Chương 46:
Thư Cảnh
20/10/2022
Lúc này, mọi người mới phát hiện, vốn dĩ người chạy trốn cũng không phải chỉ có vợ của nhà Vương Cao, một người chạy trốn có lẽ còn có thể là ngẫu nhiên, hai người thậm chí là ba người cùng chạy trốn, chuyện này hiển nhiên là không được bình thường rồi.
Người trong thôn cuối cùng cũng luống cuống, cũng không đoái hoài tới việc hỗ trợ tìm người, vội vàng trở về nhà mình xem vợ mà mình mua có còn ở đó hay không. Sau một phen kiểm tra, người mà vợ vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng có người trở về liền phát hiện vợ của mình cũng chạy thì vừa sợ vừa giận.
Trải qua thống kê của trưởng thôn, hôm qua trong thôn có tổng cộng ba người chạy trốn. Lúc này, toàn thôn đều sôi trào, những người đàn ông trong thôn cùng trưởng thôn tổ chức chia ra bắt đầu chuẩn bị xuống núi bắt người, chỉ để lại ba người đàn ông và mấy người già ở trong thôn xem chừng phụ nữ trong thôn, để ngừa bọn họ thừa dịp lúc những người đàn ông không ở nhà mà chạy trốn.
Phụ nữ được mua đến trong thôn bỏ chạy, toàn bộ những người khỏe mạnh trẻ trung trong thôn đều phải đi tìm, đây là quy định bất thành văn của toàn thôn. Hôm nay nhà phụ nữ nhà này biến mất, người kia giúp đỡ đi tìm, đổi sang hôm khác phụ nữ mà nhà kia mua được biết mất, nhà này tất nhiên cũng tới hỗ trợ đi tìm. Cho nên, vô luận bình thường trong thôn phát sinh ra nhiều chuyện lục đục hơn nữa, chỉ cần liên quan đến chuyện về phụ nữ, lại là sự thống nhất chưa từng có trước đây.
Sau khi vỗ ngực bảo đảm lát nữa nhất định sẽ tập trung tại cửa thôn đúng giờ, Lâm Đại Trụ tiễn trưởng thôn đi, đóng cửa lại, lại đi vào phòng, vỗ nhẹ người phụ nữ vẫn còn ngủ say trên giường một cái, sau khi đợi người phụ nữ mở mắt, lúc này Lâm Đại Trụ mới lên tiếng nói: “Gì đó ơi, hôm nay trong thôn có đàn bà chạy trốn, tôi phải đi theo trưởng thôn bọn họ xuống núi bắt người, mình đợi lát nữa tỉnh ngủ thì liền thức dậy, trên bàn có để lại cho mình hai quả trứng chim, mình lát nữa tự làm mà ăn.”
Thấy người phụ nữ trên giường không có động tĩnh, Lâm Đại Trụ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cầm áo khoác mặc lên rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi lại chưa chịu từ bỏ ý định nhỏ giọng nói: “Tôi đi đây, tìm được người rồi tôi sẽ trở lại, giữa trưa mình cứ tùy tiện làm chút gì đó ăn, còn nếu không muốn làm thì đi sang nhà thím Vương gần đây ăn, chờ tôi trở lại sẽ trả tiền cơm cho bà ấy.”
“Còn nữa, hôm nay mình cố gắng đừng có đi ra ngoài, ba anh em Từ lão tam bọn họ đều ở lại trong thôn, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp gì, tôi không có ở đây mình đừng để bọn họ khi dễ.”
Sau khi nói xong, Lâm Đại Trụ đợi sau một lúc lâu cũng không có chờ được câu trả lời, thở dài trong lòng, kéo cửa chính đi ra ngoài.
Thẳng cho đến khi cửa phòng đóng lại một lần nữa, người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn không có động tĩnh cuối cùng cũng mở mắt ra, nghe tiếng bước chân của Lâm Đại Trụ dần dần đi xa, người phụ nữ này mới từ trên giường từ từ ngồi dậy.
Phương Tư Nhã đi xuống giường mặc quần áo tử tế, sắc mặt của cô ấy có chút trắng, khí sắc nhìn qua cũng không tốt lắm. Nhưng so với những cô gái khác bị bán đến đây cùng với cô ấy mà nói cuộc sống của cô ấy coi như là khá tốt.
Cô ấy bị bán đến nơi này đã hai năm rồi, người đàn ông mua cô ấy chính là người vừa rồi mới rời đi kia, Lâm Đại Trụ. Lâm Đại Trụ Là một người thợ mộc, ba mẹ chết sớm, cũng không có anh em nào khác, trước khi chưa có mua Phương Tư Nhã, trong nhà chỉ có một mình anh ta, ở trong thôn là phần độc nhất, ngày thường nhìn qua thì lại giấu diếm không lộ tài năng, nhưng khi bọn buôn người tới lại trực tiếp lấy tiền mua Phương Tư Nhã, người đắt gấp đôi so với cô gái khác.
So với những người khác mà nói, Lâm Đại Trụ đối cô ấy thật sự không tồi, ngoại trừ hạn chế tự do của cô ấy và chuyện cưỡng bức cô ấy sinh con thì vào lúc khác vẻ mặt đều ôn hòa, cho dù như thế mà bị không ít thôn dân cùng thôn giễu cợt, nhưng vẫn kiên trì đối tốt với cô ấy.
Tất cả mọi việc nặng nhọc trong nhà đều một mình ôm lấy, trong ngày thường ngẫu nhiên có lúc xuống núi làm việc cho người ta, vì để cô ấy vui vẻ cũng sẽ dẫn cô ấy cùng đi xuống núi.
Phụ nữ trong thôn đều nói cô ấy có phúc, khuyên cô ấy đừng có muốn rời đi, cứ sống ở chỗ này, sinh con trai cho Lâm Đại Trụ, sau đó người một nhà hòa hảo không phải rất tốt sao.
Nhưng Phương Tư Nhã lại không cam lòng, dựa vào cái gì chứ ? Ba mẹ cô ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi cô ấy trưởng thành, dậy cô ấy phân biệt đúng sai nhưng lại vì mình lương thiện mà bị bán vào núi sâu, không thể liên lạc với ba mẹ và bạn bè. Từ một sinh viên có tương lai rực rỡ trở thành một công cụ để sinh con, sinh con dưỡng cái cho một tên cặn bã tham gia mua bán người.
Dựa vào cái gì chứ.
Người trong thôn cuối cùng cũng luống cuống, cũng không đoái hoài tới việc hỗ trợ tìm người, vội vàng trở về nhà mình xem vợ mà mình mua có còn ở đó hay không. Sau một phen kiểm tra, người mà vợ vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng có người trở về liền phát hiện vợ của mình cũng chạy thì vừa sợ vừa giận.
Trải qua thống kê của trưởng thôn, hôm qua trong thôn có tổng cộng ba người chạy trốn. Lúc này, toàn thôn đều sôi trào, những người đàn ông trong thôn cùng trưởng thôn tổ chức chia ra bắt đầu chuẩn bị xuống núi bắt người, chỉ để lại ba người đàn ông và mấy người già ở trong thôn xem chừng phụ nữ trong thôn, để ngừa bọn họ thừa dịp lúc những người đàn ông không ở nhà mà chạy trốn.
Phụ nữ được mua đến trong thôn bỏ chạy, toàn bộ những người khỏe mạnh trẻ trung trong thôn đều phải đi tìm, đây là quy định bất thành văn của toàn thôn. Hôm nay nhà phụ nữ nhà này biến mất, người kia giúp đỡ đi tìm, đổi sang hôm khác phụ nữ mà nhà kia mua được biết mất, nhà này tất nhiên cũng tới hỗ trợ đi tìm. Cho nên, vô luận bình thường trong thôn phát sinh ra nhiều chuyện lục đục hơn nữa, chỉ cần liên quan đến chuyện về phụ nữ, lại là sự thống nhất chưa từng có trước đây.
Sau khi vỗ ngực bảo đảm lát nữa nhất định sẽ tập trung tại cửa thôn đúng giờ, Lâm Đại Trụ tiễn trưởng thôn đi, đóng cửa lại, lại đi vào phòng, vỗ nhẹ người phụ nữ vẫn còn ngủ say trên giường một cái, sau khi đợi người phụ nữ mở mắt, lúc này Lâm Đại Trụ mới lên tiếng nói: “Gì đó ơi, hôm nay trong thôn có đàn bà chạy trốn, tôi phải đi theo trưởng thôn bọn họ xuống núi bắt người, mình đợi lát nữa tỉnh ngủ thì liền thức dậy, trên bàn có để lại cho mình hai quả trứng chim, mình lát nữa tự làm mà ăn.”
Thấy người phụ nữ trên giường không có động tĩnh, Lâm Đại Trụ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cầm áo khoác mặc lên rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi lại chưa chịu từ bỏ ý định nhỏ giọng nói: “Tôi đi đây, tìm được người rồi tôi sẽ trở lại, giữa trưa mình cứ tùy tiện làm chút gì đó ăn, còn nếu không muốn làm thì đi sang nhà thím Vương gần đây ăn, chờ tôi trở lại sẽ trả tiền cơm cho bà ấy.”
“Còn nữa, hôm nay mình cố gắng đừng có đi ra ngoài, ba anh em Từ lão tam bọn họ đều ở lại trong thôn, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp gì, tôi không có ở đây mình đừng để bọn họ khi dễ.”
Sau khi nói xong, Lâm Đại Trụ đợi sau một lúc lâu cũng không có chờ được câu trả lời, thở dài trong lòng, kéo cửa chính đi ra ngoài.
Thẳng cho đến khi cửa phòng đóng lại một lần nữa, người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn không có động tĩnh cuối cùng cũng mở mắt ra, nghe tiếng bước chân của Lâm Đại Trụ dần dần đi xa, người phụ nữ này mới từ trên giường từ từ ngồi dậy.
Phương Tư Nhã đi xuống giường mặc quần áo tử tế, sắc mặt của cô ấy có chút trắng, khí sắc nhìn qua cũng không tốt lắm. Nhưng so với những cô gái khác bị bán đến đây cùng với cô ấy mà nói cuộc sống của cô ấy coi như là khá tốt.
Cô ấy bị bán đến nơi này đã hai năm rồi, người đàn ông mua cô ấy chính là người vừa rồi mới rời đi kia, Lâm Đại Trụ. Lâm Đại Trụ Là một người thợ mộc, ba mẹ chết sớm, cũng không có anh em nào khác, trước khi chưa có mua Phương Tư Nhã, trong nhà chỉ có một mình anh ta, ở trong thôn là phần độc nhất, ngày thường nhìn qua thì lại giấu diếm không lộ tài năng, nhưng khi bọn buôn người tới lại trực tiếp lấy tiền mua Phương Tư Nhã, người đắt gấp đôi so với cô gái khác.
So với những người khác mà nói, Lâm Đại Trụ đối cô ấy thật sự không tồi, ngoại trừ hạn chế tự do của cô ấy và chuyện cưỡng bức cô ấy sinh con thì vào lúc khác vẻ mặt đều ôn hòa, cho dù như thế mà bị không ít thôn dân cùng thôn giễu cợt, nhưng vẫn kiên trì đối tốt với cô ấy.
Tất cả mọi việc nặng nhọc trong nhà đều một mình ôm lấy, trong ngày thường ngẫu nhiên có lúc xuống núi làm việc cho người ta, vì để cô ấy vui vẻ cũng sẽ dẫn cô ấy cùng đi xuống núi.
Phụ nữ trong thôn đều nói cô ấy có phúc, khuyên cô ấy đừng có muốn rời đi, cứ sống ở chỗ này, sinh con trai cho Lâm Đại Trụ, sau đó người một nhà hòa hảo không phải rất tốt sao.
Nhưng Phương Tư Nhã lại không cam lòng, dựa vào cái gì chứ ? Ba mẹ cô ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi cô ấy trưởng thành, dậy cô ấy phân biệt đúng sai nhưng lại vì mình lương thiện mà bị bán vào núi sâu, không thể liên lạc với ba mẹ và bạn bè. Từ một sinh viên có tương lai rực rỡ trở thành một công cụ để sinh con, sinh con dưỡng cái cho một tên cặn bã tham gia mua bán người.
Dựa vào cái gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.