Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 11: Thiên Vị
Tử Y
04/05/2022
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Triệu Thúy Hoa sinh được năm người con trai, cậu cả Diệp Bảo Quốc, cậu thứ hai Diệp Bảo Dân, cậu ba Diệp Kiến Quốc, cậu tư Diệp Kiến Thiết và cậu út Diệp Lập Công.
Bốn đứa con trai lớn đều đã cưới vợ, duy chỉ có đứa út Diệp Lập Công là người giống như tên, đã nhập ngũ đi bộ đội từ lâu, hiện giờ còn đang độc thân không ai thèm ngó.
Triệu Thúy Hoa nói vậy khiến ba cô con dâu đi theo sau bà trợn to hai mắt, vểnh tai chờ Thẩm Thu Bình trả lời. Bọn họ biết mẹ chồng nhà mình thiên vị rồi, nhưng không ngờ lại thiên vị trắng trợn đến vậy.
Thẩm Thu Bình siết chặt vành mũ, lưỡi liềm trong tay vẫn không hề buông: “Mẹ, thêm một người là thêm một phần sức, thu hoạch cũng nhanh chóng hơn, coi như con đang làm việc ủng hộ đất nước đi!”
Bà biết ba chị em dâu đều đang nhìn bà, mà chính bản thân cũng cảm thấy mình không thốt ra được câu đồng ý, Người lớn cả rồi, đâu phải đứa trẻ chỉ biết khóc đòi ở nhà chơi cho sướng đâu.
Nghĩ tới đây, bà lại nói thêm: “Trưa nay Đông Đông uống thuốc rồi, Thu Thu thì ở nhà, có con bé trông em nên con cũng yên tâm hơn!”
Con dâu đã nói đến nước này, Triệu Thúy Hoa chỉ có thể im lặng. Bà chống eo, giận dỗi đi về phía trước. Bà thương hai đứa nhỏ Thu Thu và Đông Đông nên mới bảo con dâu làm vậy, nhưng con dâu từ chối rồi thì bà cũng không tiện nói cái gì thêm.
Việc này đến thế là xong, cô con dâu thứ hai là Vương Quế Chi lại bĩu môi, nhưng bà ta cũng không dám hé răng. Nếu Thẩm Thu Bình dám quay trở về thì bà ta sẽ làm ầm lên cho xem, còn mẹ chồng... Bà! Đây! Không! Sợ!
Cô vợ của chú tư là Lý Hồng Phân thì không nói gì, thím ấy hơi nhát gan, chỉ biết cúi đầu nói: “Mẹ ạ, nếu chị dâu đồng ý ra đồng làm việc thì cứ để con ở lại nấu cơm cho mọi người đi ạ!”
Chị không phải người nhanh mồm nhanh miệng, cũng ít nói, xưa nay chẳng được mẹ chồng quý, nhưng hiếm lắm mới có lần chị dâu cả và chị dâu thứ hai không nhảy ra cướp việc, chị không muốn bỏ qua cơ hội này.
Chị vừa mở miệng mà Triệu Thúy Hoa đã biết cô con dâu thứ tư này nghĩ cái gì rồi, lập tức nói một tràng như súng liên thanh: “Vợ của thằng ba là giáo viên của đội sản xuất, là người có văn hóa, ngày mùa bận bịu dù nó không ra đồng thì mỗi ngày vẫn có hai công điểm, cô không ra ruộng thì có kiếm được điểm nào không?”
"Con, con không..." Lý Hồng Phân nghe thấy thế cũng tủi, hốc mắt đỏ lên rồi nước mắt lã chã rơi xuống.
Chẳng phải vì chị ta không biết chữ thôi sao?
Có cần đâm vào chỗ đau của chị ta như thế không?
"Được rồi, cất mấy giọt nước mắt cá sấu đấy đi, lát nữa xuống ruộng rồi thì tha hồ mà đổ mồ hôi!"
Triệu Thúy Hoa ghét bỏ ra mặt. Vợ của thằng tư đúng là vừa ngốc vừa không có ý tứ. Thằng tư ngốc nghếch kia tìm đâu ra con vợ cũng ngốc thế không biết.
Nghĩ tới đây, bước chân của bà hơi dừng lại, thằng tư? Đồ ngốc? Ái chà, ngốc đi với ngốc, đúng là trời sinh một đôi!
Thấy cái vẻ thút thít của Lý Hồng Phân là Triệu Thúy Hoa lại càng ghét hơn, không chỉ ngu ngốc mà còn thích khóc.
Nếu để cho Triệu Thúy Hoa biết trong đầu thím ta đang nghĩ cái gì thì chắc phải cầm cuốc bổ cái đầu bé tẹo của cô con dâu này ra xem có não trong đó không mất. Bà chê nó không biết chữ hồi nào? Bà ghét là ghét nó đã ngu lại còn thích nhảy vào mồm vào họng người ta, không biết lúc nào nên nói lúc nào không à.
Bà mà thiên vị Thẩm Thu Bình sao?
Không, không!
Bà thiên vị hai đứa bé Thu Thu và Đông Đông đang phải ở nhà chịu nóng kia kìa.
Triệu Thúy Hoa sinh được năm người con trai, cậu cả Diệp Bảo Quốc, cậu thứ hai Diệp Bảo Dân, cậu ba Diệp Kiến Quốc, cậu tư Diệp Kiến Thiết và cậu út Diệp Lập Công.
Bốn đứa con trai lớn đều đã cưới vợ, duy chỉ có đứa út Diệp Lập Công là người giống như tên, đã nhập ngũ đi bộ đội từ lâu, hiện giờ còn đang độc thân không ai thèm ngó.
Triệu Thúy Hoa nói vậy khiến ba cô con dâu đi theo sau bà trợn to hai mắt, vểnh tai chờ Thẩm Thu Bình trả lời. Bọn họ biết mẹ chồng nhà mình thiên vị rồi, nhưng không ngờ lại thiên vị trắng trợn đến vậy.
Thẩm Thu Bình siết chặt vành mũ, lưỡi liềm trong tay vẫn không hề buông: “Mẹ, thêm một người là thêm một phần sức, thu hoạch cũng nhanh chóng hơn, coi như con đang làm việc ủng hộ đất nước đi!”
Bà biết ba chị em dâu đều đang nhìn bà, mà chính bản thân cũng cảm thấy mình không thốt ra được câu đồng ý, Người lớn cả rồi, đâu phải đứa trẻ chỉ biết khóc đòi ở nhà chơi cho sướng đâu.
Nghĩ tới đây, bà lại nói thêm: “Trưa nay Đông Đông uống thuốc rồi, Thu Thu thì ở nhà, có con bé trông em nên con cũng yên tâm hơn!”
Con dâu đã nói đến nước này, Triệu Thúy Hoa chỉ có thể im lặng. Bà chống eo, giận dỗi đi về phía trước. Bà thương hai đứa nhỏ Thu Thu và Đông Đông nên mới bảo con dâu làm vậy, nhưng con dâu từ chối rồi thì bà cũng không tiện nói cái gì thêm.
Việc này đến thế là xong, cô con dâu thứ hai là Vương Quế Chi lại bĩu môi, nhưng bà ta cũng không dám hé răng. Nếu Thẩm Thu Bình dám quay trở về thì bà ta sẽ làm ầm lên cho xem, còn mẹ chồng... Bà! Đây! Không! Sợ!
Cô vợ của chú tư là Lý Hồng Phân thì không nói gì, thím ấy hơi nhát gan, chỉ biết cúi đầu nói: “Mẹ ạ, nếu chị dâu đồng ý ra đồng làm việc thì cứ để con ở lại nấu cơm cho mọi người đi ạ!”
Chị không phải người nhanh mồm nhanh miệng, cũng ít nói, xưa nay chẳng được mẹ chồng quý, nhưng hiếm lắm mới có lần chị dâu cả và chị dâu thứ hai không nhảy ra cướp việc, chị không muốn bỏ qua cơ hội này.
Chị vừa mở miệng mà Triệu Thúy Hoa đã biết cô con dâu thứ tư này nghĩ cái gì rồi, lập tức nói một tràng như súng liên thanh: “Vợ của thằng ba là giáo viên của đội sản xuất, là người có văn hóa, ngày mùa bận bịu dù nó không ra đồng thì mỗi ngày vẫn có hai công điểm, cô không ra ruộng thì có kiếm được điểm nào không?”
"Con, con không..." Lý Hồng Phân nghe thấy thế cũng tủi, hốc mắt đỏ lên rồi nước mắt lã chã rơi xuống.
Chẳng phải vì chị ta không biết chữ thôi sao?
Có cần đâm vào chỗ đau của chị ta như thế không?
"Được rồi, cất mấy giọt nước mắt cá sấu đấy đi, lát nữa xuống ruộng rồi thì tha hồ mà đổ mồ hôi!"
Triệu Thúy Hoa ghét bỏ ra mặt. Vợ của thằng tư đúng là vừa ngốc vừa không có ý tứ. Thằng tư ngốc nghếch kia tìm đâu ra con vợ cũng ngốc thế không biết.
Nghĩ tới đây, bước chân của bà hơi dừng lại, thằng tư? Đồ ngốc? Ái chà, ngốc đi với ngốc, đúng là trời sinh một đôi!
Thấy cái vẻ thút thít của Lý Hồng Phân là Triệu Thúy Hoa lại càng ghét hơn, không chỉ ngu ngốc mà còn thích khóc.
Nếu để cho Triệu Thúy Hoa biết trong đầu thím ta đang nghĩ cái gì thì chắc phải cầm cuốc bổ cái đầu bé tẹo của cô con dâu này ra xem có não trong đó không mất. Bà chê nó không biết chữ hồi nào? Bà ghét là ghét nó đã ngu lại còn thích nhảy vào mồm vào họng người ta, không biết lúc nào nên nói lúc nào không à.
Bà mà thiên vị Thẩm Thu Bình sao?
Không, không!
Bà thiên vị hai đứa bé Thu Thu và Đông Đông đang phải ở nhà chịu nóng kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.