Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 8:
Lâm Quả Đống
07/09/2023
Editor: Mộc An Chi
Lâm Khinh Khinh nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của bé con, cảm thấy thú vị. Cô cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hải Từ thật lợi hại, ba không có mặt mà con vẫn có thể sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đúng là một nam tử hán nhỏ.”
“Mẹ ơi, thật ạ?” Lục Hải Từ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh cực kỳ sạch sẽ, giống như đang chứa hai chùm sáng rực rỡ.
Lâm Khinh Khinh không khỏi nghĩ, đứa nhỏ này, thật dễ vui vẻ. “Thật, con nhớ thím Tần mà đúng không, sau này chúng ta hỏi thím Tần, sẽ biết là người nào giúp chúng ta.”
Lâm Khinh Khinh nhớ rõ thím Tần trong miệng cậu, Lục Thừa cũng từng nhắc qua với nguyên chủ. Sở dĩ Lục Thừa mang đứa bé đến bộ đội từ năm trước, có hai nguyên nhân.
Đầu tiên cũng chính là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì thân thể dì anh không tốt lắm, anh không muốn để dì anh vất vả giúp anh trông con. Thứ hai là bởi vì bộ đội có nhà trẻ, đứa bé bốn tuổi vừa hay đủ tuổi đi nhà trẻ.
Chỉ là, bởi vì Lục Thừa có nhiệm vụ, trong nhà không có người chăm sóc Lục Hải Từ, cho nên mỗi lần anh có nhiệm vụ, đều sẽ gửi Lục Hải Từ nhờ vợ đoàn trưởng Tần chăm sóc giùm, cũng chính là thím Tần trong miệng Lục Hải Từ.
Lại nói tiếp, Lục Thừa vừa về bộ đội liền có nhiệm vụ, thím Tần lo lắng nguyên chủ mới tới, cố ý ghé nhà xem nguyên chủ, còn bày tỏ muốn mang cô đi ra ngoài làm quen, là người phụ nữ phi thường nhiệt tình.
Nhưng nguyên chủ lấy lý do thân thể không thoải mái từ chối, giọng điệu khá lạnh nhạt. Vài ngày sau, thím Tần lại tới xem nguyên chủ lần nữa, nguyên chủ vẫn lấy lý do thân thể vẫn chưa khỏe đuổi thím đi. Sau đó, đối phương không tới thêm lần nào nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Khinh cũng cạn lời không thôi, tính cách này của nguyên chủ, không có mệnh công chúa nhưng cố tình lại có bệnh công chúa. Thím Tần nhất định đã nhìn thấu bản chất của nguyên chủ, cho nên không tới nữa.
Trên thực tế, quả thật nguyên chủ cao ngạo, là cô cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng cô ta là người nhà quê, nhưng sống còn thoải mái hơn những cô gái trên huyện thành nhiều.
Đặc biệt là nguyên chủ còn tốt nghiệp cấp hai, về phần cấp ba…… Lấy thành tích thấp kém của nguyên chủ đương nhiên là thi rớt.
Lại nói tiếp, thành tích của nguyên chủ không tốt, dựa theo thành tích của cô ta, vốn dĩ đã rớt từ cấp hai. Sở dĩ cô ta có thể học lên cấp ba, là bởi vì ông nội cô ta là bác sĩ duy nhất của đại đội, ở công xã bọn họ, trong tay mỗi đại đội trưởng đều có một danh ngạch đề cử cấp hai, danh ngạch này đương nhiên được đưa cho người không thi đậu cấp hai, bởi vì người có thể thi đậu cấp hai đã tự thi đậu rồi, nào cần đến danh ngạch đề cử?
Vì thế, bởi có ông nội Lâm, đại đội trưởng đưa danh ngạch này cho nguyên chủ, cho nên, nguyên chủ quang vinh trở thành một người có bằng tốt nghiệp cấp hai.
Ở thời đại này, chỉ tốt nghiệp tiểu học đã khiến người ta xem trọng hơn, huống chi là tốt nghiệp cấp hai? Quả thật làm cô ta vô cùng có mặt mũi.
Mà vợ của em họ Lục Thừa, là bạn thân của nguyên chủ ở trường trung học cơ sở công xã.
“Ừm.” Lục Hải Từ gật đầu thật mạnh, “Thím Tần là người lớn, chắc chắn sẽ nhớ rõ những người đó, người lớn thật lợi hại, cái gì cũng biết hết.”
Lâm Khinh Khinh nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của bé con, cảm thấy thú vị. Cô cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hải Từ thật lợi hại, ba không có mặt mà con vẫn có thể sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đúng là một nam tử hán nhỏ.”
“Mẹ ơi, thật ạ?” Lục Hải Từ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh cực kỳ sạch sẽ, giống như đang chứa hai chùm sáng rực rỡ.
Lâm Khinh Khinh không khỏi nghĩ, đứa nhỏ này, thật dễ vui vẻ. “Thật, con nhớ thím Tần mà đúng không, sau này chúng ta hỏi thím Tần, sẽ biết là người nào giúp chúng ta.”
Lâm Khinh Khinh nhớ rõ thím Tần trong miệng cậu, Lục Thừa cũng từng nhắc qua với nguyên chủ. Sở dĩ Lục Thừa mang đứa bé đến bộ đội từ năm trước, có hai nguyên nhân.
Đầu tiên cũng chính là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì thân thể dì anh không tốt lắm, anh không muốn để dì anh vất vả giúp anh trông con. Thứ hai là bởi vì bộ đội có nhà trẻ, đứa bé bốn tuổi vừa hay đủ tuổi đi nhà trẻ.
Chỉ là, bởi vì Lục Thừa có nhiệm vụ, trong nhà không có người chăm sóc Lục Hải Từ, cho nên mỗi lần anh có nhiệm vụ, đều sẽ gửi Lục Hải Từ nhờ vợ đoàn trưởng Tần chăm sóc giùm, cũng chính là thím Tần trong miệng Lục Hải Từ.
Lại nói tiếp, Lục Thừa vừa về bộ đội liền có nhiệm vụ, thím Tần lo lắng nguyên chủ mới tới, cố ý ghé nhà xem nguyên chủ, còn bày tỏ muốn mang cô đi ra ngoài làm quen, là người phụ nữ phi thường nhiệt tình.
Nhưng nguyên chủ lấy lý do thân thể không thoải mái từ chối, giọng điệu khá lạnh nhạt. Vài ngày sau, thím Tần lại tới xem nguyên chủ lần nữa, nguyên chủ vẫn lấy lý do thân thể vẫn chưa khỏe đuổi thím đi. Sau đó, đối phương không tới thêm lần nào nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Khinh cũng cạn lời không thôi, tính cách này của nguyên chủ, không có mệnh công chúa nhưng cố tình lại có bệnh công chúa. Thím Tần nhất định đã nhìn thấu bản chất của nguyên chủ, cho nên không tới nữa.
Trên thực tế, quả thật nguyên chủ cao ngạo, là cô cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng cô ta là người nhà quê, nhưng sống còn thoải mái hơn những cô gái trên huyện thành nhiều.
Đặc biệt là nguyên chủ còn tốt nghiệp cấp hai, về phần cấp ba…… Lấy thành tích thấp kém của nguyên chủ đương nhiên là thi rớt.
Lại nói tiếp, thành tích của nguyên chủ không tốt, dựa theo thành tích của cô ta, vốn dĩ đã rớt từ cấp hai. Sở dĩ cô ta có thể học lên cấp ba, là bởi vì ông nội cô ta là bác sĩ duy nhất của đại đội, ở công xã bọn họ, trong tay mỗi đại đội trưởng đều có một danh ngạch đề cử cấp hai, danh ngạch này đương nhiên được đưa cho người không thi đậu cấp hai, bởi vì người có thể thi đậu cấp hai đã tự thi đậu rồi, nào cần đến danh ngạch đề cử?
Vì thế, bởi có ông nội Lâm, đại đội trưởng đưa danh ngạch này cho nguyên chủ, cho nên, nguyên chủ quang vinh trở thành một người có bằng tốt nghiệp cấp hai.
Ở thời đại này, chỉ tốt nghiệp tiểu học đã khiến người ta xem trọng hơn, huống chi là tốt nghiệp cấp hai? Quả thật làm cô ta vô cùng có mặt mũi.
Mà vợ của em họ Lục Thừa, là bạn thân của nguyên chủ ở trường trung học cơ sở công xã.
“Ừm.” Lục Hải Từ gật đầu thật mạnh, “Thím Tần là người lớn, chắc chắn sẽ nhớ rõ những người đó, người lớn thật lợi hại, cái gì cũng biết hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.