Chương 133:
Vi Vi Vi Mang
07/08/2021
Editor: Linh Kim
Hắn vốn định trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Liễu Hòa, nhưng nghĩ đến chung quy Liễu Hòa cũng là cha đẻ của Ngôn Hi, rốt cuộc có muốn đi cùng Liễu Hòa hay không vẫn là quyền của Ngôn Hi.
Ngôn Thành nhìn ngũ quan của Liễu Hòa đã có điểm xa lạ, nội tâm thở dài một hơi, diện mạo hiện tại của Liễu Hòa cùng thời trẻ vẫn có chút khác xa, nhưng lại rất giống Ngôn Hi, cũng khó trách vì sao lúc ấy hắn không nghĩ ra Liễu Hòa là cha đẻ của Ngôn Hi.
Khi hắn bị bắt nhận nuôi Ngôn Hi, kỳ thật là đã từng nghĩ cách đi tìm cha ruột của Ngôn Hi, mà người duy nhất biết là cha mẹ hắn lại không muốn nói cho hắn biết.
Ngôn Thành thở dài một hơi: “Nếu cậu đã tới rồi thì hôm nay chúng ta đem chuyện này nói rõ ràng đi, rốt cuộc Tiểu Hi cũng là tôi nuôi mười bảy năm, cũng có cảm tình, để con bé đi theo cậu khẳng định tôi sẽ luyến tiếc. Nhưng con bé là một người độc lập, tôi cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của nó, đợi lát nữa tôi kêu Tiểu Hi tới đưa ra quyết định ở lại hay đi theo cậu.”
“Tiểu Cẩn, đi gọi chị con ra đây.”
Ngôn Cẩn mím môi, cô tự nhiên là không hy vọng Ngôn Hi cùng mình tách ra, chỉ là cô cũng biết quyền quyết định nằm trong tay Ngôn Hi.
Bởi vậy sau khi do dự một lúc, Ngôn Cẩn vẫn chạy tới trước cửa phòng Ngôn Hi vỗ vỗ: “Chị, chị ra đây đi, hẳn là chị cũng nghe được, chị liền ra nói với chú kia là chị muốn ở lại được không.”
Ngôn Hi ở trong phòng trầm mặc siết chặt nắm tay, vừa rồi mọi người nói chuyện với nhau âm thanh rất lớn, tự nhiên là cô cũng nghe được hết thảy.
Chỉ là…….
Ngôn Hi cắn môi, vẫn là từ trong phòng đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở giữa mọi người, trái tim lập tức run rẩy.
Bởi vì các ăn mặc của người nọ cũng thật giống với cha đẻ cô gặp trong giấc mơ.
Tuy rằng Ngôn Hi lúc ấy không có thấy rõ khuôn mặt của người trong mộng, nhưng hiện tại đem khuôn mặt của người đàn ông trước mặt ghép với người cha trong mộng, chỉ cảm thấy một chút khác biệt cũng không có.
Đây mới là nguyên nhân khiến vừa rồi Ngôn Hi sợ hãi trốn vào trong phòng.
Cô không sợ hãi Liễu Hòa, mà là Liễu Hòa đại biểu ý nghĩa khác.
Ngôn Hi có thể xác định trước đây mình chưa bao giờ gặp Liễu Hòa, chính là hiện tại xác định người trong mộng là Liễu Hòa, khiến cô lại một lần nữa rơi vào trong giấc mộng của mình.
Nếu những chuyện đó sẽ trở thành sợ thật, như vậy chẳng phải là Tiểu Cẩn….. Thật sự sẽ chết!
Ngôn Hi dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn bị Ngôn Hi nhìn có chút nghi hoặc, cô nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Chị, làm sao vậy? Trên mặt em có gì sao?”
Ngôn Hi rũ mắt: “Không có việc gì, chỉ là chị nhớ tới một chút việc thôi.”
Trong lòng Ngôn Hi lúc này lại hạ quyết tâm, mặc kệ những thứ trong mộng có phải thật hay không, cô đều sẽ không làm Ngôn Cẩn bị thương.
Hai người cùng nhau đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha. Sắc mặt Ngôn Thành lúc này hòa hoãn xuống, sau đó đem ước định lúc nãy cùng Liễu Hòa nói cho Ngôn Hi.
“Tiểu Hi, ta biết con đã có chủ ý của mình, cho nên hôm nay gọi con tới chính là muốn con lựa chọn, rốt cuộc con muốn ở lại hay là đi theo Liễu Hòa.”
“Đương nhiên, ba ba cùng mẹ đều thực hy vọng con có thể tiếp tục ở lại.”
Tần Văn Châu bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Nếu con muốn đi cùng cha ruột con, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản.”
Tuy rằng biểu hiện của bà tỏ ra không để ý chút nào, nhưng Ngôn Hi lại đột nhiên phát hiện tay Tần Văn Châu đặt trên sô pha nắm chặt lại.
Mẹ là quan tâm cô sao?
Trong lòng Ngôn Hi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, cô sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên nhịn không được lộ ra một gương mặt tươi cười.
Trong giấc mộng kia, Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành chính là bộ dáng hận không thể nhanh đem cô tiễn ra khỏi nhà, nhưng hiện tại hai người ở trước mặt cô, Ngôn Hi lại có thể cảm nhận được rõ ràng là đối phương quan tâm cô.
Cho nên nói, chẳng sợ những thứ trong mộng đều có khả năng sẽ phát sinh, cô cũng có cơ hội thay đổi không phải sao?
Ngôn Hi cắn môi, một lát sau cô mới ngẩng đầu nhìn Liễu Hòa ở phía đối diện một cái.
Dưới sắc mặt khẩn trương của Ngôn Cẩn, Ngôn Hi mở miệng nói: “Con muốn ở lại.”
Giọng nói Ngôn Hi vang lên, Ngôn Cẩn cùng hai vợ chồng Ngôn Thành đều là bộ dạng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng Từ Phượng Liên lại lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên.
“Không, không được!” Từ Phượng Liên có chút phẫn nộ nói: “Tiểu Hi, không phải ta đã nói với cháu rồi sao, mẹ cháu tên là Ngôn Uyển Đình, hiện tại cha cháu cũng đã tới, bây giờ cháu liền đi cùng hắn đi, đến lúc đó cũng tách khỏi hộ khẩu luôn.”
Như vậy trên pháp luật Ngôn Hi cũng không phải là con gái của Tần Văn Châu nữa.
Ngôn Uyển Đình mới xem như danh chính ngôn thuận là mẹ của Ngôn Hi.
Ngôn Ái Quốc cũng lạnh mặt nhìn Ngôn Hi: “Tiểu Hi, cháu làm ông nội thật thất vọng.”
Thất vọng? Thất vọng cái gì? Thất vọng vì cô không nghe lời bọn họ sao?
Ngôn Hi có chút buồn cười, cô như là lần đầu tiên nhận thức Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên, cứ nghiêm túc nhìn hai người một hồi lâu.
Cô không nhìn ra ông bà nội ở trong lòng cô luôn ôn nhu, lúc này trong mắt họ lại không có một tia quan tâm mình.
Cô nhìn thấy, đối phương chỉ là phẫn nộ cùng bất mãn vì cô không nghe lời.
Ngôn Hi cắn môi, lặp lại một lần nữa: “Cháu muốn ở lại.”
“Cháu……..”
Từ Phượng Liên vô cùng tức giận, thế nhưng lại duỗi tay muốn kéo Ngôn Hi lại đây.
Liễu Hòa nguyên bản vẫn luôn lẳng lặng nhìn mọi việc, lúc này nhìn thấy Từ Phượng Liên động thủ, mà đối tượng động thủ là Ngôn Hi.
Lông mày hắn lập tức nhíu lại, trực tiếp đứng dậy chặn trước người Ngôn Hi, chặn động tác của Từ Phương Liên.
“Bác gái, nếu Tiểu Hi không muốn đi theo cháu, thì chuyện này liền đến đây thôi.”
Từ Phượng Liên lập tức im lặng, bà nhìn sắc mặt không vui của Liễu Hòa, có chút sốt ruột nói: “Không phải đâu Liễu Hòa. Tiểu Hi là một đứa trẻ thì biết cái gì, khẳng định là con bé đồng ý đi theo cậu.”
Liễu Hòa lại không muốn tiếp tục nghe Từ Phượng Liên nói cái gì nữa, hắn xoay người nhìn về phía Ngôn Thành.
“Xem ra là tôi đã hiểu lầm, hôm nay thật sự quấy rầy. Nếu Tiểu Hi không muốn đi theo tôi, tôi đây liền đi trước, trong công ty tôi còn có chút việc chưa xử lý xong.”
Thời điểm Từ Phượng Liên báo tin cho hắn, trong lời nói để lộ ra ý tứ Ngôn Hi ở Ngôn gia thật sự không tốt, thường xuyên bị ngược đãi.
Chính bởi vì tin tưởng lời nói của đối phương, cho nên Liễu Hòa mới đi suốt đêm từ tỉnh khác tới đây, chính là muốn đem Ngôn Hi đi.
Chẳng qua hiện tại Liễu Hòa lại phát hiện, có lẽ là hắn hiểu lầm.
Ngôn Thành cười sảng khoái: “Hôm khác chúng ta hẹn cùng đi ăn cơm, cậu cũng yên tâm, tuy Tiểu Hi nói không đi theo cậu, nhưng nếu sau này cậu muốn mang con bé ra ngoài chơi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cậu cứ yên tâm.”
Liễu Hòa cười, nói một tiếng “Cám ơn”, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn đi rồi, Ngôn gia lập tức không có một tiếng vang.
Sắc mặt Ngôn Thành có chút khó coi, lại vẫn miễn cưỡng làm ra một gương mặt tươi cười, đối với Ngôn Hi nói: “Tiểu Hi, con mang theo em gái về phòng các con đi.”
Ngôn Cẩn liếc nhìn Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc vẫn còn ở trong phòng khách một cái, sau đó đi theo Ngôn Hi về phòng của Ngôn Hi.
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngôn Cẩn cảm thấy mình cần an ủi Ngôn Hi một chút.
Mà phòng khách sau đó phát sinh chuyện gì cô liền không biết, có lẽ là mấy người Ngôn Thành tiết chế lại âm thanh, hoặc có lẽ họ vào một phòng khác nói chuyện.
Tóm lại, chờ đến giữa trưa Ngôn Cẩn từ phòng Ngôn Hi đi ra, cô liền phát hiện không thấy thân ảnh của Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc ở Ngôn gia. Cô lại đi tìm một vòng, lại phát hiện cả Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu cũng không thấy đâu.
Ngôn gia chỉ còn lại dì giúp việc đang làm cơn trưa.
Ngôn Cẩn hướng đối phương hỏi thăm một chút, sau đó biết được Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu đưa hai vị lão nhân về quê.
Ngôn Cẩn nhướng mày, xem ra lúc này hai vị lão nhân thật sự làm Ngôn Thành tức giận.
Bằng không ngày thường người luôn coi trọng đạo hiếu như Ngôn Thành tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện dứt khoát đưa cha mẹ về quê.
Lúc sau trở lại phòng Ngôn Hi đi ra, Ngôn Cẩn liền cùng Ngôn Hi ngồi ở phòng khách, một bên ăn cơm trưa một bên xem TV.
Trên TV vẫn là chương trình tin tức Ngôn Ái Quốc hay xem, Ngôn Cẩn vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên xem, cũng không có chuyển kênh.
Phần lớn là tin tức quốc gia đại sự, Ngôn Cẩn vốn không có hứng thú gì, nhưng liền ở lúc bản tin sắp kết thúc, một tin tức khẩn cấp khiến cô chú ý.
“Chủ tịch Lăng Thế Dũng tập đoàn Trọng Phong cùng tổng giám đốc Phong Lị ảnh nghiệp Lam Thải buổi sáng ngày hôm nay đã chính thức bị bắt giữ, nguyên nhân được cho là tình nghi trốn thuế cùng sử dụng cạnh tranh không lành mạnh trong kinh doanh.”
Ngôn Cẩn dừng đôi đũa đã đưa tới miệng.
Động tác của cảnh sát nhanh như vậy sao? Sáng ngày hôm qua cô mới vừa đem tư liệu gửi đi, hôm nay bọn họ đã nghiệm chứng là thật hay giả xong còn ra quyết định bắt người.
Hắn vốn định trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Liễu Hòa, nhưng nghĩ đến chung quy Liễu Hòa cũng là cha đẻ của Ngôn Hi, rốt cuộc có muốn đi cùng Liễu Hòa hay không vẫn là quyền của Ngôn Hi.
Ngôn Thành nhìn ngũ quan của Liễu Hòa đã có điểm xa lạ, nội tâm thở dài một hơi, diện mạo hiện tại của Liễu Hòa cùng thời trẻ vẫn có chút khác xa, nhưng lại rất giống Ngôn Hi, cũng khó trách vì sao lúc ấy hắn không nghĩ ra Liễu Hòa là cha đẻ của Ngôn Hi.
Khi hắn bị bắt nhận nuôi Ngôn Hi, kỳ thật là đã từng nghĩ cách đi tìm cha ruột của Ngôn Hi, mà người duy nhất biết là cha mẹ hắn lại không muốn nói cho hắn biết.
Ngôn Thành thở dài một hơi: “Nếu cậu đã tới rồi thì hôm nay chúng ta đem chuyện này nói rõ ràng đi, rốt cuộc Tiểu Hi cũng là tôi nuôi mười bảy năm, cũng có cảm tình, để con bé đi theo cậu khẳng định tôi sẽ luyến tiếc. Nhưng con bé là một người độc lập, tôi cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của nó, đợi lát nữa tôi kêu Tiểu Hi tới đưa ra quyết định ở lại hay đi theo cậu.”
“Tiểu Cẩn, đi gọi chị con ra đây.”
Ngôn Cẩn mím môi, cô tự nhiên là không hy vọng Ngôn Hi cùng mình tách ra, chỉ là cô cũng biết quyền quyết định nằm trong tay Ngôn Hi.
Bởi vậy sau khi do dự một lúc, Ngôn Cẩn vẫn chạy tới trước cửa phòng Ngôn Hi vỗ vỗ: “Chị, chị ra đây đi, hẳn là chị cũng nghe được, chị liền ra nói với chú kia là chị muốn ở lại được không.”
Ngôn Hi ở trong phòng trầm mặc siết chặt nắm tay, vừa rồi mọi người nói chuyện với nhau âm thanh rất lớn, tự nhiên là cô cũng nghe được hết thảy.
Chỉ là…….
Ngôn Hi cắn môi, vẫn là từ trong phòng đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở giữa mọi người, trái tim lập tức run rẩy.
Bởi vì các ăn mặc của người nọ cũng thật giống với cha đẻ cô gặp trong giấc mơ.
Tuy rằng Ngôn Hi lúc ấy không có thấy rõ khuôn mặt của người trong mộng, nhưng hiện tại đem khuôn mặt của người đàn ông trước mặt ghép với người cha trong mộng, chỉ cảm thấy một chút khác biệt cũng không có.
Đây mới là nguyên nhân khiến vừa rồi Ngôn Hi sợ hãi trốn vào trong phòng.
Cô không sợ hãi Liễu Hòa, mà là Liễu Hòa đại biểu ý nghĩa khác.
Ngôn Hi có thể xác định trước đây mình chưa bao giờ gặp Liễu Hòa, chính là hiện tại xác định người trong mộng là Liễu Hòa, khiến cô lại một lần nữa rơi vào trong giấc mộng của mình.
Nếu những chuyện đó sẽ trở thành sợ thật, như vậy chẳng phải là Tiểu Cẩn….. Thật sự sẽ chết!
Ngôn Hi dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn bị Ngôn Hi nhìn có chút nghi hoặc, cô nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Chị, làm sao vậy? Trên mặt em có gì sao?”
Ngôn Hi rũ mắt: “Không có việc gì, chỉ là chị nhớ tới một chút việc thôi.”
Trong lòng Ngôn Hi lúc này lại hạ quyết tâm, mặc kệ những thứ trong mộng có phải thật hay không, cô đều sẽ không làm Ngôn Cẩn bị thương.
Hai người cùng nhau đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha. Sắc mặt Ngôn Thành lúc này hòa hoãn xuống, sau đó đem ước định lúc nãy cùng Liễu Hòa nói cho Ngôn Hi.
“Tiểu Hi, ta biết con đã có chủ ý của mình, cho nên hôm nay gọi con tới chính là muốn con lựa chọn, rốt cuộc con muốn ở lại hay là đi theo Liễu Hòa.”
“Đương nhiên, ba ba cùng mẹ đều thực hy vọng con có thể tiếp tục ở lại.”
Tần Văn Châu bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Nếu con muốn đi cùng cha ruột con, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản.”
Tuy rằng biểu hiện của bà tỏ ra không để ý chút nào, nhưng Ngôn Hi lại đột nhiên phát hiện tay Tần Văn Châu đặt trên sô pha nắm chặt lại.
Mẹ là quan tâm cô sao?
Trong lòng Ngôn Hi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, cô sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên nhịn không được lộ ra một gương mặt tươi cười.
Trong giấc mộng kia, Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành chính là bộ dáng hận không thể nhanh đem cô tiễn ra khỏi nhà, nhưng hiện tại hai người ở trước mặt cô, Ngôn Hi lại có thể cảm nhận được rõ ràng là đối phương quan tâm cô.
Cho nên nói, chẳng sợ những thứ trong mộng đều có khả năng sẽ phát sinh, cô cũng có cơ hội thay đổi không phải sao?
Ngôn Hi cắn môi, một lát sau cô mới ngẩng đầu nhìn Liễu Hòa ở phía đối diện một cái.
Dưới sắc mặt khẩn trương của Ngôn Cẩn, Ngôn Hi mở miệng nói: “Con muốn ở lại.”
Giọng nói Ngôn Hi vang lên, Ngôn Cẩn cùng hai vợ chồng Ngôn Thành đều là bộ dạng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng Từ Phượng Liên lại lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên.
“Không, không được!” Từ Phượng Liên có chút phẫn nộ nói: “Tiểu Hi, không phải ta đã nói với cháu rồi sao, mẹ cháu tên là Ngôn Uyển Đình, hiện tại cha cháu cũng đã tới, bây giờ cháu liền đi cùng hắn đi, đến lúc đó cũng tách khỏi hộ khẩu luôn.”
Như vậy trên pháp luật Ngôn Hi cũng không phải là con gái của Tần Văn Châu nữa.
Ngôn Uyển Đình mới xem như danh chính ngôn thuận là mẹ của Ngôn Hi.
Ngôn Ái Quốc cũng lạnh mặt nhìn Ngôn Hi: “Tiểu Hi, cháu làm ông nội thật thất vọng.”
Thất vọng? Thất vọng cái gì? Thất vọng vì cô không nghe lời bọn họ sao?
Ngôn Hi có chút buồn cười, cô như là lần đầu tiên nhận thức Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên, cứ nghiêm túc nhìn hai người một hồi lâu.
Cô không nhìn ra ông bà nội ở trong lòng cô luôn ôn nhu, lúc này trong mắt họ lại không có một tia quan tâm mình.
Cô nhìn thấy, đối phương chỉ là phẫn nộ cùng bất mãn vì cô không nghe lời.
Ngôn Hi cắn môi, lặp lại một lần nữa: “Cháu muốn ở lại.”
“Cháu……..”
Từ Phượng Liên vô cùng tức giận, thế nhưng lại duỗi tay muốn kéo Ngôn Hi lại đây.
Liễu Hòa nguyên bản vẫn luôn lẳng lặng nhìn mọi việc, lúc này nhìn thấy Từ Phượng Liên động thủ, mà đối tượng động thủ là Ngôn Hi.
Lông mày hắn lập tức nhíu lại, trực tiếp đứng dậy chặn trước người Ngôn Hi, chặn động tác của Từ Phương Liên.
“Bác gái, nếu Tiểu Hi không muốn đi theo cháu, thì chuyện này liền đến đây thôi.”
Từ Phượng Liên lập tức im lặng, bà nhìn sắc mặt không vui của Liễu Hòa, có chút sốt ruột nói: “Không phải đâu Liễu Hòa. Tiểu Hi là một đứa trẻ thì biết cái gì, khẳng định là con bé đồng ý đi theo cậu.”
Liễu Hòa lại không muốn tiếp tục nghe Từ Phượng Liên nói cái gì nữa, hắn xoay người nhìn về phía Ngôn Thành.
“Xem ra là tôi đã hiểu lầm, hôm nay thật sự quấy rầy. Nếu Tiểu Hi không muốn đi theo tôi, tôi đây liền đi trước, trong công ty tôi còn có chút việc chưa xử lý xong.”
Thời điểm Từ Phượng Liên báo tin cho hắn, trong lời nói để lộ ra ý tứ Ngôn Hi ở Ngôn gia thật sự không tốt, thường xuyên bị ngược đãi.
Chính bởi vì tin tưởng lời nói của đối phương, cho nên Liễu Hòa mới đi suốt đêm từ tỉnh khác tới đây, chính là muốn đem Ngôn Hi đi.
Chẳng qua hiện tại Liễu Hòa lại phát hiện, có lẽ là hắn hiểu lầm.
Ngôn Thành cười sảng khoái: “Hôm khác chúng ta hẹn cùng đi ăn cơm, cậu cũng yên tâm, tuy Tiểu Hi nói không đi theo cậu, nhưng nếu sau này cậu muốn mang con bé ra ngoài chơi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cậu cứ yên tâm.”
Liễu Hòa cười, nói một tiếng “Cám ơn”, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn đi rồi, Ngôn gia lập tức không có một tiếng vang.
Sắc mặt Ngôn Thành có chút khó coi, lại vẫn miễn cưỡng làm ra một gương mặt tươi cười, đối với Ngôn Hi nói: “Tiểu Hi, con mang theo em gái về phòng các con đi.”
Ngôn Cẩn liếc nhìn Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc vẫn còn ở trong phòng khách một cái, sau đó đi theo Ngôn Hi về phòng của Ngôn Hi.
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngôn Cẩn cảm thấy mình cần an ủi Ngôn Hi một chút.
Mà phòng khách sau đó phát sinh chuyện gì cô liền không biết, có lẽ là mấy người Ngôn Thành tiết chế lại âm thanh, hoặc có lẽ họ vào một phòng khác nói chuyện.
Tóm lại, chờ đến giữa trưa Ngôn Cẩn từ phòng Ngôn Hi đi ra, cô liền phát hiện không thấy thân ảnh của Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc ở Ngôn gia. Cô lại đi tìm một vòng, lại phát hiện cả Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu cũng không thấy đâu.
Ngôn gia chỉ còn lại dì giúp việc đang làm cơn trưa.
Ngôn Cẩn hướng đối phương hỏi thăm một chút, sau đó biết được Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu đưa hai vị lão nhân về quê.
Ngôn Cẩn nhướng mày, xem ra lúc này hai vị lão nhân thật sự làm Ngôn Thành tức giận.
Bằng không ngày thường người luôn coi trọng đạo hiếu như Ngôn Thành tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện dứt khoát đưa cha mẹ về quê.
Lúc sau trở lại phòng Ngôn Hi đi ra, Ngôn Cẩn liền cùng Ngôn Hi ngồi ở phòng khách, một bên ăn cơm trưa một bên xem TV.
Trên TV vẫn là chương trình tin tức Ngôn Ái Quốc hay xem, Ngôn Cẩn vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên xem, cũng không có chuyển kênh.
Phần lớn là tin tức quốc gia đại sự, Ngôn Cẩn vốn không có hứng thú gì, nhưng liền ở lúc bản tin sắp kết thúc, một tin tức khẩn cấp khiến cô chú ý.
“Chủ tịch Lăng Thế Dũng tập đoàn Trọng Phong cùng tổng giám đốc Phong Lị ảnh nghiệp Lam Thải buổi sáng ngày hôm nay đã chính thức bị bắt giữ, nguyên nhân được cho là tình nghi trốn thuế cùng sử dụng cạnh tranh không lành mạnh trong kinh doanh.”
Ngôn Cẩn dừng đôi đũa đã đưa tới miệng.
Động tác của cảnh sát nhanh như vậy sao? Sáng ngày hôm qua cô mới vừa đem tư liệu gửi đi, hôm nay bọn họ đã nghiệm chứng là thật hay giả xong còn ra quyết định bắt người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.