Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Chương 11:

Lâm Quả Đống

07/09/2023

Editor: Mộc An Chi

Lúc này thấy thái độ thực tế của Vu Tú Dao, không phải chỉ khách sáo bên ngoài, cô bắt đầu nói lời dễ nghe: “Khi em vừa mới tới Lục Thừa đã nói, nếu có cái gì không rõ, có thể tới tìm chị dâu, nói chị dâu là tấm gương sáng đáng noi theo của các quân tẩu chúng ta.”

Năm nay Vu Tú Dao 38 tuổi, lớn hơn Lâm Khinh Khinh khá nhiều, đương nhiên cũng không ngốc. Vừa nghe câu này của Lâm Khinh Khinh, thì biết cô đang nói lời dễ nghe.

Nhưng mấy lời dễ nghe này khiến trong lòng thím thoải mái. Có câu nói là ngàn xuyên vạn xuyên mông ngựa không xuyên*, còn không phải là đạo lý này sao? Vì thế, thím cười càng tươi hơn: “Chỉ là Lục Thừa khoa trương thôi.”

*Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được

Lâm Khinh Khinh cười khẽ nói: “Lục Thừa cũng không phải người nói dối, tất nhiên là chị dâu thật sự tốt nên anh ấy mới nói như vậy.”

Về phần Lục Thừa có từng nói thế hay không, cũng không quan trọng, chẳng lẽ còn có thể đi xác nhận lại với Lục Thừa?

Tiếp đó cô mở miệng, “Vốn dĩ em cũng muốn sớm đi tìm chị dâu, nhưng cũng không biết có phải do lạ khí hậu nơi này không, nằm trên giường nửa tháng trời, vẫn luôn không khỏe hẳn, thậm chí sức ăn một bữa cơm cũng không có. May mà Tiểu Hải Từ hiểu chuyện, một ngày ba bữa chăm sóc em cẩn thận tỉ mỉ, nghĩ đến những việc mà người làm mẹ như em phải làm, hiện tại lại để đứa nhỏ làm, em hổ thẹn với đứa nhỏ.”

Lục Hải Từ đến nhà ăn múc cơm nửa tháng, đây là chuyện người có mắt đều nhìn thấy, thay vì chờ Lục Thừa trở về nghe người có tâm nói ra nói vào, còn không bằng cô chính miệng nói trước.

Lục Hải Từ nghe mẹ nói, phụ họa theo: “Ừm, mẹ vẫn luôn bị bệnh.”



Nghe được Lục Hải Từ nói, Lâm Khinh Khinh thiếu chút nữa cười thành tiếng, bạn nhỏ này thật đúng là thần trợ công, phàm là cậu bé có bằng tốt nghiệp nhà trẻ, cũng không đến mức cho rằng nguyên chủ thật sự bị bệnh.

Chỉ là, cũng ít nhiều nhờ nguyên chủ mỗi lần kêu đứa nhỏ đến nhà ăn múc cơm, đều nói thân thể mình không thoải mái.

Cô sung sướng sờ sờ đầu Lục Hải Từ: “Ừm, nam tử hán nhỏ nhà chúng ta là giỏi nhất, chờ ta xuất viện, nhất định sẽ khen thưởng con thật hậu hĩnh.”

Bé con ngoan ngoãn đáng yêu lại không có bằng tốt nghiệp nhà trẻ, ai mà không thích chứ?

“Mẹ ơi, thật ạ?” Nghe mẹ muốn khen thưởng mình, đôi mắt Lục Hải Từ mở thật to.

Lâm Khinh Khinh nói: “Đương nhiên là thật nha, ta chưa bao giờ lừa trẻ con đâu.” Chỉ lừa trẻ con không có bằng tốt nghiệp nhà trẻ.

Lục Hải Từ nhếch môi, khóe miệng mỉm cười sắp cao đến tận mang tai.

Vu Tú Dao là người biết rõ việc Lục Hải Từ múc cơm nửa tháng nhất, thậm chí thím còn từng hỏi Lục Hải Từ, tại sao cậu bé lại đi múc cơm, mẹ bé đâu? Lục Hải Từ nói thân thể mẹ không thoải mái, nằm ở trên giường.

Lúc ấy Vu Tú Dao cảm thấy, nào có ai bị bệnh lâu đến vậy? Thậm chí thím còn nghi ngờ đối phương lười biếng rồi khi dễ Lục Hải Từ nhỏ tuổi dễ lừa gạt.

Nhưng thím không tìm tới nhà, bởi vì quan thanh liêm khó làm việc nhà, đây là chuyện nhà người ta, phải để Lục Thừa xử lý. Hơn nữa Lục Thừa không ở đây, thím tùy tiện tìm tới cửa, không chắc vợ Lục Thừa sẽ đối xử với Lục Hải Từ như thế nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook