Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn (Xuyên Thành Tra Tiện Văn Nữ Chủ Trà Xanh Muội Muội)

Chương 134:

Vi Vi Vi Mang

07/08/2021

Editor: Linh Kim

Ngôn Hi thấy Ngôn Cẩn sửng sốt, không khỏi quan tâm hỏi: “Tiểu Cẩn, làm sao vậy?”

Ngôn Cẩn hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Không có việc gì, đột nhiên nhìn thấy một tin tức vui vẻ.”

Đây còn không phải một tin tức đáng vui mừng sao? Nhịn Lăng Phong lâu như vậy, rốt cuộc có thể không đánh mà thắng đem chỗ dựa của đối phương giải quyết.

Lúc này đây cha mẹ Lăng Phong vào ngục giam, tuyệt đối không ra được trước mười năm. Chỉ dựa vào Lăng Phong thường ngày trừ bỏ ăn nhậu chơi bời bắt nạt người khác, cũng không có bản lĩnh đi quản lý công ty, Lăng gia nguy rồi.

Bởi vì thời điểm Ngôn Cẩn thuê người điều Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị, cái thám tử tư kia trong lúc vô tình thế nhưng đào được lúc trước Lăng Thế Dũng vì công ty của mình, từng thuê người hạ độc chủ công ty đối thủ.

Đây chính là hành vi cố ý giết người.

Suy nghĩ của Ngôn Cẩn cũng thật không sai, cho nên cô liền ngồi ở nhà nhàn nhã ăn cơm cùng Ngôn Hi.

Lăng Phong lúc này bởi vì cha mẹ mình đột nhiên xảy ra chuyện mà hoảng loạn không thôi, hắn trốn ở biệt thự của mình ở thành phố Tĩnh An, đem toàn bộ cửa đóng chặt.

Nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy bên ngoài kia là đám phóng viên cùng cổ đông công ty đang kêu gào hắn ra ngoài cho bọn họ một cái công đạo.

Lăng Phong căn bản không biết những điều này như thế nào lại phát sinh, rõ ràng buổi sang cha mẹ hắn còn ngồi ăn cơm với hắn, kết quả bữa sáng mới ăn được một nửa, đột nhiên có thật nhiều cảnh sát vọt vào biệt thự, đem cha mẹ hắn bắt đi.

Sau đó liền có phóng viên cùng cổ đông sau khi nghe tin tức tìm đến.

Lăng Phong không dám đi ra ngoài, hắn căn bản không biết phải ứng phó với những người bên ngoài thế nào.

Hệ thống chống trộm ngoài cửa bị người chèn ép mà vang lên inh ỏi, hắn trốn ở trong phòng một câu cũng không dám nói.

Thẳng đến khi di động trên người hắn vang lên, Lăng Phong bị dọa tay run lên một chút, sau đó mới lấy di động ra nhìn thoáng qua.

Là Bành Nhiên.

Lăng Phong do dự một hồi, cuối cùng tiếp nhận điện thoại của Bành Nhiên.

Điện thoại được kết nối trong nháy mắt, tiếng khóc nức nở của Bành Nhiên từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Anh Lăng Phong, chú cùng dì xảy ra chuyện gì vậy? Vì cái gì ông nội không cho em đi tìm anh? Ông còn đem em nhốt lại, anh lại đây cứu em được không!”

Lăng Phong nghe vậy không khống chế được tay run lên, di động của hắn cũng rơi xuống mặt đất.

“Anh Lăng Phong? Anh Lăng Phong…….. Sao anh không nói lời nào?” Giọng Bành Nhiên còn vang lên trong điện thoại.

Lăng Phong ngồi xổm xuống, nhặt di động lên muốn nói chuyện, đầu dây bên Bành Nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

“Ông nội!”

Sau đó Lăng Phong nhìn đến cuộc gọi đã bị ngắt.

Lăng Phong không khỏi nhếch khóe miệng, hắn biết cuộc điện thoạt này là bị người ta mạnh mẽ cắt đứt.

“Ta phải làm sao bây giờ?” Lăng Phong lẩm bẩm nói.

Trước đây bất luận hắn làm ra cục diện rối rắm thế nào, đều có cha mẹ theo sau lưng hắn xử lý tốt hết thảy, nhưng hiện tại Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị đều không còn nữa, Lăng Phong lập tức mất đi người chống lưng.

Ánh mắt Lăng Phong dừng trên màn hình di động của mình, trên đó là một bức ảnh chụp lén Ngôn Hi, đối phương đang cười thập phần xán lạn.

Lăng Phong đột nhiên nhớ tới âm thanh trong đầu mình.



Hắn từ trên mặt đất đứng lên, trốn lên trên giường, gấp gáp gọi.

【 Ngươi có ở đây không? Không phải ngươi nói sẽ giúp ta sao? Hiện tại ta yêu cầu ngươi trợ giúp. 】

【 Ngươi nhanh nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ? Nhanh lên! Ngươi ở đâu? Ngươi ra đây cho ta. 】

Lúc đầu Lăng Phong còn cố kỵ bị người khác phát hiện, đều yên lặng gọi âm thanh ở trong lòng.

Nhưng hắn gọi lên vài tiếng đều không được đối phương trả lời, Lăng Phong liền cảm thấy tuyệt vọng, cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng bị chặt đứt.

Hắn trực tiếp cuồng loạn gầm lên: “Ngươi ra đây đi! Ngươi nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ?”

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, liền giống như âm thanh kia trước giờ chưa từng xuất hiện.

Giọng nói của Lăng Phong giảm dần, trong lòng hắn cũng dần tuyệt vọng.

Nhưng ngay lúc này, hắn liền nghe được một tiếng thở dài cực nhỏ.

【 Xem ra chỉ còn một biện pháp cuối cùng. 】

Cái âm thanh kia lại xuất hiện trong đầu Lăng Phong, chỉ là không biết vì sao Lăng Phong cảm thấy đối phương như rất suy yếu.

Nhưng hắn mặc kệ điều đó.

Lăng Phong mừng như điên nói: “Ngươi còn ở đây, thật tốt quá, ngươi nói cho ta biết ta nên làm thế nào được không? Không phải ngươi nói ngươi sẽ giúp ta sao?”

【 Đúng là ta đã nói vậy, nhưng hiện tại ngươi cũng chỉ còn một con đường có thể đi thôi. 】

【 Con đường gì? 】

【 Giết cô ta! Tất cả sẽ trở về quỹ đạo, ngươi cũng có thể trở về cuộc sống trước kia của mình. 】

Lăng Phong nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó hắn cắn môi truy vấn nói.

【 Giết ai? 】

【 Ngôn Cẩn! Cô ta là biến số, vốn dĩ ta không nghĩ sẽ nói cho ngươi, nhưng hiện tại cũng không thể không nói cho ngươi. Ngươi là vai chính của thế giới này, nhưng sự tồn tại của Ngôn Cẩn phá hư vận khí của ngươi, cho nên hiện tại ngươi mới chẳng làm nên trò trống gì, cha mẹ ngươi mới bị cảnh sát bắt đi. Cho nên chỉ có giết cô ta, giải quyết biến số này, ngươi mới có thể trở về vận mệnh của ngươi. 】

Âm thanh kia nói xong, truyền một đoạn ký ức vào đầu Lăng Phong.

Lăng Phong nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu hiện lên ký ức.

Chính hắn trước nay đều không chuyển đến trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An;

Ngôn Cẩn từ lúc bắt đầu liền thích hắn, quấn lấy hắn;

Cô cùng hắn có quan hệ yêu đương;

Mà Ngôn Hi mặc kệ hắn đối với cô không tốt, cũng yêu hắn;

……….

Đây là một hình ảnh tốt đẹp cỡ nào chứ.

Khóe mắt Lăng Phong đỏ lên, hắn cầm lấy di động gọi ra ngoài.



“Ừ, Lục Tử, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, đợi lát nữa đến nhà tôi đón tôi.”

Giết cô ta!

Chỉ cần giết Ngôn Cẩn, tất cả có thể trở về quỹ đạo vốn có.

…………

Ngôn Thành trở về trước khi Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi phải quay lại trường vào buổi chiều.

Trên mặt hắn dường như không còn áp lực như trước, hiển nhiên, sau khi đem hết mọi việc trước kia nói cho rõ ràng, hơn nữa cũng giải quyết xong hai người phiền toái là Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc, rõ ràng tâm trạng Ngôn Thành trở nên tốt lên không ít.

“Đi, ta đưa các con về trường.” Vừa vào cửa Ngôn Thành đã nói.

Hiện tại Tần Văn Châu còn ở nhà ga với hai cái lão nhân, hắn là được giao trở về đưa hai đứa nhỏ tới trường.

“Được, ba ba.” Ngôn Cẩn trả lời một tiếng, sau đó liền trở về phòng mình lấy đồ đạc của mình.

Sau đó hai chị em liền theo Ngôn Thành ra cửa.

Thời điểm trên xe Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đều có chút trầm mặc, Ngôn Hi là hồi tưởng lại ngày hôm nay cô thấy cha đẻ, còn Ngôn Cẩn là không biết vì sao cảm thấy có điểm bất an không yên.

Hôm nay Ngôn Thành lái xe có chút nhanh, bởi vì sau đó hắn còn muốn đến nhà ga đón Tần Văn Châu, bởi vậy hôm nay liền tới cổng trường nhanh hơn ngày thường hai mươi phút.

“Đến trường rồi liền tự chăm sóc mình cho tốt. Hôm nay ba ba không tiễn các con vào nữa, lát nữa ta còn phải đi đón mẹ con.” Ngôn Thành ngồi trên ghế lái quay đầu nói với Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn gật đầu, sau đó cầm đồ đạc cùng Ngôn Hi xuống xe.

Ngôn Thành cười nhìn hai người, sau đó quay đầu xe chuẩn bị trở về.

Chỉ là hắn vừa mới quay đầu, ánh mắt liền đọng lại ở bên ngoài cửa sổ xe.

Cùng lúc đó, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên, là giọng của Ngôn Hi.

“Tiểu Cẩn!”

Mọi người ở cổng trường theo tiếng thét nhìn lại, liền chỉ nhìn thấy một chiếc xe Minibus dừng lại ở cổng trường, sau đó mấy người đàn ông thân thể cường tráng từ Minibus vọt ra, bắt lấy một cô gái đeo cặp sách đang đứng ở ven đường vào Minibus.

Cửa xe thực mau đóng lại, sau đó nhanh như chớp chạy đi.

Bọn buôn người?

Bên ngoài trường học tức khắc bắt đầu trở nên rối loạn, sau đó có mấy người liền không hẹn mà cùng bấm gọi 110.

Ngôn Thành bên này phát hiện Ngôn Cẩn bị người ta bắt cóc liền vội vàng lái xe đuổi theo.

Chỉ là những người đó tựa hồ đối với đường xá gần trường rất quen thuộc, Ngôn Thành chỉ đuổi theo đối phương được một con phố, ở một lần chuyển làn liền biến mất không còn bóng dáng.

Hắn phanh gấp một cái, lao ra ngoài tìm kiếm.

Chính là không có! Không có! Vẫn là không có!

Ngôn Thành run rẩy báo cảnh sát, sau đó gọi cho Tần Văn Châu một cuộc điện thoại.

“Văn Châu, Tiểu Cẩn đã xảy ra chuyện.”

Đầu điện thoại bên kia sửng sốt một chút, sau đó có tiếng gì đó rơi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn (Xuyên Thành Tra Tiện Văn Nữ Chủ Trà Xanh Muội Muội)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook