Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 43:
Lâm Quả Đống
30/10/2023
Editor: Mộc An Chi
Vốn dĩ cô Tiền cũng định nói chuyện này, vừa nghe Lâm Khinh Khinh nhắc tới, cô ấy nói thẳng luôn: “Là thế này, hồi sáng Lục Hải Từ đang chơi cùng các bạn nhỏ, nói hôm nay là mẹ đưa cậu bé đi học, Tần Minh vừa lúc nghe được lời này, lập tức nói Lục Hải Từ không có mẹ."
"Sau đó Lục Hải Từ nói, cậu bé có mẹ, ba cậu bé vừa mới cưới mẹ. Tần Minh liền nói, đó là mẹ kế, mẹ kế đều không tốt, không phải mẹ của mình. Vì thế, Lục Hải Từ động thủ đẩy Tần Minh, Tần Minh bị đẩy ngã xuống đất, trên tay rách da, bị chảy chút máu."
"Tiếp đó Tần Minh đi kêu các bạn nhỏ ngày thường hay chơi cùng đánh Lục Hải Từ, sau đó Quý Dương cũng kêu vài bạn nhỏ khác đánh trả……”
Cho nên…… Đây là đánh hội đồng phiên bản trẻ con ở nhà trẻ.
Đừng thấy mấy nhóc con ở nhà trẻ còn nhỏ, kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng là cảnh tượng hung dữ đến bất ngờ.
Tính cách của Lục Hải Từ khá ngoan ngoãn, thật ra có phần hướng nội, bình thường cậu bé chỉ chơi với Quý Dương, bởi vì bọn họ đều không có mẹ giống nhau, cùng nhau liếm miệng vết thương.
Lúc trước Quý Dương cũng vậy.
Sau đó Quý Trường Phong cưới Hứa Tuệ Quyên, đời này Hứa Tuệ Quyên hết mực yêu thương Quý Dương, cho nên Quý Dương từ từ trở nên hòa đồng hơn, có thêm các đồng bọn nhỏ khác.
Bởi vậy, khi các nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau, Quý Dương có thể kêu các bạn nhỏ khác.
Lâm Khinh Khinh nghe lời cô Tiền nói xong, lại kết hợp với lời nói của Hứa Tuệ Quyên, trong lòng lập tức rõ ràng.
Cô Tiền nói: “Đồng chí Lâm à, cô xem chuyện này, trên mặt Lục Hải Từ có một vết xước, bị rách một ít da, cánh tay Quý Dương bị một bạn nhỏ cắn, vết thương có thể sẽ hơi nặng, chảy máu, chẳng qua răng của bạn nhỏ kia cũng khá lung lay, có lẽ sắp thay răng."
"Vấn đề khá nghiêm trọng chính là Tần Minh, trên tay bị trầy da, chảy máu. Cô xem…… Nếu không thì nói Lục Hải Từ nói một câu xin lỗi Tần Minh, cô cũng nói xin lỗi với phụ huynh của Tần Minh?”
Thật sự vợ sư trưởng Tần không phải người hiền lành lắm, sư trưởng Tần còn là người sợ vợ, cô Tiền cũng chỉ suy xét vì Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh nghe vậy, bình tĩnh đứng lên: “Cô giáo, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, bây giờ tôi muốn dẫn Lục Hải Từ về, được chứ?”
Cô Tiền ngây người: “Hả? Ừm? Được thì đúng là được, vậy chuyện Tần Minh thì sao?”
Lâm Khinh Khinh yếu ớt nói: “Chuyện Tần Minh tôi sẽ suy nghĩ lại, đến lúc đó sẽ cho cô giáo một đáp án.”
Cô Tiền: “Vậy cô phải nhanh lên, không biết khi nào phụ huynh Tần Minh sẽ trở lại nữa.”
Lâm Khinh Khinh gật gật đầu.
Lục Hải Từ ngồi ở một bên, nhìn Quý Dương chơi với các bạn nhỏ, cả người cậu bé héo héo, hai mắt không có một tí ánh sáng nào.
“Lục Hải Từ, cậu mau tới chơi đi.” Quý Dương quay đầu lại, nhìn bộ dáng đồng bọn nhỏ uể oải ỉu xìu, cậu ấy vẫy tay với đồng bọn nhỏ.
Lục Hải Từ lắc đầu: “Mình không chơi đâu.”
Hôm nay cậu bé không ngoan, đánh nhau với các bạn nhỏ ở nhà trẻ, cô Tiền nói sẽ gọi phụ huynh, nếu mẹ tới, sẽ tức giận đi?
Vốn dĩ cô Tiền cũng định nói chuyện này, vừa nghe Lâm Khinh Khinh nhắc tới, cô ấy nói thẳng luôn: “Là thế này, hồi sáng Lục Hải Từ đang chơi cùng các bạn nhỏ, nói hôm nay là mẹ đưa cậu bé đi học, Tần Minh vừa lúc nghe được lời này, lập tức nói Lục Hải Từ không có mẹ."
"Sau đó Lục Hải Từ nói, cậu bé có mẹ, ba cậu bé vừa mới cưới mẹ. Tần Minh liền nói, đó là mẹ kế, mẹ kế đều không tốt, không phải mẹ của mình. Vì thế, Lục Hải Từ động thủ đẩy Tần Minh, Tần Minh bị đẩy ngã xuống đất, trên tay rách da, bị chảy chút máu."
"Tiếp đó Tần Minh đi kêu các bạn nhỏ ngày thường hay chơi cùng đánh Lục Hải Từ, sau đó Quý Dương cũng kêu vài bạn nhỏ khác đánh trả……”
Cho nên…… Đây là đánh hội đồng phiên bản trẻ con ở nhà trẻ.
Đừng thấy mấy nhóc con ở nhà trẻ còn nhỏ, kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng là cảnh tượng hung dữ đến bất ngờ.
Tính cách của Lục Hải Từ khá ngoan ngoãn, thật ra có phần hướng nội, bình thường cậu bé chỉ chơi với Quý Dương, bởi vì bọn họ đều không có mẹ giống nhau, cùng nhau liếm miệng vết thương.
Lúc trước Quý Dương cũng vậy.
Sau đó Quý Trường Phong cưới Hứa Tuệ Quyên, đời này Hứa Tuệ Quyên hết mực yêu thương Quý Dương, cho nên Quý Dương từ từ trở nên hòa đồng hơn, có thêm các đồng bọn nhỏ khác.
Bởi vậy, khi các nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau, Quý Dương có thể kêu các bạn nhỏ khác.
Lâm Khinh Khinh nghe lời cô Tiền nói xong, lại kết hợp với lời nói của Hứa Tuệ Quyên, trong lòng lập tức rõ ràng.
Cô Tiền nói: “Đồng chí Lâm à, cô xem chuyện này, trên mặt Lục Hải Từ có một vết xước, bị rách một ít da, cánh tay Quý Dương bị một bạn nhỏ cắn, vết thương có thể sẽ hơi nặng, chảy máu, chẳng qua răng của bạn nhỏ kia cũng khá lung lay, có lẽ sắp thay răng."
"Vấn đề khá nghiêm trọng chính là Tần Minh, trên tay bị trầy da, chảy máu. Cô xem…… Nếu không thì nói Lục Hải Từ nói một câu xin lỗi Tần Minh, cô cũng nói xin lỗi với phụ huynh của Tần Minh?”
Thật sự vợ sư trưởng Tần không phải người hiền lành lắm, sư trưởng Tần còn là người sợ vợ, cô Tiền cũng chỉ suy xét vì Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh nghe vậy, bình tĩnh đứng lên: “Cô giáo, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, bây giờ tôi muốn dẫn Lục Hải Từ về, được chứ?”
Cô Tiền ngây người: “Hả? Ừm? Được thì đúng là được, vậy chuyện Tần Minh thì sao?”
Lâm Khinh Khinh yếu ớt nói: “Chuyện Tần Minh tôi sẽ suy nghĩ lại, đến lúc đó sẽ cho cô giáo một đáp án.”
Cô Tiền: “Vậy cô phải nhanh lên, không biết khi nào phụ huynh Tần Minh sẽ trở lại nữa.”
Lâm Khinh Khinh gật gật đầu.
Lục Hải Từ ngồi ở một bên, nhìn Quý Dương chơi với các bạn nhỏ, cả người cậu bé héo héo, hai mắt không có một tí ánh sáng nào.
“Lục Hải Từ, cậu mau tới chơi đi.” Quý Dương quay đầu lại, nhìn bộ dáng đồng bọn nhỏ uể oải ỉu xìu, cậu ấy vẫy tay với đồng bọn nhỏ.
Lục Hải Từ lắc đầu: “Mình không chơi đâu.”
Hôm nay cậu bé không ngoan, đánh nhau với các bạn nhỏ ở nhà trẻ, cô Tiền nói sẽ gọi phụ huynh, nếu mẹ tới, sẽ tức giận đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.