Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 24:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
22/10/2024
Thấy hai người tranh luận, các thư sinh trong thư trai cũng không đọc sách nữa mà hứng thú xem bọn họ đối đáp.
Câu nói "đa hành bất nghĩa tất tự tễ", người thời nay thường nghe nhiều, đôi khi ngay cả thương nhân cũng có thể nói ra, nhưng nếu hỏi xuất xứ từ sách nào thì đa phần là không biết.
Đối với người đọc sách mà nói, đây lại là một vấn đề cực kỳ đơn giản.
Nếu ngay cả vấn đề này cũng không trả lời được thì nữ tử này nhất định là đang nói dối.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, Trương Tử Nhược ung dung thản nhiên: "Đa hành bất nghĩa tất tự tễ, xuất xứ từ 《Xuân Thu Tả Truyện - Ẩn Công nguyên niên》, ghi lại lời của Trịnh Trang Công. Câu này có nghĩa là, làm nhiều việc bất nghĩa ắt sẽ tự chuốc lấy quả báo mà diệt vong. Ý muốn khuyên người ta nên làm nhiều việc nhân nghĩa, làm người làm việc chớ nên trái với đạo nghĩa. Ta cũng hỏi người một câu, 'đa hành bất lễ, tất tự cập dã' xuất xứ từ quyển sách nào, có ý gì?"
Vị thư sinh cao lớn buột miệng nói: "Xuất xứ từ 《Xuân Thu Tả Truyện - Tương Công tứ niên》.Ý là làm nhiều việc trái lễ, cuối cùng nhất định sẽ nguy hại đến chính mình, tự chuốc lấy quả báo. Ý muốn khuyên người ta nên tuân thủ 'lễ'..."
Vị thư sinh đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên nghẹn lời, khuôn mặt trắng trẻo dần dần đỏ lên.
Tiểu phản diện nhìn chằm chằm vào Trương Tử Nhược, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh.
Những người trong thư trai nhìn Trương Tử Nhược, ánh mắt ngầm tán thưởng - không ồn ào, không làm loạn, lấy lý lẽ để thuyết phục người khác, điều đáng quý nhất là khiến đối phương tự ngộ ra, có thể thấy đây là một người có tài hoa, bụng đầy kinh sử.
Vị thư sinh mặt đỏ quay người lại, rút ra hai cuốn sách từ giá sách, vội vàng bảo chưởng quầy tính tiền.
Sau khi trả tiền xong, hắn đứng trước mặt Trương Tử Nhược, hai tay nâng sách, nghiêm túc hành lễ với Trương Tử Nhược.
"Tại hạ là Vu Việt, vừa rồi tự cho mình là đúng, vơ đũa cả nắm, đã nói lời ác ý với cô nương, thật là thất lễ. Hai cuốn sử sách này xin cô nương nhận cho, mong thứ lỗi cho sự bất kính của tại hạ."
"Biết sai liền sửa, không gì tốt hơn. Ngươi đã xin lỗi rồi, sách cứ cầm về đi."
Trương Tử Nhược chọn một cuốn từ những cuốn sử sách mới mà chưởng quầy vừa lấy ra, "Chưởng quầy, cuốn này bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bảy trăm sáu mươi hai văn."
"Để ta! Để ta!" Vu Việt sốt sắng kéo túi tiền ra muốn giúp mua.
"Không cần phiền đâu." Trương Tử Nhược tự mình trả tiền.
"Cô nương bớt giận. Xin cho phép tại hạ lấy sách thay lễ, để tạ lỗi với cô nương." Vu Việt một tay đẩy ra, một tay đổ tiền.
Câu nói "đa hành bất nghĩa tất tự tễ", người thời nay thường nghe nhiều, đôi khi ngay cả thương nhân cũng có thể nói ra, nhưng nếu hỏi xuất xứ từ sách nào thì đa phần là không biết.
Đối với người đọc sách mà nói, đây lại là một vấn đề cực kỳ đơn giản.
Nếu ngay cả vấn đề này cũng không trả lời được thì nữ tử này nhất định là đang nói dối.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, Trương Tử Nhược ung dung thản nhiên: "Đa hành bất nghĩa tất tự tễ, xuất xứ từ 《Xuân Thu Tả Truyện - Ẩn Công nguyên niên》, ghi lại lời của Trịnh Trang Công. Câu này có nghĩa là, làm nhiều việc bất nghĩa ắt sẽ tự chuốc lấy quả báo mà diệt vong. Ý muốn khuyên người ta nên làm nhiều việc nhân nghĩa, làm người làm việc chớ nên trái với đạo nghĩa. Ta cũng hỏi người một câu, 'đa hành bất lễ, tất tự cập dã' xuất xứ từ quyển sách nào, có ý gì?"
Vị thư sinh cao lớn buột miệng nói: "Xuất xứ từ 《Xuân Thu Tả Truyện - Tương Công tứ niên》.Ý là làm nhiều việc trái lễ, cuối cùng nhất định sẽ nguy hại đến chính mình, tự chuốc lấy quả báo. Ý muốn khuyên người ta nên tuân thủ 'lễ'..."
Vị thư sinh đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên nghẹn lời, khuôn mặt trắng trẻo dần dần đỏ lên.
Tiểu phản diện nhìn chằm chằm vào Trương Tử Nhược, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh.
Những người trong thư trai nhìn Trương Tử Nhược, ánh mắt ngầm tán thưởng - không ồn ào, không làm loạn, lấy lý lẽ để thuyết phục người khác, điều đáng quý nhất là khiến đối phương tự ngộ ra, có thể thấy đây là một người có tài hoa, bụng đầy kinh sử.
Vị thư sinh mặt đỏ quay người lại, rút ra hai cuốn sách từ giá sách, vội vàng bảo chưởng quầy tính tiền.
Sau khi trả tiền xong, hắn đứng trước mặt Trương Tử Nhược, hai tay nâng sách, nghiêm túc hành lễ với Trương Tử Nhược.
"Tại hạ là Vu Việt, vừa rồi tự cho mình là đúng, vơ đũa cả nắm, đã nói lời ác ý với cô nương, thật là thất lễ. Hai cuốn sử sách này xin cô nương nhận cho, mong thứ lỗi cho sự bất kính của tại hạ."
"Biết sai liền sửa, không gì tốt hơn. Ngươi đã xin lỗi rồi, sách cứ cầm về đi."
Trương Tử Nhược chọn một cuốn từ những cuốn sử sách mới mà chưởng quầy vừa lấy ra, "Chưởng quầy, cuốn này bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bảy trăm sáu mươi hai văn."
"Để ta! Để ta!" Vu Việt sốt sắng kéo túi tiền ra muốn giúp mua.
"Không cần phiền đâu." Trương Tử Nhược tự mình trả tiền.
"Cô nương bớt giận. Xin cho phép tại hạ lấy sách thay lễ, để tạ lỗi với cô nương." Vu Việt một tay đẩy ra, một tay đổ tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.