Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 18:
Lâm Quả Đống
19/09/2023
Editor: Mộc An Chi
Lâm Khinh Khinh cười cười nói: “Đúng vậy đó, phỏng chừng do em vừa tới bị lạ khí hậu, hơn nữa ở đây gần ven biển chênh lệch nhiệt độ và không khí lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được, cho nên em mới phát sốt.”
“Vậy cũng đúng, khi chị vừa tới tùy quân, cũng bị lạ khí hậu, khó chịu hai ngày, qua lần đó mới từ từ quen được.”
“Chị nói phải.”
Tán gẫu một lát, hai bên tách ra.
Vu Tú Dao đưa Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ đến cửa sân nhà bọn họ: “Vợ Lục Thừa, chiều nay em cứ yên tâm dưỡng bệnh, để chị đưa cơm chiều qua cho hai người.”
Lâm Khinh Khinh vội vàng nói: “Không cần đâu chị dâu, chiều nay tụi em có thể đến nhà ăn.”
Vu Tú Dao cũng không kiên trì: “Vậy được rồi, nếu thiếu cái gì hay gặp khó khăn gì thì qua kêu một tiếng.”
Lâm Khinh Khinh: “Cảm ơn chị dâu, em sẽ không khách sáo đâu. Đúng rồi chị dâu, chị cứ gọi tên của em đi, gọi em là Tiểu Lâm hoặc Khinh Khinh đều được.”
“Vậy chị gọi em là Khinh Khinh đi, có điều cái tên Khinh Khinh này rất đặc biệt nha.” Ý của Vu Tú Dao chính là, vì sao cái tên này lại kỳ quái như vậy?
Đến thập niên 80 tên điệp âm mới trở nên phổ biến, sở dĩ nguyên chủ tên Khinh Khinh cũng có nguyên nhân. Lâm Khinh Khinh thuật lại nguồn gốc tên cô mà bà nội Lâm từng kể: “Khi mẹ em mang thai em được bồi bổ quá tốt, thế nên lúc sinh thai nhi quá lớn, thiếu chút nữa một xác hai mạng. Vì thế bà nội lấy cho em cái tên Khinh Khinh, là hy vọng sau này em có con, đừng ăn nhiều đồ bổ quá, để em nhớ kỹ bài học đó của mẹ.”
Ba đời nhà họ Lâm không có con gái, năm đó, khi mẹ Lâm mang thai nguyên chủ, bà nội Lâm nhìn bụng cái thai này của con dâu rất nhọn, xác định chắc chắn là con gái, cho nên cứ hai ba bữa lại bồi bổ thân thể cho con dâu.
Cố tình mẹ Lâm cũng dốc sức ăn. Đương nhiên, mẹ Lâm ăn cũng không phải là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng, mà là người thời đại này, ai lại từ chối đồ ăn chứ? Huống chi là thời gian mang thai ăn được.
Cho nên lúc mẹ Lâm sinh nguyên chủ, xuất hiện tình huống khó sinh. Chuyện này đối với mẹ Lâm mà nói, chính là bài học xương máu.
Vu Tú Dao nghe xong, cũng không biết nên nói gì.
Chẳng qua, Vu Tú Dao cảm thấy vợ Lục Thừa vẫn rất thẳng thắn, vẻ ngoài xinh xắn trắng trẻo mềm mại, vừa thấy là biết trong nhà nuôi rất tốt, được người nhà yêu thương, nữ đồng chí như vậy thím cứ cho rằng sẽ rất yếu ớt, không ngờ rằng cô là người thẳng thắn. Tính cách thím hào sảng phóng khoáng, chính là thích nữ đồng chí thẳng thắn như vậy.
Vu Tú Dao đi về, Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ cũng vào nhà.
Nhà của người nhà trong bộ đội có hai loại, một là nhà ngang, hai là nhà trệt độc lập có sân nhỏ. Mà Lục Thừa là cấp phó đoàn trưởng, cho nên anh được phân đến một căn nhà trệt độc lập có sân nhỏ trong khu người nhà, đương nhiên, cũng có thể là khi anh đăng ký đúng lúc có nhà trệt độc lập trống.
Nhà của người nhà được xây đặc biệt không tồi, ở thời đại này, có thể nói là đặc biệt tốt.
Lâm Khinh Khinh cười cười nói: “Đúng vậy đó, phỏng chừng do em vừa tới bị lạ khí hậu, hơn nữa ở đây gần ven biển chênh lệch nhiệt độ và không khí lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được, cho nên em mới phát sốt.”
“Vậy cũng đúng, khi chị vừa tới tùy quân, cũng bị lạ khí hậu, khó chịu hai ngày, qua lần đó mới từ từ quen được.”
“Chị nói phải.”
Tán gẫu một lát, hai bên tách ra.
Vu Tú Dao đưa Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ đến cửa sân nhà bọn họ: “Vợ Lục Thừa, chiều nay em cứ yên tâm dưỡng bệnh, để chị đưa cơm chiều qua cho hai người.”
Lâm Khinh Khinh vội vàng nói: “Không cần đâu chị dâu, chiều nay tụi em có thể đến nhà ăn.”
Vu Tú Dao cũng không kiên trì: “Vậy được rồi, nếu thiếu cái gì hay gặp khó khăn gì thì qua kêu một tiếng.”
Lâm Khinh Khinh: “Cảm ơn chị dâu, em sẽ không khách sáo đâu. Đúng rồi chị dâu, chị cứ gọi tên của em đi, gọi em là Tiểu Lâm hoặc Khinh Khinh đều được.”
“Vậy chị gọi em là Khinh Khinh đi, có điều cái tên Khinh Khinh này rất đặc biệt nha.” Ý của Vu Tú Dao chính là, vì sao cái tên này lại kỳ quái như vậy?
Đến thập niên 80 tên điệp âm mới trở nên phổ biến, sở dĩ nguyên chủ tên Khinh Khinh cũng có nguyên nhân. Lâm Khinh Khinh thuật lại nguồn gốc tên cô mà bà nội Lâm từng kể: “Khi mẹ em mang thai em được bồi bổ quá tốt, thế nên lúc sinh thai nhi quá lớn, thiếu chút nữa một xác hai mạng. Vì thế bà nội lấy cho em cái tên Khinh Khinh, là hy vọng sau này em có con, đừng ăn nhiều đồ bổ quá, để em nhớ kỹ bài học đó của mẹ.”
Ba đời nhà họ Lâm không có con gái, năm đó, khi mẹ Lâm mang thai nguyên chủ, bà nội Lâm nhìn bụng cái thai này của con dâu rất nhọn, xác định chắc chắn là con gái, cho nên cứ hai ba bữa lại bồi bổ thân thể cho con dâu.
Cố tình mẹ Lâm cũng dốc sức ăn. Đương nhiên, mẹ Lâm ăn cũng không phải là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng, mà là người thời đại này, ai lại từ chối đồ ăn chứ? Huống chi là thời gian mang thai ăn được.
Cho nên lúc mẹ Lâm sinh nguyên chủ, xuất hiện tình huống khó sinh. Chuyện này đối với mẹ Lâm mà nói, chính là bài học xương máu.
Vu Tú Dao nghe xong, cũng không biết nên nói gì.
Chẳng qua, Vu Tú Dao cảm thấy vợ Lục Thừa vẫn rất thẳng thắn, vẻ ngoài xinh xắn trắng trẻo mềm mại, vừa thấy là biết trong nhà nuôi rất tốt, được người nhà yêu thương, nữ đồng chí như vậy thím cứ cho rằng sẽ rất yếu ớt, không ngờ rằng cô là người thẳng thắn. Tính cách thím hào sảng phóng khoáng, chính là thích nữ đồng chí thẳng thắn như vậy.
Vu Tú Dao đi về, Lâm Khinh Khinh và Lục Hải Từ cũng vào nhà.
Nhà của người nhà trong bộ đội có hai loại, một là nhà ngang, hai là nhà trệt độc lập có sân nhỏ. Mà Lục Thừa là cấp phó đoàn trưởng, cho nên anh được phân đến một căn nhà trệt độc lập có sân nhỏ trong khu người nhà, đương nhiên, cũng có thể là khi anh đăng ký đúng lúc có nhà trệt độc lập trống.
Nhà của người nhà được xây đặc biệt không tồi, ở thời đại này, có thể nói là đặc biệt tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.