Chương 9:
Vi Vi Vi Mang
16/06/2021
Editor: Linh Kim
(Hi mọi người, hôm nay mình mới kiểm lại lỗi đánh máy của các chương từ 1-8 và sửa lại, do lúc trước edit khá vội vàng nên chưa kiểm kĩ càng, mình đã cập nhật lại các chương trước ngày 17/6/2021 tại web dtruyen.com nha.)
"Anh là cái người bận rộn, em còn tưởng hôm nay anh không về đâu." Tần Văn Châu dùng ngữ khí không được tốt nói.
Cũng là ai mà chồng mười ngày nửa tháng đều không thấy được mấy lần, sẽ sinh khí là không tránh được.
Ngôn Thành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Văn Châu, bóp bóp vai Tần Văn Châu mấy cái, lúc này mới lấy lòng nói: "Vất vả cho vợ, đều không phải công ty tiếp nhận đơn hàng lớn, cho nên mới bận rộn một chút sao! Hơn nữa em xem hôm nay không phải anh đã trở về sao, đừng không vui."
Tần Văn Châu hừ một tiếng: "Anh còn tính có lương tâm, hôm nay chính là ngày đầu tiên Tiểu Cẩn đi nhà trẻ, anh thân là cha mà không đưa con bé đi thì thôi, buổi tối nếu còn không trở về, em liền khiến cho anh đẹp mặt."
Đối với cha mẹ nói chuyện, Ngôn Cẩn tỏ vẻ mình một chút hứng thú cũng không có, bởi vậy thời điểm Ngôn Thành vội vàng lấy lòng Tần Văn Châu, cô liền kéo tay Ngôn Hi đi rửa tay.
Ở bên bàn ăn đã dọn sẵn vị trí, chỉ thiếu ngồi vào ăn cơm.
Chỉ tiếc chính mình không thể tự ăn.
Ngôn Cẩn nghĩ như vậy một chút, không ngăn được có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô thật sự không nghĩ Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là thành phần trí thức cao, lại còn có thể sủng con gái đến mức độ như thế.
Thân thể của cô đã 6 tuổi, hiện tại không tự mình ăn cơm, cũng không tự mình mặc quần áo.
Mà Ngôn Hi bằng tuổi cô, cái gì cũng tự làm.
Nhìn đến Tần Văn Châu hai người còn tiếp tục tình tứ, Ngôn Cẩn không nhịn được ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Tần Văn Châu, cô liền nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đói bụng."
Giọng nói rơi xuống, trong lòng Ngôn Cẩn tự cảm thấy rùng mình.
Tần Văn Châu nghe vậy, lập tức đem chuyện của Ngôn Thành vứt ra sau đầu, bà đi tới rửa sạch tay liền ngồi xuống bên cạnh Ngôn Cẩn, bắt đầu đút cho Ngôn Cẩn ăn tối.
Ngôn Thành thấy vậy không khỏi bĩu môi: "Em liền chiều con như vậy sao?"
Lời nói trong miệng vừa dứt, liền không biết vì sao cảm nhận được một cỗ dày đặc ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Hắn bỗng nhiên rùng mình một cái, lại nhìn đến sườn mặt của vợ cùng với tầm mắt của con gái đang bò trên bàn hướng nhìn mình.
Cô là đều đã 6 tuổi, lại không phải 6 tháng.
Ngôn Cẩn lần đầu cảm thấy Ngôn Thành thuận mắt.
Cô không khỏi nhân cơ hội hướng Tần Văn Châu đưa ra yêu cầu:
"Mẹ, con có thể tự mình ăn cơm."
Sau đó tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tần Văn Châu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt Tần Văn Châu, đây chính là ánh mắt con gái tràn đầy ủy khuất.
Trong nháy mắt Tần Văn Châu bốc hỏa.
Bà lập tức đem đôi đũa đập xuống trên bàn: "Ngôn Thành, anh trở về tìm việc làm đi."
Ngôn Thành có chút đơ ra, hắn kỳ thật chỉ là tưởng chỉ đùa một chút tới, ai biết Ngôn Cẩn coi như thật đâu.
Lại nhìn đến vợ sinh khí, anh mắt "Uỷ khuất" của con gái nhỏ, tâm hắn cũng lập tức khẩn trương lên.
Sau đó liền vọt tới bên người Ngôn Cẩn, nói một trận:
"Bảo bảo đừng nóng giận, ba ba cùng mẹ là nói đùa không có nói con, Tiểu Cẩn của chúng ta mới lớn có một chút, vẫn cần mẹ đút ăn cơm."
“Phốc” một tiếng, Ngôn Cẩn phảng phất nghe được âm thanh rách nát tên là nguyện vọng trong lòng mình.
Cô thực sự có chút không vui, ngay cả bàn tiệc lớn như vậy cũng không thể hấp dẫn ánh mắt cô.
Lúc sau ăn uống qua loa xong, Ngôn Cẩn liền nói với Tần Văn Châu mình muốn đi ngủ.
Hôm nay hoạt động một ngày của cô so với ngày thường ở nhà đều nhiều hơn, cô tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tần Văn Châu lại chỉ cảm thấy con gái bị ba ba làm thương tâm, cố nén giận đưa Ngôn Cẩn tới giường, nhìn Ngôn Cẩn ngủ.
Lúc này bà mới rời khỏi phòng của Ngôn Cẩn, đi tìm Ngôn Thành tính sổ.
Bởi vậy buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm từ phòng mình đi ra, nhìn đến đầu tiên là hình ảnh Ngôn Thành gục đầu xuống ngồi bên bàn ăn, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hướng cửa phòng Ngôn Cẩn.
Thời điểm nhìn thấy Ngôn Cẩn ra đến, ánh mắt Ngôn Thành sáng rực lên, sau đó từ trên ghế đứng dậy, vọt tới bên người Ngôn Cẩn.
Còn không đợi Ngôn Cẩn phản ứng lại, hắn liền bế Ngôn Cẩn lên một phen, sau đó từ trong miệng nói: "Con gái ngoan, hôm nay ba ba mang con đi rửa mặt."
Ngôn Thành ôm Ngôn Cẩn vào buồng vệ sinh, đưa Ngôn Cẩn bàn chải đánh răng đã nặn tốt kem đánh răng, nhìn Ngôn Cẩn chà xát tốt, sau đó lại dùng khăn lông tẩm nước ấm đưa Ngôn Cẩn lau mặt.
Chính là hiện tại đi tới một bước, khiến Ngôn Thành rối bời.
Hắn cũng chưa từng chải tóc cho con gái.
Trước đây đều là vợ Tần Văn Châu của mình làm.
Ngôn Thành ở lăn lộn nửa ngày trên đầu của Ngôn Cẩn cũng không tìm ra cách, rốt cuộc hướng cầu cứu về phía Tần Văn Châu không biết đã đứng xem kịch vui từ khi nào.
Tần Văn Châu nghe vậy trừng hắn một cái, lại cũng tiến lên từ trong tay Ngôn Thành đoạt lấy lược đã tàn phá mái tóc đẹp.
Chỉ là trong miệng bà còn châm chọc Ngôn Thành: "Chính anh không làm được việc, dựa vào cái gì yêu cầu Ngôn Cẩn đi làm."
Ngôn Thành không dám tranh luận, chỉ ở một bên gật đầu.
Hắn cũng thật sự sợ chọc con gái sinh khí, sau đó còn làm hại chính mình buổi tối còn phải chịu đựng vợ "Dạy dỗ."
Tần Văn Châu tiếp nhận không quá vài phút, trên đầu Ngôn Cẩn xuất hiện hai bím tóc giống hệt hôm qua.
Bởi vì ngày đầu tiên Ngôn Cẩn bình bình an an trở về, hơn nữa bà về sau biết được Ngôn Cẩn ở nhà trẻ cũng thực vui vẻ, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái. Cho nên buổi sáng hôm nay Tần Văn Châu đưa Ngôn Cẩn đi học thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa, tuy bà không muốn thừa nhận, nhưng sau khi Ngôn Cẩn đi nhà trẻ, thời gian riêng tư của bà tức khắc nhiều lên.
Nguyên bản bà mỗi ngày đều thực bận bận rộn rộn, thậm chí buổi tối còn phải thức hoàn thành công việc. Nhưng hiện tại, chỉ bằng thời gian ban ngày Ngôn Cẩn đi học, đều đủ cho bà hoàn thành công việc.
Như vậy qua vài ngày, Tần Văn Châu ngăn không được ý nghĩ cảm giác sinh hoạt như hiện tại quả thực không tồi.
Chẳng qua một chút thời gian không thấy con gái liền thấy thiếu thiếu.
Mà cảm tình của Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn tự nhiên là không có cách lý giải.
Trên thực tế, chẳng sợ biểu hiện thân cận cùng Tần Văn Châu xảy ra vấn đề, bởi vì cô biết biểu hiện của cô dựa vào phản ứng của thân thể làm ra.
Nhưng nếu Ngôn Cẩn đối với Tần Văn Châu ở chung một đoạn thời gian, sinh ra cảm giác ỷ lại, thật sự là làm khó.
Kỳ thật so với vợ chồng Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi là coi trọng hơn không ít.
Đến lúc này là bởi vì hai người các cô mỗi ngày ở chung thời gian là nhiều nhất, thứ hai đó là bởi vì Ngôn Cẩn từng chứng kiến Ngôn Hi cả đời bi thảm.
Cái này làm cho Ngôn Cẩn liền đối với Ngôn Hi có được một loại cảm giác thương tiếc.
Cho nên, chờ đến khi Tần Văn Châu rốt cuộc vội làm xong thiết kế mùa thu của nhãn hiệu trang phục, bà bỗng phát hiện quan hệ của hai con gái trở nên thân cận không ít.
Đối với cái này, nháy mắt trong lòng Tần Văn Châu cảm thấy không được tự nhiên, sau đó bà liền ném cảm giác này ra sau đầu.
Mặc kệ nói như thế nào, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn có quan hệ tốt đều là một chuyện tốt.
Nói như vậy, chờ khi các cô trưởng thành, nếu Ngôn Cẩn có chuyện gì, Ngôn Hi là chị hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
.....................
Đối với việc trong lòng Tần Văn Châu có bàn tính nhỏ, Ngôn Cẩn tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Tâm cô mấy ngày nay đều bị một việc khác hấp dẫn đi.
Đó là nam chính Lăng Phong của thế giới này.
Bởi vì lúc ấy cô đọc quyển tiểu thuyết này, cơ bản đều là thế giới dưới mắt nhìn của Ngôn Hi.
Cho nên hiện tại cô cũng biết cô cùng Ngôn Hi 6 tuổi này, trong mùa đông Ngôn Hi trong một lần ra ngoài, cùng với Lăng Phong bị một đám buôn người ở thành phố Tĩnh An bắt cóc.
Mà vì cứu Lăng Phong sốt cao, ý thức mơ hồ một mạng, Ngôn Hi cơ hồ là liều mạng nhân lúc đám người lơi lỏng, từ nơi giam giữ của bọn họ thoát ra, sau đó đi tìm cảnh sát cứu Lăng Phong một mạng.
Chỉ tiếc là Lăng Phong là đồ mắt mù, sau khi lớn lên đem nguyên chủ Ngôn Cẩn thành cô bé lương thiện đã cứu mạng.
Vừa vặn khi đó nguyên chủ vì bản thân mang bệnh tim, mà Ngôn Hi có một thân thể khỏe mạnh liền trở nên đố kỵ.
Vì để người trong lòng cao hứng, hắn không thiếu lần xuống tay chỉnh Ngôn Hi.
Mà khi đó, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn mới ở năm nhất cao trung, còn Lăng Phong mới chỉ năm ba cao trung.
Sau đó, càng không nói tới việc Lăng Phong muốn trái tim của Ngôn Hi để kéo dài sinh mệnh cho nguyên chủ.
Tóm lại, đối với Lăng Phong này, cô nhất định sẽ giáo huấn.
Chỉ là hiện tại, làm Ngôn Cẩn tương đối sầu đó chính là đám người buôn người ở thành phố Tĩnh An khi nào mới xuất hiện.
Ngôn Hi rốt cuộc ngày nào bị những người đó bắt cóc.
Mà những điều này, Ngôn Cẩn không có một tia manh mối nào.
Trạng thái của Ngôn Cẩn, tự nhiên Tần Văn Châu có thể cảm nhận được.
Chỉ là bà không biết được suy nghĩ trong nội tâm của Ngôn Cẩn, liền chỉ nghĩ bản thân thật lâu không đưa Ngôn Cẩn ra ngoài chơi, cho nên Ngôn Cẩn mới thấy nhàm chán.
Bởi vậy mà chiều hôm nay, theo thường lệ Tần Văn Châu đưa Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn trở về nhà, liền từ trong miệng mình nói cho Ngôn Cẩn một tin tức tốt.
"Tiểu Cẩn, mẹ cho con một tin tốt nha, thứ bảy tuần này người một nhà chúng ta sẽ đi vườn bách thú chơi.
“Vườn bách thú?” Ngôn Cẩn đang cất cặp sách dừng tay một chút, sau đó liền không chút để ý nào gật gật đầu.
Nhưng Ngôn Hi một bên nghe thấy cái tin tức này thập phần hưng phấn.
“Mẹ, chúng ta muốn đi vườn bách thú sao? Kia thật sự là quá tốt, con đã lâu muốn đi xem sư tử cùng lão hổ."
"Ừ, thật sự." Tần Văn Châu thuận miệng nói.
Thái độ này lại thực có lệ.
(Hi mọi người, hôm nay mình mới kiểm lại lỗi đánh máy của các chương từ 1-8 và sửa lại, do lúc trước edit khá vội vàng nên chưa kiểm kĩ càng, mình đã cập nhật lại các chương trước ngày 17/6/2021 tại web dtruyen.com nha.)
"Anh là cái người bận rộn, em còn tưởng hôm nay anh không về đâu." Tần Văn Châu dùng ngữ khí không được tốt nói.
Cũng là ai mà chồng mười ngày nửa tháng đều không thấy được mấy lần, sẽ sinh khí là không tránh được.
Ngôn Thành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Văn Châu, bóp bóp vai Tần Văn Châu mấy cái, lúc này mới lấy lòng nói: "Vất vả cho vợ, đều không phải công ty tiếp nhận đơn hàng lớn, cho nên mới bận rộn một chút sao! Hơn nữa em xem hôm nay không phải anh đã trở về sao, đừng không vui."
Tần Văn Châu hừ một tiếng: "Anh còn tính có lương tâm, hôm nay chính là ngày đầu tiên Tiểu Cẩn đi nhà trẻ, anh thân là cha mà không đưa con bé đi thì thôi, buổi tối nếu còn không trở về, em liền khiến cho anh đẹp mặt."
Đối với cha mẹ nói chuyện, Ngôn Cẩn tỏ vẻ mình một chút hứng thú cũng không có, bởi vậy thời điểm Ngôn Thành vội vàng lấy lòng Tần Văn Châu, cô liền kéo tay Ngôn Hi đi rửa tay.
Ở bên bàn ăn đã dọn sẵn vị trí, chỉ thiếu ngồi vào ăn cơm.
Chỉ tiếc chính mình không thể tự ăn.
Ngôn Cẩn nghĩ như vậy một chút, không ngăn được có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô thật sự không nghĩ Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là thành phần trí thức cao, lại còn có thể sủng con gái đến mức độ như thế.
Thân thể của cô đã 6 tuổi, hiện tại không tự mình ăn cơm, cũng không tự mình mặc quần áo.
Mà Ngôn Hi bằng tuổi cô, cái gì cũng tự làm.
Nhìn đến Tần Văn Châu hai người còn tiếp tục tình tứ, Ngôn Cẩn không nhịn được ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Tần Văn Châu, cô liền nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đói bụng."
Giọng nói rơi xuống, trong lòng Ngôn Cẩn tự cảm thấy rùng mình.
Tần Văn Châu nghe vậy, lập tức đem chuyện của Ngôn Thành vứt ra sau đầu, bà đi tới rửa sạch tay liền ngồi xuống bên cạnh Ngôn Cẩn, bắt đầu đút cho Ngôn Cẩn ăn tối.
Ngôn Thành thấy vậy không khỏi bĩu môi: "Em liền chiều con như vậy sao?"
Lời nói trong miệng vừa dứt, liền không biết vì sao cảm nhận được một cỗ dày đặc ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Hắn bỗng nhiên rùng mình một cái, lại nhìn đến sườn mặt của vợ cùng với tầm mắt của con gái đang bò trên bàn hướng nhìn mình.
Cô là đều đã 6 tuổi, lại không phải 6 tháng.
Ngôn Cẩn lần đầu cảm thấy Ngôn Thành thuận mắt.
Cô không khỏi nhân cơ hội hướng Tần Văn Châu đưa ra yêu cầu:
"Mẹ, con có thể tự mình ăn cơm."
Sau đó tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tần Văn Châu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt Tần Văn Châu, đây chính là ánh mắt con gái tràn đầy ủy khuất.
Trong nháy mắt Tần Văn Châu bốc hỏa.
Bà lập tức đem đôi đũa đập xuống trên bàn: "Ngôn Thành, anh trở về tìm việc làm đi."
Ngôn Thành có chút đơ ra, hắn kỳ thật chỉ là tưởng chỉ đùa một chút tới, ai biết Ngôn Cẩn coi như thật đâu.
Lại nhìn đến vợ sinh khí, anh mắt "Uỷ khuất" của con gái nhỏ, tâm hắn cũng lập tức khẩn trương lên.
Sau đó liền vọt tới bên người Ngôn Cẩn, nói một trận:
"Bảo bảo đừng nóng giận, ba ba cùng mẹ là nói đùa không có nói con, Tiểu Cẩn của chúng ta mới lớn có một chút, vẫn cần mẹ đút ăn cơm."
“Phốc” một tiếng, Ngôn Cẩn phảng phất nghe được âm thanh rách nát tên là nguyện vọng trong lòng mình.
Cô thực sự có chút không vui, ngay cả bàn tiệc lớn như vậy cũng không thể hấp dẫn ánh mắt cô.
Lúc sau ăn uống qua loa xong, Ngôn Cẩn liền nói với Tần Văn Châu mình muốn đi ngủ.
Hôm nay hoạt động một ngày của cô so với ngày thường ở nhà đều nhiều hơn, cô tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tần Văn Châu lại chỉ cảm thấy con gái bị ba ba làm thương tâm, cố nén giận đưa Ngôn Cẩn tới giường, nhìn Ngôn Cẩn ngủ.
Lúc này bà mới rời khỏi phòng của Ngôn Cẩn, đi tìm Ngôn Thành tính sổ.
Bởi vậy buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm từ phòng mình đi ra, nhìn đến đầu tiên là hình ảnh Ngôn Thành gục đầu xuống ngồi bên bàn ăn, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hướng cửa phòng Ngôn Cẩn.
Thời điểm nhìn thấy Ngôn Cẩn ra đến, ánh mắt Ngôn Thành sáng rực lên, sau đó từ trên ghế đứng dậy, vọt tới bên người Ngôn Cẩn.
Còn không đợi Ngôn Cẩn phản ứng lại, hắn liền bế Ngôn Cẩn lên một phen, sau đó từ trong miệng nói: "Con gái ngoan, hôm nay ba ba mang con đi rửa mặt."
Ngôn Thành ôm Ngôn Cẩn vào buồng vệ sinh, đưa Ngôn Cẩn bàn chải đánh răng đã nặn tốt kem đánh răng, nhìn Ngôn Cẩn chà xát tốt, sau đó lại dùng khăn lông tẩm nước ấm đưa Ngôn Cẩn lau mặt.
Chính là hiện tại đi tới một bước, khiến Ngôn Thành rối bời.
Hắn cũng chưa từng chải tóc cho con gái.
Trước đây đều là vợ Tần Văn Châu của mình làm.
Ngôn Thành ở lăn lộn nửa ngày trên đầu của Ngôn Cẩn cũng không tìm ra cách, rốt cuộc hướng cầu cứu về phía Tần Văn Châu không biết đã đứng xem kịch vui từ khi nào.
Tần Văn Châu nghe vậy trừng hắn một cái, lại cũng tiến lên từ trong tay Ngôn Thành đoạt lấy lược đã tàn phá mái tóc đẹp.
Chỉ là trong miệng bà còn châm chọc Ngôn Thành: "Chính anh không làm được việc, dựa vào cái gì yêu cầu Ngôn Cẩn đi làm."
Ngôn Thành không dám tranh luận, chỉ ở một bên gật đầu.
Hắn cũng thật sự sợ chọc con gái sinh khí, sau đó còn làm hại chính mình buổi tối còn phải chịu đựng vợ "Dạy dỗ."
Tần Văn Châu tiếp nhận không quá vài phút, trên đầu Ngôn Cẩn xuất hiện hai bím tóc giống hệt hôm qua.
Bởi vì ngày đầu tiên Ngôn Cẩn bình bình an an trở về, hơn nữa bà về sau biết được Ngôn Cẩn ở nhà trẻ cũng thực vui vẻ, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái. Cho nên buổi sáng hôm nay Tần Văn Châu đưa Ngôn Cẩn đi học thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa, tuy bà không muốn thừa nhận, nhưng sau khi Ngôn Cẩn đi nhà trẻ, thời gian riêng tư của bà tức khắc nhiều lên.
Nguyên bản bà mỗi ngày đều thực bận bận rộn rộn, thậm chí buổi tối còn phải thức hoàn thành công việc. Nhưng hiện tại, chỉ bằng thời gian ban ngày Ngôn Cẩn đi học, đều đủ cho bà hoàn thành công việc.
Như vậy qua vài ngày, Tần Văn Châu ngăn không được ý nghĩ cảm giác sinh hoạt như hiện tại quả thực không tồi.
Chẳng qua một chút thời gian không thấy con gái liền thấy thiếu thiếu.
Mà cảm tình của Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn tự nhiên là không có cách lý giải.
Trên thực tế, chẳng sợ biểu hiện thân cận cùng Tần Văn Châu xảy ra vấn đề, bởi vì cô biết biểu hiện của cô dựa vào phản ứng của thân thể làm ra.
Nhưng nếu Ngôn Cẩn đối với Tần Văn Châu ở chung một đoạn thời gian, sinh ra cảm giác ỷ lại, thật sự là làm khó.
Kỳ thật so với vợ chồng Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi là coi trọng hơn không ít.
Đến lúc này là bởi vì hai người các cô mỗi ngày ở chung thời gian là nhiều nhất, thứ hai đó là bởi vì Ngôn Cẩn từng chứng kiến Ngôn Hi cả đời bi thảm.
Cái này làm cho Ngôn Cẩn liền đối với Ngôn Hi có được một loại cảm giác thương tiếc.
Cho nên, chờ đến khi Tần Văn Châu rốt cuộc vội làm xong thiết kế mùa thu của nhãn hiệu trang phục, bà bỗng phát hiện quan hệ của hai con gái trở nên thân cận không ít.
Đối với cái này, nháy mắt trong lòng Tần Văn Châu cảm thấy không được tự nhiên, sau đó bà liền ném cảm giác này ra sau đầu.
Mặc kệ nói như thế nào, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn có quan hệ tốt đều là một chuyện tốt.
Nói như vậy, chờ khi các cô trưởng thành, nếu Ngôn Cẩn có chuyện gì, Ngôn Hi là chị hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
.....................
Đối với việc trong lòng Tần Văn Châu có bàn tính nhỏ, Ngôn Cẩn tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Tâm cô mấy ngày nay đều bị một việc khác hấp dẫn đi.
Đó là nam chính Lăng Phong của thế giới này.
Bởi vì lúc ấy cô đọc quyển tiểu thuyết này, cơ bản đều là thế giới dưới mắt nhìn của Ngôn Hi.
Cho nên hiện tại cô cũng biết cô cùng Ngôn Hi 6 tuổi này, trong mùa đông Ngôn Hi trong một lần ra ngoài, cùng với Lăng Phong bị một đám buôn người ở thành phố Tĩnh An bắt cóc.
Mà vì cứu Lăng Phong sốt cao, ý thức mơ hồ một mạng, Ngôn Hi cơ hồ là liều mạng nhân lúc đám người lơi lỏng, từ nơi giam giữ của bọn họ thoát ra, sau đó đi tìm cảnh sát cứu Lăng Phong một mạng.
Chỉ tiếc là Lăng Phong là đồ mắt mù, sau khi lớn lên đem nguyên chủ Ngôn Cẩn thành cô bé lương thiện đã cứu mạng.
Vừa vặn khi đó nguyên chủ vì bản thân mang bệnh tim, mà Ngôn Hi có một thân thể khỏe mạnh liền trở nên đố kỵ.
Vì để người trong lòng cao hứng, hắn không thiếu lần xuống tay chỉnh Ngôn Hi.
Mà khi đó, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn mới ở năm nhất cao trung, còn Lăng Phong mới chỉ năm ba cao trung.
Sau đó, càng không nói tới việc Lăng Phong muốn trái tim của Ngôn Hi để kéo dài sinh mệnh cho nguyên chủ.
Tóm lại, đối với Lăng Phong này, cô nhất định sẽ giáo huấn.
Chỉ là hiện tại, làm Ngôn Cẩn tương đối sầu đó chính là đám người buôn người ở thành phố Tĩnh An khi nào mới xuất hiện.
Ngôn Hi rốt cuộc ngày nào bị những người đó bắt cóc.
Mà những điều này, Ngôn Cẩn không có một tia manh mối nào.
Trạng thái của Ngôn Cẩn, tự nhiên Tần Văn Châu có thể cảm nhận được.
Chỉ là bà không biết được suy nghĩ trong nội tâm của Ngôn Cẩn, liền chỉ nghĩ bản thân thật lâu không đưa Ngôn Cẩn ra ngoài chơi, cho nên Ngôn Cẩn mới thấy nhàm chán.
Bởi vậy mà chiều hôm nay, theo thường lệ Tần Văn Châu đưa Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn trở về nhà, liền từ trong miệng mình nói cho Ngôn Cẩn một tin tức tốt.
"Tiểu Cẩn, mẹ cho con một tin tốt nha, thứ bảy tuần này người một nhà chúng ta sẽ đi vườn bách thú chơi.
“Vườn bách thú?” Ngôn Cẩn đang cất cặp sách dừng tay một chút, sau đó liền không chút để ý nào gật gật đầu.
Nhưng Ngôn Hi một bên nghe thấy cái tin tức này thập phần hưng phấn.
“Mẹ, chúng ta muốn đi vườn bách thú sao? Kia thật sự là quá tốt, con đã lâu muốn đi xem sư tử cùng lão hổ."
"Ừ, thật sự." Tần Văn Châu thuận miệng nói.
Thái độ này lại thực có lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.