Chương 10:
Vi Vi Vi Mang
17/06/2021
Editor: Linh Kim
Ngôn Cẩn lúc này đã ngồi ở bên bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
Cô căn bản cũng không để ý cùng Tần Văn Châu nói chuyện, nhưng lúc sau nhìn đến biểu hiện hưng phấn của Ngôn Hi, biểu tình của Ngôn Cẩn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cô như suy tư mà nhìn Ngôn Hi, nhưng thật ra tâm tư đã sớm bay đến nơi khác.
Nếu nói bọn buôn người dễ dàng xuống tay ở địa điểm nào nhất, vườn bách thú hay công viên trò chơi chính là địa điểm tốt nhất.
Nơi đó người người hỗn độn, trật tự hỗn loạn, cướp được đứa trẻ có thể dễ dàng lẫn vào đám đông mà rời đi.
Sau khi yên lặng ghi tạc suy nghĩ vào đầu, lúc này Ngôn Cẩn mới tập trung ăn cơm.
Trải qua một đoạn thời gian không ngừng nỗ lực, Tần Văn Châu rốt cuộc cho phép Ngôn Cẩn quyền tự chủ ăn cơm.
T_T này thật đúng là quá không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Ngôn Cẩn liền ngăn không được chua xót lệ rơi đầy mặt.
.............
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cùng chờ đợi, thứ sáu mong chờ rốt cuộc cũng đã đến.
Buổi chiều tan học về đến nhà, Ngôn Hi bắt đầu bận rộn lên.
Cô bé đem đồ vật của mình đặt lên giường nhỏ, sau đó cầm cặp xách của mình lựa chọn đồ vật muốn mang theo.
"Ừ, mang máy chụp hình heo nhỏ đi, như vậy khi đó liền có thể chụp lão hổ."
"Còn bánh gấu nhỏ, ngày mai mình muốn mang theo ăn cùng với con thú nhỏ."
Ngôn Cẩn nằm bò ở đối diện Ngôn Hi, nhìn đối phương dùng biểu tình nghiêm túc lựa chọn đồ vật. Lúc nghe được Ngôn Hi muốn đem bánh quy cho con thú nhỏ ăn, Ngôn Cẩn phụt một tiếng bật cười.
Quả nhiên là đứa trẻ, mới có thể có ý tưởng chân chất như vậy.
Ngôn Hi không rõ nguyên nhân mà nhìn Ngôn Hi, không biết mình có chỗ nào chọc cười em gái.
Mà Ngôn Cẩn vừa "Cười nhạo" Ngôn Hi xong, trở về phòng mình cũng vội vàng bắt đầu chuẩn bị.
Ừ, đèn pin của Tần Văn Châu rất hữu dụng, lấy đi.
Còn có cái còi này, đến lúc đó gặp nguy hiểm có thể hấp dẫn lực chú ý của người khác, sau đó cầu cứu.
....................
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn gia bốn người rời giường chuẩn bị tốt đồ vật mang theo.
Ăn sáng xong, Ngôn Thành đi gara lấy xe trước, Tần Văn Châu lại mang theo hai đứa nhỏ đi xuống dưới lầu của tiểu khu chờ đợi Ngôn Thành lấy xe ra tới.
Vườn bách thú của thành phố Tĩnh An cách tiểu khu chừng 40 phút lái xe.
Bởi vậy tuy rằng rời giường sơm, nhưng khi đoàn người Ngôn Cẩn đi vào vườn bách thú cũng đã 10 giờ.
Mấy người mua xong vé vào vườn bách thú, tay Tần Văn Châu cầm bản đồ vườn bách thú bắt đầu lên kế hoạch lộ trình dạo chơi hôm nay.
Ngôn Thành tay cầm túi lớn túi nhỏ, ở bên cạnh chịu trách nhiệm làm "Công cụ người".
“Chị, chị nắm tay của em được không, em có điểm sợ hãi, người ở đây thật nhiều a!”
Nhìn Ngôn Hi ở bên cạnh từ lúc tiến vào vẫn luôn thập phần hưng phấn, Ngôn Cẩn mềm mại nói.
Tần Văn Châu cúi đầu nhìn hai con gái, sau đó bà có chút nghiêm khắc nói với Ngôn Hi: "Tiểu Hi, dắt tay em gái, chiếu cố em gái cho tốt, cũng đừng cho những người khác đụng vào Tiểu Cẩn. Còn có hai đứa đi theo sát bên người mẹ, chỗ nào cũng không được đi, có nghe rõ không?"
Ngôn Hi nghe lời gật gật đầu: “Mẹ, con đã biết.”
Ở thời điểm ánh mắt Tần Văn Châu nhìn về phía mình, Ngôn Cẩn cũng vội vàng gật gật đầu.
Chỉ là trong lòng cô liền biết, mình hôm nay chỉ sợ còn phải chiếu cố Ngôn Hi nhiều lắm.
Vườn bách thú quả nhiên là chỗ chơi tốt, hai mắt Ngôn Hi cảm thấy nhìn thật không đủ cảnh sắc xung quanh.
Lão hổ thật là uy phong, con khỉ nhỏ cũng thật đáng yêu, còn có chim cánh cụt nam cực bọn họ vừa mới xem, bộ dáng ngắn ngắn thật đáng yêu.
Đang đi tới, Ngôn Hi đột nhiên thấy có một con chó nhỏ chạy qua.
Chó nhỏ kia lớn lên thật đáng yêu, lông cả người đều xù xù.
Ngôn Hi không biết vì sao, nội tâm đều bị con chó nhỏ hấp dẫn.
Cô bé quên hết mọi thứ xung quanh, liền theo hướng chó nhỏ vừa chạy đi mà đuổi theo.
Mà ở phía sau Ngôn Hi, Ngôn Cẩn vừa bị Ngôn Hi buông tay ra, nháy mắt sửng sốt, sau đó lập tức quyết đoán lôi kéo ống tay áo Tần Văn Châu đang xem bản đồ ở bên cạnh.
Ngôn Cẩn nôn nóng nói: "Mẹ, mẹ, không thấy chị, không thấy chị, chị vừa rồi đột nhiên chạy đi."
Tần Văn Châu nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, chờ đến có mấy người vừa mới đi tránh ra, Tần Văn Châu chỉ thấy thân ảnh Ngôn Hi biến mất ngay tầm mắt.
Lúc này Ngôn Thành cũng vội vàng đi qua, khi hắn chạy tới nơi Ngôn Hi vừa đi tới cũng không thấy Ngôn Hi đâu.
Một lát sau, Ngôn Thành quay trở lại, trong tay cầm về một vật, sắc mặt khó coi.
Hắn lập tức nói với Tần Văn Châu, sau đó đưa vật trong tay cho Tần Văn Châu xem.
Ngôn Cẩn cũng nhìn về phía lòng bàn tay của Ngôn Thành, nơi đó không phải là kẹp tóc buổi sáng Ngôn Hi kẹp trên đầu hay sao.
Hơn nữa kẹp tóc này chính là dùng bạo lực mới có thể từ trên đầu Ngôn Hi mà bóc ra, Ngôn Cẩn nhìn trên đó có không ít tóc của Ngôn Hi.
Tần Văn Châu nghe xong lời này, nhanh chóng quyết định nói: "Đi báo cảnh sát, anh nhanh đi báo cảnh sát, em cùng Tiểu Cẩn đi tìm bảo vệ của vườn bách thú kêu bọn họ nhanh chóng phong tỏa vườn bách thú, Tiểu Hi khẳng định là bị người ta bắt đi."
Ngôn Hi là một đứa trẻ 6 tuổi, mới vừa chạy đi, hơn nữa Ngôn Cẩn nhanh chóng báo cho Tần Văn Châu, Ngôn Thành cũng lập tức đuổi theo, cũng không có qua bao nhiêu phút, cô bé sao có thể chạy nhanh hơn người trưởng thành là Ngôn Thành.
Càng không nói Ngôn Thành ở nơi đó gọi lớn tên Ngôn Hi.
Ngôn Hi luôn nghe lời, không có khả năng nghe thấy tiếng ba ba, cô bé lại bướng bỉnh không lên tiếng.
Ngôn Thành vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho cảnh sát. Còn lại Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn bước nhanh đến chỗ bảo vệ vườn bách thú.
Bảo vệ thấy hai mẹ con bộ dạng bất an đi tới, có chút kinh ngạc ra đón.
"Chào cô, cô có yêu cầu trợ giúp gì sao?"
Tần Văn Châu tiến lên một bước, cũng bất chấp có lễ độ gì hay không, bà vội vàng nói:
"Chào anh, con gái tôi vừa mới đi lạc, tôi nhìn đến chính là bị người ta bắt đi, các anh có thể giúp tôi phong tỏa khuôn viên?"
Tần Văn Châu sử dụng một chút tâm nhãn, bà cũng không nói cho đối phương biết Ngôn Hi bị người ta bắt đi chỉ là suy đoán của bà.
Bà biết đối với vườn bách thú mà nói, phong tỏa có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu bà nói Ngôn Hi đi lạc, như vậy quản lý vườn bách thú cùng lắm chỉ đem camera kiểm tra, sau đó lại thông báo ở khuôn viên có ai trông thấy một đứa trẻ đi lạc hay không.
Nhưng bà nói là Ngôn Hi bị bắt đi, như vậy chính là cùng đám bắt cóc có lên quan.
Người phụ trách vườn bách thú tuy không muốn, chỉ có thể lập tức phong tỏa khuôn viên.
Đúng như Tần Văn Châu sở liệu, bảo vệ trước mắt bà do dự một trận, sau đó đi gọi điện xin chỉ thị của cấp trên, tuy rằng trên mặt có điểm khó xử, nhưng vẫn làm theo lời bà phong tỏa vườn bách thú.
Thực nhanh, du khách đi tham quan vườn bách thú liền nghe được bên vườn bách thú ra một cái thông báo.
"Bởi vì có một con khỉ con chạy ra khỏi khuôn viên, vì để đi tìm khỉ con về, cho nên khu quyết định đóng cửa một thời gian, mong các vị du khách thứ lỗi."
Nghe được tin tức này, du khách không ngăn được nhỏ tiếng nói chuyện.
"Khỉ con? Khỉ con làm thế nào mà ra khỏi khuôn viên? Ở đây nhiều người như vậy, vạn nhất bị dẫm lên thì làm sao?"
"Ai biết được? Bất quá không phải chỉ là một con khỉ chạy mất thôi sao? Cần thiết phải đem vườn bách thú phong tỏa lại sao?"
"Có thể là sợ con khỉ con bị người ta ôm đi, người chăn nuôi lúc trước không phải nói đó sao, khỉ con ở vườn bách thú bọn họ vẫn là động vật cần được bảo tồn."
"Chậc chậc, hiện tại đúng là người sống không bằng động vật a."
"Kỳ thực cũng không có gì, dù sao chúng ta không phải vừa mới tới sao? Một lát cũng chưa đi được, không bằng chờ chúng ta đi dạo đủ rồi bọn họ cũng đã tìm được con khỉ con."
“Điều này cũng đúng.”
……
Bên này, Ngôn Thành nôn nóng chờ đợi hai mươi phút, rốt cuộc cảnh sát cũng đã đến.
Hắn vội vàng cùng một đám cảnh sát đi đến chỗ bảo vệ vườn bách thú.
Dọc đường đi, người dẫn đầu đám cảnh sát cũng hỏi Ngôn Thành tình huống phát sinh.
Lúc sau đến chỗ bảo vệ, cảnh sát cùng bảo vệ vườn bách thú giao tiếp một chút, sau đó liền tiếp nhận hệ thống theo dõi của vườn bách thú.
Ngôn Thành đi về phía Tần Văn Châu, hắn phát hiện sắc mặt Tần Văn Châu lúc này không biết vì sao thập phần đáng sợ.
"Văn Châu, làm sao vậy? Có phải có tin tức của Tiểu Hi?" Trong lòng Ngôn Thành dâng lên một cảm giác không ổn.
Tần Văn Châu sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, sau đó nói: "Em vừa nhờ bảo vệ cho xem chỗ Tiểu Hi mất tích. Tuy rằng góc độ không rõ ràng, chỗ đó chính là góc chết, nhưng vẫn là phát hiện thân ảnh Tiểu Hi, con bé bị người ta ôm đi."
Thời điểm Tần Văn Châu nói chuyện phá lệ mà nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn buôn người đáng giận."
Tuy rằng ngày thường Tần Văn Châu vẫn luôn thiên vị Ngôn Cẩn, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc bà không coi Ngôn Hi là con gái.
Hiện tại Ngôn Hi mất tích, trong lòng Tần Văn Châu nóng như lửa đốt.
Mặt khác ở bên này, hiển nhiên cảnh sát ở chỗ bảo vệ cũng đã thấy được đoạn băng ghi hình.
Người ôm Ngôn Hi đi đối với vườn bách thú thập phần quen thuộc, trừ bỏ lúc bắt đầu lộ ra một ít hình ảnh, cảnh sát theo dõi đoạn sau căn bản không tìm ra được người đàn ông ôm Ngôn Hi đi.
Ngôn Cẩn ngồi xổm bên cạnh, nhìn mọi người nôn nóng, nhịn không được cắn cắn môi.
Đang lúc cô do dự không biết nên làm cái gì, lại có một đoàn người vội vội vàng vàng đi tới.
Ngôn Cẩn lúc này đã ngồi ở bên bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
Cô căn bản cũng không để ý cùng Tần Văn Châu nói chuyện, nhưng lúc sau nhìn đến biểu hiện hưng phấn của Ngôn Hi, biểu tình của Ngôn Cẩn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cô như suy tư mà nhìn Ngôn Hi, nhưng thật ra tâm tư đã sớm bay đến nơi khác.
Nếu nói bọn buôn người dễ dàng xuống tay ở địa điểm nào nhất, vườn bách thú hay công viên trò chơi chính là địa điểm tốt nhất.
Nơi đó người người hỗn độn, trật tự hỗn loạn, cướp được đứa trẻ có thể dễ dàng lẫn vào đám đông mà rời đi.
Sau khi yên lặng ghi tạc suy nghĩ vào đầu, lúc này Ngôn Cẩn mới tập trung ăn cơm.
Trải qua một đoạn thời gian không ngừng nỗ lực, Tần Văn Châu rốt cuộc cho phép Ngôn Cẩn quyền tự chủ ăn cơm.
T_T này thật đúng là quá không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Ngôn Cẩn liền ngăn không được chua xót lệ rơi đầy mặt.
.............
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cùng chờ đợi, thứ sáu mong chờ rốt cuộc cũng đã đến.
Buổi chiều tan học về đến nhà, Ngôn Hi bắt đầu bận rộn lên.
Cô bé đem đồ vật của mình đặt lên giường nhỏ, sau đó cầm cặp xách của mình lựa chọn đồ vật muốn mang theo.
"Ừ, mang máy chụp hình heo nhỏ đi, như vậy khi đó liền có thể chụp lão hổ."
"Còn bánh gấu nhỏ, ngày mai mình muốn mang theo ăn cùng với con thú nhỏ."
Ngôn Cẩn nằm bò ở đối diện Ngôn Hi, nhìn đối phương dùng biểu tình nghiêm túc lựa chọn đồ vật. Lúc nghe được Ngôn Hi muốn đem bánh quy cho con thú nhỏ ăn, Ngôn Cẩn phụt một tiếng bật cười.
Quả nhiên là đứa trẻ, mới có thể có ý tưởng chân chất như vậy.
Ngôn Hi không rõ nguyên nhân mà nhìn Ngôn Hi, không biết mình có chỗ nào chọc cười em gái.
Mà Ngôn Cẩn vừa "Cười nhạo" Ngôn Hi xong, trở về phòng mình cũng vội vàng bắt đầu chuẩn bị.
Ừ, đèn pin của Tần Văn Châu rất hữu dụng, lấy đi.
Còn có cái còi này, đến lúc đó gặp nguy hiểm có thể hấp dẫn lực chú ý của người khác, sau đó cầu cứu.
....................
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn gia bốn người rời giường chuẩn bị tốt đồ vật mang theo.
Ăn sáng xong, Ngôn Thành đi gara lấy xe trước, Tần Văn Châu lại mang theo hai đứa nhỏ đi xuống dưới lầu của tiểu khu chờ đợi Ngôn Thành lấy xe ra tới.
Vườn bách thú của thành phố Tĩnh An cách tiểu khu chừng 40 phút lái xe.
Bởi vậy tuy rằng rời giường sơm, nhưng khi đoàn người Ngôn Cẩn đi vào vườn bách thú cũng đã 10 giờ.
Mấy người mua xong vé vào vườn bách thú, tay Tần Văn Châu cầm bản đồ vườn bách thú bắt đầu lên kế hoạch lộ trình dạo chơi hôm nay.
Ngôn Thành tay cầm túi lớn túi nhỏ, ở bên cạnh chịu trách nhiệm làm "Công cụ người".
“Chị, chị nắm tay của em được không, em có điểm sợ hãi, người ở đây thật nhiều a!”
Nhìn Ngôn Hi ở bên cạnh từ lúc tiến vào vẫn luôn thập phần hưng phấn, Ngôn Cẩn mềm mại nói.
Tần Văn Châu cúi đầu nhìn hai con gái, sau đó bà có chút nghiêm khắc nói với Ngôn Hi: "Tiểu Hi, dắt tay em gái, chiếu cố em gái cho tốt, cũng đừng cho những người khác đụng vào Tiểu Cẩn. Còn có hai đứa đi theo sát bên người mẹ, chỗ nào cũng không được đi, có nghe rõ không?"
Ngôn Hi nghe lời gật gật đầu: “Mẹ, con đã biết.”
Ở thời điểm ánh mắt Tần Văn Châu nhìn về phía mình, Ngôn Cẩn cũng vội vàng gật gật đầu.
Chỉ là trong lòng cô liền biết, mình hôm nay chỉ sợ còn phải chiếu cố Ngôn Hi nhiều lắm.
Vườn bách thú quả nhiên là chỗ chơi tốt, hai mắt Ngôn Hi cảm thấy nhìn thật không đủ cảnh sắc xung quanh.
Lão hổ thật là uy phong, con khỉ nhỏ cũng thật đáng yêu, còn có chim cánh cụt nam cực bọn họ vừa mới xem, bộ dáng ngắn ngắn thật đáng yêu.
Đang đi tới, Ngôn Hi đột nhiên thấy có một con chó nhỏ chạy qua.
Chó nhỏ kia lớn lên thật đáng yêu, lông cả người đều xù xù.
Ngôn Hi không biết vì sao, nội tâm đều bị con chó nhỏ hấp dẫn.
Cô bé quên hết mọi thứ xung quanh, liền theo hướng chó nhỏ vừa chạy đi mà đuổi theo.
Mà ở phía sau Ngôn Hi, Ngôn Cẩn vừa bị Ngôn Hi buông tay ra, nháy mắt sửng sốt, sau đó lập tức quyết đoán lôi kéo ống tay áo Tần Văn Châu đang xem bản đồ ở bên cạnh.
Ngôn Cẩn nôn nóng nói: "Mẹ, mẹ, không thấy chị, không thấy chị, chị vừa rồi đột nhiên chạy đi."
Tần Văn Châu nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, chờ đến có mấy người vừa mới đi tránh ra, Tần Văn Châu chỉ thấy thân ảnh Ngôn Hi biến mất ngay tầm mắt.
Lúc này Ngôn Thành cũng vội vàng đi qua, khi hắn chạy tới nơi Ngôn Hi vừa đi tới cũng không thấy Ngôn Hi đâu.
Một lát sau, Ngôn Thành quay trở lại, trong tay cầm về một vật, sắc mặt khó coi.
Hắn lập tức nói với Tần Văn Châu, sau đó đưa vật trong tay cho Tần Văn Châu xem.
Ngôn Cẩn cũng nhìn về phía lòng bàn tay của Ngôn Thành, nơi đó không phải là kẹp tóc buổi sáng Ngôn Hi kẹp trên đầu hay sao.
Hơn nữa kẹp tóc này chính là dùng bạo lực mới có thể từ trên đầu Ngôn Hi mà bóc ra, Ngôn Cẩn nhìn trên đó có không ít tóc của Ngôn Hi.
Tần Văn Châu nghe xong lời này, nhanh chóng quyết định nói: "Đi báo cảnh sát, anh nhanh đi báo cảnh sát, em cùng Tiểu Cẩn đi tìm bảo vệ của vườn bách thú kêu bọn họ nhanh chóng phong tỏa vườn bách thú, Tiểu Hi khẳng định là bị người ta bắt đi."
Ngôn Hi là một đứa trẻ 6 tuổi, mới vừa chạy đi, hơn nữa Ngôn Cẩn nhanh chóng báo cho Tần Văn Châu, Ngôn Thành cũng lập tức đuổi theo, cũng không có qua bao nhiêu phút, cô bé sao có thể chạy nhanh hơn người trưởng thành là Ngôn Thành.
Càng không nói Ngôn Thành ở nơi đó gọi lớn tên Ngôn Hi.
Ngôn Hi luôn nghe lời, không có khả năng nghe thấy tiếng ba ba, cô bé lại bướng bỉnh không lên tiếng.
Ngôn Thành vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho cảnh sát. Còn lại Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn bước nhanh đến chỗ bảo vệ vườn bách thú.
Bảo vệ thấy hai mẹ con bộ dạng bất an đi tới, có chút kinh ngạc ra đón.
"Chào cô, cô có yêu cầu trợ giúp gì sao?"
Tần Văn Châu tiến lên một bước, cũng bất chấp có lễ độ gì hay không, bà vội vàng nói:
"Chào anh, con gái tôi vừa mới đi lạc, tôi nhìn đến chính là bị người ta bắt đi, các anh có thể giúp tôi phong tỏa khuôn viên?"
Tần Văn Châu sử dụng một chút tâm nhãn, bà cũng không nói cho đối phương biết Ngôn Hi bị người ta bắt đi chỉ là suy đoán của bà.
Bà biết đối với vườn bách thú mà nói, phong tỏa có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu bà nói Ngôn Hi đi lạc, như vậy quản lý vườn bách thú cùng lắm chỉ đem camera kiểm tra, sau đó lại thông báo ở khuôn viên có ai trông thấy một đứa trẻ đi lạc hay không.
Nhưng bà nói là Ngôn Hi bị bắt đi, như vậy chính là cùng đám bắt cóc có lên quan.
Người phụ trách vườn bách thú tuy không muốn, chỉ có thể lập tức phong tỏa khuôn viên.
Đúng như Tần Văn Châu sở liệu, bảo vệ trước mắt bà do dự một trận, sau đó đi gọi điện xin chỉ thị của cấp trên, tuy rằng trên mặt có điểm khó xử, nhưng vẫn làm theo lời bà phong tỏa vườn bách thú.
Thực nhanh, du khách đi tham quan vườn bách thú liền nghe được bên vườn bách thú ra một cái thông báo.
"Bởi vì có một con khỉ con chạy ra khỏi khuôn viên, vì để đi tìm khỉ con về, cho nên khu quyết định đóng cửa một thời gian, mong các vị du khách thứ lỗi."
Nghe được tin tức này, du khách không ngăn được nhỏ tiếng nói chuyện.
"Khỉ con? Khỉ con làm thế nào mà ra khỏi khuôn viên? Ở đây nhiều người như vậy, vạn nhất bị dẫm lên thì làm sao?"
"Ai biết được? Bất quá không phải chỉ là một con khỉ chạy mất thôi sao? Cần thiết phải đem vườn bách thú phong tỏa lại sao?"
"Có thể là sợ con khỉ con bị người ta ôm đi, người chăn nuôi lúc trước không phải nói đó sao, khỉ con ở vườn bách thú bọn họ vẫn là động vật cần được bảo tồn."
"Chậc chậc, hiện tại đúng là người sống không bằng động vật a."
"Kỳ thực cũng không có gì, dù sao chúng ta không phải vừa mới tới sao? Một lát cũng chưa đi được, không bằng chờ chúng ta đi dạo đủ rồi bọn họ cũng đã tìm được con khỉ con."
“Điều này cũng đúng.”
……
Bên này, Ngôn Thành nôn nóng chờ đợi hai mươi phút, rốt cuộc cảnh sát cũng đã đến.
Hắn vội vàng cùng một đám cảnh sát đi đến chỗ bảo vệ vườn bách thú.
Dọc đường đi, người dẫn đầu đám cảnh sát cũng hỏi Ngôn Thành tình huống phát sinh.
Lúc sau đến chỗ bảo vệ, cảnh sát cùng bảo vệ vườn bách thú giao tiếp một chút, sau đó liền tiếp nhận hệ thống theo dõi của vườn bách thú.
Ngôn Thành đi về phía Tần Văn Châu, hắn phát hiện sắc mặt Tần Văn Châu lúc này không biết vì sao thập phần đáng sợ.
"Văn Châu, làm sao vậy? Có phải có tin tức của Tiểu Hi?" Trong lòng Ngôn Thành dâng lên một cảm giác không ổn.
Tần Văn Châu sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, sau đó nói: "Em vừa nhờ bảo vệ cho xem chỗ Tiểu Hi mất tích. Tuy rằng góc độ không rõ ràng, chỗ đó chính là góc chết, nhưng vẫn là phát hiện thân ảnh Tiểu Hi, con bé bị người ta ôm đi."
Thời điểm Tần Văn Châu nói chuyện phá lệ mà nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn buôn người đáng giận."
Tuy rằng ngày thường Tần Văn Châu vẫn luôn thiên vị Ngôn Cẩn, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc bà không coi Ngôn Hi là con gái.
Hiện tại Ngôn Hi mất tích, trong lòng Tần Văn Châu nóng như lửa đốt.
Mặt khác ở bên này, hiển nhiên cảnh sát ở chỗ bảo vệ cũng đã thấy được đoạn băng ghi hình.
Người ôm Ngôn Hi đi đối với vườn bách thú thập phần quen thuộc, trừ bỏ lúc bắt đầu lộ ra một ít hình ảnh, cảnh sát theo dõi đoạn sau căn bản không tìm ra được người đàn ông ôm Ngôn Hi đi.
Ngôn Cẩn ngồi xổm bên cạnh, nhìn mọi người nôn nóng, nhịn không được cắn cắn môi.
Đang lúc cô do dự không biết nên làm cái gì, lại có một đoàn người vội vội vàng vàng đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.