Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 49:

Thư Cảnh

20/10/2022

Sau đó, bà ấy vì người đàn ông kia mà sinh ra hai người con trai, đại khái là xem phân lượng của đứa nhỏ, người đàn ông kia cũng không còn đánh bà ấy nữa, thỉnh thoảng còn biết đau lòng cho bà ấy, cuộc sống cũng coi như khá hơn một chút.

Cũng chính là bởi vì có hai người con trai này, cảm tình của Vương Tú Phân đối với người đàn ông của bà ấy cũng không còn lúc chán ghét và oán hận như ban đầu mà dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, không còn có ý nghĩ muốn bỏ chạy nữa. Không phải là chưa từng nghĩ người nhà và bạn bè của mình, không phải là chưa từng nghĩ tới thế giới bên ngoài núi kia. Nhưng muốn bà ấy bỏ hai người con trai của mình, bà ấy làm sao có thể bỏ được, bà ấy không nhẫn tâm như vậy được.

Nghe lời nói của Vương Tú Phân, Phương Tư Nhã vươn tay xoa bụng mình, đứa nhỏ, đây là của đứa nhỏ của cô ấy, nhưng cũng là đứa nhỏ của Lâm Đại Trụ. Từng  lời nói, câu nói lọt vào trong tai lại chói tai như vậy, làm cho tim của Phương Tư Nhã như bị dao cắt.

Cô ấy từng tưởng tượng qua chính mình sẽ yêu đương như thế nào, nghĩ tới bộ dạng ý trung nhân của mình như thế nào, cũng nghĩ tới sau khi cưới bọn họ sẽ có một đứa nhỏ thuộc về mình, nhìn con từng chút lớn lên, cùng con lớn lên, sẽ dạy con phân biệt đúng sai, sẽ dạy con sống cho thật tốt.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn của hai năm trước kia lại như là một phen lưỡi dao sắc bén, hung hãn cắt đứt cuộc sống trước kia của cô ấy thành hai nửa. Cô ấy còn chưa từng yêu đương, đã bị bán cho một người đàn ông xa lạ, trở thành vợ của hắn ta, thậm chí có con với hắn.

Sắc mặt Phương Tư Nhã càng ngày càng khó coi, gần như có thể xem là trắng bệch. Nhưng bởi vì cô ấy cúi đầu nên Vương Tú Phân cũng không cảm thấy cô ấy không thích hợp, miệng vẫn đang lẩm bẩm khuyên bảo nên sống tốt với Lâm Đại Trụ.

“Đừng nói nữa!” Phương Tư Nhã cắn răng cắt lời Vương Tú Phân.

Tay đang giặt quần áo của Vương Tú Phân dừng một chút, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trạng thái của Phương Tư Nhã không đúng lắm, nhất thời bị dọa cho hết hồn, lập tức khẩn trương hỏi: “Ối, đây là thế nào, có phải thím nói sai rồi không, con đừng nóng giận, cũng ngàn vạn lần chớ tức giận...”

“Con không sao.”

Phương Tư Nhã miễn cưỡng cười cười, từ trên tảng đá đứng lên, nói với Vương Tú Phân: “Chỉ là hôm qua con ngủ không ngon, trở về ngủ một lát là được rồi, thím cứ tiếp tục giặt đi, con tự trở về là được rồi.”

Vừa nói xong, Phương Tư Nhã cự tuyệt sự giúp đỡ của Vương Tú Phân, thu quần áo của mình vào chậu gỗ, từ trên tảng đá đứng lên, chậm rãi đi về phía thôn.

Vương Tú Phân vốn cũng muốn đi cùng, nhưng mà vừa rồi giúp Phương Tư Nhã giặt quần áo, còn một chậu quần áo lớn mà mình mang tới một cái cũng chưa đụng vào, đều đã bị ngâm nước ướt hết rồi, không giặt xong mà liền mang về, vậy còn ra cái gì nữa.



Bà ấy nhìn bước chân của Phương Tư Nhã không vững, hơn nữa vừa rồi cũng không dính nước lạnh, dòng suối cách thôn cũng không xa bao nhiêu, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nghĩ đến đây, Vương Tú phân nhìn hình ảnh Phương Tư Nhã dần dần biến mất, một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu giặt quần áo trong tay.

Phải mau giặt sạch quần áo trong tay, sau đó một lát nữa quẹo vào nhà của Phương Tư Nhã nhìn xem mới được.

Phương Tư Nhã ôm chậu gỗ đi trên đường, gió trên núi ngẫu nhiên quát lên da, lạnh đến phát đau, nước trong chậu làm ướt quần áo trên người, Phương Tư Nhã lại không cảm thấy chủ nào. Ttrước mắt cô ấy dần dần biến thành màu đen, giống như là một giây kế tiếp sẽ ngã giữa đường vậy, cảm giác choáng váng khiến cô ấy không thể không dừng lại một chút, vịn lên một tảng đá ven đường.

Chỉ là còn chưa đi đến bên cạnh tảng đá, thân thể gần như sắp sụp đổ cũng không nhịn được lung lay sắp ngã. Mắt thấy mình sắp ngã, mà một khi ngã, đứa nhỏ trong bụng hành hạ cô ấy rất lâu, khiến cho cô ấy do dự rất lâu thì lúc này có thể sinh non.

Hoặc là, nếu cô ấy có thể mang theo đứa bé này cùng nhau chết thì tốt rồi.

Như vậy là có thể giải thoát rồi.

Thứ duy nhất có lỗi chính là cha mẹ của cô ấy, dưỡng dục cô ấy lớn như vậy, lại ngay cả một ngày được hưởng phúc cũng chưa có. Mà ngược lại, ở cái độ tuổi tri thiên mệnh(2) còn phải vì đứa con gái không chịu thua kém này như cô mà lo lắng.

(2) Độ tuổi tri thiên mệnh: Là độ tuổi 50, là độ tuổi có thể thông suốt được chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời.

Nếu, thật sự có kiếp sau, cô ấy nhất định không làm người tốt, cũng không làm người hiền lành gì nữa.

Ngay khi Phương Tư Nhã sắp quỵ người xuống đất, cánh tay lại bị một luồng sức lực giữ chặt lại.

Phương Tư Nhã cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng tầm mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người có bộ dáng cao lớn. Cô ấy há miệng thở dốc, dùng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe nói: “Anh... Là ai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook