Chương 113:
Vi Vi Vi Mang
30/07/2021
Editor: Linh Kim
Thời điểm Ngôn Hi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha, có hai người ngồi hai bên người cô, là Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu. Mà ở đối diện, là một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ngôn Hi từ bàn tay đối diện đoán ra tuổi của đối phương.
Chỉ là khuôn mặt của người đàn ông này, đối với Ngôn Hi mà nói luôn có một mảnh sương mù dày đặc bao phủ, nhìn không rõ ràng.
Ngôn Hi có chút không biết trước mắt là tình huống như thế nào.
Cô quay đầu đánh giá một hồi, phát hiện cặp sách của mình đặt tùy ý trong một ngăn tủ cách đó không xa.
Ngôn Hi cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình.
Cô mặc chiếc áo sơ mi cùng một chiếc váy dài vừa vặn đến đầu gối.
Ngôn Hi nhíu mày, bản thân cô rõ ràng không thích mặc váy, vì cái gì bản thân trong mộng lại mặc một kiện váy chứ?
Tầm mắt Ngôn Hi thực mau chú ý đến một cái huy chương trên áo sơ mi, thứ này làm cô cảm thấy có vài phần quen mắt.
Ngôn Hi nhíu mày trầm tư một hồi, rốt cuộc mới nhớ ra mình đã thấy qua thứ này ở đâu.
Đây là huy hiệu của trường quốc tế thành phố Tĩnh An, lúc trước Ngôn Hi tham gia cuộc thi vật lý từng gặp qua học sinh của trường quốc tế.
Đồng phục trên người đối phương khác hoàn toàn với những trường khác tự nhiên để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với Ngôn Hi.
Chẳng qua lúc ấy Ngôn Hi thấy mấy học sinh kia đều mặc áo khoác kiểu châu Âu, là đồng phục mùa đông, mà hiện tại trên người Ngôn Hi chính là đồng phục mùa hè.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra mình thế nhưng lại mặc đồng phục của trường quốc tế.
Chính là, vì cái gì cô lại mặc đồng phục của trường quốc tế?
Ngôn Hi khẳng định, trừ một lần cô gặp mấy người dự thi của trường quốc tế, lúc khác đều không có bất luận quan hệ nào với học sinh trường quốc tế cả.
Huống chi hiện tại vẫn là mùa thu, đồng phục mùa hè của trường quốc tế cô chưa từng thấy qua.
Liền ở lúc trong lòng Ngôn Hi có muôn vàn câu hỏi, Ngôn Thành bên cạnh cô mở miệng nói.
“Tuy rằng tôi thực không muốn nói cho Tiểu Hi chuyện này, nhưng hiện tại anh cũng đã tìm đến cửa, tôi cũng không thể tiếp tục giấu giếm, chính anh đi hỏi Tiểu Hi đi, nếu con bé đồng ý đi theo anh, tôi cùng vợ tôi cũng không có ý kiến.”
Không muốn nói cho cô cái gì?
Ngôn Hi nhạy bén bắt được mấu chốt trong câu nói của Ngôn Thành, không biết vì sao trái tim cô đột nhiên cảm thấy kinh hoàng.
Liền phảng phất sắp tới sẽ phát sinh ra chuyện lớn.
“Tiểu Hi…….” Người đàn ông ngồi đối diện Ngôn Hi mở miệng.
Đối phương dùng âm thanh rất ôn hòa, bên trong còn mang theo chút cảm giác mong đợi.
“Con đồng ý đi cùng ba ba không?”
Ba ba?
Trong lòng Ngôn Hi liền giống như có một trận sấm sét nổ tung, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện mình.
Lại quay đầu nhìn Ngôn Thành ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh cô không phải là cha cô sao?
Người nọ lại tiếp tục nói: “Tiểu Hi, ta thực sự xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp con, nhưng con phải tin rằng ba ba thật sự rất yêu thương con.”
“Ba ba…….”
Ngôn Hi nhìn về phía Ngôn Thành bên cạnh mình, có chút sợ hãi mà hô lên.
Mặt mày Ngôn Thành dường như ẩn chứa một loại cảm xúc thương xót: “Tiểu Hi, lời hắn nói đều là sự thật, ta xác thực không phải cha ruột của con, con là được chúng ta nhận nuôi.”
“Ta không phải là cha ruột của con.”
Ánh mắt Ngôn Hi liền đọng lại nước mắt, lỗ tai cô dường như chỉ còn đọng lại câu nói Ngôn Thành vừa mới nói kia.
Ba ba không phải là ba ba của mình.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn ba ba cùng mẹ đối xử bất công giữa mình và em gái, là bởi vì cô không phải con ruột của bọn họ.
Ngôn Hi không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Sợ hãi sao? Có, rốt cuộc chính cô đã kêu Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là cha mẹ mười mấy năm qua.
Vui vẻ sao? Cũng có, rốt cuộc nếu bản thân cô không phải con gái ruột của cha mẹ, như vậy việc bọn họ đối xử bất công với mình chỉ còn là quá khứ.
Kết quả này, ít ra có thể lý giải tại sao cha mẹ không thích mình khiến trong lòng Ngôn Hi khoan khoái hơn một chút.
Tần Văn Châu một bên cũng mở miệng thúc giục hỏi: “Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút, con có muốn đi cùng cha ruột của con không?
“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….”
“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….”
Lời Tần Văn Châu giống như có bóng ma quanh quẩn bên tai Ngôn Hi.
Ngôn Hi có chút thống khổ bịt kín lỗ tai mình lại, cô muốn nói với Tần Văn Châu rằng mình đồng ý rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói ra một câu “Con muốn ở lại đây”.
“A!”
Ngôn Hi la lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Cô thở hổn hển, trên trán cũng đầm đìa mồ hôi.
“Học muội, làm sao vậy?”
Ở giường bên cạnh giường Ngôn Hi, Trần Hiểu Mẫn nửa tỉnh nửa mơ chống tay, có chút mơ mơ màng màng hỏi.
Ngôn Hi nhìn chung quanh mình một vòng, mới phát hiện hiện tại mình vẫn ở ký túc xá.
Cô điều hòa tâm trạng một chút, mới thấp giọng trả lời một câu: “Học tỷ, em không có việc gì, chính là em mơ thấy ác mộng, thật ngại quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.”
“Không sao”, Trần Hiểu Mẫn tựa hồ còn mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua thời gian, “Còn hai tiếng nữa mới phải rời giường, em cũng nhanh chóng ngủ thêm đi.”
Trần Hiểu Mẫn nói xong, liền trở mình tiếp tục ngủ.
Ngôn Hi lúc này lại cảm thấy một tia buồn ngủ cũng không có, cô xoa xoa trán chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn em gái Ngôn Cẩn đang ngủ phía đối diện, ánh mắt trầm xuống.
Giấc mộng vừa rồi thật sự quá mức chân thật.
Chân thật đến mức khiến Ngôn Hi không nhịn được mà sợ hãi.
Liệu bản thân cô có phải là con của cha mẹ hay không?
Mà trong lúc trong lòng đang hoài nghi, cô liền có thể phát hiện một số việc nhỏ nhặt thường ngày không chú ý đến.
Hoặc có thể nói là, kỳ thực phát hiện ra nhưng bản thân cố tình xem nhẹ.
Ánh mắt Ngôn Hi dừng lại trên mặt Ngôn Cẩn, đối phương ngủ thật sâu, cũng không bị tiếng hét chói tai của cô khi nãy đánh thức.
Trần Hiểu Mẫn cách đó không xa một lần nữa đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đặn của cô rơi vào tai Ngôn Hi hết sức rõ ràng.
Ngôn Hi chớp chớp mắt, cưỡng bách mình không suy nghĩ đến những việc mơ thấy, cô dùng chăn trùm kín bản thân, muốn một lần nữa đi ngủ.
Chỉ là cứ mặc cho nội tâm cô nói mình nên đi ngủ, bằng không ngày mai đi học sẽ ngủ gà ngủ gật. Nhưng tinh thần của Ngôn Hi lại thanh tỉnh vô cùng, trong đầu cô, tràn ngập hình ảnh Tần Văn Châu đối xử bất công với cô cùng Ngôn Cẩn.
Những hình ảnh bất công của Tần Văn Châu, một lần nữa hiện lên trong đầu Ngôn Hi.
Làm tay cô không khống chế được nắm chặt chăn trên người.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng dần biến mất, chỉ là hiện giờ đã là cuối thu, ánh mặt trời lúc này còn chưa mọc lên, bởi vậy trong phòng ngủ liền lâm vào một mảnh tối.
“Đinh linh linh” tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Mấy học tỷ năm ba sau khi âm thanh vang lên không bao lâu liền từ trên giường của mình bò lên.
Tiếng bước chân vang lên loạt xoạt, có người bưng chậu nước vào toilet rửa mặt.
Một lúc sau, một trận tiếng mở cửa vang lên, đó là tiếng bạn cùng phòng rửa mặt xong quay lại.
Trần Hiểu Mẫn đem chậu rửa mặt đặt lại xuống gầm giường, bản thân ngồi xuống giường đệm bắt đầu thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Mái tóc đen dài bị cô buộc một nửa thành một bím đuôi ngựa đơn giản, phần tóc còn lại nhu thuận rũ xuống lưng.
Tự mình thu thập xong tốt, Trần Hiểu Mẫn lúc này mới cầm áo khoác đầu phục chuẩn bị mặc vào.
Chỉ là mắt cô thông qua tấm gương nhìn về phía sau bỗng nhiên dừng lại một chút.
Sau đó Trần Hiểu Mẫn liền xoay người hô lên một tiếng: “Ngôn Hi học muội, như thế nào các em còn chưa dậy khỏi giường.”
Thời điểm Ngôn Hi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha, có hai người ngồi hai bên người cô, là Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu. Mà ở đối diện, là một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ngôn Hi từ bàn tay đối diện đoán ra tuổi của đối phương.
Chỉ là khuôn mặt của người đàn ông này, đối với Ngôn Hi mà nói luôn có một mảnh sương mù dày đặc bao phủ, nhìn không rõ ràng.
Ngôn Hi có chút không biết trước mắt là tình huống như thế nào.
Cô quay đầu đánh giá một hồi, phát hiện cặp sách của mình đặt tùy ý trong một ngăn tủ cách đó không xa.
Ngôn Hi cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình.
Cô mặc chiếc áo sơ mi cùng một chiếc váy dài vừa vặn đến đầu gối.
Ngôn Hi nhíu mày, bản thân cô rõ ràng không thích mặc váy, vì cái gì bản thân trong mộng lại mặc một kiện váy chứ?
Tầm mắt Ngôn Hi thực mau chú ý đến một cái huy chương trên áo sơ mi, thứ này làm cô cảm thấy có vài phần quen mắt.
Ngôn Hi nhíu mày trầm tư một hồi, rốt cuộc mới nhớ ra mình đã thấy qua thứ này ở đâu.
Đây là huy hiệu của trường quốc tế thành phố Tĩnh An, lúc trước Ngôn Hi tham gia cuộc thi vật lý từng gặp qua học sinh của trường quốc tế.
Đồng phục trên người đối phương khác hoàn toàn với những trường khác tự nhiên để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với Ngôn Hi.
Chẳng qua lúc ấy Ngôn Hi thấy mấy học sinh kia đều mặc áo khoác kiểu châu Âu, là đồng phục mùa đông, mà hiện tại trên người Ngôn Hi chính là đồng phục mùa hè.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra mình thế nhưng lại mặc đồng phục của trường quốc tế.
Chính là, vì cái gì cô lại mặc đồng phục của trường quốc tế?
Ngôn Hi khẳng định, trừ một lần cô gặp mấy người dự thi của trường quốc tế, lúc khác đều không có bất luận quan hệ nào với học sinh trường quốc tế cả.
Huống chi hiện tại vẫn là mùa thu, đồng phục mùa hè của trường quốc tế cô chưa từng thấy qua.
Liền ở lúc trong lòng Ngôn Hi có muôn vàn câu hỏi, Ngôn Thành bên cạnh cô mở miệng nói.
“Tuy rằng tôi thực không muốn nói cho Tiểu Hi chuyện này, nhưng hiện tại anh cũng đã tìm đến cửa, tôi cũng không thể tiếp tục giấu giếm, chính anh đi hỏi Tiểu Hi đi, nếu con bé đồng ý đi theo anh, tôi cùng vợ tôi cũng không có ý kiến.”
Không muốn nói cho cô cái gì?
Ngôn Hi nhạy bén bắt được mấu chốt trong câu nói của Ngôn Thành, không biết vì sao trái tim cô đột nhiên cảm thấy kinh hoàng.
Liền phảng phất sắp tới sẽ phát sinh ra chuyện lớn.
“Tiểu Hi…….” Người đàn ông ngồi đối diện Ngôn Hi mở miệng.
Đối phương dùng âm thanh rất ôn hòa, bên trong còn mang theo chút cảm giác mong đợi.
“Con đồng ý đi cùng ba ba không?”
Ba ba?
Trong lòng Ngôn Hi liền giống như có một trận sấm sét nổ tung, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện mình.
Lại quay đầu nhìn Ngôn Thành ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh cô không phải là cha cô sao?
Người nọ lại tiếp tục nói: “Tiểu Hi, ta thực sự xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp con, nhưng con phải tin rằng ba ba thật sự rất yêu thương con.”
“Ba ba…….”
Ngôn Hi nhìn về phía Ngôn Thành bên cạnh mình, có chút sợ hãi mà hô lên.
Mặt mày Ngôn Thành dường như ẩn chứa một loại cảm xúc thương xót: “Tiểu Hi, lời hắn nói đều là sự thật, ta xác thực không phải cha ruột của con, con là được chúng ta nhận nuôi.”
“Ta không phải là cha ruột của con.”
Ánh mắt Ngôn Hi liền đọng lại nước mắt, lỗ tai cô dường như chỉ còn đọng lại câu nói Ngôn Thành vừa mới nói kia.
Ba ba không phải là ba ba của mình.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn ba ba cùng mẹ đối xử bất công giữa mình và em gái, là bởi vì cô không phải con ruột của bọn họ.
Ngôn Hi không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Sợ hãi sao? Có, rốt cuộc chính cô đã kêu Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là cha mẹ mười mấy năm qua.
Vui vẻ sao? Cũng có, rốt cuộc nếu bản thân cô không phải con gái ruột của cha mẹ, như vậy việc bọn họ đối xử bất công với mình chỉ còn là quá khứ.
Kết quả này, ít ra có thể lý giải tại sao cha mẹ không thích mình khiến trong lòng Ngôn Hi khoan khoái hơn một chút.
Tần Văn Châu một bên cũng mở miệng thúc giục hỏi: “Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút, con có muốn đi cùng cha ruột của con không?
“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….”
“Tiểu Hi, quyết định nhanh một chút…….”
Lời Tần Văn Châu giống như có bóng ma quanh quẩn bên tai Ngôn Hi.
Ngôn Hi có chút thống khổ bịt kín lỗ tai mình lại, cô muốn nói với Tần Văn Châu rằng mình đồng ý rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói ra một câu “Con muốn ở lại đây”.
“A!”
Ngôn Hi la lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Cô thở hổn hển, trên trán cũng đầm đìa mồ hôi.
“Học muội, làm sao vậy?”
Ở giường bên cạnh giường Ngôn Hi, Trần Hiểu Mẫn nửa tỉnh nửa mơ chống tay, có chút mơ mơ màng màng hỏi.
Ngôn Hi nhìn chung quanh mình một vòng, mới phát hiện hiện tại mình vẫn ở ký túc xá.
Cô điều hòa tâm trạng một chút, mới thấp giọng trả lời một câu: “Học tỷ, em không có việc gì, chính là em mơ thấy ác mộng, thật ngại quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.”
“Không sao”, Trần Hiểu Mẫn tựa hồ còn mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua thời gian, “Còn hai tiếng nữa mới phải rời giường, em cũng nhanh chóng ngủ thêm đi.”
Trần Hiểu Mẫn nói xong, liền trở mình tiếp tục ngủ.
Ngôn Hi lúc này lại cảm thấy một tia buồn ngủ cũng không có, cô xoa xoa trán chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn em gái Ngôn Cẩn đang ngủ phía đối diện, ánh mắt trầm xuống.
Giấc mộng vừa rồi thật sự quá mức chân thật.
Chân thật đến mức khiến Ngôn Hi không nhịn được mà sợ hãi.
Liệu bản thân cô có phải là con của cha mẹ hay không?
Mà trong lúc trong lòng đang hoài nghi, cô liền có thể phát hiện một số việc nhỏ nhặt thường ngày không chú ý đến.
Hoặc có thể nói là, kỳ thực phát hiện ra nhưng bản thân cố tình xem nhẹ.
Ánh mắt Ngôn Hi dừng lại trên mặt Ngôn Cẩn, đối phương ngủ thật sâu, cũng không bị tiếng hét chói tai của cô khi nãy đánh thức.
Trần Hiểu Mẫn cách đó không xa một lần nữa đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đặn của cô rơi vào tai Ngôn Hi hết sức rõ ràng.
Ngôn Hi chớp chớp mắt, cưỡng bách mình không suy nghĩ đến những việc mơ thấy, cô dùng chăn trùm kín bản thân, muốn một lần nữa đi ngủ.
Chỉ là cứ mặc cho nội tâm cô nói mình nên đi ngủ, bằng không ngày mai đi học sẽ ngủ gà ngủ gật. Nhưng tinh thần của Ngôn Hi lại thanh tỉnh vô cùng, trong đầu cô, tràn ngập hình ảnh Tần Văn Châu đối xử bất công với cô cùng Ngôn Cẩn.
Những hình ảnh bất công của Tần Văn Châu, một lần nữa hiện lên trong đầu Ngôn Hi.
Làm tay cô không khống chế được nắm chặt chăn trên người.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng dần biến mất, chỉ là hiện giờ đã là cuối thu, ánh mặt trời lúc này còn chưa mọc lên, bởi vậy trong phòng ngủ liền lâm vào một mảnh tối.
“Đinh linh linh” tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Mấy học tỷ năm ba sau khi âm thanh vang lên không bao lâu liền từ trên giường của mình bò lên.
Tiếng bước chân vang lên loạt xoạt, có người bưng chậu nước vào toilet rửa mặt.
Một lúc sau, một trận tiếng mở cửa vang lên, đó là tiếng bạn cùng phòng rửa mặt xong quay lại.
Trần Hiểu Mẫn đem chậu rửa mặt đặt lại xuống gầm giường, bản thân ngồi xuống giường đệm bắt đầu thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Mái tóc đen dài bị cô buộc một nửa thành một bím đuôi ngựa đơn giản, phần tóc còn lại nhu thuận rũ xuống lưng.
Tự mình thu thập xong tốt, Trần Hiểu Mẫn lúc này mới cầm áo khoác đầu phục chuẩn bị mặc vào.
Chỉ là mắt cô thông qua tấm gương nhìn về phía sau bỗng nhiên dừng lại một chút.
Sau đó Trần Hiểu Mẫn liền xoay người hô lên một tiếng: “Ngôn Hi học muội, như thế nào các em còn chưa dậy khỏi giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.