Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 7:
Lâm Quả Đống
07/09/2023
Editor: Mộc An Chi
Có lẽ bị nụ cười tươi của cậu bé lây nhiễm, Lâm Khinh Khinh cũng cười: “Thật sự, thật hơn cả trân châu luôn.” Cô không nhịn được trêu ghẹo bé.
Lục Hải Từ nhìn cô, nhìn nụ cười dịu dàng của cô, nhìn đôi mắt đầy yêu thương của cô, nụ cười của cậu tắt dần, cuối cùng đôi mắt cậu càng ngày càng đỏ, sau đó khóc hu hu.
“Con sao vậy?” Lâm Khinh Khinh khẩn trương hỏi, cô sờ sờ đầu tóc dơ loạn của bé, “Tại sao lại khóc?”
Lục Hải Từ mím môi, không cho mình khóc ra, cậu nỗ lực lắc đầu.
Lâm Khinh Khinh đột nhiên nhớ tới lúc cô vừa mới tỉnh lại, nghe được mình nói đau đầu, đứa nhỏ này vừa khóc vừa chạy đi gọi người, cô nghĩ, chắc là đứa nhỏ này lo lắng cho cô đi.
Đúng là đứa trẻ thiện lương, nguyên chủ ghét bỏ bé đến thế, vậy mà cậu bé vẫn quan tâm nguyên chủ. Nghĩ đến đây, cô cười càng thêm dịu dàng: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Lâm Khinh Khinh là người nổi tiếng trên mạng xã hội, làm một người nổi tiếng trên mạng xã hội, giọng nói phi thường quan trọng. Giọng nói không những chất giọng vốn có của bản thân dễ nghe hay khó nghe, mà còn bao gồm tốc độ nói.
Khi cô nói chuyện, theo thói quen quay video, tốc độ nói tương đối chậm, giọng điệu cũng sẽ thả nhẹ, vô cùng dịu dàng. Phối hợp với chất giọng tươi trẻ thoải mái của thiếu nữ 18 tuổi của nguyên chủ, nghe vào tai đặc biệt dễ nghe.
Lục Hải Từ nghe mẹ nói vậy với cậu, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cậu bé cảm thấy nhất định là cậu nghe lời múc cơm rửa chén có được sự ghi nhận của mẹ, giống như mẹ mang thai em bé cần rất nhiều thời gian, em bé mới có thể ra ngoài, chờ em bé ra tới, chứng minh mẹ và em bé đã rất hòa thuận yêu thương nhau. Mà hiện tại, cậu bé và mẹ cũng rất hòa thuận yêu thương nhau.
Lục Hải Từ quyết định, chờ về đến khu gia đình quân nhân, cậu bé muốn đưa kẹo sữa cho Quý Dương xem, sau đó nói với Quý Dương, đây là kẹo sữa mẹ cậu bé cho, mẹ cậu cũng rất thích cậu.
Ục ục……
Bụng Lâm Khinh Khinh bất giác cố gắng vang lên.
Một khắc kia, Lâm Khinh Khinh hận không thể giấu luôn cái bụng này, kêu ục ục trước mặt đứa nhỏ, quá ảnh hưởng hình tượng của cô.
Lục Hải Từ chớp chớp mắt, cậu bé thật thà nói: “Mẹ ơi, bụng mẹ đang kêu kìa.”
Lâm Khinh Khinh ngượng ngùng nói: “Ừm, ta đói bụng, nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bệnh viện, không biết đi đâu ăn cơm? Con có thể đỡ ta đi ra ngoài nhìn xem không?”
Lục Hải Từ lập tức nói: “Mẹ ơi, thím nói, thím sẽ tới đưa cơm cho chúng ta.”
Nghe có người sẽ đến đưa cơm, Lâm Khinh Khinh không vội nữa. Nhưng mà: “Là thím nào thế? Ta nhớ lúc ta bị bệnh, con đi gọi người tới giúp, con còn nhớ những người đó không? Chờ ta xuất viện, chúng ta đi cảm ơn người ta.”
“Mẹ yên tâm, con nhớ rất rõ.” Lục Hải Từ vỗ ngực bảo đảm, “Ba nói, lúc ba đi làm nhiệm vụ, người từng giúp đỡ mình, con đều phải nhớ rõ, chờ ba trở về, chúng ta sẽ đi cảm ơn người ta. Khi mẹ bị bệnh, con đi gọi mẹ anh Đại Vượng, con còn đi gọi thím Tần, sau đó thím Tần gọi thêm vài người, đưa mẹ tới bệnh viện, nhưng những người thím Tần gọi tới con đều…… đều không nhớ rõ.”
Nói tới đây, Lục Hải Từ hơi xấu hổ, vừa rồi cậu mới bảo đảm với mẹ, hiện tại lại không làm được. Bởi vì xấu hổ, cậu cúi đầu, cậu chỉ mạnh miệng chứ không thực hiện được.
Có lẽ bị nụ cười tươi của cậu bé lây nhiễm, Lâm Khinh Khinh cũng cười: “Thật sự, thật hơn cả trân châu luôn.” Cô không nhịn được trêu ghẹo bé.
Lục Hải Từ nhìn cô, nhìn nụ cười dịu dàng của cô, nhìn đôi mắt đầy yêu thương của cô, nụ cười của cậu tắt dần, cuối cùng đôi mắt cậu càng ngày càng đỏ, sau đó khóc hu hu.
“Con sao vậy?” Lâm Khinh Khinh khẩn trương hỏi, cô sờ sờ đầu tóc dơ loạn của bé, “Tại sao lại khóc?”
Lục Hải Từ mím môi, không cho mình khóc ra, cậu nỗ lực lắc đầu.
Lâm Khinh Khinh đột nhiên nhớ tới lúc cô vừa mới tỉnh lại, nghe được mình nói đau đầu, đứa nhỏ này vừa khóc vừa chạy đi gọi người, cô nghĩ, chắc là đứa nhỏ này lo lắng cho cô đi.
Đúng là đứa trẻ thiện lương, nguyên chủ ghét bỏ bé đến thế, vậy mà cậu bé vẫn quan tâm nguyên chủ. Nghĩ đến đây, cô cười càng thêm dịu dàng: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Lâm Khinh Khinh là người nổi tiếng trên mạng xã hội, làm một người nổi tiếng trên mạng xã hội, giọng nói phi thường quan trọng. Giọng nói không những chất giọng vốn có của bản thân dễ nghe hay khó nghe, mà còn bao gồm tốc độ nói.
Khi cô nói chuyện, theo thói quen quay video, tốc độ nói tương đối chậm, giọng điệu cũng sẽ thả nhẹ, vô cùng dịu dàng. Phối hợp với chất giọng tươi trẻ thoải mái của thiếu nữ 18 tuổi của nguyên chủ, nghe vào tai đặc biệt dễ nghe.
Lục Hải Từ nghe mẹ nói vậy với cậu, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cậu bé cảm thấy nhất định là cậu nghe lời múc cơm rửa chén có được sự ghi nhận của mẹ, giống như mẹ mang thai em bé cần rất nhiều thời gian, em bé mới có thể ra ngoài, chờ em bé ra tới, chứng minh mẹ và em bé đã rất hòa thuận yêu thương nhau. Mà hiện tại, cậu bé và mẹ cũng rất hòa thuận yêu thương nhau.
Lục Hải Từ quyết định, chờ về đến khu gia đình quân nhân, cậu bé muốn đưa kẹo sữa cho Quý Dương xem, sau đó nói với Quý Dương, đây là kẹo sữa mẹ cậu bé cho, mẹ cậu cũng rất thích cậu.
Ục ục……
Bụng Lâm Khinh Khinh bất giác cố gắng vang lên.
Một khắc kia, Lâm Khinh Khinh hận không thể giấu luôn cái bụng này, kêu ục ục trước mặt đứa nhỏ, quá ảnh hưởng hình tượng của cô.
Lục Hải Từ chớp chớp mắt, cậu bé thật thà nói: “Mẹ ơi, bụng mẹ đang kêu kìa.”
Lâm Khinh Khinh ngượng ngùng nói: “Ừm, ta đói bụng, nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bệnh viện, không biết đi đâu ăn cơm? Con có thể đỡ ta đi ra ngoài nhìn xem không?”
Lục Hải Từ lập tức nói: “Mẹ ơi, thím nói, thím sẽ tới đưa cơm cho chúng ta.”
Nghe có người sẽ đến đưa cơm, Lâm Khinh Khinh không vội nữa. Nhưng mà: “Là thím nào thế? Ta nhớ lúc ta bị bệnh, con đi gọi người tới giúp, con còn nhớ những người đó không? Chờ ta xuất viện, chúng ta đi cảm ơn người ta.”
“Mẹ yên tâm, con nhớ rất rõ.” Lục Hải Từ vỗ ngực bảo đảm, “Ba nói, lúc ba đi làm nhiệm vụ, người từng giúp đỡ mình, con đều phải nhớ rõ, chờ ba trở về, chúng ta sẽ đi cảm ơn người ta. Khi mẹ bị bệnh, con đi gọi mẹ anh Đại Vượng, con còn đi gọi thím Tần, sau đó thím Tần gọi thêm vài người, đưa mẹ tới bệnh viện, nhưng những người thím Tần gọi tới con đều…… đều không nhớ rõ.”
Nói tới đây, Lục Hải Từ hơi xấu hổ, vừa rồi cậu mới bảo đảm với mẹ, hiện tại lại không làm được. Bởi vì xấu hổ, cậu cúi đầu, cậu chỉ mạnh miệng chứ không thực hiện được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.