Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 21:
Lộc Trục Khê
08/08/2023
Gia gia, nãi nãi bọn họ đánh người rất nặng tay, dù sao hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh chứ?”
Mặc dù nữ nhân đã hoàn toàn khác với đêm đó, không chỉ phá hỏng tất cả mọi thứ ở trong nhà, mà còn giống như tái phát bệnh điên vừa muốn chết lại vừa muốn sống, thậm chí nhìn huynh muội bọn họ với ánh mắt tràn ngập thù hận…
Chỉ là…Ngày hôm sau nàng đã khác, nàng còn dịu dàng xoa đầu Nhị Bảo, cười với phụ thân, còn có thể cho bọn họ ăn đồ ăn ngon.
Nhà Lão Trình.
Lão nương Trình gia nhịn đau băng bó miệng vết thương lại, hùng hùng hổ hổ nói: “Đại sư quái gì chứ, đúng là tên lừa đảo! Ngay cả trừ khử con ác quỷ cũng không xong, còn muốn lấy của chúng ta năm trăm đồng.”
Nói đến việc này da thịt lão nương Trình gia liền đau lên, là năm trăm đồng đó!
Một cân thịt lợn ngon mới hai mươi đồng, năm trăm đồng mụ còn có thể mua được rất nhiều thịt để ăn!
Nhớ đến quái vật vứt bọn họ xuống núi, mụ càng nghĩ càng sợ hãi, “Nữ nhân kia vậy mà còn có thể khống chế bù nhìn, chẳng lẽ nó là đại yêu hay sao?”
“Ta đã nói là nàng ta không dễ chọc mà, ngươi không nên chọc đến!” Lão Trình rầu rĩ băng vết thương ở eo, nghiêm mặt lắc đầu.
“Nếu không trừ khử nữ nhân kia đi, sau này còn không biết làm ra mầm tai họa gì.” Lão nương Trình gia híp mắt, lớn tiếng chửi rửa: “Nếu đạo sĩ kia còn không có cách nào với nàng ta, vậy ta sẽ đến quan phủ!”
“Ngươi còn muốn làm ầm đến quan phủ?! Ngươi cũng không nghĩ lại xem hiện giờ như nào, bên ngoài đã rối tung, ai mà rảnh rỗi quản một cái thôn nhỏ như chúng ta chứ?” Lão Trình nhíu mày, không đồng ý suy nghĩ của mụ.
“Ta không nuốt trôi nổi cục tức này!” Lão nương Trình gia hung hăng đập bàn, ngược lại làm mình tự đau, “Ôi, tay của ta.”
“Được rồi, nha đầu Diệp Thiến kia không phải đi tìm trưởng thôn à? Trưởng thôn nhất định sẽ bảo vệ công lý cho chúng ta!” Lão Trình đi lại khó khăn đến gần cái ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Miệng vết thương đau buốt khiến mặt lão nhăn lại, mồ hôi chảy xuống từ thái dương.
“Đợi lát nữa để trưởng thôn bắt nữ nhân kia lại, trói ở bờ sông hỏa thiêu nàng ta Ta xem nàng ta còn dám kiêu ngạo không!” Gương mặt lão nương Trình gia đáng sợ, nụ cười cực kỳ xấu xa.
“Bùm.”
Đột nhiên, cánh cửa bị người ở bên ngoài đá vang, ván cửa lung lay rơi ầm xuống mặt đất.
Bóng người ngược sáng dựa ở cửa, trong tay còn cầm thêm cái xẻng.
Mặc dù nữ nhân đã hoàn toàn khác với đêm đó, không chỉ phá hỏng tất cả mọi thứ ở trong nhà, mà còn giống như tái phát bệnh điên vừa muốn chết lại vừa muốn sống, thậm chí nhìn huynh muội bọn họ với ánh mắt tràn ngập thù hận…
Chỉ là…Ngày hôm sau nàng đã khác, nàng còn dịu dàng xoa đầu Nhị Bảo, cười với phụ thân, còn có thể cho bọn họ ăn đồ ăn ngon.
Nhà Lão Trình.
Lão nương Trình gia nhịn đau băng bó miệng vết thương lại, hùng hùng hổ hổ nói: “Đại sư quái gì chứ, đúng là tên lừa đảo! Ngay cả trừ khử con ác quỷ cũng không xong, còn muốn lấy của chúng ta năm trăm đồng.”
Nói đến việc này da thịt lão nương Trình gia liền đau lên, là năm trăm đồng đó!
Một cân thịt lợn ngon mới hai mươi đồng, năm trăm đồng mụ còn có thể mua được rất nhiều thịt để ăn!
Nhớ đến quái vật vứt bọn họ xuống núi, mụ càng nghĩ càng sợ hãi, “Nữ nhân kia vậy mà còn có thể khống chế bù nhìn, chẳng lẽ nó là đại yêu hay sao?”
“Ta đã nói là nàng ta không dễ chọc mà, ngươi không nên chọc đến!” Lão Trình rầu rĩ băng vết thương ở eo, nghiêm mặt lắc đầu.
“Nếu không trừ khử nữ nhân kia đi, sau này còn không biết làm ra mầm tai họa gì.” Lão nương Trình gia híp mắt, lớn tiếng chửi rửa: “Nếu đạo sĩ kia còn không có cách nào với nàng ta, vậy ta sẽ đến quan phủ!”
“Ngươi còn muốn làm ầm đến quan phủ?! Ngươi cũng không nghĩ lại xem hiện giờ như nào, bên ngoài đã rối tung, ai mà rảnh rỗi quản một cái thôn nhỏ như chúng ta chứ?” Lão Trình nhíu mày, không đồng ý suy nghĩ của mụ.
“Ta không nuốt trôi nổi cục tức này!” Lão nương Trình gia hung hăng đập bàn, ngược lại làm mình tự đau, “Ôi, tay của ta.”
“Được rồi, nha đầu Diệp Thiến kia không phải đi tìm trưởng thôn à? Trưởng thôn nhất định sẽ bảo vệ công lý cho chúng ta!” Lão Trình đi lại khó khăn đến gần cái ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Miệng vết thương đau buốt khiến mặt lão nhăn lại, mồ hôi chảy xuống từ thái dương.
“Đợi lát nữa để trưởng thôn bắt nữ nhân kia lại, trói ở bờ sông hỏa thiêu nàng ta Ta xem nàng ta còn dám kiêu ngạo không!” Gương mặt lão nương Trình gia đáng sợ, nụ cười cực kỳ xấu xa.
“Bùm.”
Đột nhiên, cánh cửa bị người ở bên ngoài đá vang, ván cửa lung lay rơi ầm xuống mặt đất.
Bóng người ngược sáng dựa ở cửa, trong tay còn cầm thêm cái xẻng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.