Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 31:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
23/10/2024
Có xe rồi, thời gian về nhà rút ngắn không chỉ một nửa.
Trương Tử Nhược trả tiền xe, tiện thể trả luôn tiền lộ phí.
Sau khi người đánh xe rời đi, Vương nhị thẩm thấy xung quanh không có ai mới từ trong lòng móc khăn vải mở ra đếm hai mươi lăm đồng đưa cho Trương Tử Nhược.
"Mùa xuân rau đắt, năm văn tiền hai cân, nhà ngươi mười cân, vừa đúng hai mươi lăm văn."
Trương Tử Nhược trả lại bà mười văn, "Vương nhị thẩm, nếu không có ngài thì chút ít rau của ta làm sao bán được nhiều tiền như vậy? Ta lấy mười lăm văn là đủ rồi."
Cố Vân Hoài dụi mắt, buồn ngủ nhìn hai người họ đẩy qua đẩy lại.
Cuối cùng, Trương Tử Nhược bằng tài ăn nói hơn người đã giành chiến thắng. Vương nhị thẩm vui vẻ lại ngại ngùng nhận lấy tiền, nói một tràng lời hay ý đẹp.
Về đến nhà, Trương Tử Nhược để tiểu phản diện đi nghỉ ngơi, mình thì sang trường tư thục bên cạnh xem thử.
Trường tư thục được xây bằng tre, so với vách đất nhà nguyên chủ thì tao nhã hơn không ít.
Bên trong vách tre treo từng tấm chiếu cói. Chiếu cói dày được treo lên một nửa, mùa hè dùng để che nắng, mùa đông thì thả xuống hết để chắn gió.
Giữa phòng học, bức chân dung Khổng Tử khổng lồ được treo trang trọng chính giữa bức tường, hai bên là một cặp câu đối, phía trước là bàn lão sư.
Chiếc bàn thấp, không có ghế ngồi, chỉ có đệm bồ đoàn.
Hơn hai mươi học sinh, chỗ ngồi của mỗi người đều được bố trí như vậy.
Từ khi Cố tú tài qua đời vì bạo bệnh, lớp học tư thục này đã đóng cửa cho đến nay, trên bàn phủ một lớp bụi dày.
Trương Tử Nhược mang nước đến, cầm giẻ lau và chổi dọn dẹp sạch sẽ phòng học.
Nhìn căn phòng sáng sủa, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, nơi đây sẽ là chiến trường của ta!
Nhất định có một ngày, ta sẽ làm cho lớp học này vang danh thiên hạ!
Trương Tử Nhược đổ nước bẩn đi, kẹp chậu gỗ, xách chổi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang quay về nhà.
Cây thị trong viện xào xạc trong làn gió nhẹ, cành lá non xanh biếc vươn dài đến tận cửa sổ căn phòng phía Tây.
Trong khung cửa sổ đang mở, Cố Vân Hoài hai tay chống cằm đôi mắt xinh đẹp cong lúc nhìn thấy Trương Tử Nhược liền cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu.
Sao lại đáng yêu thế này?!
Trương Tử Nhược bị vẻ đáng yêu của hắn làm cho xiêu lòng, nhất thời hào hứng nổi lên.
Ta phải nuôi dạy tiểu phản diện đáng yêu này thành một vị hoàng đế được người người kính yêu, ngưỡng mộ mới được!
Nàng vẫy tay về phía Cố Vân Hoài, "Hoài nhi, lại đây với nương nào."
Sắc mặt Cố Vân Hoài hơi cứng lại, khuôn mặt bầu bĩnh như cục tuyết càng thêm phụng phịu.
Trương Tử Nhược trả tiền xe, tiện thể trả luôn tiền lộ phí.
Sau khi người đánh xe rời đi, Vương nhị thẩm thấy xung quanh không có ai mới từ trong lòng móc khăn vải mở ra đếm hai mươi lăm đồng đưa cho Trương Tử Nhược.
"Mùa xuân rau đắt, năm văn tiền hai cân, nhà ngươi mười cân, vừa đúng hai mươi lăm văn."
Trương Tử Nhược trả lại bà mười văn, "Vương nhị thẩm, nếu không có ngài thì chút ít rau của ta làm sao bán được nhiều tiền như vậy? Ta lấy mười lăm văn là đủ rồi."
Cố Vân Hoài dụi mắt, buồn ngủ nhìn hai người họ đẩy qua đẩy lại.
Cuối cùng, Trương Tử Nhược bằng tài ăn nói hơn người đã giành chiến thắng. Vương nhị thẩm vui vẻ lại ngại ngùng nhận lấy tiền, nói một tràng lời hay ý đẹp.
Về đến nhà, Trương Tử Nhược để tiểu phản diện đi nghỉ ngơi, mình thì sang trường tư thục bên cạnh xem thử.
Trường tư thục được xây bằng tre, so với vách đất nhà nguyên chủ thì tao nhã hơn không ít.
Bên trong vách tre treo từng tấm chiếu cói. Chiếu cói dày được treo lên một nửa, mùa hè dùng để che nắng, mùa đông thì thả xuống hết để chắn gió.
Giữa phòng học, bức chân dung Khổng Tử khổng lồ được treo trang trọng chính giữa bức tường, hai bên là một cặp câu đối, phía trước là bàn lão sư.
Chiếc bàn thấp, không có ghế ngồi, chỉ có đệm bồ đoàn.
Hơn hai mươi học sinh, chỗ ngồi của mỗi người đều được bố trí như vậy.
Từ khi Cố tú tài qua đời vì bạo bệnh, lớp học tư thục này đã đóng cửa cho đến nay, trên bàn phủ một lớp bụi dày.
Trương Tử Nhược mang nước đến, cầm giẻ lau và chổi dọn dẹp sạch sẽ phòng học.
Nhìn căn phòng sáng sủa, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, nơi đây sẽ là chiến trường của ta!
Nhất định có một ngày, ta sẽ làm cho lớp học này vang danh thiên hạ!
Trương Tử Nhược đổ nước bẩn đi, kẹp chậu gỗ, xách chổi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang quay về nhà.
Cây thị trong viện xào xạc trong làn gió nhẹ, cành lá non xanh biếc vươn dài đến tận cửa sổ căn phòng phía Tây.
Trong khung cửa sổ đang mở, Cố Vân Hoài hai tay chống cằm đôi mắt xinh đẹp cong lúc nhìn thấy Trương Tử Nhược liền cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu.
Sao lại đáng yêu thế này?!
Trương Tử Nhược bị vẻ đáng yêu của hắn làm cho xiêu lòng, nhất thời hào hứng nổi lên.
Ta phải nuôi dạy tiểu phản diện đáng yêu này thành một vị hoàng đế được người người kính yêu, ngưỡng mộ mới được!
Nàng vẫy tay về phía Cố Vân Hoài, "Hoài nhi, lại đây với nương nào."
Sắc mặt Cố Vân Hoài hơi cứng lại, khuôn mặt bầu bĩnh như cục tuyết càng thêm phụng phịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.