân Hoài thu hồi ánh mắt từ tiểu nhị, gật gù cái đầu nhỏ, phụ họa, "Sập tiệm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.