Chương 47:
Thư Cảnh
20/10/2022
Nghĩ đến đây, Phương Tư Nhã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lòng ngực phập phồng dữ dội.
Cô ấy từ trên giường đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, ở trong rổ đặt trên bàn có hai quả trứng chim Lâm đại trụ để lại, Phương Tư Nhã lấy trứng chim ra. Cô ấy phải sống cho tốt, cô ấy không thể chết được, chỉ có sống mới có hy vọng, chỉ có sống mới có khả năng rời khỏi nơi này.
Đợi cho tất cả mọi người tập trung lại xong, sau khi sắp xếp xong hết thảy mọi thứ trong thôn, trưởng thôn kêu gọi nhóm người cùng nhau xuống núi, chuẩn bị đi xuống chân núi thông báo cho người của thôn Lý gia và thôn Vương gia, bảo bọn họ giúp đỡ cùng đi ra ngoài tìm. Dù sao chuyện người mua bị mất tích ở núi Ngũ Liên của bọn họ chính là chuyền lớn hàng đầu, một khi người thật sự chạy thoát rồi, như thế thì toàn thôn đều sẽ bị liên lụy, bọn buôn người cũng không dám tới nơi này bán các cô gái nữa.
Nhưng khiến cho người của thôn Hoài Khẩu không nghĩ tới là, tình huống lúc này của thôn Lý Gia và thôn Vương Gia dưới chân núi so với bọn họ cũng không tốt hơn chỗ nào, thậm chí có thể nói so với bọn họ càng gây go hơn rất nhiều. Bên này của bọn họ bất quá chỉ có ba người bỏ trốn, cư dân thôn Lý Gia dưới chân núi trực tiếp đã mất sáu người, mà thôn Vương Gia cũng đã mất ba người.
Sau khi đợi cho thôn dân của thôn Hoài Khẩu xuống, phát hiện dưới chân núi cũng đã sớm loạn thành một đoàn, gần như nhà nào đều đang bận rộn tập hợp người xuống núi bắt người.
Đợi cho đến khi trưởng thôn dẫn người xuống núi, thôn làng ồn ào cả buổi sáng thôn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, người được lưu lại xem chừng những người khác chính là ba người đàn ông nhìn qua rất cao to cường tráng, làn da ngâm đen, bộ dạng của bọn họ rất giống nhau, nhìn qua chắc hẳn là anh em ruột thịt.
Sau khi những người đàn ông rời đi, cũng không phải người phụ nữ nào cũng có thể may mắn được dặn là nghỉ ngơi ở nhà giống Phương Tư Nhã, thường thường những việt bọ họ làm có rất nhiều, đàn ông rời đi, những việc trong nhà đều cần có người làm, vì vậy chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Nhất là khi xuống núi bắt phụ nữ chạy trốn, mỗi lần chỉ cần sau khi bắt được ngoài trở về, thì trong lòng những người đàn ông kia liền nghẹn một ngọn lửa lớn, nếu như trước kia chưa từng có ý đồ chạy trốn thì còn tốt, nếu như trước kia từng có tiền án chạy trốn, vào những lúc này liền đặc biệt thê thảm. Những người đàn ông này sẽ nhắc lại chuyện chạy trốn lúc trước của các cô ấy, một trận đòn hiểm độc là chuyện khó tránh khỏi.
Cho nên mỗi lần trong thôn xuất hiện tình huống này, các cô gái đều sẽ cố gắng làm thất tốt tất cả các việc lặt vặt trong nhà, chỉ đợi cho những người đàn ông kia trở về có thể bớt bị đánh một trận.
Trong tay Vương Tú Phân bưng một người chậu gỗ lớn, trong chậu bày vài món quần áo dơ, bà ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường, xoa xoa tay, bưng chậu gỗ lên đi đến nhà của Lâm Đại Trụ ở gần đây, gõ cửa nhà anh ta, nói: “Tiểu Phương, con dậy chưa? Thím chuẩn bị đi giặt quần áo, con có muốn đi cùng thím không?”
Chờ giây lát sau, phía bên trong cánh cửa có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến.
“Đi, chờ một chút.”
Nghe được Phương Tư Nhã đáp ứng, Vương Tú Phân vội vàng gật đầu: “Ừ, không có gì đừng vội, con cứ từ từ, cẩn thận một chút.”
Hai năm qua, cả thôn Hoài Khẩu ai không mà không biết, từ khi trả giá cao mua người vợ sinh viên đại học về, Lâm Đại Trụ trực tiếp xem người như là châu báu vậy, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng thương cô ấy.
Nếu ai dám nói bậy với cô ấy một câu, người từ trước đến nay có tính tình tốt như Lâm Đại Trụ cũng có thể đỏ mắt mà đánh người.
Có lần Lâm Đại Trụ xuống núi làm việc cho người ta, có một tên côn đồ ăn chơi bời lêu lổng trong thôn thấy Phương Tư Nhã xinh đẹp, liền táy máy tay chân với cô ấy, sau đó lại bị Lâm Đại Trụ biết được, không thèm để ý người trong thôn khuyên can, trực tiếp đánh tên côn đồ kia đến mức nằm trên giường hai tháng, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sau đó vẫn không thể tỉnh lại đươc, rồi chết.
Sau khi người kia bị đánh xong, những người đàn ông khác trong thôn vốn cũng bởi vì bộ dạng xinh đẹp của Phương Tư Nhã mà có chút ham muốn rục rịch để thu lại tâm tư, cho dù người có xinh đẹp đi nữa, vậy cũng phải có mạng xem hay không. Huống chi Lâm Đại Trụ là người thợ mộc duy nhất trong thôn, bình thường cũng thường xuyên giúp người trong thôn sửa mấy món đồ nhỏ, tính tình lại vô cùng nhiệt tình, nhân duyên trong thôn rất tốt.
Nhà ai cần làm vật dụng gì gì đó trong nhà, cũng đều cần Lâm Đại Trụ giúp, không cần phải vì một cô gái mà đắc tội với anh ta.
Nhà của Vương Tú Phân ở bên cạnh Lâm Đại Trụ, bình thường Lâm Đại Trụ luôn làm không ít việc giúp bà ấy, thỉnh thoảng còn mang cho bà ấy chút đồ vật lẻ tẻ, nhờ bà ấy ngày thường chăm sóc vợ anh ta nhiều một chút.
Cô ấy từ trên giường đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, ở trong rổ đặt trên bàn có hai quả trứng chim Lâm đại trụ để lại, Phương Tư Nhã lấy trứng chim ra. Cô ấy phải sống cho tốt, cô ấy không thể chết được, chỉ có sống mới có hy vọng, chỉ có sống mới có khả năng rời khỏi nơi này.
Đợi cho tất cả mọi người tập trung lại xong, sau khi sắp xếp xong hết thảy mọi thứ trong thôn, trưởng thôn kêu gọi nhóm người cùng nhau xuống núi, chuẩn bị đi xuống chân núi thông báo cho người của thôn Lý gia và thôn Vương gia, bảo bọn họ giúp đỡ cùng đi ra ngoài tìm. Dù sao chuyện người mua bị mất tích ở núi Ngũ Liên của bọn họ chính là chuyền lớn hàng đầu, một khi người thật sự chạy thoát rồi, như thế thì toàn thôn đều sẽ bị liên lụy, bọn buôn người cũng không dám tới nơi này bán các cô gái nữa.
Nhưng khiến cho người của thôn Hoài Khẩu không nghĩ tới là, tình huống lúc này của thôn Lý Gia và thôn Vương Gia dưới chân núi so với bọn họ cũng không tốt hơn chỗ nào, thậm chí có thể nói so với bọn họ càng gây go hơn rất nhiều. Bên này của bọn họ bất quá chỉ có ba người bỏ trốn, cư dân thôn Lý Gia dưới chân núi trực tiếp đã mất sáu người, mà thôn Vương Gia cũng đã mất ba người.
Sau khi đợi cho thôn dân của thôn Hoài Khẩu xuống, phát hiện dưới chân núi cũng đã sớm loạn thành một đoàn, gần như nhà nào đều đang bận rộn tập hợp người xuống núi bắt người.
Đợi cho đến khi trưởng thôn dẫn người xuống núi, thôn làng ồn ào cả buổi sáng thôn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, người được lưu lại xem chừng những người khác chính là ba người đàn ông nhìn qua rất cao to cường tráng, làn da ngâm đen, bộ dạng của bọn họ rất giống nhau, nhìn qua chắc hẳn là anh em ruột thịt.
Sau khi những người đàn ông rời đi, cũng không phải người phụ nữ nào cũng có thể may mắn được dặn là nghỉ ngơi ở nhà giống Phương Tư Nhã, thường thường những việt bọ họ làm có rất nhiều, đàn ông rời đi, những việc trong nhà đều cần có người làm, vì vậy chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Nhất là khi xuống núi bắt phụ nữ chạy trốn, mỗi lần chỉ cần sau khi bắt được ngoài trở về, thì trong lòng những người đàn ông kia liền nghẹn một ngọn lửa lớn, nếu như trước kia chưa từng có ý đồ chạy trốn thì còn tốt, nếu như trước kia từng có tiền án chạy trốn, vào những lúc này liền đặc biệt thê thảm. Những người đàn ông này sẽ nhắc lại chuyện chạy trốn lúc trước của các cô ấy, một trận đòn hiểm độc là chuyện khó tránh khỏi.
Cho nên mỗi lần trong thôn xuất hiện tình huống này, các cô gái đều sẽ cố gắng làm thất tốt tất cả các việc lặt vặt trong nhà, chỉ đợi cho những người đàn ông kia trở về có thể bớt bị đánh một trận.
Trong tay Vương Tú Phân bưng một người chậu gỗ lớn, trong chậu bày vài món quần áo dơ, bà ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường, xoa xoa tay, bưng chậu gỗ lên đi đến nhà của Lâm Đại Trụ ở gần đây, gõ cửa nhà anh ta, nói: “Tiểu Phương, con dậy chưa? Thím chuẩn bị đi giặt quần áo, con có muốn đi cùng thím không?”
Chờ giây lát sau, phía bên trong cánh cửa có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến.
“Đi, chờ một chút.”
Nghe được Phương Tư Nhã đáp ứng, Vương Tú Phân vội vàng gật đầu: “Ừ, không có gì đừng vội, con cứ từ từ, cẩn thận một chút.”
Hai năm qua, cả thôn Hoài Khẩu ai không mà không biết, từ khi trả giá cao mua người vợ sinh viên đại học về, Lâm Đại Trụ trực tiếp xem người như là châu báu vậy, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng thương cô ấy.
Nếu ai dám nói bậy với cô ấy một câu, người từ trước đến nay có tính tình tốt như Lâm Đại Trụ cũng có thể đỏ mắt mà đánh người.
Có lần Lâm Đại Trụ xuống núi làm việc cho người ta, có một tên côn đồ ăn chơi bời lêu lổng trong thôn thấy Phương Tư Nhã xinh đẹp, liền táy máy tay chân với cô ấy, sau đó lại bị Lâm Đại Trụ biết được, không thèm để ý người trong thôn khuyên can, trực tiếp đánh tên côn đồ kia đến mức nằm trên giường hai tháng, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sau đó vẫn không thể tỉnh lại đươc, rồi chết.
Sau khi người kia bị đánh xong, những người đàn ông khác trong thôn vốn cũng bởi vì bộ dạng xinh đẹp của Phương Tư Nhã mà có chút ham muốn rục rịch để thu lại tâm tư, cho dù người có xinh đẹp đi nữa, vậy cũng phải có mạng xem hay không. Huống chi Lâm Đại Trụ là người thợ mộc duy nhất trong thôn, bình thường cũng thường xuyên giúp người trong thôn sửa mấy món đồ nhỏ, tính tình lại vô cùng nhiệt tình, nhân duyên trong thôn rất tốt.
Nhà ai cần làm vật dụng gì gì đó trong nhà, cũng đều cần Lâm Đại Trụ giúp, không cần phải vì một cô gái mà đắc tội với anh ta.
Nhà của Vương Tú Phân ở bên cạnh Lâm Đại Trụ, bình thường Lâm Đại Trụ luôn làm không ít việc giúp bà ấy, thỉnh thoảng còn mang cho bà ấy chút đồ vật lẻ tẻ, nhờ bà ấy ngày thường chăm sóc vợ anh ta nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.