Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 29:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
23/10/2024
Vu Việt dặn dò một hồi, lại sợ tiểu tư không được chu đáo, bèn sai người gọi xe ngựa tới, nói với Trương Tử Nhược một tiếng rồi tự mình ngồi xe về lấy đồ.
Trương Tử Nhược mua sách và giấy xong, dẫn Cố Vân Hoài ra ngoài thư trai chờ.
Một lát sau, một lão giả cũng đi theo ra.
Lão giả áo quần bạc màu, mái tóc hoa râm, lông mày bát tự rủ xuống, nét mặt già nua phiền muộn.
Lúc thấy Trương Tử Nhược, nét mặt ông hơi dịu lại một chút.
"Vị phu nhân này, lão hủ là Tôn Minh, nghe thấy cử chỉ cuả phu nhân thì vô cùng kính phục. Lão hủ có mấy tờ bài thi Tú tài năm xưa, nếu phu nhân không chê, xin chờ một lát, lão hủ đi lấy."
Trương Tử Nhược trong lòng cảm kích, "Đa tạ Tôn lão tiên sinh. Bài thi là tâm huyết học thức của ngài, ngài bằng lòng cho ta, ta vô cùng cảm kích. Không biết có gì có thể báo đáp ngài? Hay là, nếu ngài không chê, ta nguyện bỏ tiền mua như thư tịch."
Nhìn y phục của lão giả, có thể thấy ông sống không giàu có gì. Trương Tử Nhược cảm niệm nghĩa cử hào phóng của ông, muốn bỏ tiền ra mua, ít ra lão giả cũng có thêm thu nhập.
"Mmuốn bỏ tiền mua, chi bằng mua của ta."
Một nam tử trung niên mặc áo vải từ thư trai đi ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên xen vào.
"Ông ta thi nhiều năm rồi, từ tóc xanh đến tóc bạc, ngay cả Tú tài cũng không thi đậu. Còn ta đã là Tú tài ghi danh trong sổ, mua bài thi của ta vừa rẻ vừa may mắn!"
"Cái này..." Trương Tử Nhược nhìn Tôn lão tiên sinh.
Tôn lão tiên sinh vẻ mặt ủ rũ, gượng gạo nhếch mép, "Hắn nói không sai."
Bước chân lão giả xiêu vẹo định rời đi.
"Lão tiên sinh dừng bước!" Trương Tử Nhược gọi Tôn lão tiên sinh lại.
"Ngài thi nhiều năm như vậy, chắc chắn có nhiều tâm đắc. Kinh nghiệm thành công hay thất bại đều quý giá như nhau. Nếu ngài không chê ta là người phàm tục, dùng tiền tài làm vấy bẩn học thức của ngài, thỉnh cầu cho ta mấy tờ bài thi."
Tôn lão tiên sinh ảm đạm xua tay, "Không cần mua, ta thi nhiều năm không đậu, chỉ mong mình có thêm chút vận may. Làm vậy cũng chỉ là để tích phúc cho mình thôi!"
Trương Tử Nhược lại đề cập hai lần, thấy Tôn lão trượng thực sự không muốn bán, chỉ nguyện tặng không, bèn cười nói:
"Ngài thật thiện tâm, nguyện chia sẻ học thức của mình vô điều kiện tạo phúc cho học tử, tích góp phúc khí ắt hẳn nhiều lắm, giúp ngài một lần trúng đích!"
Trên gương mặt sầu muộn của Tôn Minh cuối cùng cũng nở một nụ cười, "Mượn cát ngôn của ngài! Mượn cát ngôn của ngài!"
Ông ta bước chân nhẹ nhàng về nhà cầm bài thi.
Trương Tử Nhược quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên.
"Ta không làm từ thiện!"
Hắn ôm cánh tay, ánh mắt cảnh giác.
Trương Tử Nhược: "..."
Trương Tử Nhược mua sách và giấy xong, dẫn Cố Vân Hoài ra ngoài thư trai chờ.
Một lát sau, một lão giả cũng đi theo ra.
Lão giả áo quần bạc màu, mái tóc hoa râm, lông mày bát tự rủ xuống, nét mặt già nua phiền muộn.
Lúc thấy Trương Tử Nhược, nét mặt ông hơi dịu lại một chút.
"Vị phu nhân này, lão hủ là Tôn Minh, nghe thấy cử chỉ cuả phu nhân thì vô cùng kính phục. Lão hủ có mấy tờ bài thi Tú tài năm xưa, nếu phu nhân không chê, xin chờ một lát, lão hủ đi lấy."
Trương Tử Nhược trong lòng cảm kích, "Đa tạ Tôn lão tiên sinh. Bài thi là tâm huyết học thức của ngài, ngài bằng lòng cho ta, ta vô cùng cảm kích. Không biết có gì có thể báo đáp ngài? Hay là, nếu ngài không chê, ta nguyện bỏ tiền mua như thư tịch."
Nhìn y phục của lão giả, có thể thấy ông sống không giàu có gì. Trương Tử Nhược cảm niệm nghĩa cử hào phóng của ông, muốn bỏ tiền ra mua, ít ra lão giả cũng có thêm thu nhập.
"Mmuốn bỏ tiền mua, chi bằng mua của ta."
Một nam tử trung niên mặc áo vải từ thư trai đi ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên xen vào.
"Ông ta thi nhiều năm rồi, từ tóc xanh đến tóc bạc, ngay cả Tú tài cũng không thi đậu. Còn ta đã là Tú tài ghi danh trong sổ, mua bài thi của ta vừa rẻ vừa may mắn!"
"Cái này..." Trương Tử Nhược nhìn Tôn lão tiên sinh.
Tôn lão tiên sinh vẻ mặt ủ rũ, gượng gạo nhếch mép, "Hắn nói không sai."
Bước chân lão giả xiêu vẹo định rời đi.
"Lão tiên sinh dừng bước!" Trương Tử Nhược gọi Tôn lão tiên sinh lại.
"Ngài thi nhiều năm như vậy, chắc chắn có nhiều tâm đắc. Kinh nghiệm thành công hay thất bại đều quý giá như nhau. Nếu ngài không chê ta là người phàm tục, dùng tiền tài làm vấy bẩn học thức của ngài, thỉnh cầu cho ta mấy tờ bài thi."
Tôn lão tiên sinh ảm đạm xua tay, "Không cần mua, ta thi nhiều năm không đậu, chỉ mong mình có thêm chút vận may. Làm vậy cũng chỉ là để tích phúc cho mình thôi!"
Trương Tử Nhược lại đề cập hai lần, thấy Tôn lão trượng thực sự không muốn bán, chỉ nguyện tặng không, bèn cười nói:
"Ngài thật thiện tâm, nguyện chia sẻ học thức của mình vô điều kiện tạo phúc cho học tử, tích góp phúc khí ắt hẳn nhiều lắm, giúp ngài một lần trúng đích!"
Trên gương mặt sầu muộn của Tôn Minh cuối cùng cũng nở một nụ cười, "Mượn cát ngôn của ngài! Mượn cát ngôn của ngài!"
Ông ta bước chân nhẹ nhàng về nhà cầm bài thi.
Trương Tử Nhược quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên.
"Ta không làm từ thiện!"
Hắn ôm cánh tay, ánh mắt cảnh giác.
Trương Tử Nhược: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.