Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 42:
Lâm Quả Đống
30/10/2023
Editor: Mộc An Chi
Hứa Tuệ Quyên nghe được tiếng động, nhìn bóng dáng cô, trong lòng càng thêm khẳng định, Lâm Khinh Khinh này không giống Lâm Khinh Khinh đời trước.
Nhưng cho dù như vậy, cô ấy cũng không định qua lại nhiều với Lâm Khinh Khinh.
Chỉ là trong lòng cô ấy khá bất an, đại khái vốn là một người quen thuộc đời trước, đời này đột nhiên thay đổi, khiến cô ấy có cảm giác không biết bây giờ phải làm sao.
Tiếp theo, bởi vì chuyện của Tần Minh, lỡ như sư trưởng Tần gây khó dễ cho Lục Thừa thì sao?
Nếu hai nhà bọn họ thân thiết, không phải sẽ liên lụy lão Quý sao?
Lâm Khinh Khinh không hề biết suy nghĩ của Hứa Tuệ Quyên, cô đi vào nhà trẻ.
Thật ra nhà trẻ thời đại này cũng không dạy trẻ con quá nhiều tri thức, rất khác biệt so với nhà trẻ sau này, nhà trẻ thời đại này thật ra chính là nhà giữ trẻ.
Lâm Khinh Khinh đi tìm cô Tiền đã gặp vào buổi sáng hôm trước.
Lúc này trong lòng cô Tiền cũng hơi bực bội, dù là Tần Minh bị thương hay bạn nhỏ khác bị thương, đều không phải vấn đề lớn.
Cô ấy cũng là người có con, chẳng qua con cô ấy đã học đến tiểu học, trong mắt cô ấy thì trẻ con xô xát té ngã rất bình thường, nếu không sao có thể xứng với độ tuổi nghịch ngợm chó ngại mèo chê này?
Vấn đề là, vợ sư trưởng Tần không phải người dễ nói chuyện.
Vợ sư trưởng Tần sinh ba con trai, chuyện sau sáu đứa cháu gái mới có được một cậu cháu trai, cũng không phải bí mật trong khu người nhà, thậm chí trước khi cậu cháu trai này được sinh ra, vì để con dâu có thể sinh cháu trai, bà ấy gần như có chút si ngốc, thường xuyên đi tìm những người phụ nữ sinh được con trai hỏi cách sinh con trai.
Cho nên lần này Tần Minh bị thương, cô ấy thật sự lo lắng vợ sư trưởng Tần tìm Lục Hải Từ gây phiền toái.
Lục Hải Từ là bạn nhỏ mà cô Tiền rất thích, bởi vì bé rất ngoan ngoãn, không hề nghịch ngợm hay quậy phá.
Cô Tiền đã trông rất nhiều bạn nhỏ, Lục Hải Từ là bé ngoan nhất.
“Cô Tiền.”
Cô Tiền nghe thấy tiếng gọi, vốn đang thất thần suy nghĩ bất ngờ hoàn hồn, vừa thấy là Lâm Khinh Khinh tới, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, cũng không thiếu phần lo lắng.
Bởi vì Lâm Khinh Khinh là mẹ kế của Lục Hải Từ, cô ấy lo lắng Lâm Khinh Khinh sẽ vì chuyện Tần Minh mà đối xử tệ với Lục Hải Từ.
Tuy rằng vào buổi sáng, ấn tượng của cô ấy đối với Lâm Khinh Khinh khá tốt, dù sao thì cô nói chuyện nhẹ nhàng, cả người rất điềm tĩnh. “Đồng chí Lâm, cô đến rồi đó à? Mau vào ngồi đi.”
Lâm Khinh Khinh đi vào văn phòng, cười chào hỏi với các giáo viên nhà trẻ khác, lại nói với cô Tiền: “Cô Tiền, hôm nay tôi đi huyện thành mua vài thứ, vừa quay về thì nghe được mẹ Quý Dương nhà bên cạnh nói tôi là cô đang tìm tôi, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô sẽ không giống các bậc phụ huynh gia trưởng khác, vừa thấy giáo viên tìm phụ huynh, lập tức hỏi có phải do đứa trẻ làm sai chuyện gì không, bởi vì cô biết Lục Hải Từ là bé con ngoan như thế nào.
Hứa Tuệ Quyên nghe được tiếng động, nhìn bóng dáng cô, trong lòng càng thêm khẳng định, Lâm Khinh Khinh này không giống Lâm Khinh Khinh đời trước.
Nhưng cho dù như vậy, cô ấy cũng không định qua lại nhiều với Lâm Khinh Khinh.
Chỉ là trong lòng cô ấy khá bất an, đại khái vốn là một người quen thuộc đời trước, đời này đột nhiên thay đổi, khiến cô ấy có cảm giác không biết bây giờ phải làm sao.
Tiếp theo, bởi vì chuyện của Tần Minh, lỡ như sư trưởng Tần gây khó dễ cho Lục Thừa thì sao?
Nếu hai nhà bọn họ thân thiết, không phải sẽ liên lụy lão Quý sao?
Lâm Khinh Khinh không hề biết suy nghĩ của Hứa Tuệ Quyên, cô đi vào nhà trẻ.
Thật ra nhà trẻ thời đại này cũng không dạy trẻ con quá nhiều tri thức, rất khác biệt so với nhà trẻ sau này, nhà trẻ thời đại này thật ra chính là nhà giữ trẻ.
Lâm Khinh Khinh đi tìm cô Tiền đã gặp vào buổi sáng hôm trước.
Lúc này trong lòng cô Tiền cũng hơi bực bội, dù là Tần Minh bị thương hay bạn nhỏ khác bị thương, đều không phải vấn đề lớn.
Cô ấy cũng là người có con, chẳng qua con cô ấy đã học đến tiểu học, trong mắt cô ấy thì trẻ con xô xát té ngã rất bình thường, nếu không sao có thể xứng với độ tuổi nghịch ngợm chó ngại mèo chê này?
Vấn đề là, vợ sư trưởng Tần không phải người dễ nói chuyện.
Vợ sư trưởng Tần sinh ba con trai, chuyện sau sáu đứa cháu gái mới có được một cậu cháu trai, cũng không phải bí mật trong khu người nhà, thậm chí trước khi cậu cháu trai này được sinh ra, vì để con dâu có thể sinh cháu trai, bà ấy gần như có chút si ngốc, thường xuyên đi tìm những người phụ nữ sinh được con trai hỏi cách sinh con trai.
Cho nên lần này Tần Minh bị thương, cô ấy thật sự lo lắng vợ sư trưởng Tần tìm Lục Hải Từ gây phiền toái.
Lục Hải Từ là bạn nhỏ mà cô Tiền rất thích, bởi vì bé rất ngoan ngoãn, không hề nghịch ngợm hay quậy phá.
Cô Tiền đã trông rất nhiều bạn nhỏ, Lục Hải Từ là bé ngoan nhất.
“Cô Tiền.”
Cô Tiền nghe thấy tiếng gọi, vốn đang thất thần suy nghĩ bất ngờ hoàn hồn, vừa thấy là Lâm Khinh Khinh tới, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, cũng không thiếu phần lo lắng.
Bởi vì Lâm Khinh Khinh là mẹ kế của Lục Hải Từ, cô ấy lo lắng Lâm Khinh Khinh sẽ vì chuyện Tần Minh mà đối xử tệ với Lục Hải Từ.
Tuy rằng vào buổi sáng, ấn tượng của cô ấy đối với Lâm Khinh Khinh khá tốt, dù sao thì cô nói chuyện nhẹ nhàng, cả người rất điềm tĩnh. “Đồng chí Lâm, cô đến rồi đó à? Mau vào ngồi đi.”
Lâm Khinh Khinh đi vào văn phòng, cười chào hỏi với các giáo viên nhà trẻ khác, lại nói với cô Tiền: “Cô Tiền, hôm nay tôi đi huyện thành mua vài thứ, vừa quay về thì nghe được mẹ Quý Dương nhà bên cạnh nói tôi là cô đang tìm tôi, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô sẽ không giống các bậc phụ huynh gia trưởng khác, vừa thấy giáo viên tìm phụ huynh, lập tức hỏi có phải do đứa trẻ làm sai chuyện gì không, bởi vì cô biết Lục Hải Từ là bé con ngoan như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.