Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 17:
Lâm Quả Đống
19/09/2023
Editor: Mộc An Chi
Ý nghĩa trực tiếp khi mời trẻ con làm khách quý chính là, đồ ăn mà ngay cả trẻ con cũng có thể ăn, chứng tỏ phi thường khỏe mạnh. Ngoài ra, nhìn trẻ con ăn uống có thể khiến người khác thèm ăn hơn.
Đương nhiên, không phải tùy tiện món gì cô cũng mời trẻ con làm khách quý. Bình thường là phát sóng trực tiếp bán trái cây rau dưa nhà ai, sẽ để đứa nhỏ nhà đó làm khách quý. Nếu nhà này không có trẻ con, thì sẽ mời bạn nhỏ của nhà khác trong thôn.
Sở dĩ mời trẻ con làm khách quý, bởi vì bà con nông dân hiểu rõ trái cây rau dưa do chính mình trồng, biết đó là rau dưa sạch, nếu cô không hiểu rõ thì đương nhiên sẽ không mời trẻ con làm khách quý. Mà người phun thuốc trừ sâu cho trái cây rau dưa, cũng sẽ không để con cháu nhà mình làm khách quý nhỏ.
Cho nên, kinh nghiệm ở chung với trẻ con của Lâm Khinh Khinh rất phong phú.
Ăn xong cơm trưa, Vu Tú Dao đi làm thủ tục xuất viện với Lâm Khinh Khinh, sau đó cô xuất viện. May mà Vu Tú Dao chạy xe đạp đến, vừa lúc có thể chở Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ về khu người nhà.
Vu Tú Dao chạy chiếc xe đạp nam 28 tấc, Lâm Khinh Khinh ngồi phía sau, Lục Hải Từ ngồi phía trước. Khoảng nửa giờ sau, bọn họ về khu gia đình quân nhân.
Vào giờ này, gần như không có ai đi dạo bên ngoài khu nhà, bởi vì đang giờ cơm trưa, mọi người một là đang ăn cơm, hai là đang thu dọn và rửa chén. Thế nhưng vẫn gặp vài người. Trong đó có người chỉ nhìn một cái rồi đi, cũng có người phụ nữ đến gần chào hỏi.
“Chị Vu, họ hàng nhà chị tới thăm à?” Người phụ nữ không quen Lâm Khinh Khinh, cho nên chỉ chào hỏi Vu Tú Dao.
Nguyên chủ tùy quân nửa tháng, chưa từng ra ngoài chào hỏi với ai, trong mắt cô ta chỉ có Lục Thừa, cho nên mới không thèm làm quen với mọi người.
Vu Tú Dao nói: “Đây là vợ Lục Thừa, tên là Lâm Khinh Khinh, hôm qua phát sốt đưa vào bệnh viện, hôm nay hạ sốt nên xuất viện.”
Nói xong, Vu Tú Dao quay lại nói với Lâm Khinh Khinh, “Vợ Lục Thừa, đây là người nhà doanh trưởng Trương Đại Quân, tên là Tiền Bình, chồng cô ấy lớn hơn Lục Thừa, em gọi chị dâu là được.”
Tuy rằng quân chức của Lục Thừa cao hơn Trương Đại Quân, nhưng để Tiền Bình đã sắp 30 tuổi gọi Lâm Khinh Khinh vẫn chưa đầy 20 tuổi là chị dâu, cũng rất xấu hổ. Cho nên Vu Tú Dao dứt khoát dựa theo tuổi của các cô để xưng hô.
Vừa nói đến vợ Lục Thừa, mọi người lập tức nhận ra, dù sao việc cô phát sốt rồi được đưa đến bệnh viện ngày hôm qua rất ầm ĩ, hơn nữa những người đưa Lâm Khinh Khinh đến bệnh viện trở về còn nói cô phát sốt đến 41 độ, người trong khu người nhà nghe xong, ai cũng cảm thán mạng cô lớn.
Thật ra, ấn tượng của người trong khu gia đình quân nhân đối với nguyên chủ…… Có thể nói là không có ấn tượng gì.
Bởi vì nguyên chủ chỉ mới tùy quân nửa tháng, ngoài Vu Tú Dao ra vẫn chưa tiếp xúc với những người khác, mà Vu Tú Dao cũng không phải người thích nhiều chuyện, thế cho nên ấn tượng của mọi người đối với nguyên chủ vẫn dừng lại ở cô vợ mới cưới của Lục Thừa, chỉ là không thích ra ngoài.
“Hóa ra là vợ phó đoàn Lục, nghe nói hôm qua cô sốt đến 41 độ, mạng cô cũng lớn thật đó.” Tiền Bình lập tức tò mò nhìn chằm chằm Lâm Khinh Khinh.
Ý nghĩa trực tiếp khi mời trẻ con làm khách quý chính là, đồ ăn mà ngay cả trẻ con cũng có thể ăn, chứng tỏ phi thường khỏe mạnh. Ngoài ra, nhìn trẻ con ăn uống có thể khiến người khác thèm ăn hơn.
Đương nhiên, không phải tùy tiện món gì cô cũng mời trẻ con làm khách quý. Bình thường là phát sóng trực tiếp bán trái cây rau dưa nhà ai, sẽ để đứa nhỏ nhà đó làm khách quý. Nếu nhà này không có trẻ con, thì sẽ mời bạn nhỏ của nhà khác trong thôn.
Sở dĩ mời trẻ con làm khách quý, bởi vì bà con nông dân hiểu rõ trái cây rau dưa do chính mình trồng, biết đó là rau dưa sạch, nếu cô không hiểu rõ thì đương nhiên sẽ không mời trẻ con làm khách quý. Mà người phun thuốc trừ sâu cho trái cây rau dưa, cũng sẽ không để con cháu nhà mình làm khách quý nhỏ.
Cho nên, kinh nghiệm ở chung với trẻ con của Lâm Khinh Khinh rất phong phú.
Ăn xong cơm trưa, Vu Tú Dao đi làm thủ tục xuất viện với Lâm Khinh Khinh, sau đó cô xuất viện. May mà Vu Tú Dao chạy xe đạp đến, vừa lúc có thể chở Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ về khu người nhà.
Vu Tú Dao chạy chiếc xe đạp nam 28 tấc, Lâm Khinh Khinh ngồi phía sau, Lục Hải Từ ngồi phía trước. Khoảng nửa giờ sau, bọn họ về khu gia đình quân nhân.
Vào giờ này, gần như không có ai đi dạo bên ngoài khu nhà, bởi vì đang giờ cơm trưa, mọi người một là đang ăn cơm, hai là đang thu dọn và rửa chén. Thế nhưng vẫn gặp vài người. Trong đó có người chỉ nhìn một cái rồi đi, cũng có người phụ nữ đến gần chào hỏi.
“Chị Vu, họ hàng nhà chị tới thăm à?” Người phụ nữ không quen Lâm Khinh Khinh, cho nên chỉ chào hỏi Vu Tú Dao.
Nguyên chủ tùy quân nửa tháng, chưa từng ra ngoài chào hỏi với ai, trong mắt cô ta chỉ có Lục Thừa, cho nên mới không thèm làm quen với mọi người.
Vu Tú Dao nói: “Đây là vợ Lục Thừa, tên là Lâm Khinh Khinh, hôm qua phát sốt đưa vào bệnh viện, hôm nay hạ sốt nên xuất viện.”
Nói xong, Vu Tú Dao quay lại nói với Lâm Khinh Khinh, “Vợ Lục Thừa, đây là người nhà doanh trưởng Trương Đại Quân, tên là Tiền Bình, chồng cô ấy lớn hơn Lục Thừa, em gọi chị dâu là được.”
Tuy rằng quân chức của Lục Thừa cao hơn Trương Đại Quân, nhưng để Tiền Bình đã sắp 30 tuổi gọi Lâm Khinh Khinh vẫn chưa đầy 20 tuổi là chị dâu, cũng rất xấu hổ. Cho nên Vu Tú Dao dứt khoát dựa theo tuổi của các cô để xưng hô.
Vừa nói đến vợ Lục Thừa, mọi người lập tức nhận ra, dù sao việc cô phát sốt rồi được đưa đến bệnh viện ngày hôm qua rất ầm ĩ, hơn nữa những người đưa Lâm Khinh Khinh đến bệnh viện trở về còn nói cô phát sốt đến 41 độ, người trong khu người nhà nghe xong, ai cũng cảm thán mạng cô lớn.
Thật ra, ấn tượng của người trong khu gia đình quân nhân đối với nguyên chủ…… Có thể nói là không có ấn tượng gì.
Bởi vì nguyên chủ chỉ mới tùy quân nửa tháng, ngoài Vu Tú Dao ra vẫn chưa tiếp xúc với những người khác, mà Vu Tú Dao cũng không phải người thích nhiều chuyện, thế cho nên ấn tượng của mọi người đối với nguyên chủ vẫn dừng lại ở cô vợ mới cưới của Lục Thừa, chỉ là không thích ra ngoài.
“Hóa ra là vợ phó đoàn Lục, nghe nói hôm qua cô sốt đến 41 độ, mạng cô cũng lớn thật đó.” Tiền Bình lập tức tò mò nhìn chằm chằm Lâm Khinh Khinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.