Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 23:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
22/10/2024
Trương Tử Nhược trong lòng không vui, nhưng nơi đây là nơi đọc sách, nàng không muốn cùng người tranh cãi, chỉ liếc hắn một cái rồi nhờ chưởng quầy cho nàng xem sách.
Chưởng quầy liền lấy vài quyển đưa tới.
Trương Tử Nhược lật xem từng quyển từng quyển một, đối chiếu mục lục, dò xét nội dung.
Sách trùng tên, nội dung quả nhiên giống nhau!
Nàng an tâm không ít, nói những quyển này đã xem qua rồi, nhờ chưởng quầy lấy những sách sử khác cho xem.
"Thật lòe người!"
Bất chợt, lại một tiếng châm chọc vang lên.
Trương Tử Nhược quay đầu nhìn lại, vẫn là người kia!
Nàng không khỏi nổi giận
Người này thật đúng là không thể hiểu nổi! Có thôi đi không? Không để ý tới hắn, hắn lại được nước lấn tới!
Nàng quát: "Kẻ đọc sách phải là người hiểu lễ nghĩa nhất. Không biết nguyên do mà dám vọng ngôn châm chọc, thật là vô lễ! Quân tử mẫn vu hành nhi thận vu ngôn*, chưa từng đọc qua sao?”
“Nếu đã đọc qua, chỉ biết học thuộc câu chữ mà không biết thực hành, ta thấy ngươi đọc sách cũng uổng công! Còn không biết lễ nghĩa bằng một phụ nhân thôn quê như ta! Chi bằng sớm sớm ra ngoài, trả lại cho mọi người một nơi thanh tịnh!"
(*bậc quân tử minh mẫn trong việc làm nhưng rất thận trọng về lời nói.)
"Thật là một mụ chanh chua! Không biết từ đâu nghe được một câu lại dám nói ta không phải."
Tên thư sinh cao gầy áo lam kia khép sách lại, cẩn thận để vào chỗ cũ, chỉ vào chồng sách trong tay Trương Tử Nhược mắng:
"Không biết đọc sách thì đừng làm ô uế kinh điển! Thứ dơ bẩn hôi thối lại dám đến đây giả vờ cao nhã! Ngươi ngay cả sử sách có những gì cũng không biết, vừa nhìn là biết không phải người đọc sách. Nhiều sách như vậy, ngươi ba lần năm lượt lật qua, xem không hiểu còn giả bộ, bảo chưởng quầy lấy thêm sách cho ngươi."
"Không phải là chà đạp thư tịch, lòe người thì là gì?"
Trương Tử Nhược chau mày: "Sao ngươi biết ta xem không hiểu? Ta đang xem nội dung sách có giống với những gì ta đã đọc hay không, tự nhiên không cần phải xem kỹ từng trang một. Ngươi mới là người vội vàng kết luận, vô cớ chỉ trích, nào có chút lễ tiết nào của người đọc sách?"
Vị thư sinh cao lớn cười trào phúng, đôi mắt híp lại liếc nhìn Trương Tử Nhược.
"Nữ nhân giả vờ như ngươi đây ta đã gặp nhiều rồi! Ép mình vào hàng phong nhã, rất giỏi dùng những lời lẽ lệch lạc để lừa gạt những nam nhân đầu óc không minh mẫn! Ngươi đã nói là đọc qua sách rồi, vậy ta hỏi ngươi, 'đa hành bất nghĩa tất tự tễ*' xuất xứ từ quyển sách nào?"
(*là một câu danh ngôn lưu truyền hàng ngàn năm nay, có xuất xứ trong “Xuân Thu Tả Truyện”, mang ý nghĩa, nếu một người làm nhiều việc bất nghĩa thì ắt tự diệt vong.)
Chưởng quầy liền lấy vài quyển đưa tới.
Trương Tử Nhược lật xem từng quyển từng quyển một, đối chiếu mục lục, dò xét nội dung.
Sách trùng tên, nội dung quả nhiên giống nhau!
Nàng an tâm không ít, nói những quyển này đã xem qua rồi, nhờ chưởng quầy lấy những sách sử khác cho xem.
"Thật lòe người!"
Bất chợt, lại một tiếng châm chọc vang lên.
Trương Tử Nhược quay đầu nhìn lại, vẫn là người kia!
Nàng không khỏi nổi giận
Người này thật đúng là không thể hiểu nổi! Có thôi đi không? Không để ý tới hắn, hắn lại được nước lấn tới!
Nàng quát: "Kẻ đọc sách phải là người hiểu lễ nghĩa nhất. Không biết nguyên do mà dám vọng ngôn châm chọc, thật là vô lễ! Quân tử mẫn vu hành nhi thận vu ngôn*, chưa từng đọc qua sao?”
“Nếu đã đọc qua, chỉ biết học thuộc câu chữ mà không biết thực hành, ta thấy ngươi đọc sách cũng uổng công! Còn không biết lễ nghĩa bằng một phụ nhân thôn quê như ta! Chi bằng sớm sớm ra ngoài, trả lại cho mọi người một nơi thanh tịnh!"
(*bậc quân tử minh mẫn trong việc làm nhưng rất thận trọng về lời nói.)
"Thật là một mụ chanh chua! Không biết từ đâu nghe được một câu lại dám nói ta không phải."
Tên thư sinh cao gầy áo lam kia khép sách lại, cẩn thận để vào chỗ cũ, chỉ vào chồng sách trong tay Trương Tử Nhược mắng:
"Không biết đọc sách thì đừng làm ô uế kinh điển! Thứ dơ bẩn hôi thối lại dám đến đây giả vờ cao nhã! Ngươi ngay cả sử sách có những gì cũng không biết, vừa nhìn là biết không phải người đọc sách. Nhiều sách như vậy, ngươi ba lần năm lượt lật qua, xem không hiểu còn giả bộ, bảo chưởng quầy lấy thêm sách cho ngươi."
"Không phải là chà đạp thư tịch, lòe người thì là gì?"
Trương Tử Nhược chau mày: "Sao ngươi biết ta xem không hiểu? Ta đang xem nội dung sách có giống với những gì ta đã đọc hay không, tự nhiên không cần phải xem kỹ từng trang một. Ngươi mới là người vội vàng kết luận, vô cớ chỉ trích, nào có chút lễ tiết nào của người đọc sách?"
Vị thư sinh cao lớn cười trào phúng, đôi mắt híp lại liếc nhìn Trương Tử Nhược.
"Nữ nhân giả vờ như ngươi đây ta đã gặp nhiều rồi! Ép mình vào hàng phong nhã, rất giỏi dùng những lời lẽ lệch lạc để lừa gạt những nam nhân đầu óc không minh mẫn! Ngươi đã nói là đọc qua sách rồi, vậy ta hỏi ngươi, 'đa hành bất nghĩa tất tự tễ*' xuất xứ từ quyển sách nào?"
(*là một câu danh ngôn lưu truyền hàng ngàn năm nay, có xuất xứ trong “Xuân Thu Tả Truyện”, mang ý nghĩa, nếu một người làm nhiều việc bất nghĩa thì ắt tự diệt vong.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.