Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 18:
Lộc Trục Khê
07/08/2023
Lúc này, lưỡi dao sắc bén hiện ra, dưới ánh mắt trời chói chang khúc xạ với nhau, tạo nên ánh sáng chói mắt, xuyên qua không khí đánh úp lại nàng.
Mắt Tống Vãn Khanh hơi nheo lại, bất ngờ không kịp phòng thủ lại cặp mắt ác độc của đạo trưởng kia.
Sợ thật! Thế mà có người dám diễn tốt hơn so với nàng! Hiện giờ chạy còn kịp không?
“Bụp”
Là tiếng lưỡi dao va chạm với da thịt.
“Trình Kì An.” Tống Vãn Khanh chợt nghẹn lại, luống cuống đỡ lấy cơ thể hắn ngã xuống.
Máu tươi nhuộm đẫm chiếc áo mỏng, càng làm cho sắc mặt Trình Kì An thêm trắng bệch, đôi tay mảnh khảnh túm chặt lấy góc áo Tống Vãn Khanh, mấp máy môi, khó khăn đến gần nàng.
Tống Vãn Khanh vội vã cúi người đến gần hắn, chỉ nghe thấy hắn thều thào nói: “Nương tử, về nhà…”
Nàng nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm, “Ta mang ngươi đến đại phu trước.”
Đảo mắt nhìn gương mặt hoảng sợ của mấy người kia, đôi mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tiểu bảo bối, lấy bù nhìn làm ruộng ra, ném bọn họ xuống núi hết cho ta!”
[Vâng!] Tiểu bảo bối đáp lời, lập tức triệu hồi bù nhìn làm ruộng.
Tống Vãn Khanh ôm Trình Kì An vào trong lòng, bước nhanh xuống chân núi.
Cảm nhận được cân nặng của anh, khiến nàng có hơi đau lòng. Một nam nhân trưởng thành không nên nhẹ như vậy, xem ra về sau phải nuôi hắn béo hơn mới được.
Từ đằng sau truyền ra tiếng kêu cứu sợ hãi.
Tròng mắt đen của bù nhìn làm ruộng lóe sáng, mở to miệng nhìn bọn họ, vẻ mặt châm biếm.
“Đây là quái vật gì vậy! Đừng tới đây a a a a.”
“Cứu mạng, cứu mạng! Ta không muốn chết, ta sai rồi, ta tự đánh ta!”
Qua một lúc âm thanh ngừng lại, mấy người bị ném xuống núi lăn như cái bánh bao, cơ thể lăn lộn nhưu cành cây khô, tiếng vang cũng phát ra theo.
“A ! Tống Văn Khanh, ngươi chết sẽ không được tử tế đâu!”
[Tự nhận kết cục thảm hại đi ! Ai cho các ngươi bắt nạt phụ thân ta với mẫu thân ta chứ !] Tiểu bảo bối đắc ý vuốt cằm, vỗ vỗ bù nhìn làm ruộng, thu hồi nó lại.
Nhà đại phu Trần.
Vẻ mặt đại phu nặng nề kiểm tra vết thương của Trình Kì An, một lát sau lão ta thở dài nói: “Ta đã cầm máu cho hắn rồi, về phần có thể sống qua đêm nay hay không, chỉ có thể mặc cho số phận.”
“Có tổn thương đến phổi không?! » Tống Vãn Khanh gấp gáp hỏi.
“Không có.” Đại phu lắc đầu.
“Haiz, vậy ngươi nói nghiêm trọng thế để làm gì ?” Tống Vãn Khanh giở giognj khinh bỉ.
Mắt Tống Vãn Khanh hơi nheo lại, bất ngờ không kịp phòng thủ lại cặp mắt ác độc của đạo trưởng kia.
Sợ thật! Thế mà có người dám diễn tốt hơn so với nàng! Hiện giờ chạy còn kịp không?
“Bụp”
Là tiếng lưỡi dao va chạm với da thịt.
“Trình Kì An.” Tống Vãn Khanh chợt nghẹn lại, luống cuống đỡ lấy cơ thể hắn ngã xuống.
Máu tươi nhuộm đẫm chiếc áo mỏng, càng làm cho sắc mặt Trình Kì An thêm trắng bệch, đôi tay mảnh khảnh túm chặt lấy góc áo Tống Vãn Khanh, mấp máy môi, khó khăn đến gần nàng.
Tống Vãn Khanh vội vã cúi người đến gần hắn, chỉ nghe thấy hắn thều thào nói: “Nương tử, về nhà…”
Nàng nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm, “Ta mang ngươi đến đại phu trước.”
Đảo mắt nhìn gương mặt hoảng sợ của mấy người kia, đôi mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tiểu bảo bối, lấy bù nhìn làm ruộng ra, ném bọn họ xuống núi hết cho ta!”
[Vâng!] Tiểu bảo bối đáp lời, lập tức triệu hồi bù nhìn làm ruộng.
Tống Vãn Khanh ôm Trình Kì An vào trong lòng, bước nhanh xuống chân núi.
Cảm nhận được cân nặng của anh, khiến nàng có hơi đau lòng. Một nam nhân trưởng thành không nên nhẹ như vậy, xem ra về sau phải nuôi hắn béo hơn mới được.
Từ đằng sau truyền ra tiếng kêu cứu sợ hãi.
Tròng mắt đen của bù nhìn làm ruộng lóe sáng, mở to miệng nhìn bọn họ, vẻ mặt châm biếm.
“Đây là quái vật gì vậy! Đừng tới đây a a a a.”
“Cứu mạng, cứu mạng! Ta không muốn chết, ta sai rồi, ta tự đánh ta!”
Qua một lúc âm thanh ngừng lại, mấy người bị ném xuống núi lăn như cái bánh bao, cơ thể lăn lộn nhưu cành cây khô, tiếng vang cũng phát ra theo.
“A ! Tống Văn Khanh, ngươi chết sẽ không được tử tế đâu!”
[Tự nhận kết cục thảm hại đi ! Ai cho các ngươi bắt nạt phụ thân ta với mẫu thân ta chứ !] Tiểu bảo bối đắc ý vuốt cằm, vỗ vỗ bù nhìn làm ruộng, thu hồi nó lại.
Nhà đại phu Trần.
Vẻ mặt đại phu nặng nề kiểm tra vết thương của Trình Kì An, một lát sau lão ta thở dài nói: “Ta đã cầm máu cho hắn rồi, về phần có thể sống qua đêm nay hay không, chỉ có thể mặc cho số phận.”
“Có tổn thương đến phổi không?! » Tống Vãn Khanh gấp gáp hỏi.
“Không có.” Đại phu lắc đầu.
“Haiz, vậy ngươi nói nghiêm trọng thế để làm gì ?” Tống Vãn Khanh giở giognj khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.