Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 21:
Kim Dạ Lai Thải Cúc
09/10/2023
Sau khi chú út đi cô ấy nhịn không được nói với đồng nghiệp: “Không hiểu Tô Diễm và anh ta sống thế nào nhỉ, mỗi ngày nhìn gương mặt này, không biết tối ngủ có gặp ác mộng hay không?”
“Người ta đâu có xấu, cao to cường tráng, mặc tây trang nhìn như nam thần.”
“Tôi đâu nói anh ta xấu, tôi chỉ cảm thấy anh ta nghiêm túc quá, mỗi lần nhìn anh ta, tôi tưởng đang đối mặt với hiệu trưởng đấy. Sau này tìm bạn trai, nhất định tôi phải tìm một người dịu dàng.”
Cô giáo lớn tuổi cười nói: “Á Thanh, cô còn quá nhỏ, sau này cô bàn chuyện cưới gả thì sẽ hiểu, đẹp trai chẳng có gì tốt cả, có dịu dàng hay không, điều kiện tốt hay không, đây là chuyện không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông này có bản lĩnh hay không, có đáng tin hay không. Chỉ cần hắn yêu thương cô, đau lòng cho cô, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, thì mục nát cũng hóa dịu dàng.”
Giáo viên khác vội vàng đáp lời, cô ấy là giáo viên dạy múa cho Lý An Nhiên, biết nhiều chuyện hơn người khác: “Lý Kiến Quốc là chú út của Cẩn Du, người ta làm quan, đừng nhìn bề ngoài anh ta lạnh lùng như vậy, về đến nhà đối xử với vợ con rất tốt. Cô nhìn đi, cháu trai lớn của vợ, lại xem như con trai, đưa đi học vẽ tranh, còn mua quần áo mới cho, cô thấy có tốt không?”
Tống Á Thanh suy nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Vậy mà tôi không biết…”
“Đương nhiên rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong được!”
Bỗng nhiên Lý Kiến Quốc hắt hơi một cái, ông ấy sờ lỗ tai sau đó cười: “Có lẽ dì út nhớ chú rồi.”
Tô Cẩn Du chưa kịp chuẩn bị mà đã bị dúi cơm chó vào miệng.
Trang thiết bị nhà tắm ở khách sạn khá tốt, còn có một bồn tắm lớn, Tô Cẩn Du hí ha hí hửng chạy đến nhà tắm mở nước, dự định ngâm bồn tắm nước nóng.
Nhưng mà chú út từ chối, không biết ông ấy tìm được một cái chậu lớn từ đâu ra, sau đó lột sạch quần áo Tô Cẩn Du rồi cho anh ngồi vào trong.
Cũng đúng, biết đâu Tô Cẩn Du ngồi trong bồn tắm chết chìm lúc nào không biết.
Sau khi tắm xong Tô Cẩn Du mệt quá nên ngủ lúc nào không biết.
Sau khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Tô Cẩn Du chui vào chăn không muốn động đậy, thật sự rất lạnh. Đầu lộ ra ngoài và cơ thể trong chăn như của hai người khác nhau.
Những năm 90 mùa đông rất khắc nghiệt, không có điều hòa không khí, cũng không có lò sưởi, Tô Cẩn Du khó khăn ngó đầu ra.
Nhưng mà nằm trong chăn không được bao lâu thì 7 giờ hơn có điện thoại gọi đến, Tô Cẩn Du phải tham gia trận chung kết, phải đến lễ đường báo danh.
Mặc dù chú út có lòng tin Tô Cẩn Du sẽ lọt vào chung kết, nhưng khi nhận được điện thoại thì ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nói với Tô Cẩn Du: “Đứng lên đi.”
Chú út không nói lời thừa, nhưng Tô Cẩn Du lập tức nghe theo, chui khỏi chăn, đứng dậy hoạt động cơ thể.
7 giờ 50 phút sáng, chú út đúng giờ đưa Tô Cẩn Du đến lễ đường đại học Kinh Hoa, lễ đường ngồi chật kín người, nhìn rất hùng vĩ.
Có tổng cộng 30 đứa trẻ tham gia trận chung kết, chia thành ba nhóm tiến hành cuộc thi, mỗi nhóm có thời gian thi là 10 phút, Tô Cẩn Du ở nhóm cuối cùng, cho nên anh chỉ cần ngồi đợi trên khán đài.
Trong hậu trường toàn là trẻ con, rất hỗn loạn, có khóc nháo, có đòi mẹ, có kêu đói, có muốn đi nhà vệ sinh, còn có vài đứa chạy lung tung đùa giỡn, Tô Cẩn Du vẻ mặt sống không bằng chết ngồi trong góc. Người ta nói 3 người phụ nữ thành cái chợ, một đám nhóc sức chiến đấu còn lớn hơn 3 người phụ nữ nhiều.
“Cậu chủ nhỏ, mua mứt về rồi nè.”
“Bây giờ tôi không muốn ăn nữa, sao ông lại chậm như vậy.”
Một câu “cậu chủ nhỏ” làm Tô Cẩn Du chú ý, anh nhìn về phía đó, có một đứa trẻ mập ú, mặc cái áo lông đỏ, vẻ mặt hung dữ, cạnh cậu ta có mười mấy đứa trẻ đang đứng, mấy đứa kia lấy lòng cậu ta, nói chung nhìn như địa chủ và nông dân.
Sống ở đây lâu mới thấy, cái niên đại này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Người ta đâu có xấu, cao to cường tráng, mặc tây trang nhìn như nam thần.”
“Tôi đâu nói anh ta xấu, tôi chỉ cảm thấy anh ta nghiêm túc quá, mỗi lần nhìn anh ta, tôi tưởng đang đối mặt với hiệu trưởng đấy. Sau này tìm bạn trai, nhất định tôi phải tìm một người dịu dàng.”
Cô giáo lớn tuổi cười nói: “Á Thanh, cô còn quá nhỏ, sau này cô bàn chuyện cưới gả thì sẽ hiểu, đẹp trai chẳng có gì tốt cả, có dịu dàng hay không, điều kiện tốt hay không, đây là chuyện không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông này có bản lĩnh hay không, có đáng tin hay không. Chỉ cần hắn yêu thương cô, đau lòng cho cô, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, thì mục nát cũng hóa dịu dàng.”
Giáo viên khác vội vàng đáp lời, cô ấy là giáo viên dạy múa cho Lý An Nhiên, biết nhiều chuyện hơn người khác: “Lý Kiến Quốc là chú út của Cẩn Du, người ta làm quan, đừng nhìn bề ngoài anh ta lạnh lùng như vậy, về đến nhà đối xử với vợ con rất tốt. Cô nhìn đi, cháu trai lớn của vợ, lại xem như con trai, đưa đi học vẽ tranh, còn mua quần áo mới cho, cô thấy có tốt không?”
Tống Á Thanh suy nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Vậy mà tôi không biết…”
“Đương nhiên rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong được!”
Bỗng nhiên Lý Kiến Quốc hắt hơi một cái, ông ấy sờ lỗ tai sau đó cười: “Có lẽ dì út nhớ chú rồi.”
Tô Cẩn Du chưa kịp chuẩn bị mà đã bị dúi cơm chó vào miệng.
Trang thiết bị nhà tắm ở khách sạn khá tốt, còn có một bồn tắm lớn, Tô Cẩn Du hí ha hí hửng chạy đến nhà tắm mở nước, dự định ngâm bồn tắm nước nóng.
Nhưng mà chú út từ chối, không biết ông ấy tìm được một cái chậu lớn từ đâu ra, sau đó lột sạch quần áo Tô Cẩn Du rồi cho anh ngồi vào trong.
Cũng đúng, biết đâu Tô Cẩn Du ngồi trong bồn tắm chết chìm lúc nào không biết.
Sau khi tắm xong Tô Cẩn Du mệt quá nên ngủ lúc nào không biết.
Sau khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Tô Cẩn Du chui vào chăn không muốn động đậy, thật sự rất lạnh. Đầu lộ ra ngoài và cơ thể trong chăn như của hai người khác nhau.
Những năm 90 mùa đông rất khắc nghiệt, không có điều hòa không khí, cũng không có lò sưởi, Tô Cẩn Du khó khăn ngó đầu ra.
Nhưng mà nằm trong chăn không được bao lâu thì 7 giờ hơn có điện thoại gọi đến, Tô Cẩn Du phải tham gia trận chung kết, phải đến lễ đường báo danh.
Mặc dù chú út có lòng tin Tô Cẩn Du sẽ lọt vào chung kết, nhưng khi nhận được điện thoại thì ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nói với Tô Cẩn Du: “Đứng lên đi.”
Chú út không nói lời thừa, nhưng Tô Cẩn Du lập tức nghe theo, chui khỏi chăn, đứng dậy hoạt động cơ thể.
7 giờ 50 phút sáng, chú út đúng giờ đưa Tô Cẩn Du đến lễ đường đại học Kinh Hoa, lễ đường ngồi chật kín người, nhìn rất hùng vĩ.
Có tổng cộng 30 đứa trẻ tham gia trận chung kết, chia thành ba nhóm tiến hành cuộc thi, mỗi nhóm có thời gian thi là 10 phút, Tô Cẩn Du ở nhóm cuối cùng, cho nên anh chỉ cần ngồi đợi trên khán đài.
Trong hậu trường toàn là trẻ con, rất hỗn loạn, có khóc nháo, có đòi mẹ, có kêu đói, có muốn đi nhà vệ sinh, còn có vài đứa chạy lung tung đùa giỡn, Tô Cẩn Du vẻ mặt sống không bằng chết ngồi trong góc. Người ta nói 3 người phụ nữ thành cái chợ, một đám nhóc sức chiến đấu còn lớn hơn 3 người phụ nữ nhiều.
“Cậu chủ nhỏ, mua mứt về rồi nè.”
“Bây giờ tôi không muốn ăn nữa, sao ông lại chậm như vậy.”
Một câu “cậu chủ nhỏ” làm Tô Cẩn Du chú ý, anh nhìn về phía đó, có một đứa trẻ mập ú, mặc cái áo lông đỏ, vẻ mặt hung dữ, cạnh cậu ta có mười mấy đứa trẻ đang đứng, mấy đứa kia lấy lòng cậu ta, nói chung nhìn như địa chủ và nông dân.
Sống ở đây lâu mới thấy, cái niên đại này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.