Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 10: Ra Đồng
Tử Y
04/05/2022
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Thẩm Thu Bình có khổ đến mấy thì khi nhìn thấy hai chị em thân thiết như vậy, bao nhiêu cực nhọc cũng tiêu tán hết.
Bà có biết thứ gọi là sô cô la, khi bà lớn bằng Đông Đông bây giờ thì sô cô la với kẹo bông là những thứ không bao giờ thiếu trong nhà.
Lại nhìn sang cậu con trai út, ngay cả sô cô la là gì cũng không biết, bao nỗi uất nghẹn lại tràn về.
Nhưng người làm mẹ không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt con cái được, bà cúi xuống vắt khô chiếc khăn mặt trong chậu để giấu đi nỗi buồn.
Xong xuôi mới đặt cậu nhóc lên chiếc chiếu trúc đã trải sẵn, cái chiếu mua mấy năm rồi nên vàng ố hết cả, nhưng được cọ sáng bóng nên trông vẫn sạch sẽ.
Đông Đông là một cậu bé ngoan, biết mẹ muốn lau mồ hôi cho cậu liền chủ động kéo yếm ra để lộ cái bụng đen nhẻm.
Thật ra Đông Đông cũng khá là trắng, nhưng con nhà nông thích chạy ra ngoài giữa trời nắng nóng. Tuy người trong nhà quản Đông Đông rất kĩ nhưng dù sao cu cậu cũng là trẻ con, càng cấm thì tụi nhỏ lại càng thích, chẳng đi ra ngoài được mấy lần mà người đã đen như con cá trắm rồi.
Khăn mặt được ngâm qua nước giếng nên rất là mát, Đông Đông ưỡn bụng, thoải mái đến mức rên hừ hừ: “Mẹ, nơi này, nơi này, còn có nơi này!" Cuối cùng, cu cậu còn chỉ huy mẹ cứ như một ông quan nhỏ.
Động tác của Thẩm Thu Bình vô cùng nhanh nhẹn, lau từ trên xuống dưới cho cậu út xong liền nói với hai chị em: "Lát nữa mẹ sẽ ra cánh đồng lúa mì để giúp ba con, hai đứa ở nhà đừng có chạy lung tung nghe chưa, bên ngoài nóng lắm đấy!”
Thẩm Thu Bình làm giáo viên ở trường tiểu học trong đại đội sản xuất, nhưng đang vào mùa thu hoạch nên nhà trường cho học sinh nghỉ phép, để bọn trẻ được ở nhà phụ giúp gia đình.
Học sinh đều được nghỉ thì người làm giáo viên cũng nhàn rỗi, mà đang vào vụ thu hoạch nên ai ai cũng tranh thủ ra đồng, biết bao cái tàu há mồm trong nhà còn đang chờ họ mang gạo về đấy.
Lúc này đã qua buổi trưa, mấy người phụ nữ phải ra đồng thay ca cho cánh đàn ông, ai còn ở nhà mới là lạ ấy. Không chỉ Thẩm Thu Bình mà những người khác cũng chuẩn bị đi ra ngoài cả.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Thu Bình còn nhấc cái giỏ đựng chè đậu xanh đang làm lạnh trong giếng mang ra ngoài.
Nói là chè đậu nhưng trong chén nhiều nhất chắc cũng chỉ có mười hạt đậu xanh, còn lại đều là nước. Bây giờ vẫn chưa đến lúc phát lương thực mùa thu, hầu như nhà nào cũng sắp chết đói, còn tí đậu xanh thu hoạch từ mùa hè cũng không nỡ ăn.
Bà múc vài chén, cho hai chị em Thu Thu một chén, Đông Bảo nhà bác hai một chén, Đông Hỉ nhà chú út một chén, tất cả đều là con cháu của nhà họ Diệp, tính ra Thu Thu còn là đứa lớn nhất trong cả đám.
Về phần mấy người lớn như Thẩm Thu Bình thì chỉ cầm cái gáo hồ lô múc nước lạnh từ trong giếng lên rót vào bụng, chỗ chè đậu xanh còn lại tiếp tục để trong giếng làm lạnh, xong xuôi mới tất tả mang theo mũ rơm ra cửa.
Vừa ra đường là mặt trời đã nóng như châm như chích lên cánh tay không được che kín, nóng đến rát cả da, Triệu Thúy Hoa cầm chặt cái mũ rơm rách trên đầu, suy tư một chút rồi hỏi Thẩm Thu Bình: “Vợ thằng ba này, không thì con ở nhà nấu cơm cho mọi người đi?”
Thẩm Thu Bình có khổ đến mấy thì khi nhìn thấy hai chị em thân thiết như vậy, bao nhiêu cực nhọc cũng tiêu tán hết.
Bà có biết thứ gọi là sô cô la, khi bà lớn bằng Đông Đông bây giờ thì sô cô la với kẹo bông là những thứ không bao giờ thiếu trong nhà.
Lại nhìn sang cậu con trai út, ngay cả sô cô la là gì cũng không biết, bao nỗi uất nghẹn lại tràn về.
Nhưng người làm mẹ không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt con cái được, bà cúi xuống vắt khô chiếc khăn mặt trong chậu để giấu đi nỗi buồn.
Xong xuôi mới đặt cậu nhóc lên chiếc chiếu trúc đã trải sẵn, cái chiếu mua mấy năm rồi nên vàng ố hết cả, nhưng được cọ sáng bóng nên trông vẫn sạch sẽ.
Đông Đông là một cậu bé ngoan, biết mẹ muốn lau mồ hôi cho cậu liền chủ động kéo yếm ra để lộ cái bụng đen nhẻm.
Thật ra Đông Đông cũng khá là trắng, nhưng con nhà nông thích chạy ra ngoài giữa trời nắng nóng. Tuy người trong nhà quản Đông Đông rất kĩ nhưng dù sao cu cậu cũng là trẻ con, càng cấm thì tụi nhỏ lại càng thích, chẳng đi ra ngoài được mấy lần mà người đã đen như con cá trắm rồi.
Khăn mặt được ngâm qua nước giếng nên rất là mát, Đông Đông ưỡn bụng, thoải mái đến mức rên hừ hừ: “Mẹ, nơi này, nơi này, còn có nơi này!" Cuối cùng, cu cậu còn chỉ huy mẹ cứ như một ông quan nhỏ.
Động tác của Thẩm Thu Bình vô cùng nhanh nhẹn, lau từ trên xuống dưới cho cậu út xong liền nói với hai chị em: "Lát nữa mẹ sẽ ra cánh đồng lúa mì để giúp ba con, hai đứa ở nhà đừng có chạy lung tung nghe chưa, bên ngoài nóng lắm đấy!”
Thẩm Thu Bình làm giáo viên ở trường tiểu học trong đại đội sản xuất, nhưng đang vào mùa thu hoạch nên nhà trường cho học sinh nghỉ phép, để bọn trẻ được ở nhà phụ giúp gia đình.
Học sinh đều được nghỉ thì người làm giáo viên cũng nhàn rỗi, mà đang vào vụ thu hoạch nên ai ai cũng tranh thủ ra đồng, biết bao cái tàu há mồm trong nhà còn đang chờ họ mang gạo về đấy.
Lúc này đã qua buổi trưa, mấy người phụ nữ phải ra đồng thay ca cho cánh đàn ông, ai còn ở nhà mới là lạ ấy. Không chỉ Thẩm Thu Bình mà những người khác cũng chuẩn bị đi ra ngoài cả.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Thu Bình còn nhấc cái giỏ đựng chè đậu xanh đang làm lạnh trong giếng mang ra ngoài.
Nói là chè đậu nhưng trong chén nhiều nhất chắc cũng chỉ có mười hạt đậu xanh, còn lại đều là nước. Bây giờ vẫn chưa đến lúc phát lương thực mùa thu, hầu như nhà nào cũng sắp chết đói, còn tí đậu xanh thu hoạch từ mùa hè cũng không nỡ ăn.
Bà múc vài chén, cho hai chị em Thu Thu một chén, Đông Bảo nhà bác hai một chén, Đông Hỉ nhà chú út một chén, tất cả đều là con cháu của nhà họ Diệp, tính ra Thu Thu còn là đứa lớn nhất trong cả đám.
Về phần mấy người lớn như Thẩm Thu Bình thì chỉ cầm cái gáo hồ lô múc nước lạnh từ trong giếng lên rót vào bụng, chỗ chè đậu xanh còn lại tiếp tục để trong giếng làm lạnh, xong xuôi mới tất tả mang theo mũ rơm ra cửa.
Vừa ra đường là mặt trời đã nóng như châm như chích lên cánh tay không được che kín, nóng đến rát cả da, Triệu Thúy Hoa cầm chặt cái mũ rơm rách trên đầu, suy tư một chút rồi hỏi Thẩm Thu Bình: “Vợ thằng ba này, không thì con ở nhà nấu cơm cho mọi người đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.