Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 20:
Lộc Trục Khê
08/08/2023
Phát hiện rằng hắn thoạt nhìn như rất thê thảm, tính mạng như bị đe dọa, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt hồng hào, mặt mày giãn ra, nếu không có y phục dính máu nổi bật ở trên người, người bên ngoài còn tưởng rằng hắn chỉ đang ngủ.
“Sao phụ thân lại bị thương?” Y nhíu mi, đôi mắt u sầu.
Tống Vãn Khanh kinh ngạc khẽ nhấc mày, không nghĩ rằng tiểu hài nhi này lại bình tĩnh đến vậy.
Nhớ đến kẻ đầu sỏ gây ra, bỗng nhiên đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, giọng điệu bực tức: “Lão Trình gia tìm đạo sĩ đối phó với ta, Kì An đỡ giúp ta một kiếm.”
Liếc nhìn Trình Tư Trạch, nàng nói tiếp: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho lão Trình gia đâu.”
Lão Trình gia là mời đạo sĩ để thực hiện, người trong thôn nhất định có nghe thấy, nếu bản thân nàng không tự nói, bọn nhỏ biết được nguyên do từ người dân trong thôn kể ra, đến lúc đó mới phiền phức.
Nhị Bảo khóc lóc đánh lung tung, “Hu hu nãi nãi xấu! Gia gia xấu!”
Tống Vãn Khanh thở dài ôm Nhị Bảo lên đùi, xoa xoa đầu tiểu nha đầu, giọng nói lạnh như sương, trong đôi mắt trong vắt xẹt qua một tia u ám, “Yên tâm, phụ thân con chảy bao nhiêu máu ta sẽ cho bọn họ trả gấp bội.!”
Nhị Bảo hung ác nói: “Mẫu thân, đánh bọn họ đi! Báo thù cho phụ thân!”
“Ta sẽ làm.” Khóe môi Tống Vãn Khanh cong lên, giọng điệu cực kì lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
Người của nàng, sao có thể để cho bọn họ ức hiếp dễ dàng vậy?
Ánh mắt Trình Tư Trạch khẽ động, trên mặt hiện nét kinh ngạc.
Nữ nhân này, thoạt nhìn vừa ngang ngược lại vừa dứt khoát!
Tống Vãn Khanh đặt Nhị Bảo lên giường, để nàng ở cùng Trình Kì An, dặn Trình Tư Trạch trông muội muội.
Lập tức chọn từtrong đống dụng cụ làm ruộng ra một cái xẻng, tâm trạng không tồi, thích hợp để đánh người.
“Mẫu thân?”
Tống Vãn Khanh quay đầu lại nhìn Nhị Bảo cười, ánh mặt trời tinh tế phác họa ra đường nét của nàng, trên mặt được điểm xuyến thêm ánh màu vàng phát sáng, dường như càng khiến nàng thêm đẹp.
“Ta đi tìm bọn họ tính sổ.” Nói xong, cầm theo cái xẻng ra ngoài cửa.
Nhị Bảo mở to mắt, trong ánh mắt trong veo của tiểu nữ phản chiếu lại bóng lưng Tống Vãn Khanh, có lẽ là do ảo ảnh khúc xạ ánh sáng, tấm lưng kia ước chừng khoảng hai mét tám!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Tư Trạch nhăn lại, dường như là quyết định việc gì đó, nó khẽ cắn môi, “Nguyệt Nguyệt, muội ở nhà chăm sóc phụ thân, ca ca đi ra ngoài một lát.”
“Sao phụ thân lại bị thương?” Y nhíu mi, đôi mắt u sầu.
Tống Vãn Khanh kinh ngạc khẽ nhấc mày, không nghĩ rằng tiểu hài nhi này lại bình tĩnh đến vậy.
Nhớ đến kẻ đầu sỏ gây ra, bỗng nhiên đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, giọng điệu bực tức: “Lão Trình gia tìm đạo sĩ đối phó với ta, Kì An đỡ giúp ta một kiếm.”
Liếc nhìn Trình Tư Trạch, nàng nói tiếp: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho lão Trình gia đâu.”
Lão Trình gia là mời đạo sĩ để thực hiện, người trong thôn nhất định có nghe thấy, nếu bản thân nàng không tự nói, bọn nhỏ biết được nguyên do từ người dân trong thôn kể ra, đến lúc đó mới phiền phức.
Nhị Bảo khóc lóc đánh lung tung, “Hu hu nãi nãi xấu! Gia gia xấu!”
Tống Vãn Khanh thở dài ôm Nhị Bảo lên đùi, xoa xoa đầu tiểu nha đầu, giọng nói lạnh như sương, trong đôi mắt trong vắt xẹt qua một tia u ám, “Yên tâm, phụ thân con chảy bao nhiêu máu ta sẽ cho bọn họ trả gấp bội.!”
Nhị Bảo hung ác nói: “Mẫu thân, đánh bọn họ đi! Báo thù cho phụ thân!”
“Ta sẽ làm.” Khóe môi Tống Vãn Khanh cong lên, giọng điệu cực kì lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
Người của nàng, sao có thể để cho bọn họ ức hiếp dễ dàng vậy?
Ánh mắt Trình Tư Trạch khẽ động, trên mặt hiện nét kinh ngạc.
Nữ nhân này, thoạt nhìn vừa ngang ngược lại vừa dứt khoát!
Tống Vãn Khanh đặt Nhị Bảo lên giường, để nàng ở cùng Trình Kì An, dặn Trình Tư Trạch trông muội muội.
Lập tức chọn từtrong đống dụng cụ làm ruộng ra một cái xẻng, tâm trạng không tồi, thích hợp để đánh người.
“Mẫu thân?”
Tống Vãn Khanh quay đầu lại nhìn Nhị Bảo cười, ánh mặt trời tinh tế phác họa ra đường nét của nàng, trên mặt được điểm xuyến thêm ánh màu vàng phát sáng, dường như càng khiến nàng thêm đẹp.
“Ta đi tìm bọn họ tính sổ.” Nói xong, cầm theo cái xẻng ra ngoài cửa.
Nhị Bảo mở to mắt, trong ánh mắt trong veo của tiểu nữ phản chiếu lại bóng lưng Tống Vãn Khanh, có lẽ là do ảo ảnh khúc xạ ánh sáng, tấm lưng kia ước chừng khoảng hai mét tám!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Tư Trạch nhăn lại, dường như là quyết định việc gì đó, nó khẽ cắn môi, “Nguyệt Nguyệt, muội ở nhà chăm sóc phụ thân, ca ca đi ra ngoài một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.