Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 48:

Thư Cảnh

20/10/2022

Đều nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm(1), Vương Tú Phân tất nhiên ghi nhớ lời dặn của Lâm Đại Trụ ở trong lòng. Trong ngày thường phàm là có thể giúp đỡ Phương Tư Nhã thì bọn họ sẽ cố hết sức đi giúp đỡ, thấy Phương Tư Nhã không hay lui tới với người trong thôn, liền luôn luôn chủ động đến gọi Phương Tư Nhã đi cùng bà ấy.

(1) Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: Nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Nếu như nói lúc vừa mới bắt đầu bà ấy chăm sóc Phương Tư Nhã là bởi vì có được chỗ tốt của Lâm Đại Trụ, nhưng mà sau hai năm chung sống, Vương Tú Phân là thật tâm thích cô gái này, sau khi biết được một chút chuyện của Phương Tư Nhã, cũng thật sự đau lòng cho cô gái này, cho nên chỉ muốn đối tốt với cô gái một chút, dù chỉ một chút.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, trong tay Phương Tư Nhã cũng bưng một cái chậu gỗ nhỏ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, phần lớn đều là của cô ấy.

Ngược lại không phải là là Phương Tư Nhã ích kỷ, mà là Lâm Đại Trụ khi không thì tay chân luôn rất chịu khó, vừa có quần áo dơ sẽ giặt sạch ngay hôm đó, không cho Phương Tư Nhã chạm vào, mấy món này là do Phương Tư Nhã cố chấp tìm ra, thật ra cũng đều sạch sẽ, không cần giặt.

Sau khi rời giường vào sáng nay, Phương Tư Nhã liền vẫn cảm thấy trong lòng không yên, luôn cảm giác như là có chuyện gì sắp xảy ra. Ngay vừa rồi, khi thím Vương gọi cô ấy, trong đầu cô như có một âm thanh một mực xúi giục cô ấy nhất định phải đi, nhất định phải đi, cho nên Phương Tư Nhã đáp ứng.

Cùng lúc đó, Thẩm Tiêu, người từ rạng sáng vẫn luôn không nhúc nhích núp vào trong căn phòng bị bỏ hoang nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, cuối cùng cũng có động tác.

Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào Phương Tư Nhã, trong tay cầm ảnh chụp của Phương Tư Nhã.

Hai năm, bộ dạng của Phương Tư Nhã xác thực đã có biến hóa rất lớn, cô gái trong hình toàn thân đều mang phong độ của người trí thức, vừa điềm đạm lại không màng danh lợi. Mà cách đó không xa, cô gái ôm chậu gỗ kia so với lúc trước lại như già đi mười tuổi vậy. Khuôn mặt tiều tụy, thân hình thon gầy như gió thổi qua sẽ ngã xuống vậy.

Khiến cho Thẩm Tiêu cảm thấy kinh ngạc chính là cô gái kia cả người đều gầy gò, chỉ có phần bụng lại lộ ra một đường cong. Không biết vì cái gì, sau khi tầm mắt chạm đến đến bụng của Phương Tư Nhã, Thẩm Tiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh nhắm hai mắt, tình huống không muốn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra, tuy rằng trong lòng đối với việc lần này đã sớm dự đoán, nhưng thật sự khi thấy một màn như vậy, Thẩm Tiêu lại vẫn cảm thấy nặng nề như cũ.



Đó chính là trong chuyển đi này, Phương Tư Nhã mà anh muốn tìm đã mang thai rồi.

Mắt thấy Phương Tư Nhã đã khóa kỹ cửa cùng Vương Tú Phân rời đi, Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua ba người đàn ông nhàm chán cực kì đang đánh bài cách đó không xa, liền bò dậy từ trong đống cỏ chất đầy dưới đất, lặng yên không tiếng động đi theo hai người.

Lúc Vương Tú Phân dẫn theo Phương Tư Nhã đến bên dòng suối, bên dòng suối đã có hai người phụ nữ đang giặt quần áo. Sau khi nhìn thấy bọn họ đến đây, chỉ là nhìn thoáng qua, cũng không có ý định chào hỏi.

Tình huống như vậy Vương Tú Phân sớm đã thành thói quen, bà ấy một chút cũng đều không ngại, cùng Phương Tư Nhã đi đến phía tảng đá cách hai người có một khoảng cách ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu múc nước tắm giặt quần áo trong chậu.

Lúc rửa còn tiện thể lấy đồ từ trong chậu của Phương Tư Nhã, lúc Phương Tư Nhã chuẩn bị cự tuyệt thì cười nói: “Con đang mang thai, nếu để cho Đại Trụ nhà con biết thím bảo con ra đây giặt quần áo, cậu ta còn không nhảy dựng lên với thím.”

“Hôm nay, sở dĩ thím kêu con tới giặt quần áo, là muốn để con ra ngoài hít thở không khí, đừng có buồn bực ở trong phòng, buồn bực sẽ bị bệnh đấy. "

Vừa nói, Vương Tú Phân vừa vò quần áo trong tay vừa ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tư Nhã, khi Phương Tư Nhã an tĩnh ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm dòng suối đến ngây ngô, Vương Tú Phân thở dài, khuyên: “Phương à, con đừng chê thím lắm miệng, trong thôn Hoài Khẩu của chúng ta nhiều đàn ông như vậy, Đại Trụ tuyệt đối được xem là rất rất tốt đấy.”

“Lúc trước chưa có con còn chưa tính, hiện tại chúng ta đều có con rồi, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ cùng Đại Trụ sống thật tốt, nhất định có thể khiến cuộc sống này càng ngày càng tốt hơn.”

“Trên đời này, không có trở ngại nào là không vượt qua được, con tin thím đi.” Trong âm thanh của Vương Tú Phân mang theo một sự tang thương không nói được, cảnh ngộ của bà ấy và Phương Tư Nhã cũng không sai biệt lắm, cũng là bị bán tới ngọn núi này/ Vừa mới bắt đầu bà ấy cũng nghĩ tới việc chạy trốn, nhất định phải thoát khỏi cái hố ma quỷ này, trở về với người thân của mình.

Nhưng từng bị đánh nhiều rồi, thời gian càng ngày càng lâu, Vương Tú Phân cũng dần dần nhận mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook