Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 22:
Kim Dạ Lai Thải Cúc
10/10/2023
Điều khiến Tô Cẩn Du bất ngờ là cậu chủ nhỏ và anh lại thành bạn bè của nhau, chỉ vì cuộc thi này Tô Cẩn Du được hạng nhất, còn cậu chủ nhỏ Bùi Sinh hạng nhì.
Cậu chủ nhỏ vênh váo đạt hạng hai nên không vui, ngoại trừ chuyện Tô Cẩn Du gian lận do trọng sinh ra, thì Bùi Sinh là thiên tài chân chính, không chỉ vẽ tranh mà bất luận phương diện nào cũng vậy.
Lần đầu tiên bị xếp hạng hai, thế là nảy sinh lòng sùng bái với Tô Cẩn Du.
Thực ra, tranh của Bùi Sinh và Tô Cẩn Du đều xuất sắc như nhau, thậm chí Bùi Sinh còn nhỉnh hơn. Nhưng khi vẽ xong Tô Cẩn Du ngoan ngoãn cúi đầu chào với ban giám khảo, còn Bùi Sinh thì vênh mặt lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Chuyện này không thể trách Bùi Sinh được, không ai hoàn mỹ cả, nhóc cao này IQ rất cao, nhưng EQ lại thấp đến đáng sợ, hai thái cực khác nhau.
Vì vậy Bùi Sinh không có bạn cùng tuổi, nên người nhà thuê bạn đến chơi cùng cậu ấy, thậm chí phải thuê những bạn nhỏ lớn tuổi hơn mới có thể chơi cùng, bởi vì tính cách khó chiều này của cậu ấy.
Tô Cẩn Du lớn hơn Bùi Sinh rất nhiều, vậy nên anh dễ dàng tha thứ cho những đứa nhóc này, không ngờ nhóc con này lại càng thích anh, tuyên bố muốn mua luôn Tô Cẩn Du về nhà.
Tô Cẩn Du thấy buồn cười, đây là kịch bản của tổng tài ngang ngược bá đạo, nhưng khi một đứa trẻ nói ra thì lại rất đáng yêu.
Nhóc con này không nói chơi đâu, nhà cậu ấy quả thật có năng lực mua một đứa trẻ về, nhà Bùi Sinh có đủ tiền bạc và quyền thế đủ cho cậu ấy vênh váo hoành hành ngang dọc.
Tô Cẩn Du rất sợ, anh không có bàn tay vàng như nữ chính, chỉ là một người vô danh, đối với kiểu gia đình thế này, Tô Cẩn Du không biết làm sao cả.
Cãi nhau ầm ĩ với Bùi Sinh đến trưa, khi anh muốn rời đi, thì Bùi Sinh cầm tay anh rồi nghiêm túc nói: “Cậu về nhà chơi với tôi, cậu muốn cái gì tôi cho cậu cái đó.”
Tô Cẩn Du dụi mắt: “Tôi buồn ngủ rồi, ngày mai tôi lại đến chơi với cậu.”
Tất nhiên Bùi Sinh không chịu, đứng chặn cửa gào khóc không cho Tô Cẩn Du rời đi.
Tô Cẩn Du phải thề thốt đủ kiểu, dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng, cậu chủ nhỏ mới hài lòng, thút tha thút thít tránh đường: “Vậy ngày mai cậu tới tìm tôi.”
“Được.”
Dựa theo kịch bản bình thường trong phim cẩu huyết, vì Tô Cẩn Du không đến, nên Bùi Sinh nhỏ bé bị tổn thương, có chấp niệm với Tô Cẩn Du, nhiều năm sau gặp lại thì ghi hận hoặc là yêu nhau tha thiết.
Nhưng Tô Cẩn Du không có vinh dự này, cậu chủ nhỏ sau vài câu thề thốt của anh có lẽ đã quên chuyện này, dù sao cũng là trẻ con mà.
Không tin thì bạn thử nghĩ xem, ngoại trừ lúc nhỏ, bây giờ bạn còn nhớ bao nhiêu bạn lúc bé?
Trên đường về Tô Cẩn Du được vạn chúng chú mục.
Thi toàn quốc được hạng nhất, riêng tiền thưởng thôi đã là 200 đồng.
Tính cả 10 đồng chú út cho, thì hiện tại trong túi Tô Cẩn Du có 210 đồng rồi.
Tô Cẩn Du kích động, nếu lúc này ai hỏi anh, cậu là người của tương lại, sao lại vui vẻ vì 200 đồng nhỏ bé này?
Tô Cẩn Du sẽ chỉ lạnh lùng cười: “Đúng vậy, nhỏ bé.”
Thập niên 90, tiền lương của công nhân cũng chỉ 100-200 đồng, đây là mức lương của thành phố lớn, còn nhà họ Tô dựa vào trồng trọt kiếm tiền, cả năm cũng chỉ được vài trăm đồng, mà số tiền này tính luôn cả số tiền cha Tô đi ra ngoài làm công.
Bởi vậy mới thấy nhà cô út có rất nhiều tiền, Tô Cẩn Du chỉ là một đứa trẻ, vậy mà cho tận 10 đồng. Lại nói đến bình tiết kiệm tiền của Lý Ứng Hiếu, là cái bình rượu gỗ, tiền lẻ trong đó cũng cũng khoảng 30 đồng.
Đôi khi Tô Cẩn Du hoài nghi, chẳng lẽ nhà họ Tô không có nổi 30 đồng tiền tiết kiệm.
Tất nhiên, người có nhiều tiền nhất chính là Tô San, cô ta có tận 20.000 đồng đấy! Nhưng mà người ta chẳng thèm để ý đâu.
Nghĩ đến chuyện này thì Tô Cẩn Du đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bình tĩnh nhưng cha mẹ ở nhà không bình tĩnh, ngay cả Tô San cũng không bình tĩnh.
Vài tháng trôi qua, lần đầu tiên Tô San và Tô Cẩn Du gặp nhau lần nữa, nhìn như hai người khác nhau hoàn toàn.
Lần đầu tiên khi Tô Cẩn Du gặp Tô San, cô ta gầy yếu, da đen thui, tóc khô rối bù, hai má ửng hồng của cô gái nông thôn. Còn bây giờ da đã trắng hơn, tóc đen nhánh mềm mại, mặc áo bông quần bông nhìn có khí chất văn nhã.
Tô Cẩn Du sợ hãi thán phục với sự thay đổi của Tô San, nhưng không hề biết Tô San cũng đang đánh giá anh.
Tô Cẩn Du mặc một bộ tây trang, mặc một cái áo bông chất vải tốt, anh đứng ở căn nhà cũ nát này nhìn rất đối lập, mỗi hành động lời nói của anh đều khác khi trước. Ví dụ như bây giờ, anh cầm kẹo sữa hình con thỏ cười tủm tỉm đưa cho Chiêu Đệ: “Chị ơi, em mua cho chị nè, kẹo con thỏ.”
Tô Chiêu Đệ nhìn em trai cười tít cả mắt, chị ấy cười tươi vẻ mặt không dám tin nhìn: “Cho chị hả?”
Tô Cẩn Du gật đầu: “Cho chị hết á, em dùng tiền thưởng của cuộc thi vẽ tranh để mua.”
Thật ra giải nhất lần này anh cố gắng là vì Tiểu Chiêu Đệ, nếu không thì anh cũng chẳng cần cái danh tiếng này đâu.
Anh bây giờ ở thành phố, mẹ Tô chắc chắn không chịu cho Chiêu Đệ đi học, nhưng có tiền rồi thì khác, nếu Tiểu Chiêu Đệ muốn đi học, mẹ Tô chắc chắn không chịu nổi khi chị ấy khóc nháo, dù sao cũng là con mình đứt ruột đẻ ra mà.
Nếu không so sánh với Tô Cẩn Du, thì mẹ Tô đối xử khá tốt với mấy cô con gái. Dạo này có vài gia đình vì không nuôi nổi nên bán con gái đi khá nhiều, mẹ Tô tốt hơn so với bọn họ rồi.
Trên thế giới này cũng có rất nhiều cha mẹ không yêu con cái của mình, họ không xứng làm cha mẹ.
Mẹ Tô vui vẻ nhìn Tô Cẩn Du: “Oắt con, tiêu tiền bậy bạ.”
Cô út cười rồi đưa cho mẹ Tô 300 đồng: “Đây là phần thưởng của cuộc thi và của Cung Thiếu Niên, trên trấn còn chưa phê công văn xét thưởng, khi nào có thì đưa thêm cho chị.”
Mẹ Tô càng vui mừng hơn, bà run rẩy cầm lấy tiền, đây là 300 đồng đó, sau đó nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa cười.
Tô San đứng đó nhìn chòng chọc, thở dài, lần đầu tiên cô ra hoài nghi với lựa chọn của mình, nhưng chỉ hoài nghi chút ít rồi biến mất, nhưng trí nhớ kiếp trước khắc sâu vào tâm trí cô ta, không cách nào quên được.
Tô Cẩn Du lấy balo nhỏ do Cung Thiếu Niên tặng, còn có hai cái kẹp tóc, một cái đính hoa màu trắng, một cái màu hồng rất đẹp.
Cái màu trắng đưa cho Tô San, còn màu hồng cho Nhị Ni.
Còn về chị cả, Tô Cẩn Du tặng chị ấy một cái vòng tay xinh đẹp.
Cô út thỏa mãn gật đầu: “Cẩn Du đã lớn rồi, còn biết mua quà ở thủ đô về tặng cho các chị.”
Tô Cẩn Du biểu lộ vẻ đắc ý của trẻ con: “Cô giáo nói mặc tây trang vào thì chính là quý ông, phải chăm sóc con gái, tặng quà cho các cô ấy, mấy thứ này con học được từ cô giáo đấy.”
Mấy thứ này Tống Á Thanh dẫ Tô Cẩn Du đi mua.
Ngoại trừ Tô San thì nhà họ Tô không ai hiểu quý ông nghĩa là gì, cô út ôm bụng cười: “Tiểu quý ông, sao con không mua cho mẹ, cũng chẳng mua quà cho cô út.”
Tô Cẩn Du nói rất đàng hoàng: “Con nói cô giáo dẫn con đi mua, nhưng cô giáo nói chỉ có thể mua quần áo cho mẹ và cô út, nhưng khi con đi xem thì quần áo đắt quá, cho nên con định mua sau vậy.” Ai cũng bị Tô Cẩn Du chọc cười.
“Có chuyện gì thế, đi từ ngoài vào đã nghe tiếng rồi.” Cha Tô mặt đầy vui mừng bước vào, Tô Cẩn Du đoán cha Tô đi dạo một chút có lẽ cả thôn đều biết anh được hạng nhất cuộc thi rồi.
Cậu chủ nhỏ vênh váo đạt hạng hai nên không vui, ngoại trừ chuyện Tô Cẩn Du gian lận do trọng sinh ra, thì Bùi Sinh là thiên tài chân chính, không chỉ vẽ tranh mà bất luận phương diện nào cũng vậy.
Lần đầu tiên bị xếp hạng hai, thế là nảy sinh lòng sùng bái với Tô Cẩn Du.
Thực ra, tranh của Bùi Sinh và Tô Cẩn Du đều xuất sắc như nhau, thậm chí Bùi Sinh còn nhỉnh hơn. Nhưng khi vẽ xong Tô Cẩn Du ngoan ngoãn cúi đầu chào với ban giám khảo, còn Bùi Sinh thì vênh mặt lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Chuyện này không thể trách Bùi Sinh được, không ai hoàn mỹ cả, nhóc cao này IQ rất cao, nhưng EQ lại thấp đến đáng sợ, hai thái cực khác nhau.
Vì vậy Bùi Sinh không có bạn cùng tuổi, nên người nhà thuê bạn đến chơi cùng cậu ấy, thậm chí phải thuê những bạn nhỏ lớn tuổi hơn mới có thể chơi cùng, bởi vì tính cách khó chiều này của cậu ấy.
Tô Cẩn Du lớn hơn Bùi Sinh rất nhiều, vậy nên anh dễ dàng tha thứ cho những đứa nhóc này, không ngờ nhóc con này lại càng thích anh, tuyên bố muốn mua luôn Tô Cẩn Du về nhà.
Tô Cẩn Du thấy buồn cười, đây là kịch bản của tổng tài ngang ngược bá đạo, nhưng khi một đứa trẻ nói ra thì lại rất đáng yêu.
Nhóc con này không nói chơi đâu, nhà cậu ấy quả thật có năng lực mua một đứa trẻ về, nhà Bùi Sinh có đủ tiền bạc và quyền thế đủ cho cậu ấy vênh váo hoành hành ngang dọc.
Tô Cẩn Du rất sợ, anh không có bàn tay vàng như nữ chính, chỉ là một người vô danh, đối với kiểu gia đình thế này, Tô Cẩn Du không biết làm sao cả.
Cãi nhau ầm ĩ với Bùi Sinh đến trưa, khi anh muốn rời đi, thì Bùi Sinh cầm tay anh rồi nghiêm túc nói: “Cậu về nhà chơi với tôi, cậu muốn cái gì tôi cho cậu cái đó.”
Tô Cẩn Du dụi mắt: “Tôi buồn ngủ rồi, ngày mai tôi lại đến chơi với cậu.”
Tất nhiên Bùi Sinh không chịu, đứng chặn cửa gào khóc không cho Tô Cẩn Du rời đi.
Tô Cẩn Du phải thề thốt đủ kiểu, dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng, cậu chủ nhỏ mới hài lòng, thút tha thút thít tránh đường: “Vậy ngày mai cậu tới tìm tôi.”
“Được.”
Dựa theo kịch bản bình thường trong phim cẩu huyết, vì Tô Cẩn Du không đến, nên Bùi Sinh nhỏ bé bị tổn thương, có chấp niệm với Tô Cẩn Du, nhiều năm sau gặp lại thì ghi hận hoặc là yêu nhau tha thiết.
Nhưng Tô Cẩn Du không có vinh dự này, cậu chủ nhỏ sau vài câu thề thốt của anh có lẽ đã quên chuyện này, dù sao cũng là trẻ con mà.
Không tin thì bạn thử nghĩ xem, ngoại trừ lúc nhỏ, bây giờ bạn còn nhớ bao nhiêu bạn lúc bé?
Trên đường về Tô Cẩn Du được vạn chúng chú mục.
Thi toàn quốc được hạng nhất, riêng tiền thưởng thôi đã là 200 đồng.
Tính cả 10 đồng chú út cho, thì hiện tại trong túi Tô Cẩn Du có 210 đồng rồi.
Tô Cẩn Du kích động, nếu lúc này ai hỏi anh, cậu là người của tương lại, sao lại vui vẻ vì 200 đồng nhỏ bé này?
Tô Cẩn Du sẽ chỉ lạnh lùng cười: “Đúng vậy, nhỏ bé.”
Thập niên 90, tiền lương của công nhân cũng chỉ 100-200 đồng, đây là mức lương của thành phố lớn, còn nhà họ Tô dựa vào trồng trọt kiếm tiền, cả năm cũng chỉ được vài trăm đồng, mà số tiền này tính luôn cả số tiền cha Tô đi ra ngoài làm công.
Bởi vậy mới thấy nhà cô út có rất nhiều tiền, Tô Cẩn Du chỉ là một đứa trẻ, vậy mà cho tận 10 đồng. Lại nói đến bình tiết kiệm tiền của Lý Ứng Hiếu, là cái bình rượu gỗ, tiền lẻ trong đó cũng cũng khoảng 30 đồng.
Đôi khi Tô Cẩn Du hoài nghi, chẳng lẽ nhà họ Tô không có nổi 30 đồng tiền tiết kiệm.
Tất nhiên, người có nhiều tiền nhất chính là Tô San, cô ta có tận 20.000 đồng đấy! Nhưng mà người ta chẳng thèm để ý đâu.
Nghĩ đến chuyện này thì Tô Cẩn Du đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bình tĩnh nhưng cha mẹ ở nhà không bình tĩnh, ngay cả Tô San cũng không bình tĩnh.
Vài tháng trôi qua, lần đầu tiên Tô San và Tô Cẩn Du gặp nhau lần nữa, nhìn như hai người khác nhau hoàn toàn.
Lần đầu tiên khi Tô Cẩn Du gặp Tô San, cô ta gầy yếu, da đen thui, tóc khô rối bù, hai má ửng hồng của cô gái nông thôn. Còn bây giờ da đã trắng hơn, tóc đen nhánh mềm mại, mặc áo bông quần bông nhìn có khí chất văn nhã.
Tô Cẩn Du sợ hãi thán phục với sự thay đổi của Tô San, nhưng không hề biết Tô San cũng đang đánh giá anh.
Tô Cẩn Du mặc một bộ tây trang, mặc một cái áo bông chất vải tốt, anh đứng ở căn nhà cũ nát này nhìn rất đối lập, mỗi hành động lời nói của anh đều khác khi trước. Ví dụ như bây giờ, anh cầm kẹo sữa hình con thỏ cười tủm tỉm đưa cho Chiêu Đệ: “Chị ơi, em mua cho chị nè, kẹo con thỏ.”
Tô Chiêu Đệ nhìn em trai cười tít cả mắt, chị ấy cười tươi vẻ mặt không dám tin nhìn: “Cho chị hả?”
Tô Cẩn Du gật đầu: “Cho chị hết á, em dùng tiền thưởng của cuộc thi vẽ tranh để mua.”
Thật ra giải nhất lần này anh cố gắng là vì Tiểu Chiêu Đệ, nếu không thì anh cũng chẳng cần cái danh tiếng này đâu.
Anh bây giờ ở thành phố, mẹ Tô chắc chắn không chịu cho Chiêu Đệ đi học, nhưng có tiền rồi thì khác, nếu Tiểu Chiêu Đệ muốn đi học, mẹ Tô chắc chắn không chịu nổi khi chị ấy khóc nháo, dù sao cũng là con mình đứt ruột đẻ ra mà.
Nếu không so sánh với Tô Cẩn Du, thì mẹ Tô đối xử khá tốt với mấy cô con gái. Dạo này có vài gia đình vì không nuôi nổi nên bán con gái đi khá nhiều, mẹ Tô tốt hơn so với bọn họ rồi.
Trên thế giới này cũng có rất nhiều cha mẹ không yêu con cái của mình, họ không xứng làm cha mẹ.
Mẹ Tô vui vẻ nhìn Tô Cẩn Du: “Oắt con, tiêu tiền bậy bạ.”
Cô út cười rồi đưa cho mẹ Tô 300 đồng: “Đây là phần thưởng của cuộc thi và của Cung Thiếu Niên, trên trấn còn chưa phê công văn xét thưởng, khi nào có thì đưa thêm cho chị.”
Mẹ Tô càng vui mừng hơn, bà run rẩy cầm lấy tiền, đây là 300 đồng đó, sau đó nước mắt tuôn rơi, vừa khóc vừa cười.
Tô San đứng đó nhìn chòng chọc, thở dài, lần đầu tiên cô ra hoài nghi với lựa chọn của mình, nhưng chỉ hoài nghi chút ít rồi biến mất, nhưng trí nhớ kiếp trước khắc sâu vào tâm trí cô ta, không cách nào quên được.
Tô Cẩn Du lấy balo nhỏ do Cung Thiếu Niên tặng, còn có hai cái kẹp tóc, một cái đính hoa màu trắng, một cái màu hồng rất đẹp.
Cái màu trắng đưa cho Tô San, còn màu hồng cho Nhị Ni.
Còn về chị cả, Tô Cẩn Du tặng chị ấy một cái vòng tay xinh đẹp.
Cô út thỏa mãn gật đầu: “Cẩn Du đã lớn rồi, còn biết mua quà ở thủ đô về tặng cho các chị.”
Tô Cẩn Du biểu lộ vẻ đắc ý của trẻ con: “Cô giáo nói mặc tây trang vào thì chính là quý ông, phải chăm sóc con gái, tặng quà cho các cô ấy, mấy thứ này con học được từ cô giáo đấy.”
Mấy thứ này Tống Á Thanh dẫ Tô Cẩn Du đi mua.
Ngoại trừ Tô San thì nhà họ Tô không ai hiểu quý ông nghĩa là gì, cô út ôm bụng cười: “Tiểu quý ông, sao con không mua cho mẹ, cũng chẳng mua quà cho cô út.”
Tô Cẩn Du nói rất đàng hoàng: “Con nói cô giáo dẫn con đi mua, nhưng cô giáo nói chỉ có thể mua quần áo cho mẹ và cô út, nhưng khi con đi xem thì quần áo đắt quá, cho nên con định mua sau vậy.” Ai cũng bị Tô Cẩn Du chọc cười.
“Có chuyện gì thế, đi từ ngoài vào đã nghe tiếng rồi.” Cha Tô mặt đầy vui mừng bước vào, Tô Cẩn Du đoán cha Tô đi dạo một chút có lẽ cả thôn đều biết anh được hạng nhất cuộc thi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.