Chương 136:
Vi Vi Vi Mang
09/08/2021
Editor: Linh Kim
Dây thừng hiện tại cột Ngôn Cẩn cũng không tính là rắn chắc, Ngôn Cẩn chỉ dùng dao găm lặng lẽ cắt vài cái, dây thừng trói cô đã đứt rồi.
Nhưng cô cũng không có lộ ra, mà tiếp tục nhìn Lăng Phong trước mặt mình diễn trò.
Lăng Phong oán hận nhìn Ngôn Cẩn, sau đó đột nhiên duỗi tay kéo chân Ngôn Cẩn đến trước mặt mình: “Sợi lắc này rõ ràng không phải của cô, vì sao cô không nói cho tôi biết, nếu không phải như vậy, tôi cũng không nhận sai người trước đây cứu tôi là cô.”
Ngôn Cẩn ho một tiếng, ánh mắt dừng lại ở cổ chân mình.
Cô cười, ánh mắt nhiễm một chút ý vị châm chọc: “Tôi nhớ lần đầu tiên đã nói với học trưởng rồi, tôi cũng không quen anh, cũng chưa từng đi cứu anh, chỉ là anh cứ một mình một đường, không tin lời tôi nói thôi.”
“Câm miệng.” Lăng Phong cả giận nói: “Chính là cô sai, đều là cô hại tôi. Người tôi thích là người trước kia đã cứu tôi, nếu không phải cô, tất cả mọi chuyện căn bản sẽ không đi đến bước đường này.”
Đây đều là những gì âm thanh kia đã từng nói với Lăng Phong, hôm nay lại bị hắn lấy để phản bác Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn rũ mắt, bỗng nhiên có chút tò mò: “Lăng Phong, tôi thật sự muốn hỏi anh một vấn đề. Nếu người cứu anh không phải chị tôi, hoặc là một người con trai, thậm chí là một thứ gì đó, anh sẽ còn làm ra những thứ làm người ghê tởm hơn nữa sao?”
Ngôn Cẩn cười ác liệt: “Để tôi đoán một chút, anh có thể yêu một con chó không, tôi đoán là có thể đi, rốt cuộc anh vừa mới nói với tôi anh sẽ thích người cứu anh mà.”
“Bất quá cũng có chút làm khó nha.” Ngôn Cẩn nghiêng nghiêng đầu: “Rốt cuộc nói không chừng chó cũng không muốn ở cùng một chỗ với loại người phế vật như anh.”
Cô cười thật ngọt ngào, giống như vô số lần trước Lăng Phong thấy khi Ngôn Cẩn đối mặt với Ngôn Hi hoặc nam sinh tên là Tống Thiên.
Khi đó Lăng Phong chỉ cảm thấy hâm mộ Ngôn Hi cùng Tống Thiên.
Nhưng hiện tại hắn nhìn nụ cười này của Ngôn Cẩn liền có chút không nhịn được.
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Hắn một bên nói, một bên đi đến trước người Ngôn Cẩn, muốn đến nắm cổ áo Ngôn Cẩn.
Chính là lúc này!
Ánh mắt Ngôn Cẩn trầm tĩnh lại, trong nháy mắt Lăng Phong tới gần mình, cô vững vàng cầm lưỡi dao từ phía sau mình đâm tới cực nhanh.
Sau đó trực tiếp làm Lăng Phong lảo đảo ngã xuống đất.
“Cô!”
Nhất thời Lăng Phong không kịp phòng bị bị Ngôn Cẩn đánh đổ, hắn theo bản năng muốn bò dậy từ trên mặt đất, nhưng ánh sáng sắc lạnh của vật trong tay Ngôn Cẩn làm động tác của Lăng Phong cứng đờ.
Ngôn cẩn dùng lưỡi dao cắt qua cổ Lăng Phong hai cái, lưỡi dao sắt bén trực tiếp cắt qua cổ Lăng Phong, vài giọt máu tươi lăn xuống dọc theo cổ Lăng Phong.
“Thành thật một chút, đừng nhúc nhích.”
Cổ truyền đến một trận đau đớn lập tức làm Lăng Phong ngừng giãy giũa, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên sợ hãi.
Như thế nào lại vậy? Không phải cô tái phát bệnh tim sao? Sao có thể còn sức giãy giụa.
Ngôn Cẩn dùng một bàn tay bóp cổ Lăng Phong, khiến hắn không giãy giụa được, một tay khác dùng dao cắt dây thừng trói chân chính mình.
Sau đó cô một mặt áp chế Lăng Phong, một mặc dùng đầu gối chống lên lưng Lăng Phong, đảm bảo đối phương không thể giãy giụa, lúc này một tay cô mới từ trên đồng phục trên người nhanh chóng tìm được thuốc tim ra tới, cứ như vậy trực tiếp nuốt xuống hai viên.
Vừa rồi cô không có phát bệnh, chẳng qua là gì muốn Lăng Phong hạ thấp cảnh giác, cho nên cô mới cố ý giả bộ mà thôi.
Khuôn mặt Lăng Phong vốn dĩ trắng nõn bởi vì bị Ngôn Cẩn áp xuống mặt đất sân thượng, lúc này cũng dính đầy tro bụi, hơn nữa buổi sáng hắn còn chưa ngủ đủ cảnh sát đột nhiên xông vào biệt thự nhà hắn, đem Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị bắt đi, cho nên bây giờ Lăng Phong cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Vốn dĩ sắc mặt của hắn đã tương đối kém, lúc này lại càng chật vật.
Ngôn Cẩn nuốt thuốc xong, trái tim thoải mái hơn một chút, lúc này mới rảnh nhìn Lăng Phong dưới chân mình một chút.
Lăng Phong lúc này chính là đỏ mắt nhìn cô, nhưng nhìn đến lưỡi dao sắc bén trong tay Ngôn Cẩn, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nghĩ nghĩ, cố ý hòa hoãn ngữ khí: “Tiểu Cẩn…….. Em buông tôi ra đi, vừa rồi tôi chỉ đùa với em chút thôi. Chỉ là tôi không cao hứng khi thấy em cùng Tống Thiên thân thiết như vậy, cho nên đầu óc nhất thời choáng váng.”
Ngôn Cẩn nhìn Lăng Phong một lúc lâu, cười nhạo một tiếng: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc một túi da anh tuấn như vậy, thế nhưng lại ở trên người Lăng Phong.
Thế giới trong cốt truyện này thật đúng là bất công, vừa để Lăng Phong vừa có tiền vừa có nhan sắc.
Lăng Phong cắn răng, nhẫn nhục nói: “Tiểu Cẩn, em lấy dao ra đi, chúng ta nói chuyện được không?”
Nếu không phải vừa rồi cô nghe được ý chí cốt truyện hư hư thực thực ở bên người Lăng Phong phát điên yêu cầu Lăng Phong làm cái gì, phỏng chừng với biểu hiện này của Lăng Phong, có lẽ Ngôn Cẩn sẽ thấy hắn oan uổng.
“Không được phép nhúc nhích! Cũng không được gọi người, bằng không tôi sẽ cho anh thấy dao của tôi nhanh hay người của anh tới nhanh.” Mắt thấy Lăng Phong lại bắt đầu không thành thật, lưỡi dao của Ngôn Cẩn hướng lên mặt Lăng Phong cắt một chút, sau đó dứt khoát lưu loát khắc trên mặt Lăng Phong một hình vuông.
“A!” Lăng Phong đau đớn hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nuốt tiếng hét xuống cổ họng, thân thể bắt đầu run rẩy, thật sự từ nhỏ đến lớn hắn nào ăn qua khổ như vậy, đến nỗi hiện tại một chút đau đớn liền chịu không nổi.
Nhưng là hắn thật sự sợ chết, sợ những gì Ngôn Cẩn vừa nói lúc nãy, thậm chí hiện tại hắn còn không dám kêu đám người dưới lầu lên.
Trên mặt Ngôn Cẩn không biểu cảm, cô sờ túi áo trên người Lăng Phong lấy di động ra.
Ngôn Cẩn trực tiếp gọi cảnh sát, phỏng chừng mấy người Ngôn Hi đã báo án qua, cho nên Ngôn Cẩn thông qua di động báo tên họ mình xong, cảnh sát đầu dây bên kia lập tức khẩn trương.
“Học sinh Ngôn Cẩn, hiện tại em đang ở nơi nào? Đừng cử động, chúng tôi lập tức tới. Cũng không cần ngắt di động, chúng tôi lập tức định vị vị trí của em.”
“Em đã biết.” Ngôn Cẩn đáp.
Sau đó cô liền đem di động của Lăng Phong ném xuống mặt đất, đá sang bên cạnh mình, tay không còn cầm di động liền có thể khống chế Lăng Phong càng chặt.
Dây thừng hiện tại cột Ngôn Cẩn cũng không tính là rắn chắc, Ngôn Cẩn chỉ dùng dao găm lặng lẽ cắt vài cái, dây thừng trói cô đã đứt rồi.
Nhưng cô cũng không có lộ ra, mà tiếp tục nhìn Lăng Phong trước mặt mình diễn trò.
Lăng Phong oán hận nhìn Ngôn Cẩn, sau đó đột nhiên duỗi tay kéo chân Ngôn Cẩn đến trước mặt mình: “Sợi lắc này rõ ràng không phải của cô, vì sao cô không nói cho tôi biết, nếu không phải như vậy, tôi cũng không nhận sai người trước đây cứu tôi là cô.”
Ngôn Cẩn ho một tiếng, ánh mắt dừng lại ở cổ chân mình.
Cô cười, ánh mắt nhiễm một chút ý vị châm chọc: “Tôi nhớ lần đầu tiên đã nói với học trưởng rồi, tôi cũng không quen anh, cũng chưa từng đi cứu anh, chỉ là anh cứ một mình một đường, không tin lời tôi nói thôi.”
“Câm miệng.” Lăng Phong cả giận nói: “Chính là cô sai, đều là cô hại tôi. Người tôi thích là người trước kia đã cứu tôi, nếu không phải cô, tất cả mọi chuyện căn bản sẽ không đi đến bước đường này.”
Đây đều là những gì âm thanh kia đã từng nói với Lăng Phong, hôm nay lại bị hắn lấy để phản bác Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn rũ mắt, bỗng nhiên có chút tò mò: “Lăng Phong, tôi thật sự muốn hỏi anh một vấn đề. Nếu người cứu anh không phải chị tôi, hoặc là một người con trai, thậm chí là một thứ gì đó, anh sẽ còn làm ra những thứ làm người ghê tởm hơn nữa sao?”
Ngôn Cẩn cười ác liệt: “Để tôi đoán một chút, anh có thể yêu một con chó không, tôi đoán là có thể đi, rốt cuộc anh vừa mới nói với tôi anh sẽ thích người cứu anh mà.”
“Bất quá cũng có chút làm khó nha.” Ngôn Cẩn nghiêng nghiêng đầu: “Rốt cuộc nói không chừng chó cũng không muốn ở cùng một chỗ với loại người phế vật như anh.”
Cô cười thật ngọt ngào, giống như vô số lần trước Lăng Phong thấy khi Ngôn Cẩn đối mặt với Ngôn Hi hoặc nam sinh tên là Tống Thiên.
Khi đó Lăng Phong chỉ cảm thấy hâm mộ Ngôn Hi cùng Tống Thiên.
Nhưng hiện tại hắn nhìn nụ cười này của Ngôn Cẩn liền có chút không nhịn được.
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Hắn một bên nói, một bên đi đến trước người Ngôn Cẩn, muốn đến nắm cổ áo Ngôn Cẩn.
Chính là lúc này!
Ánh mắt Ngôn Cẩn trầm tĩnh lại, trong nháy mắt Lăng Phong tới gần mình, cô vững vàng cầm lưỡi dao từ phía sau mình đâm tới cực nhanh.
Sau đó trực tiếp làm Lăng Phong lảo đảo ngã xuống đất.
“Cô!”
Nhất thời Lăng Phong không kịp phòng bị bị Ngôn Cẩn đánh đổ, hắn theo bản năng muốn bò dậy từ trên mặt đất, nhưng ánh sáng sắc lạnh của vật trong tay Ngôn Cẩn làm động tác của Lăng Phong cứng đờ.
Ngôn cẩn dùng lưỡi dao cắt qua cổ Lăng Phong hai cái, lưỡi dao sắt bén trực tiếp cắt qua cổ Lăng Phong, vài giọt máu tươi lăn xuống dọc theo cổ Lăng Phong.
“Thành thật một chút, đừng nhúc nhích.”
Cổ truyền đến một trận đau đớn lập tức làm Lăng Phong ngừng giãy giũa, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên sợ hãi.
Như thế nào lại vậy? Không phải cô tái phát bệnh tim sao? Sao có thể còn sức giãy giụa.
Ngôn Cẩn dùng một bàn tay bóp cổ Lăng Phong, khiến hắn không giãy giụa được, một tay khác dùng dao cắt dây thừng trói chân chính mình.
Sau đó cô một mặt áp chế Lăng Phong, một mặc dùng đầu gối chống lên lưng Lăng Phong, đảm bảo đối phương không thể giãy giụa, lúc này một tay cô mới từ trên đồng phục trên người nhanh chóng tìm được thuốc tim ra tới, cứ như vậy trực tiếp nuốt xuống hai viên.
Vừa rồi cô không có phát bệnh, chẳng qua là gì muốn Lăng Phong hạ thấp cảnh giác, cho nên cô mới cố ý giả bộ mà thôi.
Khuôn mặt Lăng Phong vốn dĩ trắng nõn bởi vì bị Ngôn Cẩn áp xuống mặt đất sân thượng, lúc này cũng dính đầy tro bụi, hơn nữa buổi sáng hắn còn chưa ngủ đủ cảnh sát đột nhiên xông vào biệt thự nhà hắn, đem Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị bắt đi, cho nên bây giờ Lăng Phong cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Vốn dĩ sắc mặt của hắn đã tương đối kém, lúc này lại càng chật vật.
Ngôn Cẩn nuốt thuốc xong, trái tim thoải mái hơn một chút, lúc này mới rảnh nhìn Lăng Phong dưới chân mình một chút.
Lăng Phong lúc này chính là đỏ mắt nhìn cô, nhưng nhìn đến lưỡi dao sắc bén trong tay Ngôn Cẩn, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nghĩ nghĩ, cố ý hòa hoãn ngữ khí: “Tiểu Cẩn…….. Em buông tôi ra đi, vừa rồi tôi chỉ đùa với em chút thôi. Chỉ là tôi không cao hứng khi thấy em cùng Tống Thiên thân thiết như vậy, cho nên đầu óc nhất thời choáng váng.”
Ngôn Cẩn nhìn Lăng Phong một lúc lâu, cười nhạo một tiếng: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc một túi da anh tuấn như vậy, thế nhưng lại ở trên người Lăng Phong.
Thế giới trong cốt truyện này thật đúng là bất công, vừa để Lăng Phong vừa có tiền vừa có nhan sắc.
Lăng Phong cắn răng, nhẫn nhục nói: “Tiểu Cẩn, em lấy dao ra đi, chúng ta nói chuyện được không?”
Nếu không phải vừa rồi cô nghe được ý chí cốt truyện hư hư thực thực ở bên người Lăng Phong phát điên yêu cầu Lăng Phong làm cái gì, phỏng chừng với biểu hiện này của Lăng Phong, có lẽ Ngôn Cẩn sẽ thấy hắn oan uổng.
“Không được phép nhúc nhích! Cũng không được gọi người, bằng không tôi sẽ cho anh thấy dao của tôi nhanh hay người của anh tới nhanh.” Mắt thấy Lăng Phong lại bắt đầu không thành thật, lưỡi dao của Ngôn Cẩn hướng lên mặt Lăng Phong cắt một chút, sau đó dứt khoát lưu loát khắc trên mặt Lăng Phong một hình vuông.
“A!” Lăng Phong đau đớn hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nuốt tiếng hét xuống cổ họng, thân thể bắt đầu run rẩy, thật sự từ nhỏ đến lớn hắn nào ăn qua khổ như vậy, đến nỗi hiện tại một chút đau đớn liền chịu không nổi.
Nhưng là hắn thật sự sợ chết, sợ những gì Ngôn Cẩn vừa nói lúc nãy, thậm chí hiện tại hắn còn không dám kêu đám người dưới lầu lên.
Trên mặt Ngôn Cẩn không biểu cảm, cô sờ túi áo trên người Lăng Phong lấy di động ra.
Ngôn Cẩn trực tiếp gọi cảnh sát, phỏng chừng mấy người Ngôn Hi đã báo án qua, cho nên Ngôn Cẩn thông qua di động báo tên họ mình xong, cảnh sát đầu dây bên kia lập tức khẩn trương.
“Học sinh Ngôn Cẩn, hiện tại em đang ở nơi nào? Đừng cử động, chúng tôi lập tức tới. Cũng không cần ngắt di động, chúng tôi lập tức định vị vị trí của em.”
“Em đã biết.” Ngôn Cẩn đáp.
Sau đó cô liền đem di động của Lăng Phong ném xuống mặt đất, đá sang bên cạnh mình, tay không còn cầm di động liền có thể khống chế Lăng Phong càng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.