Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 6:
Lộc Trục Khê
04/08/2023
Nét mặt hắn nghiêm túc, nói với bọn nhỏ, “Phụ thân đi lấy rau dại cho các con!”
“…”
“Hu hu”
Giây tiếp theo, khoảnh khắc ấy hai báu vật khóc òa lên: “Con không muốn ăn rau dại!”
Chỉ có Trình Tư Trạch cắn răng, nó thà rằng ăn rau dại cũng sẽ không ăn cơm của quỷ!
Tiếng khóc tủi thân vang dội, khiến cho tay chân Trình Kì An luống cuống, hắn giải thích nói, “Đồ ăn của tiên nữ, người phàm không thể ăn được đâu!”
“Phải, phải đắc tội tiên nữ!” Dừng vài giây, cuối cùng cũng không nhớ hết nổi vài chữ trong trí nhớ .
Tống Vãn Khanh ở một bên ăn uống no say thanh lịch dùng khăn tay đã chuẩn bị sẵn để lau miệng, khẽ nâng mí mắt, cười một tiếng, “Quyết định không tồi nha.”
“Ui chao, vẫn còn rất nhiều đồ ăn ạ.” Tống Vãn Khanh nhìn một bàn thức ăn ngon, giả vờ buồn rầu, thở dài nói: “Nếu không ai ăn vậy chỉ có thể lãng phí.”
Hai báu vật thấy thế, hài nhi thông minh chạy đến trước mặt Tống Vãn Khanh, ôm cẳng chân của nàng gọi to.
“Mẫu thân! Con ăn, con ăn! Con sẽ giúp mẫu thân ăn hết luôn!”
Tiểu hài nhi mặc kệ chuyện ngoài lề, mẫu thân có đồ ăn, chắc chắn phải ôm chặt chân mẫu thân!
“Không được gọi nàng ta là mẫu thân!” Trình Tư Trạch lớn tiếng quát, nhìn thấy bào muội bị mê hoặc như vậy, nó không can tâm nhắc nhở nói, “Chẳng lẽ muội đã quên đêm qua nàng ta đối xử với chúng ta như nào hả ?”
Tiểu bảo bối nhớ lại đêm qua, lưỡng lự một lát, thật cẩn thật nhìn phản ứng Tống Vãn Khanh, thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng nhìn mình, khoảnh khắc ấy không còn đề phòng nữa.
Tiểu bảo bối nhìn về phía bào huynh, nói : “Mẫu thân tốt lắm, còn có thể cho chúng ta được ăn ngon.” Nghiêm túc, nói : “Đại ca, ngươi đừng bướng nữa. ”
“… ” Mặt đại bảo đen lại.
“Ha ha ” Tống Vãn Khanh không nhịn được cười lên, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt.
Suy nghĩ một chút, nàng trịnh trọng nói.
“Tối hôm qua là ta sai, cảm xúc của ta bị kích động quá mức.” Nàng lại nói, “Ta nghĩ chắc các con cũng biết, ta bị lão ba của ta bán đến đây, tất nhiên là không cam lòng rồi, cho nên ta mới làm nhiều chuyện vô lý như vậy.”
“Nhưng hôm nay ta nghĩ thông rồi, tháng ngày về sau sống hòa thuận với nhau nha. Vậy thì, chúng ta bắt tay giảng hòa nhé?”
Trình Tự Trạch nhấp miệng, không nói câu nào nhìn nàng chằm chằm.
Hừ, cậu mới không bị mắc mưu ! Ai mà biết nữ nhân này có đang diễn kịch không chứ, trong lòng chắc phải đang âm mưu tìm cách đây!
“…”
“Hu hu”
Giây tiếp theo, khoảnh khắc ấy hai báu vật khóc òa lên: “Con không muốn ăn rau dại!”
Chỉ có Trình Tư Trạch cắn răng, nó thà rằng ăn rau dại cũng sẽ không ăn cơm của quỷ!
Tiếng khóc tủi thân vang dội, khiến cho tay chân Trình Kì An luống cuống, hắn giải thích nói, “Đồ ăn của tiên nữ, người phàm không thể ăn được đâu!”
“Phải, phải đắc tội tiên nữ!” Dừng vài giây, cuối cùng cũng không nhớ hết nổi vài chữ trong trí nhớ .
Tống Vãn Khanh ở một bên ăn uống no say thanh lịch dùng khăn tay đã chuẩn bị sẵn để lau miệng, khẽ nâng mí mắt, cười một tiếng, “Quyết định không tồi nha.”
“Ui chao, vẫn còn rất nhiều đồ ăn ạ.” Tống Vãn Khanh nhìn một bàn thức ăn ngon, giả vờ buồn rầu, thở dài nói: “Nếu không ai ăn vậy chỉ có thể lãng phí.”
Hai báu vật thấy thế, hài nhi thông minh chạy đến trước mặt Tống Vãn Khanh, ôm cẳng chân của nàng gọi to.
“Mẫu thân! Con ăn, con ăn! Con sẽ giúp mẫu thân ăn hết luôn!”
Tiểu hài nhi mặc kệ chuyện ngoài lề, mẫu thân có đồ ăn, chắc chắn phải ôm chặt chân mẫu thân!
“Không được gọi nàng ta là mẫu thân!” Trình Tư Trạch lớn tiếng quát, nhìn thấy bào muội bị mê hoặc như vậy, nó không can tâm nhắc nhở nói, “Chẳng lẽ muội đã quên đêm qua nàng ta đối xử với chúng ta như nào hả ?”
Tiểu bảo bối nhớ lại đêm qua, lưỡng lự một lát, thật cẩn thật nhìn phản ứng Tống Vãn Khanh, thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng nhìn mình, khoảnh khắc ấy không còn đề phòng nữa.
Tiểu bảo bối nhìn về phía bào huynh, nói : “Mẫu thân tốt lắm, còn có thể cho chúng ta được ăn ngon.” Nghiêm túc, nói : “Đại ca, ngươi đừng bướng nữa. ”
“… ” Mặt đại bảo đen lại.
“Ha ha ” Tống Vãn Khanh không nhịn được cười lên, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt.
Suy nghĩ một chút, nàng trịnh trọng nói.
“Tối hôm qua là ta sai, cảm xúc của ta bị kích động quá mức.” Nàng lại nói, “Ta nghĩ chắc các con cũng biết, ta bị lão ba của ta bán đến đây, tất nhiên là không cam lòng rồi, cho nên ta mới làm nhiều chuyện vô lý như vậy.”
“Nhưng hôm nay ta nghĩ thông rồi, tháng ngày về sau sống hòa thuận với nhau nha. Vậy thì, chúng ta bắt tay giảng hòa nhé?”
Trình Tự Trạch nhấp miệng, không nói câu nào nhìn nàng chằm chằm.
Hừ, cậu mới không bị mắc mưu ! Ai mà biết nữ nhân này có đang diễn kịch không chứ, trong lòng chắc phải đang âm mưu tìm cách đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.