Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 32:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
23/10/2024
Trương Tử Nhược rửa tay xong liền gọi hắn vào thư phòng.
"Hoài nhi?"
Cố Vân Hoài đứng ở cửa không chịu vào, ngẩng đầu nhìn xà nhà, thần sắc buồn bực, dường như không nghe thấy.
"Cố Vân Hoài."
Cố Vân Hoài nhấc vạt áo, chậm rãi bước vào.
Trương Tử Nhược: "..."
"Gọi con thân mật một chút, con lại không thích, nhất định phải gọi cả họ lẫn tên con mới vui lòng sao?"
Cố Vân Hoài khẽ vuốt mu bàn tay ra hiệu, "Sến đến nổi da gà da vịt rồi. Nương của tiểu tử Ngưu Đản có cưng chiều đến mấy cũng chẳng gọi hắn là Ngưu nhi hay Đản nhi."
"Ồ, sợ bị đám tiểu đồng bạn chê cười à?" Trương Tử Nhược ranh mãnh nói: "Nhưng gọi cả tên con thì không được thân thiết, vậy sau này gọi con là Cục Sến Nhỏ nhé!"
Cố Vân Hoài: "... Nghe xấu quá."
Trương Tử Nhược liền nghĩ ra một loạt biệt danh khác nhưng đều bị hắn từ chối, cuối cùng đành gọi là "Nhất Tuyệt".
"Nhất Tuyệt đại hiệp, mau lại đây ngồi. Công lực của con rất thâm hậu, nguyên tắc thì nhất tuyệt, ta đã được lĩnh giáo rồi, bây giờ thử kiểm tra xem học thức và trí nhớ của con có phải cũng nhất tuyệt hay không?"
Ghế cao hơn Cố Vân Hoài.
Cố Vân Hoài không trèo lên ghế, "Ta đứng cũng được. Người muốn kiểm tra gì?"
"Phụ thân con dạy các con đọc sách gì? Dạy đến đâu rồi, con còn nhớ không? Các bạn học của con có cùng tiến độ với con không?"
"Tiến độ của mỗi người tự nhiên là khác nhau, các bạn học phần lớn chỉ mới học 《Thiên Tự Văn》 vỡ lòng. Tiến độ nhanh, học 《Thiên gia thi》 và 《Thi kinh》. Ta có phụ thân dạy bảo, ngoài hai thứ này thì còn học 《Luận ngữ》.”
Trương Tử Nhược gật đầu, từ thư phòng tìm ra bốn quyển sách này, hỏi Cố Vân Hoài mọi người đã học tới đâu rồi?
Cố Vân Hoài chỉ ra từng cái một.
Trương Tử Nhược liền đem nội dung hắn đã học kiểm tra một phen, Cố Vân Hoài đối đáp trôi chảy, thậm chí có kiến giải khác biệt.
Trương Tử Nhược đại hỉ, phản diện quả nhiên là nhân vật phản diện, tuổi còn nhỏ mà đã triển lộ phi phàm! Quả không hổ là hồi cung chỉ mới hai năm liền khiến danh sư đại nho kiêu ngạo, liên tục tán thưởng là nhân vật phong vân!
Nàng sờ sờ đầu Cố Vân Hoài, khen ngợi thật to một phen rồi để hắn đi ăn món kho mang về.
Cố Vân Hoài rửa tay xong liền đem món kho được gói trong giấy dầu bỏ vào bát, lấy hai đôi đũa đến phòng khách, gọi nàng cùng ăn.
Hương thơm của món kho tuy nguội rồi nhưng vẫn khiến người ta ăn đến vui vẻ.
“Ba ngày sau, ta dự định mở lại học đường. Hai ngày này nếu con ra ngoài chơi thì có thể sớm báo cho các bạn học của con một tiếng.”
"Hoài nhi?"
Cố Vân Hoài đứng ở cửa không chịu vào, ngẩng đầu nhìn xà nhà, thần sắc buồn bực, dường như không nghe thấy.
"Cố Vân Hoài."
Cố Vân Hoài nhấc vạt áo, chậm rãi bước vào.
Trương Tử Nhược: "..."
"Gọi con thân mật một chút, con lại không thích, nhất định phải gọi cả họ lẫn tên con mới vui lòng sao?"
Cố Vân Hoài khẽ vuốt mu bàn tay ra hiệu, "Sến đến nổi da gà da vịt rồi. Nương của tiểu tử Ngưu Đản có cưng chiều đến mấy cũng chẳng gọi hắn là Ngưu nhi hay Đản nhi."
"Ồ, sợ bị đám tiểu đồng bạn chê cười à?" Trương Tử Nhược ranh mãnh nói: "Nhưng gọi cả tên con thì không được thân thiết, vậy sau này gọi con là Cục Sến Nhỏ nhé!"
Cố Vân Hoài: "... Nghe xấu quá."
Trương Tử Nhược liền nghĩ ra một loạt biệt danh khác nhưng đều bị hắn từ chối, cuối cùng đành gọi là "Nhất Tuyệt".
"Nhất Tuyệt đại hiệp, mau lại đây ngồi. Công lực của con rất thâm hậu, nguyên tắc thì nhất tuyệt, ta đã được lĩnh giáo rồi, bây giờ thử kiểm tra xem học thức và trí nhớ của con có phải cũng nhất tuyệt hay không?"
Ghế cao hơn Cố Vân Hoài.
Cố Vân Hoài không trèo lên ghế, "Ta đứng cũng được. Người muốn kiểm tra gì?"
"Phụ thân con dạy các con đọc sách gì? Dạy đến đâu rồi, con còn nhớ không? Các bạn học của con có cùng tiến độ với con không?"
"Tiến độ của mỗi người tự nhiên là khác nhau, các bạn học phần lớn chỉ mới học 《Thiên Tự Văn》 vỡ lòng. Tiến độ nhanh, học 《Thiên gia thi》 và 《Thi kinh》. Ta có phụ thân dạy bảo, ngoài hai thứ này thì còn học 《Luận ngữ》.”
Trương Tử Nhược gật đầu, từ thư phòng tìm ra bốn quyển sách này, hỏi Cố Vân Hoài mọi người đã học tới đâu rồi?
Cố Vân Hoài chỉ ra từng cái một.
Trương Tử Nhược liền đem nội dung hắn đã học kiểm tra một phen, Cố Vân Hoài đối đáp trôi chảy, thậm chí có kiến giải khác biệt.
Trương Tử Nhược đại hỉ, phản diện quả nhiên là nhân vật phản diện, tuổi còn nhỏ mà đã triển lộ phi phàm! Quả không hổ là hồi cung chỉ mới hai năm liền khiến danh sư đại nho kiêu ngạo, liên tục tán thưởng là nhân vật phong vân!
Nàng sờ sờ đầu Cố Vân Hoài, khen ngợi thật to một phen rồi để hắn đi ăn món kho mang về.
Cố Vân Hoài rửa tay xong liền đem món kho được gói trong giấy dầu bỏ vào bát, lấy hai đôi đũa đến phòng khách, gọi nàng cùng ăn.
Hương thơm của món kho tuy nguội rồi nhưng vẫn khiến người ta ăn đến vui vẻ.
“Ba ngày sau, ta dự định mở lại học đường. Hai ngày này nếu con ra ngoài chơi thì có thể sớm báo cho các bạn học của con một tiếng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.