Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 17:
Lộc Trục Khê
07/08/2023
“Nàng ta dám!” Lão nương Trình gia hoàn toàn bị chọc giận, xắn tay áo lên đi ra ngoài.
“Hiền thê, nàng không có đầu óc à?” Lão Trình vội vàng kéo tay mụ lại, lo lắng nói: “Nữ nhân kia đã là ác quỷ giả người, chỉ một mình ngươi làm sao đấu nổi nàng ta?”
Trong lòng Lão nương Trình gia rụt rè, lớn tiếng hô to: “Vậy tìm đạo sĩ thu phục nàng ta lại!”
Diệp Thiến đảo mắt, luôn miệng hưởng ứng: “Ý a di nói là, nếu như để cho ác quỷ ở lại trong thôn chúng ta, không lâu nữa e rằng cả thôn sẽ bị giết hại hết!”
“Đúng, bắt nàng ta lại!” Đại nương Trình đẩy bạn già ngăn cản mình lại, ồn ào kéo Diệp Thiến ra ngoài cửa.
Lão Trình thấy thế, bước nhanh đi theo.
Phía sau núi, trên lưng Tống Vãn Khanh gánh một sọt đầy vui vẻ đi về.
Tiếng ồn ào bỗng vang lên từ xa đổ lại, khiến nàng dừng bước.
“Đạo trưởng ngươi nhìn đi, dấu chân tiểu tiện nhân kia ở đây! Mau đi thu phục nàng ta!
“Ngươi khẳng định nàng ta bị ác quỷ nhập vào?”
“Dĩ nhiên rồi! Đạo trưởng nếu chuyện này thành công, chắc chắn không thiếu lợi ích cho ngươi.”
“Được.” Thoạt nhìn nam nhân với vẻ ngoài uy nghiêm tay cầm một cây kiếm gỗ đào, ánh mắt lóe lên, lão nương Trình gia và Diệp Thiến ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sải bước đi đến gần Tống Vãn Khanh.
“Yêu nghiệt, khoanh tay chịu trói đi!” Đạo trưởng mở to mắt trầm tĩnh nhìn Tống Vãn Khanh, cây kiếm trong tay thẳng tắp chỉ vào nàng.
Tống Vãn Khanh nhìn những vị khách không mời mà đến ở trước mặt, cảm giác tâm trạng một ngày vui vẻ cứ như vậy mà tan biến.
“Có chuyện gì?” Giọng nàng không vui nói.
Liếc mắt nhìn cây kiếm gỗ đào, bỗng dưng Tống Vãn Khanh thấy rất thú vị, nàng chỉ thấy qua cây kiếm như này ở trường quay, hôm nay bị nó chỉ thẳng vào mặt, còn mang theo rất nhiều sát ý, bỗng cảm thấy rất lạ.
“Đừng nói nhiều, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Đạo trưởng để ngoài tai lời của nàng, liên tiếp chọn mấy vị đạo thần. Ngay sau đó lại ném xuống một đống lộn xộn.
“…” Tống Vãn Khanh không hiểu nên nhìn gã, trong tay nắm chặt cây xẻng nhỏ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Gã ta nhảy gớm quá, nếu như đập một gậy xuống hắn ta có bị ngất đi không nhỉ?
Mà mấy người bên cạnh phấn khởi hò hét cho đạo trưởng, đạo trưởng theo nhịp điệu nhảy càng hăng say.
Tống Vãn Khanh nhịn rồi lại nhịn, thấy rằng đây là lúc tốt nhất để tặng hắn ta một gậy rồi, nàng lập tức giơ xẻng lên.
“Hiền thê, nàng không có đầu óc à?” Lão Trình vội vàng kéo tay mụ lại, lo lắng nói: “Nữ nhân kia đã là ác quỷ giả người, chỉ một mình ngươi làm sao đấu nổi nàng ta?”
Trong lòng Lão nương Trình gia rụt rè, lớn tiếng hô to: “Vậy tìm đạo sĩ thu phục nàng ta lại!”
Diệp Thiến đảo mắt, luôn miệng hưởng ứng: “Ý a di nói là, nếu như để cho ác quỷ ở lại trong thôn chúng ta, không lâu nữa e rằng cả thôn sẽ bị giết hại hết!”
“Đúng, bắt nàng ta lại!” Đại nương Trình đẩy bạn già ngăn cản mình lại, ồn ào kéo Diệp Thiến ra ngoài cửa.
Lão Trình thấy thế, bước nhanh đi theo.
Phía sau núi, trên lưng Tống Vãn Khanh gánh một sọt đầy vui vẻ đi về.
Tiếng ồn ào bỗng vang lên từ xa đổ lại, khiến nàng dừng bước.
“Đạo trưởng ngươi nhìn đi, dấu chân tiểu tiện nhân kia ở đây! Mau đi thu phục nàng ta!
“Ngươi khẳng định nàng ta bị ác quỷ nhập vào?”
“Dĩ nhiên rồi! Đạo trưởng nếu chuyện này thành công, chắc chắn không thiếu lợi ích cho ngươi.”
“Được.” Thoạt nhìn nam nhân với vẻ ngoài uy nghiêm tay cầm một cây kiếm gỗ đào, ánh mắt lóe lên, lão nương Trình gia và Diệp Thiến ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sải bước đi đến gần Tống Vãn Khanh.
“Yêu nghiệt, khoanh tay chịu trói đi!” Đạo trưởng mở to mắt trầm tĩnh nhìn Tống Vãn Khanh, cây kiếm trong tay thẳng tắp chỉ vào nàng.
Tống Vãn Khanh nhìn những vị khách không mời mà đến ở trước mặt, cảm giác tâm trạng một ngày vui vẻ cứ như vậy mà tan biến.
“Có chuyện gì?” Giọng nàng không vui nói.
Liếc mắt nhìn cây kiếm gỗ đào, bỗng dưng Tống Vãn Khanh thấy rất thú vị, nàng chỉ thấy qua cây kiếm như này ở trường quay, hôm nay bị nó chỉ thẳng vào mặt, còn mang theo rất nhiều sát ý, bỗng cảm thấy rất lạ.
“Đừng nói nhiều, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Đạo trưởng để ngoài tai lời của nàng, liên tiếp chọn mấy vị đạo thần. Ngay sau đó lại ném xuống một đống lộn xộn.
“…” Tống Vãn Khanh không hiểu nên nhìn gã, trong tay nắm chặt cây xẻng nhỏ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Gã ta nhảy gớm quá, nếu như đập một gậy xuống hắn ta có bị ngất đi không nhỉ?
Mà mấy người bên cạnh phấn khởi hò hét cho đạo trưởng, đạo trưởng theo nhịp điệu nhảy càng hăng say.
Tống Vãn Khanh nhịn rồi lại nhịn, thấy rằng đây là lúc tốt nhất để tặng hắn ta một gậy rồi, nàng lập tức giơ xẻng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.